Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 123: Sự thật về cái chết của mẹ
Phương Thảo Thiên Sứ
22/06/2018
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Xe đột nhiên nghiêng ngả, chênh vênh lắc lư, tất cả mọi người theo quán tính nhào về phía trước, Âu Dương Lãnh nhanh chóng đưa tay ôm Vu Thiện vào trong ngực anh, tránh cho cô bị đụng chạm. lqdon
“SHIT! Làm gì vậy?” Hắc Tử phẫn nộ chửi một câu, từ trước đến nay anh ta lái xe rất vững, sao có thể không nhìn thấy cái hố phía trước?
“Xảy ra chuyện gì?” Hắc Mộc hỏi, anh ta lén liếc mắt nhìn sắc mặt âm u của tổng giám đốc ngồi phía sau, thấy anh ôm Vu Thiện trong ngực, không phát hiện gì khác thường.
Sau đó Hắc Mộc và Hắc Tử xuống xe xem xét, thấy chỉ là một cái hố mà thôi, lại lên xe rời đi.
“Không sao chứ.” Âu Dương Lãnh cẩn thận hỏi, rất sợ cô có chỗ nào đó không thoải mái.
“Em không sao.” Vu Thiện trả lời, vừa rồi cô cũng không bị đụng vào, “Xin lỗi, em nên tin anh.”
“Chỉ là nên sao?” Giọng Âu Dương Lãnh trầm thấp hỏi, trong lòng anh vì chữ này mà không vui.
“Xin lỗi.” Vu Thiện cúi đầu, không biết phải nói gì.
“Thiện Nhi, giữa vợ chồng quan trọng nhất là gì?” Âu Dương Lãnh hỏi, anh nhìn cô chăm chú.
“Thẳng thắn thành thật, tin tưởng đối phương.” Vu Thiện trả lời, cô kinh ngạc nhìn Âu Dương Lãnh, anh muốn nói với mình chính là những lời này?
“Biết vậy, vì sao không tin anh?” Âu Dương Lãnh ép hỏi.
“Em…” Vu Thiện cúi đầu, không phải cô không nguyện ý tin anh, mà sự thật bày ra trước mắt, muốn cô tin tưởng thế nào?
“Em.... Quên đi, chờ lát nữa em sẽ biết.” Âu Dương Lãnh bất đắc dĩ ôm chặt cô, anh phải làm gì với cô bây giờ?
“Đi đâu ạ?” Vu Thiện nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hình như tới địa bàn của bang Lãnh Thiên, trước đó cô đã từng thấy con đường này.
“Bang Lãnh Thiên.” Âu Dương Lãnh trả lời, nhưng anh không nói gì thêm.
“Vì sao?” Vu Thiện không rõ, đành phải hỏi.
“Nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh cứng rắn che đôi mắt cô lại, bắt cô nghỉ ngơi, trông thấy túi mắt cô sưng vù thì biết cô ngủ không ngon.
“Em không muốn ngủ.” Vu Thiện kháng nghị, cô hoàn toàn không ngủ được.
“Ngoan nào, cần nghỉ ngơi cho nhiều mới có thể nuôi mập em bé.” Tay đặt lên bụng cô, nghĩ đến cô mang thai trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“À, vậy được rồi.” Vu Thiện đành nhắm lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cô rất tò mò có chuyện gì đang đợi mình.
Xe chậm rãi chạy về phía bang Lãnh Thiên, trên đường đi mấy người canh gác chào hỏi bọn họ.
Rất nhanh đã tới cổng ra vào của bang Lãnh Thiên, người gác cổng nhìn thấy Âu Dương Lãnh về lập tức mở cổng chính mời họ đi vào.
Xe dừng lại, Hắc Tử và Hắc Mộc xuống xe trước, nói chuyện phiếm với vài người, sau đó Âu Dương Lãnh và Vu Thiện mới cẩn thận đi ra.
“Lãnh, đừng như vậy, không phải em đi lại bất tiện.” Vu Thiện vừa xuống đất đã bị Âu Dương Lãnh ôm lấy đi vào bên trong, cô nhẹ giọng kháng nghị.
