Chương 385: Hủy bỏ kế hoạch
anhvodoi94
31/03/2019
Trong phòng họp lúc nửa đêm, tất cả các thành viên đầu lĩnh đều có mặt, không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ gian phòng.
Mọi người đều cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn Boss đang như bốc lửa ngồi phía chính diện. Nó cứ duy trì mãi cho tới khi có một kẻ chán nản ngáp:
- Oa, này, bớt làm màu đi, chuyện này chẳng thể trách mấy người họ được, nếu có trách thì trách bản thân cậu đã đi quá lâu mà chẳng có chút tin tức gì cả, lúc quan trọng gọi điện cũng không được, thế thì còn làm ăn gì? Có chuyện gì mau nói tôi còn tiếp tục hi vọng quay trở lại tìm được mơ giấc mơ đẹp.
Leo gãi gãi đầu ngáp như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy tên còn lại thấy thế suýt nữa phì cười, đúng là tên này tới nhà người khác chơi mà không biết nể nang gì a.
Dương Tuấn Vũ đang muốn trách phạt nghe thấy thế thì tí tức hộc máu, gườm gườm nhau mấy giây cuối cùng hắn đành nhún vai:
- Đúng là việc này không thể trách mấy người được, Elise có chuyện cũng là tại tôi, kế hoạch mấy người đang chuẩn bị triển khai tạm thời dừng lại.
DG nhíu mày:
- Sao lại dừng lại, cậu không định cướp cô ấy về sao?
- Tất nhiên tôi phải đòi lại người của mình rồi, nhưng các cậu chưa hiểu hết mức độ nghiêm trọng của việc này. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình có chút năng lực hơn người mà muốn làm gì thì làm, cho tới khi bom nổ không bị thương, súng bắn không trầy da thì đừng có hống hách làm loạn, tình hình hỏa lực của đối thủ không phải đơn giản đâu.
Tứ đại gia tộc, nếu chỉ bằng cỡ mấy người còn chưa đủ động đến cọng lông chứ đừng nói là lên kế hoạch lật đổ được họ. Đừng nghĩ tôi nói quá đáng, ngay bản thân tôi với Leo cũng chưa xứng tầm, nếu không Việt Nam đã chẳng thể đứng vững trên bản đồ thế giới bao năm qua.
Lần này cũng là một bài học để tất cả hiểu chuyện liên quan đến pháp luật, đến quan chức, đến các gia tộc thì nên dùng đầu suy nghĩ tính toán hơn là dùng tay chân. Quyền lực không nằm ở số đông mà chỉ nằm ở một nhóm người mà thôi.
Và các cậu lại đang định lật đột cả đám đó thì khác nào lật tung cả đất nước lên, sau đó để rồi xem các quốc gia khác có nhăm nhe giương cờ hô hào khẩu hiệu: “Chiến tranh phi nghĩa, nội loạn bạo động, chính phủ Việt Nam cần sự trợ giúp”, sau đó vài ngày, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có
quân lính ngoại quốc mang tiếng “cứu trợ” tới giúp đỡ, và... mất nước là tất yếu.
“Mất nước” là hai từ đủ mạnh để khiến tất cả những người ngồi đây đều giật mình. Nhưng họ càng
nghĩ càng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ toàn thân, đúng vậy, nếu họ vẫn dùng kế hoạch “cướp dâu” sau đó sẵn sàng chiến đấu chống lại những kẻ đó thì có khác gì mang lên mình danh “phản quốc”, căn cứ sẽ bị tấn công, Thịnh Thế sẽ bị đóng cửa, tất cả sẽ bị chôn vùi, đồng thời danh tiếng sẽ mang mùi thối muôn đời.
