Chương 5: Triệt Để Hết Hy Vọng
Hoa Ly Ly 1350
09/01/2025
Ân Dung sắc mặt lập tức vặn vẹo, nhưng rất nhanh liền khôi phục, mỉm cười nghich tóc trên vai: “Cố Yến Tang, cô vịt chết còn muốn mạnh miệng, mặc dù tôi rời đi một năm, nhưng cô và Dịch Xuyên càng lúc càng xa cách, bây giờ tôi đã trở về, cô cảm giác cô còn cơ hội không?”
“Không nghĩ đường đường là đại tiểu thư Ân gia lại muốn chen chân vào vợ chồng người khác, muốn làm tiểu tam?” - Cố Yến Tang cười như không cười phản bác.
Ân Dung như nghe phải câu chuyện cười, ghé vào tai cô thì thầm: “Cố Yến Tang, cô cảm thấy giữa chúng tôi vấn đề là tờ giấy hôn thú kia sao, Cố Yến Tang, cô không nhìn thấy rõ ràng Dịch Xuyên không yêu cô, cô đừng có hi vọng.”
Cố Yến Tang siết chặt cánh tay, hơi thở ngưng trệ.
“Ân Dung, em nói cái gì với Tang Tang đó.” - Phong Thanh Dật thấy không khí hai người không đúng liền phá vỡ.
Ân Dung như không có việc gì ngồi dậy, cười nhẹ nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Yến Tang: “Không có gì, lâu rồi không gặp, ôn chút chuyện cũ thôi.”
Phong Thanh Dật trong lòng oán thầm, tin cô ta mới lạ.
“Được rồi đến đây, hôm nay hoan nghênh Trần Viễn và Ân Dung về nước, chúng ta nâng ly chúc mừng nhóm của chúng ta lại đoàn viên.”
Cố Yến Tang đắm chìm trong lời nói của Ân Dung, thình lình một người nhét ly rượu vào trong tay cô, cô thuận thế uống một ngụm, hương vị đắng chát quấn lấy đầu lưỡi, lý trí của cô trở lại, nhớ bác sĩ căn dặn không được phép uống rượu, cô ngay lập tức tìm thùng rác liền phun ra… may là chưa nuốt xuống.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mọi người đều khác thường.
Ân Dung vồ lấy cơ hội: “Tang Tang, cậu chán ghét tôi như vậy sao, đến rượu chúc mừng đều không muốn uống sao?”
Bởi vì lời nói của Ân Dung, mọi người nhớ tới quan hệ của ba người trước kia, nhìn về phía Cố Yến Tang có chút không đồng ý, giống như cô cố tình gây chuyện, làm cho mọi người đều không vui.
Cố Yến Tang định giải thích một chút, liền nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cố Yến Tang, cô chỉ toàn gây tai họa cho tôi.”
Phó Dịch Xuyên đi tới trước mặt cô, cầm lấy ly rượu mà cô đặt lên bàn: “Muốn không mất hứng, mau uống hết ly rượu này.”
Cố Yến Tang không ngờ anh vì Ân Dung nói một câu liền ép cô uống hết ly rượu này.
Ân Dung làm bộ khuyên can: “Chỉ là một ly rượu thôi mà.”
Phong Thanh Dật muốn kéo Phó Dịch Xuyên đừng làm như vậy liền bị hắn hất ra.
Ly rượu cứ cố chấp cầm trước mặt cô.
Cố Yến Tang nhìn vào ly rượu sáng bóng, phản chiếu bộ dạng chật vật của cô.
Có người nói, khi yêu một người, đối phương không đáp lại, mà hết lần này đến lần khác tổn thương mình, yêu đến đâu rồi cũng buông tay.
Mà lúc này Cố Yến Tang cảm thấy, cô sắp không chống đỡ nổi.
Bạch Giang đi đến bên cạnh Cố Yến Tang nhỏ giọng: “Tính khí Dịch Xuyên là như vậy, đừng phân cao thấp với cậu ấy, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, uống liền xong.”
“Tôi không thể uống.” - Cố Yến Tang đáp.
Bạch Giang trong đầu hiện lên một câu, thôi xong.
Quả nhiên Phó Dịch Xuyên tính tình nóng nảy liền bị cô chọc giận.
“Cố Yến Tang, cô náo đủ chưa.”
“Muốn tới cũng là cô, làm loạn cũng là cô.”
