Chương 4: Tình Tay Ba
Hoa Ly Ly 1350
09/01/2025
Ngồi trên taxi đến Túy Sinh, Cố Yến Tang đặt tay lên bụng không khỏi cảm giác cô đơn.
Cô và Dịch Xuyên thật sự sẽ cứ như vậy mãi sao.
Nếu như anh biết cô đã mang thai, anh ấy có thể hay không không còn thờ ơ lạnh nhạt với cô.
Ý nghĩ lóe lên, cô quyết định, đêm nay sẽ nói cho anh biết.
Đến Túy Sinh, cô mới phát hiện Phó Dịch Xuyên không nói số phòng cho cô, lập tức cầm điện thoại muốn gọi cho anh.
Lúc cô quay người lại, liền nhìn thấy một đám người nam nữ vô luận là hình dáng hay khí chất đều cực kỳ xuất sắc đang từ cửa đi vào, cả người không khỏi sửng sốt.
“Không ngờ Dịch Xuyên sẽ đích thân đến đón chúng ta, quả là được sủng ái mà lo sợ.”
Một thanh âm nũng nịu vang lên, cô liếc nhìn qua, một cô gái ăn mặc vô cùng quyến rũ, một chiếc váy màu xanh đậm bó sát thân thể thướt tha, chỉ liếc mắt cũng khiến nam nhân động tâm.
Là Ân Dung, là một cô gái đã từng điên cuồng theo đuổi Phó Dịch Xuyên.
Một năm trước, cô và Dịch Xuyên kết hôn, Ân Dung liền xuất ngoại, không ngờ hôm nay cô ta lại cùng Trần Viễn cùng về nước.
Mọi người đều không nhìn thấy Cố Yến Tang, nhưng tình địch gặp nhau liền thu hút, Ân Dung nhìn thấy Cố Yến Tang liền cố tình đưa tay kéo Phó Dịch Xuyên, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Dịch Xuyên, kia có phải là Tang Tang sao.”
Lúc này Trần Viễn, Bạch Giang và Phong Thanh Dật không khỏi ngừng lại nhìn sang, Phong Thanh Dật nhanh miệng nghi hoặc: “Sao cô ấy lại ở đây.”
Lúc này đoàn người đứng trước mặt Cố Yến Tang, ánh mắt cô rơi vào bàn tay của Ân Dung đang đặt trên tay Phó Dịch Xuyên, sắc mặt vốn tái nhợt, bị nói kiểu này lại càng thêm khó xử.
Phó Dịch Xuyên không thích cùng người khác tiếp xúc thân một, ngay khi Ân Dung chạm vào liền muốn hất ra, nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt của Cố Yến Tang, vì để cô khó chịu, liền cố tình không tránh đi tay của Ân Dung.
Phong Thanh Dật nói ra câu đó liền bị Bạch Giang thúc hắn một cái, hắn biết mình thất ngon, liền im miệng lại.
“Tang Tang, đã lâu không gặp.” - Trần Viễn nhàn nhạt mở miệng, dù hắn rất kiệm lời, nhưng mọi người hôm nay tới đón tiếp hắn, hắn không nghĩ náo loạn không thoải mái.
“Trần Viễn ca ca, mừng anh về nước.” - Cô biết hắn giải vây cho cô, cô biết mình xuất hiện khiến mọi người bất ngờ, nhưng cô cố gắng cười, không để mình thêm chật vật.
“Cảm ơn em, chúng ta bao một phòng, em cũng vào náo nhiệt một chút.” - Trần Viễn gật đầu, sau đó nhìn Phó Dịch Xuyên nói: “Đưa vợ cậu vào đi.”
Mọi người cùng đi vào, mà Ân Dung liền bị Phong Thanh Dật lôi kéo: “Cô nãi nãi ơi, cô vừa trở về thì yên tĩnh một chút, không thấy vợ chồng trẻ bọn họ không thích hợp sao, đừng có thò một chân vào.”
Ân Dung nghe vậy thì sáng mắt lên, lôi kéo Phong Thanh Dật hỏi: “Được rồi, em nghe anh, vậy anh nói một chút, một năm em không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì.”
Lần này Ân Dung trở về, là muốn quang minh chính đại cùng Cố Yến Tang so một lần, đoạt lại thứ thuộc về cô ta.
Nếu Cố Yến Tang và Dịch Xuyên hôn nhân xảy ra vấn đề thì càng tốt.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn Cố Yến Tang và Phó Dịch Xuyên.