Có sức mạnh đúng là tốt thật đấy nhưng nếu không biết cách sử dụng thì nó sẽ chỉ là con dao hai lưỡi, cho bạn vinh hoa phú quý hoặc đẩy bạn xuống vạn kiếp bất phục. Đây không phải là phim là truyện mà cứ muốn làm gì thì làm. Xã hội còn đó, pháp luật còn đó, quân đội còn đó, họ vẫn chỉ là một cá nhân nhỏ bé giữa muôn vàn những cá nhân khác mà thôi. Nói về xuất sắc họ còn kém nhiều người lắm, nói về tiền bạc, địa vị họ cũng chẳng hơn ai.
Quá ảo tưởng sức mạnh chính là thứ mà Dương Tuấn Vũ muốn họ nhận ra và nhanh chóng diệt trừ cái mầm mống tư tưởng ngu ngốc này.
Cũng chính vì những lẽ đó mà xưa nay Dương Tuấn Vũ luôn phải cẩn thận phòng thủ và che đậy sự tồn tại của căn cứ, bởi vì chẳng có một quốc gia nào muốn bên trong mình mang những khối u ác tính, tốt đẹp chẳng được bền lâu, ai mà biết tới khi đủ lông đủ cách, đủ thế đủ lực, thì tổ chức sẽ không lật đổ chính quyền, bởi vì, cạnh tranh quyền lợi, cạnh tranh quyền hô mưa gọi gió luôn là thứ hấp dẫn chí mạng.
Lúc nghèo đói chỉ nghĩ tới ăn no, khi có đủ tiền để ăn no rồi sẽ nghĩ tới làm sao để có của cải dư giả, khi giàu có rồi lại nghĩ làm sao để có thể khiến người đời kính ngưỡng, lúc đó họ sẽ tìm đến quyền lực, mà có quyền lực nhỏ lại khó chịu kẻ quyền lực lớn chèn ép sai bảo, ta lại cố gắng tranh giành quyền lực lớn, rồi cứ thế tăng lên tăng lên dần, từ một tên ăn mày nghèo đói cuối cùng cũng sẽ ham mê quyền lực mà thôi. Tất nhiên đó là khi hắn có cơ hội.
Đó là diễn biến tất yếu của mỗi cá nhân, bởi vì, trong mỗi con người luôn có khát vọng chinh phục mọi thứ và biến tất cả thành của mình đó là lòng tham – bản chất xấu xa của loài người.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên không hi vọng chỉ bằng vài lời mà như thánh sống cảm hóa, thanh tẩy những suy nghĩ đen tối khỏi đầu họ. Hắn chỉ muốn họ hiểu rằng: Muốn làm gì thì nên nghĩ tới
những hệ lụy đi sau.
DG, Walter, Lau cúi đầu xin lỗi:
- Xin Boss trách phạt.
- Muốn bị phạt? Tốt lắm, thế thì mau ra lệnh dừng tất cả các hoạt động lại ngay khi nó còn chưa gây quá nhiều sự chú ý, nhớ là lúc rút đi phải xóa sạch dấu vết.
- Rõ.
Cả ba người mau chóng rời đi ra lệnh cho các quân sĩ của mình.
- Flora, chị còn muốn nấp ở đó tới bao giờ?
- Oa, Ralph tiến bộ ghê, hay là giữa chúng ta có mối liên kết đặc biệt nhỉ?
Flora cười quyến rũ đi ra từ sau bức tường.
- Em không dám. Chẳng qua cứ mỗi khi chị cười thì không khí xung quanh lại mát hơn một chút, mùi thơm cây cỏ cũng phảng phất theo gió nên em mới nhận ra.
- Ồ. Không ngờ em lại tinh ý đến thế.
Cùng với tiếng nói là một bàn tay mềm mại, mát mẻ, chạm vào, vuốt ve từ cổ xuống ngực khiến
Dương Tuấn Vũ rùng mình.
- Có mùi nữ nhân. Vết cắn này... á à... không về cứu bạn gái lại còn có thời gian rảnh đi tìm hoa nếm mật, khá lắm, uổng công Elise bé nhỏ ngốc nghếch quyết chết để giữ gìn tình cảm và sự trong sạch cho tên bội bạc như cậu.
Flora lạnh giọng trách móc, cô hừ một tiếng rồi rời đi.