“Tất cả của em đều phải cẩn thận.” Âu Dương Lãnh nói rất nghiêm túc, Hắc Tử và Hắc Mộc không đi theo họ mà đang sắp xếp chuyện trong bang.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Vu Thiện càng thêm tò mò, Âu Dương Lãnh đã ôm mình đi nửa tiếng rồi còn chưa tới đích, cô rất tò mò.
“Sắp rồi.” Ấu Dương Lãnh trấn an cô, nơi này là nơi giam giữ nhân vật quan trọng, đương nhiên phải bí mật.
Hai người rất nhanh tới chỗ bí mật, một cửa phòng xuất hiện trước mắt, cô nhìn thấy ở cửa ra vào còn có hai người đứng canh.
“Lão đại, anh đã tới rồi.”
“Mở cửa.”
“Dạ.” Một người khác lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Đi thôi, bên trong có người chờ em.” Âu Dương Lãnh buông Vu Thiện ra, hạ giọng nói bên tai cô.
“Ai vậy ạ?” Vu Thiện lẩm bẩm hỏi, sau đó cất bước đi vào bên trong, Âu Dương Lãnh tốn tâm tư như vậy, muốn mình gặp ai?
Âu Dương Lãnh theo cô đi vào, nhưng anh không nói gì.
Đập vào mi mắt là một người phụ nữ, dường như cô ta không còn sức lực, chỉ xụi lơ trên mặt ghế, mặt cô ta bị tóc che khuất không nhìn rõ dung mạo.
“Cô ta làm sao vậy?” Vu Thiện thấy dường như cô ta rất yếu, lo lắng hỏi.
“Đi lấy đồ ăn tới.” Âu Dương Lãnh phân phó bảo vệ bên ngoài.
“Dạ.” Một bảo vệ trả lời, lập tức rời đi.
“Cô ta là ai?” Người phụ nữ tựa như không biết bọn họ đến đây, nhắm mắt như cũ không hề động đậy.
“Em không quen cô ta?”
Cô biết người phụ nữ này sao? Cô khó hiểu quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh, người phụ nữ này là ai?
“Ô ô.” Dường như người phụ nữ bị quấy rầy, không cam lòng lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói chang đâm vào mắt khiến cô ta khó chịu nhắm mắt lại, khi thấy không còn chói mới mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là hình bóng của Vu Thiện.
“A! Là cô, là cô bảo người ta dẫn tôi tới chỗ này?” Người phụ nữ lên tiếng kêu gào, cô ta chỉ vào Vu Thiện, tức giận hét to.
“Là cô?” Cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt cô ta, là người phụ nữ đưa ảnh cho cô ngày trước.
“Cô đã đồng ý với tôi, không thể khai ra tôi! Cô lật lọng!” Người phụ nữ tức giận, nhưng vì vài ngày không ăn cơm, toàn thân suy yếu, hoàn toàn không dư thừa sức để trách mắng.
“Tôi không khai cô ra!” Vu Thiện không hiểu lời cô ta nói, sau đó cô ý thức được gì đó, xoay người kinh ngạc nhìn Âu Dương Lãnh.
“Là anh tìm thấy cô ta, anh không muốn em vì chuyện của mẹ, mà oán hận anh.” Âu Dương Lãnh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh biết?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, cô vốn chưa nói cho anh biết, cô biết sự thật về cái chết của mẹ mình.
“Hừ, vốn cô bảo hắn đi tìm tôi.” Người phụ nữ tiếp tục rống to, dường như cô ta sợ gì đó.
“Không phải cô đã rời khỏi thành phố S rồi sao?” Vu Thiện không để ý lời cô ta nói, cô có quá nhiều điều muốn hỏi.
“Tôi… Đã trở lại.” Nếu như không phải biết bác bị cảnh sát bắt, cô ta vốn không muốn trở về, không nghĩ tới vừa về đến nhà đã bị người ta dẫn tới chỗ này.
“Vì sao cô trở về?” Vu Thiện ép hỏi, trong lòng dường như đã biết được gì đó, nhưng lại không chứng minh được.
“Cô đừng hỏi, mau thả tôi ra.” Người phụ nữ không muốn nói, cô ta biết rõ nhất định Vu Thiện muốn hỏi chuyện ảnh chụp, cô ta không thể nói.