Cô muốn hỏi giữa anh và Ân Dung là chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của anh, cô đột nhiên cảm giác không nên hỏi.
“Cô còn muốn tôi phải mời cô vào?” - Phó Dịch Xuyên đưa tay nới lỏng cà vạt, thần sắc mười phần bực bội, cảm giác nơi này có chút nóng bức. Nhưng ánh mắt rơi trên thân Cố Yến Tang, mặt cô vô cùng tái nhợt, hắn mím môi dời mắt đi, chuẩn bị nhấc chân đuổi theo đoàn người đã đi xa.
“Dịch Xuyên, em…” - Cố Yến Tang vội gọi.
“Cô thật nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng chậm trễ tiệc của Trần Viễn.” - Hắn hừ lạnh: “Sớm biết đã không đồng ý cho cô đến, thật là phiền phức.”
Thanh âm rơi vào trong tai Cố Yên Tang, ngón tay trắng bệch siết lấy túi xách, hóa ra cô hiện tại đối với anh chỉ là một sự phiền phức.
Cô thật muốn ở nơi này lớn tiếng nói với anh, cô đã mang thai con của cô và anh.
Vật trang trí trên túi xách bén nhọn làm đau ngón tay cô, mang lý trí cô trở lại, nơi này không phù hợp nói ra chuyện này.
“Buổi tối anh có thể về nhà không, em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Dịch Xuyên lại cho là cô lại muốn dùng thủ đoạn gì, trong lòng không khỏi chán ghét, muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngấn nước của cô, quỷ thần xui khiến đáp: “Được.”
Cố Yến Tang được hắn đáp ứng liền lộ ra nụ cười.
Lúc này hắn lại cảm thấy hối hận, không hiểu vì sao lại đồng ý cô, nhất định là bị cô ta mê hoặc.
Phó Dịch Xuyên lạnh giọng: “Đêm nay tôi muốn xem xem cô có thể có thủ đoạn gì.”
Ném lại câu nói này, hắn cũng không quay đầu mà nhanh chân rời đi, bước chân nhanh chóng, giống như là đang chạy trối chết.
Cố Yến Tang nhìn theo bóng lưng của anh, cô hy vọng sau đêm nay, hai người sẽ cải thiện.
Cô nhớ rõ, anh từng nói với cô, nếu hai người bọn họ có con, anh nhất định sẽ nhất định sẽ đối với cô và con thật tốt, sẽ yêu thương cô.
Mặc dù vật đổi sao dời, nhưng Cố Yến Tang vẫn là ôm lấy hy vọng.
Cô nào biết, chỉ sau đêm nay, cô đã mất hết hy vọng.
Về sau, khi cô hồi tưởng lại đoạn thời gian ngay lúc này, cô mới biết mình buồn cười đến mức nào.
Bạch Giang ngồi trong phòng bao liền khó hiểu, đã rất lâu rồi huynh đệ của hắn không mang theo người kia đến, bây giờ mang dẫn đến, thế nhưng nhìn rõ ràng quan hệ của hai người không hề tốt.
Trước kia hai người như keo sơn gắn bó, người khác muốn phân ra cũng không thể tách rời, bây giờ cả đời không muốn nhìn tới, thật sự là không thể hiểu được.
Phó Dịch Xuyện hai tay đút túi quần đi vào.
“Dịch Xuyên, Tang Tang đâu.” - Ân Dung nhìn thấy bóng người bên ngoài, cố ý kéo tay Phó Dịch Xuyên, không ngoài ý muốn, nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa lung lay, quả nhiên hôn nhân của họ có vấn đề.
Phó Dịch Xuyên không vui rút tay ra khỏi Ân Dung: “Tự mình nhìn.”
Phía sau, Cố Yến Tang cũng đi vào.
Cố Yến Tang có chút lúng túng: “Chào mọi người.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng thật lâu chưa nhìn thấy Cố Yến Tang, trước đó Phó Dịch Xuyên từng nói cô ấy sẽ không còn xuất hiện trong nhóm bạn nữa, bây giờ chính hắn dẫn tới, lại có vẻ không hòa hảo, bọn họ không biết phải đối xử với cô thế nào.
“Tang Tang không cần khách khí, tùy tiện ngồi đi, ngồi bên cạnh Dịch Xuyên đi, Ân Dung, em chuyển chỗ ngồi đi.” - Trần Viễn lên tiếng giải vây.