Dương Tuấn Vũ cười khổ vỗ trán, hắn vội đứng dậy kéo cô lại:
- Chị nghe em giải thích đã nào.
- Bằng chứng rõ ràng này còn giải thích cái gì nữa.
Chẳng những không giúp đỡ mà Leo còn đổ thêm dầu vào lửa, sau đấy thầm giơ ngón tay cái về phía Dương Tuấn Vũ, mồm nói khẩu âm “Cậu khá lắm”.
Dương Tuấn Vũ trừng mắt muốn đấm vào cái mặt khốn nạn kia một cú, nhưng bà chị bên cạnh đã nổi giận đùng đùng rồi, hắn tất nhiên biết bên nào nặng bên nào nhẹ, xuống nước hắn nói:
- Bà chị của tôi ơi, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiều lầm thôi. Ài, nếu cứ thế này chắc nhảy xuống sông
Hồng cũng không rửa sạch được mất. Ừm, mặc dù nước sông Hồng rất đục, à, ý em không phải như thế, chị nghe giải thích đã... đừng đi...
Thế là cuối cùng tốn chín trâu một cọng lông hắn mới khiến bà chị này nguôi giận, mặc dù vẫn có đôi chút nghi ngờ nhưng đã tạm tin.
Ba người kia quay lại thấy Boss uy vũ là thế không ngờ lại hạ giọng nịnh nọt một cô gái như bà cô tổ thì cảm thấy thế giới này loạn rồi. Phải mất không ít thời gian họ mới trấn tĩnh và lấy lại được tinh thần.
- Được rồi, nhân tiện giới thiệu với mọi người đây là chị Flora của nhóm The Night mà tôi đã từng nhắc tới, họ là đồng minh của chúng ta. Rất hi vọng mọi người hoan nghênh cô ấy như đối với Leo vậy.
Flora mỉm cười cúi đầu chào một điệu đúng kiểu phong cách quý tộc Châu Âu thời kỳ cổ. Cô xòa từ lòng bàn tay ra một hạt giống nhỏ, sau đó như có phép màu, hạt giống bỗng nảy mầm, phát triển cực nhanh cao khoảng 1m50 đâm chồi này lộc rồi đơm hoa kết trái, những quả táo từ nhỏ xíu từ xanh chuyển dần thành màu đỏ sẫm, mọng nước trông vô cùng ngon miệng.
Tuy đã biết về năng lực điều khiển thực vật của Flora rất bá đạo nhưng đây cũng là lần đầu tiên Dương Tuấn Vũ được chứng kiến tận mắt màn biểu diễn bá đạo này, có chút thất thố kinh ngạc nhưng tâm trí nhanh chóng phục hồi hơn hai tên DG và Walter kia, thậm chí, hắn có cảm giác hai kẻ này mắt như sắp lồi ra rồi.
Lau vỗ tay:
- Chị Flora đúng là tuyệt nhất.
Flora nở nụ cười dịu dàng xoa đầu hắn:
- Đã nhiều năm không gặp từ ngày nhóc con đột nhiên biến mất a, giờ đã thành một thanh niên
cao lớn hơn cả chị rồi.
- Hì hì. Lần đó em đang làm một chương trình virus thì đột nhiên nhận được lời mời tham dự cuộc thi giải mã do Boss tổ chức, không ngờ đã 3-4 năm trôi qua rồi.
Flora liếc mắt về phía Dương Tuấn Vũ:
- Này, cậu đừng bắt Mystic bé nhỏ của tôi đang tuổi ăn tuổi lớn phải sống chật chội trong cái hang
bé tẹo này chứ? Để nó ra ngoài tiếp xúc với xã hội, rồi kiếm một cô bạn gái xinh xắn đáng yêu nữa. Không thể để tên mất nết như cậu bay nhảy cướp hết hoa thơm quả ngọt được.