“Cô nói cho tôi biết chuyện ảnh chụp là sao?” Cô không chỉ một lần muốn biết rõ sự thật chuyện mẹ mất, bây giờ có thể hỏi, đương nhiên cô muốn biết rõ.
“Lão đại, cơm đến đây.” Bảo vệ ở cửa đúng lúc lấy cặp lồng cơm đến, đưa cho Âu Dương Lãnh.
“Ừ, đi ra đi.”
“Dạ.” Bảo vệ vội vàng lui ra ngoài, chỗ này chỉ còn lại ba người họ.
“Cho tôi, cho tôi cơm.” Người phụ nữ vừa thấy cặp lồng vội vàng chạy tới muốn cướp lấy cặp lồng, cô ta đói bụng mấy ngày rồi, bây giờ ngửi được mùi cơm chín, điên cuồng nuốt nước miếng.
“Nói đi, nói ra hết mọi chuyện, cơm sẽ là của cô.” Âu Dương Lãnh đưa chân đá chân người phụ nữ, để cô ta không thể đến gần cặp lồng cơm.
“Lãnh!” Vu Thiện nhìn thấy người phụ nữ đau lăn xuống đất, lo cô ta sẽ bị thương.
“A… Đau quá.” Người phụ nữ bị đá vào giữa cẳng chân, đau lăn xuống đất, cô ta chỉ muốn ăn cơm thôi mà.
“Không sao, không phải em muốn biết nguyên nhân cái chết của mẹ sao?”
Vu Thiện cúi đầu nhìn người phụ nữ: “Nói đi, nói cho tôi biết chuyện ảnh chụp là sao?”
“Tôi… Tôi nói.” Người phụ nữ bị mùi cơm chín hấp dẫn không bận tâm tới chân đau đớn, đứng dậy, cũng không dám đi tới lấy cặp lồng cơm, chỉ có thể nhìn xa xa. “Bác tôi là Đinh Hoa, bà ta muốn tôi đưa những tấm ảnh chụp đó cho cô.”
“Cái gì?” Đinh Hoa là người thân của cô ta? Vu Thiện nghe tin này, lùi lại một bước, được Âu Dương Lãnh đón lấy.
“Ừ, bác tôi nói chỉ cần đưa ảnh chụp cho cô, tôi có thể nhận được mười vạn tiền mặt, số tiền đó đủ cho tôi đi Mỹ du học.”
“Nhưng lòng rất tham, đưa ảnh cho cô, còn muốn mười vạn tiền nữa, như vậy thì tôi càng có nhiều tiền.”
Người phụ nữ tiếp tục nhìn chằm chằm cặp lồng cơm, nói ra những suy nghĩ không nên nói: “Chuyện trong tấm ảnh tôi không biết chút gì, chỉ biết là đưa cho cô thì tôi có thể đi.”
“Có thật không?” Trong lòng Vu Thiện không nói ra được tư vị gì, lúc ấy cô vẫn khăng khăng cho rằng Âu Dương Lãnh là hung thủ, hận không thể xé tan anh, còn bây giờ lại là do Đinh Hoa sắp đặt, cô cứ như vậy hận Âu Dương Lãnh?
“Nếu không phải bác Đinh Hoa bị cảnh sát bắt, tôi vốn không muốn trở về.”
“Ăn đi, cơm là của cô.” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện rời đi, những gì cần biết cũng đã biết.
“Cám ơn!” Người phụ nữ vui sướng vội cầm cặp lồng cơm qua, ăn ngấu nghiến.
“Xin lỗi!” Vu Thiện bị ôm lấy đi ra bên ngoài, cô thấp giọng nói xin lỗi, anh nói rất đúng, mình vốn không tin tưởng anh, cô biết mình quá ích kỷ, từ trước tới giờ chưa hề hỏi qua chuyện này, đã kết luận tất cả chuyện này đều do anh làm.
“Thiện Nhi, anh hi vọng em biết chuyện mẹ mất là có người cố ý khiến em hiểu lầm.”
“Sao anh biết nguyên nhân mẹ mất?”
