Chương 100: vòng tay Dương Chi Ngọc (7)
Nam Mịch
19/01/2015
Trời sáng dần dần sáng lên, xung quanh cảnh sắc đã bắt đầu có hình dáng, gió mang theo lạnh lẽo thổi tới trên người anh, da lạnh lùng. Thân thể
lại bỗng nhiên ấm áp, sau lưng dán vào một thân thể mềm mại, mặt dán
trên lưng của anh, tay nhỏ bé từ sau đưa qua hông của anh. Khóe môi anh
liền vô cùng tự nhiên nhuộm ý cười cưng chiều, tay đưa tới eo lưng, đặt
lên tay cô.
“Thế nào không ngủ được, ở chỗ này hóng mát?” cô hơi trách cứ trong tiếng ẩn một chút đau lòng. Tay của anh lúc này đã bị gió lạnh thổi lạnh, chạm vào bàn tay âm ấm mềm nhũn nhỏ bé của cô, lòng cô rung động, rồi lại lập tức cầm ngược tay anh, thật chặt, hình như muốn cho anh mau mau ấm. Anh cười xoay người lại, ôm chầm hông của cô, đối mặt với cô, lại thấy cô lúc này toàn thân cao thấp cũng chẳng qua chỉ mặc áo sơ mi của anh, cổ áo rộng lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn, gió vừa thổi liền có thể đem cô lạnh đi. không nhịn được, nhíu thật chặt lông mày, âm thanh cũng không khỏi nghiêm khắc, “đi theo ra ngoài làm gì?”
Thế nhưng anh lại không đợi cô nói chuyện, liền đem cô ôm thật chặt ở ngực mình, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ nhiệt độ vừa đúng.
cô nghiêng đầu nhìn anh cười. “Anh không ở bên cạnh em, em không ngủ ngon, tuy có chút mệt mỏi, cũng dễ dàng tỉnh.”
Anh nghe xong, liền nhịn không được vẻ mặt nghiêm nghị, ôm chầm lấy cô, đi đến bên giường. “Lại đi ngủ một lát, anh ngủ cùng em.”
cô lại kéo anh, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không muốn ngủ nữa rồi.”
Lại ngửa đầu hỏi anh, “Anh mới vừa rồi đang suy nghĩ gì? Sắc mặt nghiêm túc như vậy, anh rất ít có vẻ nghiêm túc như vậy.”
Đại đa số thời điểm, Dịch Tân cũng luôn là một bộ vui đùa tư thái. Dịch Tân nghe, nhíu mày, ánh mắt ý vị du trường, “Rất ít nghiêm túc như vậy sao? Tân Hoàng, đối với em, anh sợ là rất ít không nghiêm túc như vậy thôi.”
cô vừa nghe, liền vui vẻ, hướng về phía anh cười, “Cho nên, anh là thừa nhận anh mới vừa đnag suy nghĩ tới em.”
Anh không đáp, chỉ lấy lưu quang sáng chói trong tròng mắt hướng mặt của cô nhìn lại, hồi lâu, lại tà khí cười một tiếng, “Anh vừa mới từ chỗ của em ra ngoài, em nói một chút, anh đây thì là đang suy nghĩ đến nơi nào của em?”
Lời của anh, không che giấu chút nào ám hiệu như vậy, mang theo sự trêu chọc trắng trợn… Tân Hoành cùng anh, từng cùng nhau chia sẽ qua nhiều vui thích, lúc này vừa nghe, liền có thể nghĩ đến… không nhịn được, mặt như quét đất đỏ. Cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em muốn ngủ.”
Tránh ra anh, xoay người. Tay lại bị người nọ từ sau kéo lại, cô vùng vẫy, anh lại cầm chặt thêm. cô quýnh lên, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mang theo chút tức giận. Lại chỉ còn cách nhìn anh, anh nhìn cô, mang theo sự thương tiếc cưng chiều, không có tà khí, không có ám hiệu, không có thâm ý. Cũng chỉ có loại nghiêm túc, tha phương mới nhìn đến anh một thân một mình ở trong gió rét kia… Nghiêm túc. Anh nói, “Anh mới đang suy nghĩ chuyện của chúng ta.”
Anh nói xong, đẹp mắt tròng mắt liền hướng bên cạnh trên bàn trang điểm, nơi đó, trước khi tắm cô vội vã lấy xuống để lên vòng Dương Chi Ngọc.