Mọi người phì cười, họ đã nín nhịn rất lâu rồi, giờ mới được giải phóng ra. Đúng như họ nghĩ, dưới
quyền uy của bà chị này, Boss của họ chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Lau vội giải cứu cho Boss:
- Chị đừng trách anh ấy, mới đầu thì giờ giấc đúng là có chút khắt khe thật, nhưng càng ngày em càng được tự do thoải mái hơn nhiều rồi. Em đã chế ra một cái máy tính cỡ nhỏ có thể sẵn sàng liên lạc và điều khiển Hope mọi lúc mọi nơi, nên giờ có thể đi chơi thoải mái vào mỗi buổi tối hay ngày nghỉ cuối tuần rồi.
Flora véo má hắn:
- Đúng là Mystic của chị rất thông minh a. Làm việc cũng nên thư giãn, chị ghét nhất kẻ nào bắt công nhân viên của mình làm thêm giờ, tăng ca, hay làm cả ngày nghỉ ngày lễ.
Cảm thấy ánh mắt cảnh cáo chiếu đến, Dương Tuấn Vũ giơ tay giảo biện:
- Tôi chẳng hề bắt ai tăng ca hay làm thêm giờ cả, nhưng mà họ đều nhất quyết sống chết đòi cống hiến vì công ty, vì tập đoàn nên tôi mới bất đắc dĩ phải ra luật ai làm thêm được gấp 3 lần lương cơ bản. Vậy thôi, có gì đáng trách chứ? Chưa kể cứ 3 tháng lại tổ chức đi du lịch 4 ngày 3 đêm một lần. Cuộc sống của họ còn nhàn hạ hơn tôi nhiều.
- Tôi không cần cậu kể khổ, chỉ cần làm sao cho lương tâm không bị cắn rứt là được. Tôi cũng đã tới đây trước khi cậu về một ngày rồi, tình hình cũng nắm được tương đối, cậu đình chỉ cuộc tấn công vào đám cưới là quyết định chính xác, giờ mau nói kế hoạch của cậu xem thế nào. Nếu được tôi sẽ giúp một tay. Cậu muốn làm sao thì làm để cho Elise đáng yêu cần phải mau chóng tỉnh lại gặp tôi.
Mọi người đều cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn Boss đang như bốc lửa ngồi phía chính diện. Nó cứ duy trì mãi cho tới khi có một kẻ chán nản ngáp:
- Oa, này, bớt làm màu đi, chuyện này chẳng thể trách mấy người họ được, nếu có trách thì trách bản thân cậu đã đi quá lâu mà chẳng có chút tin tức gì cả, lúc quan trọng gọi điện cũng không được, thế thì còn làm ăn gì? Có chuyện gì mau nói tôi còn tiếp tục hi vọng quay trở lại tìm được mơ giấc mơ đẹp.
Leo gãi gãi đầu ngáp như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy tên còn lại thấy thế suýt nữa phì cười, đúng là tên này tới nhà người khác chơi mà không biết nể nang gì a.
Dương Tuấn Vũ đang muốn trách phạt nghe thấy thế thì tí tức hộc máu, gườm gườm nhau mấy giây cuối cùng hắn đành nhún vai:
- Đúng là việc này không thể trách mấy người được, Elise có chuyện cũng là tại tôi, kế hoạch mấy người đang chuẩn bị triển khai tạm thời dừng lại.
DG nhíu mày:
- Sao lại dừng lại, cậu không định cướp cô ấy về sao?
- Tất nhiên tôi phải đòi lại người của mình rồi, nhưng các cậu chưa hiểu hết mức độ nghiêm trọng của việc này. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình có chút năng lực hơn người mà muốn làm gì thì làm, cho tới khi bom nổ không bị thương, súng bắn không trầy da thì đừng có hống hách làm loạn, tình hình hỏa lực của đối thủ không phải đơn giản đâu.
Tứ đại gia tộc, nếu chỉ bằng cỡ mấy người còn chưa đủ động đến cọng lông chứ đừng nói là lên kế hoạch lật đổ được họ. Đừng nghĩ tôi nói quá đáng, ngay bản thân tôi với Leo cũng chưa xứng tầm, nếu không Việt Nam đã chẳng thể đứng vững trên bản đồ thế giới bao năm qua.