“Thím Lan phát hiện ảnh em để lại, cho nên anh biết em vì sao rời khỏi anh.” Âu Dương Lãnh ôm cô đi vào đại sảnh, xuyên thẳng tới phòng anh nghỉ ngơi.
“Thế nhưng vì sao anh không nói với em ngay từ đầu?”
“Lúc trước không có chứng cứ, nói em cũng không tin.” Âu Dương Lãnh ôm cô nằm trên giường.
Vu Thiện không kháng cự, ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, hưởng thụ anh vỗ nhẹ an ủi: “Thật xin lỗi, là em không tin anh.”
“Thiện Nhi, anh hi vọng từ nay về sau có chuyện gì em cũng sẽ nói với anh.” Âu Dương Lãnh muốn cô đồng ý.
“Dạ, em sẽ như vậy.” Vu Thiện đồng ý, bây giờ cô biết rõ mẹ không phải Âu Dương Lãnh hại chết, điều chôn chặt trong lòng cuối cùng có thể thả lỏng.
“Ảnh chụp là Đinh Hoa đưa tới, như vậy là ai hại chết mẹ?”
“Em muốn biết?” Âu Dương Lãnh hỏi, anh không biết năng lực chịu đựng của Vu Thiện tới mức nào, có thể tiếp nhận được hay không?
“Dạ, mẹ chết, em lại không cách nào báo thù cho bà.” Trong mắt Vu Thiện xuất hiện hận ý mãnh liệt, là ai đối xử với mẹ như vậy!
“Ngày mai dẫn em đi thăm một người, bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi.” Âu Dương Lãnh đẩy cô xuống giường, cô không thể vất vả.
“Không được, em muốn gặp bây giờ.” Vu Thiện dịu dàng nói, hoàn toàn không có tâm tư ngủ.
“Ừ, được rồi, em đã muốn biết bây giờ anh dẫn em đi gặp bà ta.” Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, biết cô rất muốn biết ai là hung thủ hại chết mẹ mình, đành phải kéo cô đi.
“Cám ơn.” Vu Thiện đi theo sau anh, sửa sang lại quần áo, hai người bước ra khỏi phòng.
“Lão đại, xe đã chuẩn bị xong, muốn tới bệnh viện sao?” Hắc Mộc đứng ở cửa ra vào hỏi, cho rằng phải về bệnh viện, dù sao cũng đã đi một ngày rồi.
“Đã đi chưa?” Âu Dương Lãnh hỏi, ý là người phụ nữ kia đã đi chưa.
“Đi rồi.” Hắc Tử trả lời, sau khi người phụ nữ kia ăn no, liền ném vào khu đồ bỏ ở trong nội thành.
“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện bước đi, làm cô muốn hỏi có phải người phụ nữ kia đi rồi không cũng không thể mở miệng.
“Dạ” Hắc Tử và Hắc Mộc đi theo hai người rời khỏi bang Lãnh Thiên, mọi người trong bang Lãnh Thiên đứng ở cửa ra vào tiễn họ đi.
Vu Thiện không ngờ Âu Dương Lãnh lại mang mình đi gặp Đinh Hoa, mãi đến khi ngồi trước mắt Đinh Hoa cô mới lấy lại tinh thần, người phụ nữ trước mặt còn đâu hình ảnh cao quý xinh đẹp, đầu đầy bụi bặm, giống như người từ trong đống rác chui ra.
Tóc dài đã bị cắt ngắn, lộ ra khuôn mặt cay nghiệt, xương gò má hạ xuống, con mắt không có tinh thần chút nào, ngơ ngác, nào thấy vẻ mặt cười nhạo mình trước kia.
Từ con người xinh đẹp gọn gàng, biến thành bộ dạng đau khổ chán chường, thực sự làm người ta kinh ngạc, Vu Thiện rất ngạc nhiên sao Đinh Hoa có thể biến thành bộ dáng như thế này, lính canh bên cạnh rất không kiên nhẫn.
“Muốn nói gì nói nhanh lên, phạm nhân còn phải tới tòa thẩm vấn.”
“Cái gì?” Vu Thiện cho là mình nghe nhầm, Đinh Hoa cũng bị thẩm vấn?