Nơi này Trương Hòe hai tay nắm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa bà tử, vẻ mặt kia đúng là chưa bao giờ từng có, thật dữ tợn đáng sợ, nhất thời sợ tới mức Hoa bà tử quay đầu bước đi. Vừa mới chuyển đầu, chỉ thấy lão nhân nhà nàng – Lí lão đại âm trầm đen mặt đứng ở phía sau của bà, bà ta không đề phòng, kém chút nữa là đụng đầu vào.
Bà ta liếc trắng mắt nói: “Đứng chỗ này làm chi? Về nhà đi!”
Lí lão đại phá lệ không có nghe lời Hoa bà tử nói nhích người trở về nhà, ngược lại giơ lên cánh tay, hung hăng đánh bà ta một bạt tai, một bên miệng còn mắng:
“Ta đánh ngươi, cái phá sản lão nương này, cả ngày mặc kệ việc nhà với mấy đứa nhỏ mà tụ tập với nhóm xú nữ nhân đàm tiếu thị phi, nhà này sớm hay muộn cũng lụn bại trong tay ngươi!”
Hoa bà tử bị đánh cho choáng váng đầu, trướng cả não, tại chỗ vòng vo một vòng, thật vất vả mới đứng yên. Bà ta ngẩng đầu, bên trái trên má rõ ràng một cái dấu tay, một dòng máu mũi đỏ au theo môi chảy xuống dưới.
Trên mặt bà ta hiện ra vẻ mặt không thể tin -- lão già đáng chết này, dám đánh nàng ư?
Trong nháy mắt, Hoa bà tử nổi điên, hướng phía Lí lão đại bổ nhào qua, một phen nhéo xiêm y trước ngực hắn, miệng kêu lên: “Ngươi dám đánh lão nương ư? Lão nương mới nói mấy câu ngươi liền đánh lão nương.”
Nhưng mà chiêu này bà ta thường dùng mỗi ngày, hôm nay tựa hồ không hữu hiệu, Lí lão đại hùng gió đại chấn (ý là không suy suyễn gì), cánh tay nàng nhéo dùng sức vung, bỗng chốc đem bà ta quăng ra ngoài, ngã cái rầm cắm đầu ngồi xuống đất.
Cái này cũng chưa tính, Lí lão đại còn chỉ vào mũi bà mắng:
“Ngươi lại náo (làm ầm ĩ)? Lại náo nữa liền hưu ngươi, người phụ nữ này, ngươi tin hay không tin? Đem nương ngươi tha về nhà đi, nhốt tại trong phòng, không được ta cho phép không cho nàng ra khỏi cửa phòng!” Lí lão đại uy nghiêm nhìn phía dưới con lớn nhất – Lí Trường Minh từ trong nhà đuổi theo đến, mệnh lệnh nói.
Lí Trường Minh – một thân cao to, mặt cứng ngắc, thần kỳ phối hợp, vừa lôi vừa kéo túm lấy nương hắn đang thần tình hoang mang tha về nhà. Nơi này Lí lão đại chắp tay sau lưng, nhìn láng giềng người xem náo nhiệt, ngoan trừng liếc mắt một cái, cũng hướng trong nhà đi.
Hắn sống vài thập niên, chịu đủ tính khí của người đàn bà này. Hôm kia còn bị Chu Ải Tử cùng Lí Canh Địa trào phúng, ngay cả thôn trưởng cũng nói hắn phu cương không phấn chấn, nói phụ nữ của hắn dễ chọc thị phi, khiến cho trong thôn chướng khí mù mịt -- chủ yếu là chỉ việc lúc trước sự kiện Cúc Hoa nhảy hồ tự sát kia.
Hắn làm sao còn chịu đựng được, đang muốn tìm cái cớ thu thập người phụ nữ này, nàng ta lại khen ngược, tự bản thân không coi vào đâu cùng người ngoài thôn thì thầm đàm tiếu thị phi của người trong thôn. Nếu hắn lại không thu thập người phụ nữ này, quay đầu lỡ Cúc Hoa này có chuyện gì, đôi phu thê Trịnh Trường Hà kia chắc chắc tới cửa liều mạng với hắn, Trương Hòe vừa rồi không phải là một bộ dạng muốn đánh người sao!
Tự người phụ nữ bản thân việc nói thôi đã là tương đối tốt, làm cho người khác nói phụ nữ nhà mình nhiều chuyện thị phi, mặt mũi hắn có dễ nhìn không!