Cố Yên Tang nhìn Phó Dích Xuyên có vẻ không muốn cô ngồi gần, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Ân Dung ngồi bên cạnh Phó Dịch Xuyên, muốn chọc tức Cố Yến Tang, cô ta cầm ly rượu nghiêng người về phía Phó Dịch Xuyên để mời hắn. Lấy góc độ nhìn của Cố Yến Tang, giống như Ân Dung đang dựa cả người vào người hắn: “Không dùng một ly chúc mừng bổn cô nương quang vinh du học trở về sao.”
Phó Dịch Xuyên nhướng mày, cầm ly cụng ly cô ta một cái: “Chúc mừng Ân tiểu thư trở về.”
Ân Dung môi đỏ cong lên, đưa mắt khiêu khích nhìn Cố Yến Tang, sau đó đem rượu cạn sạch một hơi.
Cố Yến Tang cắn chặt môi đè nén bi ai, cô rõ ràng là vợ hợp pháp, lại không có khí thể nói người phụ nữ kia cách xa chồng mình ra một chút.
Không phải cô không thể nói, chỉ là cô biết nói ra sẽ lại rước nhục cho chính mình.
Phong Thanh Dật nhỏ giọng hỏi bạn tốt bên cạnh: “Đây là tính huống gì?”
Bạch Giang nhún vai: “Cậu không có mắt à, chính là tình tay ba.”
Mọi người lại tiếp tục mời rượu chúc mừng Trần Viễn về nước.
Cố Yến Tang cúi thấp đầu, yên tĩnh như nước, giống như cô và nơi này không phù hợp.
Lúc này, một đội giày cao gót sáng bóng xuất hiện trước tầm mắt cô, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
“Cô còn dám xuất hiện ở đây, không biết liêm sỉ.” - Ân Dung ghé lại bên tai Cố Yến Tang thấp giọng nói, người không biết còn tưởng như hai cô bạn tâm tình.
Cố Yến Tang nhìn cô ta, chẳng lẽ Phó Dịch Xuyên đều nói cho cô ta biết chuyện của hai tháng trước.
Ân Dung biết mình đã thành công nhếch môi cười, là Phong Thanh Dật nói cho cô ta biết một năm qua Cố Yến Tang trôi qua không tốt.
Cố Yến Tang mỉm cười: “Vậy sao cô còn dám xuất hiện, kẻ thua cuộc.”
Cô và Dịch Xuyên thật sự sẽ cứ như vậy mãi sao.
Nếu như anh biết cô đã mang thai, anh ấy có thể hay không không còn thờ ơ lạnh nhạt với cô.
Ý nghĩ lóe lên, cô quyết định, đêm nay sẽ nói cho anh biết.
Đến Túy Sinh, cô mới phát hiện Phó Dịch Xuyên không nói số phòng cho cô, lập tức cầm điện thoại muốn gọi cho anh.
Lúc cô quay người lại, liền nhìn thấy một đám người nam nữ vô luận là hình dáng hay khí chất đều cực kỳ xuất sắc đang từ cửa đi vào, cả người không khỏi sửng sốt.
“Không ngờ Dịch Xuyên sẽ đích thân đến đón chúng ta, quả là được sủng ái mà lo sợ.”
Một thanh âm nũng nịu vang lên, cô liếc nhìn qua, một cô gái ăn mặc vô cùng quyến rũ, một chiếc váy màu xanh đậm bó sát thân thể thướt tha, chỉ liếc mắt cũng khiến nam nhân động tâm.
Là Ân Dung, là một cô gái đã từng điên cuồng theo đuổi Phó Dịch Xuyên.
Một năm trước, cô và Dịch Xuyên kết hôn, Ân Dung liền xuất ngoại, không ngờ hôm nay cô ta lại cùng Trần Viễn cùng về nước.
Mọi người đều không nhìn thấy Cố Yến Tang, nhưng tình địch gặp nhau liền thu hút, Ân Dung nhìn thấy Cố Yến Tang liền cố tình đưa tay kéo Phó Dịch Xuyên, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Dịch Xuyên, kia có phải là Tang Tang sao.”
Lúc này Trần Viễn, Bạch Giang và Phong Thanh Dật không khỏi ngừng lại nhìn sang, Phong Thanh Dật nhanh miệng nghi hoặc: “Sao cô ấy lại ở đây.”
Lúc này đoàn người đứng trước mặt Cố Yến Tang, ánh mắt cô rơi vào bàn tay của Ân Dung đang đặt trên tay Phó Dịch Xuyên, sắc mặt vốn tái nhợt, bị nói kiểu này lại càng thêm khó xử.