Xe đột nhiên nghiêng ngả, chênh vênh lắc lư, tất cả mọi người theo quán tính nhào về phía trước, Âu Dương Lãnh nhanh chóng đưa tay ôm Vu Thiện vào trong ngực anh, tránh cho cô bị đụng chạm. lqdon
“SHIT! Làm gì vậy?” Hắc Tử phẫn nộ chửi một câu, từ trước đến nay anh ta lái xe rất vững, sao có thể không nhìn thấy cái hố phía trước?
“Xảy ra chuyện gì?” Hắc Mộc hỏi, anh ta lén liếc mắt nhìn sắc mặt âm u của tổng giám đốc ngồi phía sau, thấy anh ôm Vu Thiện trong ngực, không phát hiện gì khác thường.
Sau đó Hắc Mộc và Hắc Tử xuống xe xem xét, thấy chỉ là một cái hố mà thôi, lại lên xe rời đi.
“Không sao chứ.” Âu Dương Lãnh cẩn thận hỏi, rất sợ cô có chỗ nào đó không thoải mái.
“Em không sao.” Vu Thiện trả lời, vừa rồi cô cũng không bị đụng vào, “Xin lỗi, em nên tin anh.”
“Chỉ là nên sao?” Giọng Âu Dương Lãnh trầm thấp hỏi, trong lòng anh vì chữ này mà không vui.
“Xin lỗi.” Vu Thiện cúi đầu, không biết phải nói gì.
“Thiện Nhi, giữa vợ chồng quan trọng nhất là gì?” Âu Dương Lãnh hỏi, anh nhìn cô chăm chú.
“Thẳng thắn thành thật, tin tưởng đối phương.” Vu Thiện trả lời, cô kinh ngạc nhìn Âu Dương Lãnh, anh muốn nói với mình chính là những lời này?
“Biết vậy, vì sao không tin anh?” Âu Dương Lãnh ép hỏi.
“Em…” Vu Thiện cúi đầu, không phải cô không nguyện ý tin anh, mà sự thật bày ra trước mắt, muốn cô tin tưởng thế nào?
“Em.... Quên đi, chờ lát nữa em sẽ biết.” Âu Dương Lãnh bất đắc dĩ ôm chặt cô, anh phải làm gì với cô bây giờ?
“Đi đâu ạ?” Vu Thiện nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hình như tới địa bàn của bang Lãnh Thiên, trước đó cô đã từng thấy con đường này.
“Bang Lãnh Thiên.” Âu Dương Lãnh trả lời, nhưng anh không nói gì thêm.
“Vì sao?” Vu Thiện không rõ, đành phải hỏi.
“Nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh cứng rắn che đôi mắt cô lại, bắt cô nghỉ ngơi, trông thấy túi mắt cô sưng vù thì biết cô ngủ không ngon.
“Em không muốn ngủ.” Vu Thiện kháng nghị, cô hoàn toàn không ngủ được.
“Ngoan nào, cần nghỉ ngơi cho nhiều mới có thể nuôi mập em bé.” Tay đặt lên bụng cô, nghĩ đến cô mang thai trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“À, vậy được rồi.” Vu Thiện đành nhắm lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cô rất tò mò có chuyện gì đang đợi mình.
Xe chậm rãi chạy về phía bang Lãnh Thiên, trên đường đi mấy người canh gác chào hỏi bọn họ.
Rất nhanh đã tới cổng ra vào của bang Lãnh Thiên, người gác cổng nhìn thấy Âu Dương Lãnh về lập tức mở cổng chính mời họ đi vào.
Xe dừng lại, Hắc Tử và Hắc Mộc xuống xe trước, nói chuyện phiếm với vài người, sau đó Âu Dương Lãnh và Vu Thiện mới cẩn thận đi ra.
“Lãnh, đừng như vậy, không phải em đi lại bất tiện.” Vu Thiện vừa xuống đất đã bị Âu Dương Lãnh ôm lấy đi vào bên trong, cô nhẹ giọng kháng nghị.