Dọc theo đường đi chợt nghe Hoa bà tử khẽ khóc lên, vào cửa nhà, sau lại biến thành thanh âm nức nức nở nở, rồi tiếp theo không có thanh âm, đại môn nhà hắn cũng “Phanh” đóng lại, chặn ánh mắt tìm kiếm cùng lỗ tai đang dựng lên nghe ngóng của mọi người.
Trương Hòe tức giận đến muốn tiến lên mắng chửi lão nương to mồm này một trận, bị Lí lão đại làm loạn, cũng là hoảng sợ rớt cằm -- vạn vạn không thể ngờ Lí lão đại này uất ức vài thập niên, hôm nay rốt cục kiên cường một hồi.
Hà thị hừ một tiếng xoay người vào nhà, một bên còn không giải hận nói:
“Đã sớm nên thu thập người phụ nữ này. Cả ngày không nói lời hay nào!”
Cha Trương Hòe – Trương Đại Xuyên ngồi ở trước bàn cơm, vừa rồi cũng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài -- nhưng vì là một đại nam nhân, không tốt xuất đầu được. Nhưng rồi một chút mặt âm trầm nói:
“Ta bảo, không thể đánh chết nàng ta. Hừ, ta coi Lí lão đại lúc này rốt cuộc có thể cứng rắn hay không, chỉ sợ hắn lại là “Con lừa thải -- một đầu cứng rắn”, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được cái lão nương già mồm kia!”
Tiểu nhi tử Trương Dương của ông ghé vào trên cái bàn tứ phương cũ kỹ, vùi đầu ăn cơm, đem đậu đũa ngâm chua ăn “ca băng” phát ra tiếng vang, nghe xong lời cha nói thật không cho là đúng, âm thầm trợn trừng mắt. Nương Hòe Tử, một bên đem ché món ăn mặn duy nhất trên bàn -- rau hẹ xào trứng gắp cho tiểu nhi tử, một bên thở dài nói:
“Ai! Lúc này Trinh tẩu tử nói như vậy. Nàng là rất đau lòng Cúc Hoa. Đáng thương oa nhi này bị người như vậy đạp hư!”
Trương Đại Xuyên cầm đũa đảo bát lớn tiếng nói:
“Không quan tâm người ta nói thế nào, chỉ cần phu thê Trường Hà không mở miệng, còn có thể đem Cúc Hoa gả đi sao? Những người này đều là “ăn mặn cơm thao đạm tâm!” (ý là nhiều chuyện)
Nương Hòe Tử oán trách nói:
“Ngươi nói thì nói dễ dàng như vậy, việc này nếu xảy ra trên người ta, thì tức chết ta rồi. Nhà Lưu gia kia cũng thật bao chuyện rắc rối, việc ca ca cưới vợ cùng muội muội có quan hệ gì? Ngươi nếu không vui thì nói không vui, làm chi nói khuê nữ nhà người ta vướng bận? Lại nói thêm, cho dù Cúc Hoa gả không được, còn có thể ăn không ngồi rồi sao? Nàng có khả năng như vậy, còn không làm cho bản thân có một ngụm cơm ăn sao?”
Trương Đại Xuyên hầm hù nói:
“Tất cả đều một chút cũng không có mắt nhìn. Nhà hắn sớm hay muộn cũng phải hối hận -- Thanh Mộc, oa tử kia tương lai sẽ có tiền đồ to lớn.”
Hòe Tử nương nói:
“Không đúng sao, nghe nói bây giờ hắn muốn lập tức đến trường đọc sách đấy! Trinh tẩu tử chính là có mắt nhìn xa, Thanh Mộc lớn như vậy còn để cho hắn đến trường biết chữ!”
Trương Đại Xuyên “Phách” đem chiếc đũa hướng trên bàn vỗ, nói:
“Phu thể Trường Hà làm đúng đắn, Hòe Tử, ngươi cũng đi đến trường, hảo hảo mà học hai năm, tương lai cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Ta cũng không cần làm mai, gấp rút như vậy làm gì? Lí lão đại kia hai con hơn hai mươi, cũng chưa nói đến chuyện kết thân? Biết nhiều chữ chút, cũng thêm nhiều chút kiến thức, chúng ta tổng không thể luôn luôn nghèo như vậy. Ngày sau thật tốt lên, còn sợ không cưới được nàng dâu ư? Chỉ sợ đến lúc đó người ta muốn lên cửa cầu đó!”