Lần này cũng là một bài học để tất cả hiểu chuyện liên quan đến pháp luật, đến quan chức, đến các gia tộc thì nên dùng đầu suy nghĩ tính toán hơn là dùng tay chân. Quyền lực không nằm ở số đông mà chỉ nằm ở một nhóm người mà thôi.
Và các cậu lại đang định lật đột cả đám đó thì khác nào lật tung cả đất nước lên, sau đó để rồi xem các quốc gia khác có nhăm nhe giương cờ hô hào khẩu hiệu: “Chiến tranh phi nghĩa, nội loạn bạo động, chính phủ Việt Nam cần sự trợ giúp”, sau đó vài ngày, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có
quân lính ngoại quốc mang tiếng “cứu trợ” tới giúp đỡ, và... mất nước là tất yếu.
“Mất nước” là hai từ đủ mạnh để khiến tất cả những người ngồi đây đều giật mình. Nhưng họ càng
nghĩ càng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ toàn thân, đúng vậy, nếu họ vẫn dùng kế hoạch “cướp dâu” sau đó sẵn sàng chiến đấu chống lại những kẻ đó thì có khác gì mang lên mình danh “phản quốc”, căn cứ sẽ bị tấn công, Thịnh Thế sẽ bị đóng cửa, tất cả sẽ bị chôn vùi, đồng thời danh tiếng sẽ mang mùi thối muôn đời.
Có sức mạnh đúng là tốt thật đấy nhưng nếu không biết cách sử dụng thì nó sẽ chỉ là con dao hai lưỡi, cho bạn vinh hoa phú quý hoặc đẩy bạn xuống vạn kiếp bất phục. Đây không phải là phim là truyện mà cứ muốn làm gì thì làm. Xã hội còn đó, pháp luật còn đó, quân đội còn đó, họ vẫn chỉ là một cá nhân nhỏ bé giữa muôn vàn những cá nhân khác mà thôi. Nói về xuất sắc họ còn kém nhiều người lắm, nói về tiền bạc, địa vị họ cũng chẳng hơn ai.
Quá ảo tưởng sức mạnh chính là thứ mà Dương Tuấn Vũ muốn họ nhận ra và nhanh chóng diệt trừ cái mầm mống tư tưởng ngu ngốc này.
Cũng chính vì những lẽ đó mà xưa nay Dương Tuấn Vũ luôn phải cẩn thận phòng thủ và che đậy sự tồn tại của căn cứ, bởi vì chẳng có một quốc gia nào muốn bên trong mình mang những khối u ác tính, tốt đẹp chẳng được bền lâu, ai mà biết tới khi đủ lông đủ cách, đủ thế đủ lực, thì tổ chức sẽ không lật đổ chính quyền, bởi vì, cạnh tranh quyền lợi, cạnh tranh quyền hô mưa gọi gió luôn là thứ hấp dẫn chí mạng.
Lúc nghèo đói chỉ nghĩ tới ăn no, khi có đủ tiền để ăn no rồi sẽ nghĩ tới làm sao để có của cải dư giả, khi giàu có rồi lại nghĩ làm sao để có thể khiến người đời kính ngưỡng, lúc đó họ sẽ tìm đến quyền lực, mà có quyền lực nhỏ lại khó chịu kẻ quyền lực lớn chèn ép sai bảo, ta lại cố gắng tranh giành quyền lực lớn, rồi cứ thế tăng lên tăng lên dần, từ một tên ăn mày nghèo đói cuối cùng cũng sẽ ham mê quyền lực mà thôi. Tất nhiên đó là khi hắn có cơ hội.