“Tất cả của em đều phải cẩn thận.” Âu Dương Lãnh nói rất nghiêm túc, Hắc Tử và Hắc Mộc không đi theo họ mà đang sắp xếp chuyện trong bang.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Vu Thiện càng thêm tò mò, Âu Dương Lãnh đã ôm mình đi nửa tiếng rồi còn chưa tới đích, cô rất tò mò.
“Sắp rồi.” Ấu Dương Lãnh trấn an cô, nơi này là nơi giam giữ nhân vật quan trọng, đương nhiên phải bí mật.
Hai người rất nhanh tới chỗ bí mật, một cửa phòng xuất hiện trước mắt, cô nhìn thấy ở cửa ra vào còn có hai người đứng canh.
“Lão đại, anh đã tới rồi.”
“Mở cửa.”
“Dạ.” Một người khác lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Đi thôi, bên trong có người chờ em.” Âu Dương Lãnh buông Vu Thiện ra, hạ giọng nói bên tai cô.
“Ai vậy ạ?” Vu Thiện lẩm bẩm hỏi, sau đó cất bước đi vào bên trong, Âu Dương Lãnh tốn tâm tư như vậy, muốn mình gặp ai?
Âu Dương Lãnh theo cô đi vào, nhưng anh không nói gì.
Đập vào mi mắt là một người phụ nữ, dường như cô ta không còn sức lực, chỉ xụi lơ trên mặt ghế, mặt cô ta bị tóc che khuất không nhìn rõ dung mạo.
“Cô ta làm sao vậy?” Vu Thiện thấy dường như cô ta rất yếu, lo lắng hỏi.
“Đi lấy đồ ăn tới.” Âu Dương Lãnh phân phó bảo vệ bên ngoài.
“Dạ.” Một bảo vệ trả lời, lập tức rời đi.
“Cô ta là ai?” Người phụ nữ tựa như không biết bọn họ đến đây, nhắm mắt như cũ không hề động đậy.
“Em không quen cô ta?”
Cô biết người phụ nữ này sao? Cô khó hiểu quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh, người phụ nữ này là ai?
“Ô ô.” Dường như người phụ nữ bị quấy rầy, không cam lòng lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói chang đâm vào mắt khiến cô ta khó chịu nhắm mắt lại, khi thấy không còn chói mới mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là hình bóng của Vu Thiện.
“A! Là cô, là cô bảo người ta dẫn tôi tới chỗ này?” Người phụ nữ lên tiếng kêu gào, cô ta chỉ vào Vu Thiện, tức giận hét to.
“Là cô?” Cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt cô ta, là người phụ nữ đưa ảnh cho cô ngày trước.
“Cô đã đồng ý với tôi, không thể khai ra tôi! Cô lật lọng!” Người phụ nữ tức giận, nhưng vì vài ngày không ăn cơm, toàn thân suy yếu, hoàn toàn không dư thừa sức để trách mắng.
“Tôi không khai cô ra!” Vu Thiện không hiểu lời cô ta nói, sau đó cô ý thức được gì đó, xoay người kinh ngạc nhìn Âu Dương Lãnh.
“Là anh tìm thấy cô ta, anh không muốn em vì chuyện của mẹ, mà oán hận anh.” Âu Dương Lãnh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh biết?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, cô vốn chưa nói cho anh biết, cô biết sự thật về cái chết của mẹ mình.
“Hừ, vốn cô bảo hắn đi tìm tôi.” Người phụ nữ tiếp tục rống to, dường như cô ta sợ gì đó.
“Không phải cô đã rời khỏi thành phố S rồi sao?” Vu Thiện không để ý lời cô ta nói, cô có quá nhiều điều muốn hỏi.
“Tôi… Đã trở lại.” Nếu như không phải biết bác bị cảnh sát bắt, cô ta vốn không muốn trở về, không nghĩ tới vừa về đến nhà đã bị người ta dẫn tới chỗ này.
“Vì sao cô trở về?” Vu Thiện ép hỏi, trong lòng dường như đã biết được gì đó, nhưng lại không chứng minh được.
“Cô đừng hỏi, mau thả tôi ra.” Người phụ nữ không muốn nói, cô ta biết rõ nhất định Vu Thiện muốn hỏi chuyện ảnh chụp, cô ta không thể nói.