Phó Dịch Xuyên không thích cùng người khác tiếp xúc thân một, ngay khi Ân Dung chạm vào liền muốn hất ra, nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt của Cố Yến Tang, vì để cô khó chịu, liền cố tình không tránh đi tay của Ân Dung.
Phong Thanh Dật nói ra câu đó liền bị Bạch Giang thúc hắn một cái, hắn biết mình thất ngon, liền im miệng lại.
“Tang Tang, đã lâu không gặp.” - Trần Viễn nhàn nhạt mở miệng, dù hắn rất kiệm lời, nhưng mọi người hôm nay tới đón tiếp hắn, hắn không nghĩ náo loạn không thoải mái.
“Trần Viễn ca ca, mừng anh về nước.” - Cô biết hắn giải vây cho cô, cô biết mình xuất hiện khiến mọi người bất ngờ, nhưng cô cố gắng cười, không để mình thêm chật vật.
“Cảm ơn em, chúng ta bao một phòng, em cũng vào náo nhiệt một chút.” - Trần Viễn gật đầu, sau đó nhìn Phó Dịch Xuyên nói: “Đưa vợ cậu vào đi.”
Mọi người cùng đi vào, mà Ân Dung liền bị Phong Thanh Dật lôi kéo: “Cô nãi nãi ơi, cô vừa trở về thì yên tĩnh một chút, không thấy vợ chồng trẻ bọn họ không thích hợp sao, đừng có thò một chân vào.”
Ân Dung nghe vậy thì sáng mắt lên, lôi kéo Phong Thanh Dật hỏi: “Được rồi, em nghe anh, vậy anh nói một chút, một năm em không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì.”
Lần này Ân Dung trở về, là muốn quang minh chính đại cùng Cố Yến Tang so một lần, đoạt lại thứ thuộc về cô ta.
Nếu Cố Yến Tang và Dịch Xuyên hôn nhân xảy ra vấn đề thì càng tốt.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn Cố Yến Tang và Phó Dịch Xuyên.
Cô muốn hỏi giữa anh và Ân Dung là chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của anh, cô đột nhiên cảm giác không nên hỏi.
“Cô còn muốn tôi phải mời cô vào?” - Phó Dịch Xuyên đưa tay nới lỏng cà vạt, thần sắc mười phần bực bội, cảm giác nơi này có chút nóng bức. Nhưng ánh mắt rơi trên thân Cố Yến Tang, mặt cô vô cùng tái nhợt, hắn mím môi dời mắt đi, chuẩn bị nhấc chân đuổi theo đoàn người đã đi xa.
“Dịch Xuyên, em…” - Cố Yến Tang vội gọi.
“Cô thật nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng chậm trễ tiệc của Trần Viễn.” - Hắn hừ lạnh: “Sớm biết đã không đồng ý cho cô đến, thật là phiền phức.”
Thanh âm rơi vào trong tai Cố Yên Tang, ngón tay trắng bệch siết lấy túi xách, hóa ra cô hiện tại đối với anh chỉ là một sự phiền phức.
Cô thật muốn ở nơi này lớn tiếng nói với anh, cô đã mang thai con của cô và anh.
Vật trang trí trên túi xách bén nhọn làm đau ngón tay cô, mang lý trí cô trở lại, nơi này không phù hợp nói ra chuyện này.
“Buổi tối anh có thể về nhà không, em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Dịch Xuyên lại cho là cô lại muốn dùng thủ đoạn gì, trong lòng không khỏi chán ghét, muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngấn nước của cô, quỷ thần xui khiến đáp: “Được.”
Cố Yến Tang được hắn đáp ứng liền lộ ra nụ cười.
Lúc này hắn lại cảm thấy hối hận, không hiểu vì sao lại đồng ý cô, nhất định là bị cô ta mê hoặc.
Phó Dịch Xuyên lạnh giọng: “Đêm nay tôi muốn xem xem cô có thể có thủ đoạn gì.”
Ném lại câu nói này, hắn cũng không quay đầu mà nhanh chân rời đi, bước chân nhanh chóng, giống như là đang chạy trối chết.
Cố Yến Tang nhìn theo bóng lưng của anh, cô hy vọng sau đêm nay, hai người sẽ cải thiện.