Đó là diễn biến tất yếu của mỗi cá nhân, bởi vì, trong mỗi con người luôn có khát vọng chinh phục mọi thứ và biến tất cả thành của mình đó là lòng tham – bản chất xấu xa của loài người.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên không hi vọng chỉ bằng vài lời mà như thánh sống cảm hóa, thanh tẩy những suy nghĩ đen tối khỏi đầu họ. Hắn chỉ muốn họ hiểu rằng: Muốn làm gì thì nên nghĩ tới
những hệ lụy đi sau.
DG, Walter, Lau cúi đầu xin lỗi:
- Xin Boss trách phạt.
- Muốn bị phạt? Tốt lắm, thế thì mau ra lệnh dừng tất cả các hoạt động lại ngay khi nó còn chưa gây quá nhiều sự chú ý, nhớ là lúc rút đi phải xóa sạch dấu vết.
- Rõ.
Cả ba người mau chóng rời đi ra lệnh cho các quân sĩ của mình.
- Flora, chị còn muốn nấp ở đó tới bao giờ?
- Oa, Ralph tiến bộ ghê, hay là giữa chúng ta có mối liên kết đặc biệt nhỉ?
Flora cười quyến rũ đi ra từ sau bức tường.
- Em không dám. Chẳng qua cứ mỗi khi chị cười thì không khí xung quanh lại mát hơn một chút, mùi thơm cây cỏ cũng phảng phất theo gió nên em mới nhận ra.
- Ồ. Không ngờ em lại tinh ý đến thế.
Cùng với tiếng nói là một bàn tay mềm mại, mát mẻ, chạm vào, vuốt ve từ cổ xuống ngực khiến
Dương Tuấn Vũ rùng mình.
- Có mùi nữ nhân. Vết cắn này... á à... không về cứu bạn gái lại còn có thời gian rảnh đi tìm hoa nếm mật, khá lắm, uổng công Elise bé nhỏ ngốc nghếch quyết chết để giữ gìn tình cảm và sự trong sạch cho tên bội bạc như cậu.
Flora lạnh giọng trách móc, cô hừ một tiếng rồi rời đi.
Dương Tuấn Vũ cười khổ vỗ trán, hắn vội đứng dậy kéo cô lại:
- Chị nghe em giải thích đã nào.
- Bằng chứng rõ ràng này còn giải thích cái gì nữa.
Chẳng những không giúp đỡ mà Leo còn đổ thêm dầu vào lửa, sau đấy thầm giơ ngón tay cái về phía Dương Tuấn Vũ, mồm nói khẩu âm “Cậu khá lắm”.
Dương Tuấn Vũ trừng mắt muốn đấm vào cái mặt khốn nạn kia một cú, nhưng bà chị bên cạnh đã nổi giận đùng đùng rồi, hắn tất nhiên biết bên nào nặng bên nào nhẹ, xuống nước hắn nói:
- Bà chị của tôi ơi, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiều lầm thôi. Ài, nếu cứ thế này chắc nhảy xuống sông
Hồng cũng không rửa sạch được mất. Ừm, mặc dù nước sông Hồng rất đục, à, ý em không phải như thế, chị nghe giải thích đã... đừng đi...
Thế là cuối cùng tốn chín trâu một cọng lông hắn mới khiến bà chị này nguôi giận, mặc dù vẫn có đôi chút nghi ngờ nhưng đã tạm tin.
Ba người kia quay lại thấy Boss uy vũ là thế không ngờ lại hạ giọng nịnh nọt một cô gái như bà cô tổ thì cảm thấy thế giới này loạn rồi. Phải mất không ít thời gian họ mới trấn tĩnh và lấy lại được tinh thần.
- Được rồi, nhân tiện giới thiệu với mọi người đây là chị Flora của nhóm The Night mà tôi đã từng nhắc tới, họ là đồng minh của chúng ta. Rất hi vọng mọi người hoan nghênh cô ấy như đối với Leo vậy.