“Cô nói cho tôi biết chuyện ảnh chụp là sao?” Cô không chỉ một lần muốn biết rõ sự thật chuyện mẹ mất, bây giờ có thể hỏi, đương nhiên cô muốn biết rõ.
“Lão đại, cơm đến đây.” Bảo vệ ở cửa đúng lúc lấy cặp lồng cơm đến, đưa cho Âu Dương Lãnh.
“Ừ, đi ra đi.”
“Dạ.” Bảo vệ vội vàng lui ra ngoài, chỗ này chỉ còn lại ba người họ.
“Cho tôi, cho tôi cơm.” Người phụ nữ vừa thấy cặp lồng vội vàng chạy tới muốn cướp lấy cặp lồng, cô ta đói bụng mấy ngày rồi, bây giờ ngửi được mùi cơm chín, điên cuồng nuốt nước miếng.
“Nói đi, nói ra hết mọi chuyện, cơm sẽ là của cô.” Âu Dương Lãnh đưa chân đá chân người phụ nữ, để cô ta không thể đến gần cặp lồng cơm.
“Lãnh!” Vu Thiện nhìn thấy người phụ nữ đau lăn xuống đất, lo cô ta sẽ bị thương.
“A… Đau quá.” Người phụ nữ bị đá vào giữa cẳng chân, đau lăn xuống đất, cô ta chỉ muốn ăn cơm thôi mà.
“Không sao, không phải em muốn biết nguyên nhân cái chết của mẹ sao?”
Vu Thiện cúi đầu nhìn người phụ nữ: “Nói đi, nói cho tôi biết chuyện ảnh chụp là sao?”
“Tôi… Tôi nói.” Người phụ nữ bị mùi cơm chín hấp dẫn không bận tâm tới chân đau đớn, đứng dậy, cũng không dám đi tới lấy cặp lồng cơm, chỉ có thể nhìn xa xa. “Bác tôi là Đinh Hoa, bà ta muốn tôi đưa những tấm ảnh chụp đó cho cô.”
“Cái gì?” Đinh Hoa là người thân của cô ta? Vu Thiện nghe tin này, lùi lại một bước, được Âu Dương Lãnh đón lấy.
“Ừ, bác tôi nói chỉ cần đưa ảnh chụp cho cô, tôi có thể nhận được mười vạn tiền mặt, số tiền đó đủ cho tôi đi Mỹ du học.”
“Nhưng lòng rất tham, đưa ảnh cho cô, còn muốn mười vạn tiền nữa, như vậy thì tôi càng có nhiều tiền.”
Người phụ nữ tiếp tục nhìn chằm chằm cặp lồng cơm, nói ra những suy nghĩ không nên nói: “Chuyện trong tấm ảnh tôi không biết chút gì, chỉ biết là đưa cho cô thì tôi có thể đi.”
“Có thật không?” Trong lòng Vu Thiện không nói ra được tư vị gì, lúc ấy cô vẫn khăng khăng cho rằng Âu Dương Lãnh là hung thủ, hận không thể xé tan anh, còn bây giờ lại là do Đinh Hoa sắp đặt, cô cứ như vậy hận Âu Dương Lãnh?
“Nếu không phải bác Đinh Hoa bị cảnh sát bắt, tôi vốn không muốn trở về.”
“Ăn đi, cơm là của cô.” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện rời đi, những gì cần biết cũng đã biết.
“Cám ơn!” Người phụ nữ vui sướng vội cầm cặp lồng cơm qua, ăn ngấu nghiến.
“Xin lỗi!” Vu Thiện bị ôm lấy đi ra bên ngoài, cô thấp giọng nói xin lỗi, anh nói rất đúng, mình vốn không tin tưởng anh, cô biết mình quá ích kỷ, từ trước tới giờ chưa hề hỏi qua chuyện này, đã kết luận tất cả chuyện này đều do anh làm.
“Thiện Nhi, anh hi vọng em biết chuyện mẹ mất là có người cố ý khiến em hiểu lầm.”
“Sao anh biết nguyên nhân mẹ mất?”