Cô nhớ rõ, anh từng nói với cô, nếu hai người bọn họ có con, anh nhất định sẽ nhất định sẽ đối với cô và con thật tốt, sẽ yêu thương cô.
Mặc dù vật đổi sao dời, nhưng Cố Yến Tang vẫn là ôm lấy hy vọng.
Cô nào biết, chỉ sau đêm nay, cô đã mất hết hy vọng.
Về sau, khi cô hồi tưởng lại đoạn thời gian ngay lúc này, cô mới biết mình buồn cười đến mức nào.
Bạch Giang ngồi trong phòng bao liền khó hiểu, đã rất lâu rồi huynh đệ của hắn không mang theo người kia đến, bây giờ mang dẫn đến, thế nhưng nhìn rõ ràng quan hệ của hai người không hề tốt.
Trước kia hai người như keo sơn gắn bó, người khác muốn phân ra cũng không thể tách rời, bây giờ cả đời không muốn nhìn tới, thật sự là không thể hiểu được.
Phó Dịch Xuyện hai tay đút túi quần đi vào.
“Dịch Xuyên, Tang Tang đâu.” - Ân Dung nhìn thấy bóng người bên ngoài, cố ý kéo tay Phó Dịch Xuyên, không ngoài ý muốn, nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa lung lay, quả nhiên hôn nhân của họ có vấn đề.
Phó Dịch Xuyên không vui rút tay ra khỏi Ân Dung: “Tự mình nhìn.”
Phía sau, Cố Yến Tang cũng đi vào.
Cố Yến Tang có chút lúng túng: “Chào mọi người.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng thật lâu chưa nhìn thấy Cố Yến Tang, trước đó Phó Dịch Xuyên từng nói cô ấy sẽ không còn xuất hiện trong nhóm bạn nữa, bây giờ chính hắn dẫn tới, lại có vẻ không hòa hảo, bọn họ không biết phải đối xử với cô thế nào.
“Tang Tang không cần khách khí, tùy tiện ngồi đi, ngồi bên cạnh Dịch Xuyên đi, Ân Dung, em chuyển chỗ ngồi đi.” - Trần Viễn lên tiếng giải vây.
Cố Yên Tang nhìn Phó Dích Xuyên có vẻ không muốn cô ngồi gần, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Ân Dung ngồi bên cạnh Phó Dịch Xuyên, muốn chọc tức Cố Yến Tang, cô ta cầm ly rượu nghiêng người về phía Phó Dịch Xuyên để mời hắn. Lấy góc độ nhìn của Cố Yến Tang, giống như Ân Dung đang dựa cả người vào người hắn: “Không dùng một ly chúc mừng bổn cô nương quang vinh du học trở về sao.”
Phó Dịch Xuyên nhướng mày, cầm ly cụng ly cô ta một cái: “Chúc mừng Ân tiểu thư trở về.”
Ân Dung môi đỏ cong lên, đưa mắt khiêu khích nhìn Cố Yến Tang, sau đó đem rượu cạn sạch một hơi.
Cố Yến Tang cắn chặt môi đè nén bi ai, cô rõ ràng là vợ hợp pháp, lại không có khí thể nói người phụ nữ kia cách xa chồng mình ra một chút.
Không phải cô không thể nói, chỉ là cô biết nói ra sẽ lại rước nhục cho chính mình.
Phong Thanh Dật nhỏ giọng hỏi bạn tốt bên cạnh: “Đây là tính huống gì?”
Bạch Giang nhún vai: “Cậu không có mắt à, chính là tình tay ba.”
Mọi người lại tiếp tục mời rượu chúc mừng Trần Viễn về nước.
Cố Yến Tang cúi thấp đầu, yên tĩnh như nước, giống như cô và nơi này không phù hợp.
Lúc này, một đội giày cao gót sáng bóng xuất hiện trước tầm mắt cô, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
“Cô còn dám xuất hiện ở đây, không biết liêm sỉ.” - Ân Dung ghé lại bên tai Cố Yến Tang thấp giọng nói, người không biết còn tưởng như hai cô bạn tâm tình.
Cố Yến Tang nhìn cô ta, chẳng lẽ Phó Dịch Xuyên đều nói cho cô ta biết chuyện của hai tháng trước.
Ân Dung biết mình đã thành công nhếch môi cười, là Phong Thanh Dật nói cho cô ta biết một năm qua Cố Yến Tang trôi qua không tốt.
Cố Yến Tang mỉm cười: “Vậy sao cô còn dám xuất hiện, kẻ thua cuộc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.