Hòe Tử nương kích động nói:
“Ai! Ta tiết kiệm một chút, cho hai huynh đệ ngươi đều đi đến trường, Hòe Tử cũng đừng vội vã làm mai, đến hai mươi lại nói sau. Trễ liền tối nay đi hỏi, ta cũng không chịu thua nhà người ta đâu!”
Trương Đại Xuyên nặng nề mà vỗ cái bàn nói:
“Chuyện này cứ quyết định như vậy định đi!”
“Thế nào không ngủ được, ở chỗ này hóng mát?” cô hơi trách cứ trong tiếng ẩn một chút đau lòng. Tay của anh lúc này đã bị gió lạnh thổi lạnh, chạm vào bàn tay âm ấm mềm nhũn nhỏ bé của cô, lòng cô rung động, rồi lại lập tức cầm ngược tay anh, thật chặt, hình như muốn cho anh mau mau ấm. Anh cười xoay người lại, ôm chầm hông của cô, đối mặt với cô, lại thấy cô lúc này toàn thân cao thấp cũng chẳng qua chỉ mặc áo sơ mi của anh, cổ áo rộng lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn, gió vừa thổi liền có thể đem cô lạnh đi. không nhịn được, nhíu thật chặt lông mày, âm thanh cũng không khỏi nghiêm khắc, “đi theo ra ngoài làm gì?”
Thế nhưng anh lại không đợi cô nói chuyện, liền đem cô ôm thật chặt ở ngực mình, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ nhiệt độ vừa đúng.
cô nghiêng đầu nhìn anh cười. “Anh không ở bên cạnh em, em không ngủ ngon, tuy có chút mệt mỏi, cũng dễ dàng tỉnh.”
Anh nghe xong, liền nhịn không được vẻ mặt nghiêm nghị, ôm chầm lấy cô, đi đến bên giường. “Lại đi ngủ một lát, anh ngủ cùng em.”
cô lại kéo anh, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không muốn ngủ nữa rồi.”
Lại ngửa đầu hỏi anh, “Anh mới vừa rồi đang suy nghĩ gì? Sắc mặt nghiêm túc như vậy, anh rất ít có vẻ nghiêm túc như vậy.”
Đại đa số thời điểm, Dịch Tân cũng luôn là một bộ vui đùa tư thái. Dịch Tân nghe, nhíu mày, ánh mắt ý vị du trường, “Rất ít nghiêm túc như vậy sao? Tân Hoàng, đối với em, anh sợ là rất ít không nghiêm túc như vậy thôi.”
cô vừa nghe, liền vui vẻ, hướng về phía anh cười, “Cho nên, anh là thừa nhận anh mới vừa đnag suy nghĩ tới em.”
Anh không đáp, chỉ lấy lưu quang sáng chói trong tròng mắt hướng mặt của cô nhìn lại, hồi lâu, lại tà khí cười một tiếng, “Anh vừa mới từ chỗ của em ra ngoài, em nói một chút, anh đây thì là đang suy nghĩ đến nơi nào của em?”
Lời của anh, không che giấu chút nào ám hiệu như vậy, mang theo sự trêu chọc trắng trợn… Tân Hoành cùng anh, từng cùng nhau chia sẽ qua nhiều vui thích, lúc này vừa nghe, liền có thể nghĩ đến… không nhịn được, mặt như quét đất đỏ. Cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em muốn ngủ.”
Tránh ra anh, xoay người. Tay lại bị người nọ từ sau kéo lại, cô vùng vẫy, anh lại cầm chặt thêm. cô quýnh lên, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mang theo chút tức giận. Lại chỉ còn cách nhìn anh, anh nhìn cô, mang theo sự thương tiếc cưng chiều, không có tà khí, không có ám hiệu, không có thâm ý. Cũng chỉ có loại nghiêm túc, tha phương mới nhìn đến anh một thân một mình ở trong gió rét kia… Nghiêm túc. Anh nói, “Anh mới đang suy nghĩ chuyện của chúng ta.”
Anh nói xong, đẹp mắt tròng mắt liền hướng bên cạnh trên bàn trang điểm, nơi đó, trước khi tắm cô vội vã lấy xuống để lên vòng Dương Chi Ngọc.
Nơi này Trương Hòe hai tay nắm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa bà tử, vẻ mặt kia đúng là chưa bao giờ từng có, thật dữ tợn đáng sợ, nhất thời sợ tới mức Hoa bà tử quay đầu bước đi. Vừa mới chuyển đầu, chỉ thấy lão nhân nhà nàng – Lí lão đại âm trầm đen mặt đứng ở phía sau của bà, bà ta không đề phòng, kém chút nữa là đụng đầu vào.