“Thím Lan phát hiện ảnh em để lại, cho nên anh biết em vì sao rời khỏi anh.” Âu Dương Lãnh ôm cô đi vào đại sảnh, xuyên thẳng tới phòng anh nghỉ ngơi.
“Thế nhưng vì sao anh không nói với em ngay từ đầu?”
“Lúc trước không có chứng cứ, nói em cũng không tin.” Âu Dương Lãnh ôm cô nằm trên giường.
Vu Thiện không kháng cự, ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, hưởng thụ anh vỗ nhẹ an ủi: “Thật xin lỗi, là em không tin anh.”
“Thiện Nhi, anh hi vọng từ nay về sau có chuyện gì em cũng sẽ nói với anh.” Âu Dương Lãnh muốn cô đồng ý.
“Dạ, em sẽ như vậy.” Vu Thiện đồng ý, bây giờ cô biết rõ mẹ không phải Âu Dương Lãnh hại chết, điều chôn chặt trong lòng cuối cùng có thể thả lỏng.
“Ảnh chụp là Đinh Hoa đưa tới, như vậy là ai hại chết mẹ?”
“Em muốn biết?” Âu Dương Lãnh hỏi, anh không biết năng lực chịu đựng của Vu Thiện tới mức nào, có thể tiếp nhận được hay không?
“Dạ, mẹ chết, em lại không cách nào báo thù cho bà.” Trong mắt Vu Thiện xuất hiện hận ý mãnh liệt, là ai đối xử với mẹ như vậy!
“Ngày mai dẫn em đi thăm một người, bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi.” Âu Dương Lãnh đẩy cô xuống giường, cô không thể vất vả.
“Không được, em muốn gặp bây giờ.” Vu Thiện dịu dàng nói, hoàn toàn không có tâm tư ngủ.
“Ừ, được rồi, em đã muốn biết bây giờ anh dẫn em đi gặp bà ta.” Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, biết cô rất muốn biết ai là hung thủ hại chết mẹ mình, đành phải kéo cô đi.
“Cám ơn.” Vu Thiện đi theo sau anh, sửa sang lại quần áo, hai người bước ra khỏi phòng.
“Lão đại, xe đã chuẩn bị xong, muốn tới bệnh viện sao?” Hắc Mộc đứng ở cửa ra vào hỏi, cho rằng phải về bệnh viện, dù sao cũng đã đi một ngày rồi.
“Đã đi chưa?” Âu Dương Lãnh hỏi, ý là người phụ nữ kia đã đi chưa.
“Đi rồi.” Hắc Tử trả lời, sau khi người phụ nữ kia ăn no, liền ném vào khu đồ bỏ ở trong nội thành.
“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện bước đi, làm cô muốn hỏi có phải người phụ nữ kia đi rồi không cũng không thể mở miệng.
“Dạ” Hắc Tử và Hắc Mộc đi theo hai người rời khỏi bang Lãnh Thiên, mọi người trong bang Lãnh Thiên đứng ở cửa ra vào tiễn họ đi.
Vu Thiện không ngờ Âu Dương Lãnh lại mang mình đi gặp Đinh Hoa, mãi đến khi ngồi trước mắt Đinh Hoa cô mới lấy lại tinh thần, người phụ nữ trước mặt còn đâu hình ảnh cao quý xinh đẹp, đầu đầy bụi bặm, giống như người từ trong đống rác chui ra.
Tóc dài đã bị cắt ngắn, lộ ra khuôn mặt cay nghiệt, xương gò má hạ xuống, con mắt không có tinh thần chút nào, ngơ ngác, nào thấy vẻ mặt cười nhạo mình trước kia.
Từ con người xinh đẹp gọn gàng, biến thành bộ dạng đau khổ chán chường, thực sự làm người ta kinh ngạc, Vu Thiện rất ngạc nhiên sao Đinh Hoa có thể biến thành bộ dáng như thế này, lính canh bên cạnh rất không kiên nhẫn.
“Muốn nói gì nói nhanh lên, phạm nhân còn phải tới tòa thẩm vấn.”
“Cái gì?” Vu Thiện cho là mình nghe nhầm, Đinh Hoa cũng bị thẩm vấn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.