Flora mỉm cười cúi đầu chào một điệu đúng kiểu phong cách quý tộc Châu Âu thời kỳ cổ. Cô xòa từ lòng bàn tay ra một hạt giống nhỏ, sau đó như có phép màu, hạt giống bỗng nảy mầm, phát triển cực nhanh cao khoảng 1m50 đâm chồi này lộc rồi đơm hoa kết trái, những quả táo từ nhỏ xíu từ xanh chuyển dần thành màu đỏ sẫm, mọng nước trông vô cùng ngon miệng.
Tuy đã biết về năng lực điều khiển thực vật của Flora rất bá đạo nhưng đây cũng là lần đầu tiên Dương Tuấn Vũ được chứng kiến tận mắt màn biểu diễn bá đạo này, có chút thất thố kinh ngạc nhưng tâm trí nhanh chóng phục hồi hơn hai tên DG và Walter kia, thậm chí, hắn có cảm giác hai kẻ này mắt như sắp lồi ra rồi.
Lau vỗ tay:
- Chị Flora đúng là tuyệt nhất.
Flora nở nụ cười dịu dàng xoa đầu hắn:
- Đã nhiều năm không gặp từ ngày nhóc con đột nhiên biến mất a, giờ đã thành một thanh niên
cao lớn hơn cả chị rồi.
- Hì hì. Lần đó em đang làm một chương trình virus thì đột nhiên nhận được lời mời tham dự cuộc thi giải mã do Boss tổ chức, không ngờ đã 3-4 năm trôi qua rồi.
Flora liếc mắt về phía Dương Tuấn Vũ:
- Này, cậu đừng bắt Mystic bé nhỏ của tôi đang tuổi ăn tuổi lớn phải sống chật chội trong cái hang
bé tẹo này chứ? Để nó ra ngoài tiếp xúc với xã hội, rồi kiếm một cô bạn gái xinh xắn đáng yêu nữa. Không thể để tên mất nết như cậu bay nhảy cướp hết hoa thơm quả ngọt được.
Mọi người phì cười, họ đã nín nhịn rất lâu rồi, giờ mới được giải phóng ra. Đúng như họ nghĩ, dưới
quyền uy của bà chị này, Boss của họ chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Lau vội giải cứu cho Boss:
- Chị đừng trách anh ấy, mới đầu thì giờ giấc đúng là có chút khắt khe thật, nhưng càng ngày em càng được tự do thoải mái hơn nhiều rồi. Em đã chế ra một cái máy tính cỡ nhỏ có thể sẵn sàng liên lạc và điều khiển Hope mọi lúc mọi nơi, nên giờ có thể đi chơi thoải mái vào mỗi buổi tối hay ngày nghỉ cuối tuần rồi.
Flora véo má hắn:
- Đúng là Mystic của chị rất thông minh a. Làm việc cũng nên thư giãn, chị ghét nhất kẻ nào bắt công nhân viên của mình làm thêm giờ, tăng ca, hay làm cả ngày nghỉ ngày lễ.
Cảm thấy ánh mắt cảnh cáo chiếu đến, Dương Tuấn Vũ giơ tay giảo biện:
- Tôi chẳng hề bắt ai tăng ca hay làm thêm giờ cả, nhưng mà họ đều nhất quyết sống chết đòi cống hiến vì công ty, vì tập đoàn nên tôi mới bất đắc dĩ phải ra luật ai làm thêm được gấp 3 lần lương cơ bản. Vậy thôi, có gì đáng trách chứ? Chưa kể cứ 3 tháng lại tổ chức đi du lịch 4 ngày 3 đêm một lần. Cuộc sống của họ còn nhàn hạ hơn tôi nhiều.
- Tôi không cần cậu kể khổ, chỉ cần làm sao cho lương tâm không bị cắn rứt là được. Tôi cũng đã tới đây trước khi cậu về một ngày rồi, tình hình cũng nắm được tương đối, cậu đình chỉ cuộc tấn công vào đám cưới là quyết định chính xác, giờ mau nói kế hoạch của cậu xem thế nào. Nếu được tôi sẽ giúp một tay. Cậu muốn làm sao thì làm để cho Elise đáng yêu cần phải mau chóng tỉnh lại gặp tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.