Bà ta liếc trắng mắt nói: “Đứng chỗ này làm chi? Về nhà đi!”
Lí lão đại phá lệ không có nghe lời Hoa bà tử nói nhích người trở về nhà, ngược lại giơ lên cánh tay, hung hăng đánh bà ta một bạt tai, một bên miệng còn mắng:
“Ta đánh ngươi, cái phá sản lão nương này, cả ngày mặc kệ việc nhà với mấy đứa nhỏ mà tụ tập với nhóm xú nữ nhân đàm tiếu thị phi, nhà này sớm hay muộn cũng lụn bại trong tay ngươi!”
Hoa bà tử bị đánh cho choáng váng đầu, trướng cả não, tại chỗ vòng vo một vòng, thật vất vả mới đứng yên. Bà ta ngẩng đầu, bên trái trên má rõ ràng một cái dấu tay, một dòng máu mũi đỏ au theo môi chảy xuống dưới.
Trên mặt bà ta hiện ra vẻ mặt không thể tin -- lão già đáng chết này, dám đánh nàng ư?
Trong nháy mắt, Hoa bà tử nổi điên, hướng phía Lí lão đại bổ nhào qua, một phen nhéo xiêm y trước ngực hắn, miệng kêu lên: “Ngươi dám đánh lão nương ư? Lão nương mới nói mấy câu ngươi liền đánh lão nương.”
Nhưng mà chiêu này bà ta thường dùng mỗi ngày, hôm nay tựa hồ không hữu hiệu, Lí lão đại hùng gió đại chấn (ý là không suy suyễn gì), cánh tay nàng nhéo dùng sức vung, bỗng chốc đem bà ta quăng ra ngoài, ngã cái rầm cắm đầu ngồi xuống đất.
Cái này cũng chưa tính, Lí lão đại còn chỉ vào mũi bà mắng:
“Ngươi lại náo (làm ầm ĩ)? Lại náo nữa liền hưu ngươi, người phụ nữ này, ngươi tin hay không tin? Đem nương ngươi tha về nhà đi, nhốt tại trong phòng, không được ta cho phép không cho nàng ra khỏi cửa phòng!” Lí lão đại uy nghiêm nhìn phía dưới con lớn nhất – Lí Trường Minh từ trong nhà đuổi theo đến, mệnh lệnh nói.
Lí Trường Minh – một thân cao to, mặt cứng ngắc, thần kỳ phối hợp, vừa lôi vừa kéo túm lấy nương hắn đang thần tình hoang mang tha về nhà. Nơi này Lí lão đại chắp tay sau lưng, nhìn láng giềng người xem náo nhiệt, ngoan trừng liếc mắt một cái, cũng hướng trong nhà đi.
Hắn sống vài thập niên, chịu đủ tính khí của người đàn bà này. Hôm kia còn bị Chu Ải Tử cùng Lí Canh Địa trào phúng, ngay cả thôn trưởng cũng nói hắn phu cương không phấn chấn, nói phụ nữ của hắn dễ chọc thị phi, khiến cho trong thôn chướng khí mù mịt -- chủ yếu là chỉ việc lúc trước sự kiện Cúc Hoa nhảy hồ tự sát kia.
Hắn làm sao còn chịu đựng được, đang muốn tìm cái cớ thu thập người phụ nữ này, nàng ta lại khen ngược, tự bản thân không coi vào đâu cùng người ngoài thôn thì thầm đàm tiếu thị phi của người trong thôn. Nếu hắn lại không thu thập người phụ nữ này, quay đầu lỡ Cúc Hoa này có chuyện gì, đôi phu thê Trịnh Trường Hà kia chắc chắc tới cửa liều mạng với hắn, Trương Hòe vừa rồi không phải là một bộ dạng muốn đánh người sao!
Tự người phụ nữ bản thân việc nói thôi đã là tương đối tốt, làm cho người khác nói phụ nữ nhà mình nhiều chuyện thị phi, mặt mũi hắn có dễ nhìn không!
Dọc theo đường đi chợt nghe Hoa bà tử khẽ khóc lên, vào cửa nhà, sau lại biến thành thanh âm nức nức nở nở, rồi tiếp theo không có thanh âm, đại môn nhà hắn cũng “Phanh” đóng lại, chặn ánh mắt tìm kiếm cùng lỗ tai đang dựng lên nghe ngóng của mọi người.
Trương Hòe tức giận đến muốn tiến lên mắng chửi lão nương to mồm này một trận, bị Lí lão đại làm loạn, cũng là hoảng sợ rớt cằm -- vạn vạn không thể ngờ Lí lão đại này uất ức vài thập niên, hôm nay rốt cục kiên cường một hồi.
Hà thị hừ một tiếng xoay người vào nhà, một bên còn không giải hận nói:
“Đã sớm nên thu thập người phụ nữ này. Cả ngày không nói lời hay nào!”
Cha Trương Hòe – Trương Đại Xuyên ngồi ở trước bàn cơm, vừa rồi cũng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài -- nhưng vì là một đại nam nhân, không tốt xuất đầu được. Nhưng rồi một chút mặt âm trầm nói:
“Ta bảo, không thể đánh chết nàng ta. Hừ, ta coi Lí lão đại lúc này rốt cuộc có thể cứng rắn hay không, chỉ sợ hắn lại là “Con lừa thải -- một đầu cứng rắn”, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được cái lão nương già mồm kia!”
Tiểu nhi tử Trương Dương của ông ghé vào trên cái bàn tứ phương cũ kỹ, vùi đầu ăn cơm, đem đậu đũa ngâm chua ăn “ca băng” phát ra tiếng vang, nghe xong lời cha nói thật không cho là đúng, âm thầm trợn trừng mắt. Nương Hòe Tử, một bên đem ché món ăn mặn duy nhất trên bàn -- rau hẹ xào trứng gắp cho tiểu nhi tử, một bên thở dài nói:
“Ai! Lúc này Trinh tẩu tử nói như vậy. Nàng là rất đau lòng Cúc Hoa. Đáng thương oa nhi này bị người như vậy đạp hư!”
Trương Đại Xuyên cầm đũa đảo bát lớn tiếng nói:
“Không quan tâm người ta nói thế nào, chỉ cần phu thê Trường Hà không mở miệng, còn có thể đem Cúc Hoa gả đi sao? Những người này đều là “ăn mặn cơm thao đạm tâm!” (ý là nhiều chuyện)
Nương Hòe Tử oán trách nói:
“Ngươi nói thì nói dễ dàng như vậy, việc này nếu xảy ra trên người ta, thì tức chết ta rồi. Nhà Lưu gia kia cũng thật bao chuyện rắc rối, việc ca ca cưới vợ cùng muội muội có quan hệ gì? Ngươi nếu không vui thì nói không vui, làm chi nói khuê nữ nhà người ta vướng bận? Lại nói thêm, cho dù Cúc Hoa gả không được, còn có thể ăn không ngồi rồi sao? Nàng có khả năng như vậy, còn không làm cho bản thân có một ngụm cơm ăn sao?”
Trương Đại Xuyên hầm hù nói:
“Tất cả đều một chút cũng không có mắt nhìn. Nhà hắn sớm hay muộn cũng phải hối hận -- Thanh Mộc, oa tử kia tương lai sẽ có tiền đồ to lớn.”
Hòe Tử nương nói:
“Không đúng sao, nghe nói bây giờ hắn muốn lập tức đến trường đọc sách đấy! Trinh tẩu tử chính là có mắt nhìn xa, Thanh Mộc lớn như vậy còn để cho hắn đến trường biết chữ!”
Trương Đại Xuyên “Phách” đem chiếc đũa hướng trên bàn vỗ, nói:
“Phu thể Trường Hà làm đúng đắn, Hòe Tử, ngươi cũng đi đến trường, hảo hảo mà học hai năm, tương lai cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Ta cũng không cần làm mai, gấp rút như vậy làm gì? Lí lão đại kia hai con hơn hai mươi, cũng chưa nói đến chuyện kết thân? Biết nhiều chữ chút, cũng thêm nhiều chút kiến thức, chúng ta tổng không thể luôn luôn nghèo như vậy. Ngày sau thật tốt lên, còn sợ không cưới được nàng dâu ư? Chỉ sợ đến lúc đó người ta muốn lên cửa cầu đó!”
Hòe Tử nương kích động nói:
“Ai! Ta tiết kiệm một chút, cho hai huynh đệ ngươi đều đi đến trường, Hòe Tử cũng đừng vội vã làm mai, đến hai mươi lại nói sau. Trễ liền tối nay đi hỏi, ta cũng không chịu thua nhà người ta đâu!”
Trương Đại Xuyên nặng nề mà vỗ cái bàn nói:
“Chuyện này cứ quyết định như vậy định đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.