“Có lúc, tôi thật muốn bóp chết cô.”
Hắn nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt ly xuống, không nhìn cô trực tiếp đi ra khỏi cửa. Lúc đi ngang qua Trần Viễn bực bội nói: “Tôi ra ngoài hút thuốc.”
Trần Viễn đi tới, vỗ nhẹ bờ vai Cố Yến Tang an ủi: “Tính khi Dịch Xuyên là như vậy, em đừng suy nghĩ nhiều. Nếu em không uống được rượu, anh gọi nước trái cây cho em.”
Cố Yến Tang ngẩng đầu cười cười: “Cảm ơn Trần Viễn ca ca, em có chút khó chịu, em đi nhà vệ sinh.”
Cố Yến Tang cầm túi xách rời khỏi phòng bao.
Chạy đến toilet, Cố Yến Tang vội vàng nôn thốc những gì trong dạ dày, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Rửa mặt, ra khỏi toilet, không biết có nên quay lại căn phòng đó hay không.
Nhớ lại ở đây có một cái ban công, cô xoay người, muốn ra đó hóng mát một chút.
Chưa kịp bước ra, cô đã nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên.
“Dịch Xuyên, cậu đêm nay không nên đối xử như vậy với Tang Tang, nói thế nào cô ấy cũng là phụ nữ, còn là vợ của cậu.” - Là giọng nói của Bạch Giang.
Trái tim cô siết lại, là vì không biết hắn sẽ trả lời thế nào.
“Vợ?” - Cười lạnh một tiếng: “Tôi hận không thể ngay lập tức cùng cô ta ly hôn.”
Bạch Giang bật cười: “Không thể nói như thế, hôn sụ của cậu và cô ấy là do ông nội cậu làm chủ, cậu muốn ly hôn cũng phải nhìn mặt ông nội của cậu, vậy nên bớt nói nhảm đi. Tình cảm nhiều năm như vậy, hãy sống thật tốt với cô ấy, sinh ra một đứa con trắng trẻo mập mạp, những chuyện đã qua liền để nó qua đi.”
Phó Dịch Xuyên giật cà vạt xuống, ánh mắt tà mị châm chọc: “Sinh con, cậu biết tôi chán ghét cô ta đến mức nào, tôi đời này coi như đoạn tử tuyệt tôn, tôi cũng sẽ không sinh con với cô ta.”
Khi yêu một người, vô luận có hàng ngàn điều không tốt, ở trong mắt người yêu đều là tốt, đó là cô đối với Phó Dịch Xuyên.
Khi chán ghét một người, vô luận có hàng ngàn điểm tốt, trong mắt hắn, đều là xấu, đó là Phó Dịch Xuyên đối với cô.
“Nói nhảm, tôi mặc kệ cậu.”
Hai người quay người rời khỏi ban công, quay về phòng bao.
Trong bức màn che, một thân ảnh bị che khuất, từng tiếng bước chân chậm rãi đi xa, lại giống như đạp lên trái tim cô, từng bước như dao, từng khúc đau.
Nước mắt tranh nhau tuôn ra từ hốc mắt.
Tôi yêu anh như trân bảo, anh vứt bỏ tôi như giày rách.
Không biết qua bao lâu, Cố Yến Tang thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần.
Từ phía xa ánh sáng đèn xe chiếu vào mắt cô, khiến cô lấy lại chút lý trí, tiếng chửi rủa vang lên: “Cô muốn chết sao, đi mà không nhìn đường.”
Nói xong, người kia giận dữ quay đầu xe rời đi.
Cố Yến Tang cười khổ một tiếng, hóa ra cô chạy ra khỏi Túy Sinh từ khi nào còn không biết, suýt thì bị xe đâm phải.
Cô sẽ không bao giờ tự sát, cô còn có bảo bối của cô.
Cô sờ bụng mình, chuẩn bị bước chân đi vào lòng đường, phía trước đột nhiên vang lên tiếng xe chói tai, cô chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã đến trước mặt cô.
Là một chiếc xe mô tô, người điều khiển có chút say lái xe cực kỳ nhanh, mơ màng nhìn thấy phía trước có người, vội vàng phanh lại, nhưng không kịp, xe vẫn quẹt qua người.
Chiếc xe đụng vào chân Cố Yến Tang, cả người cô liền ngã về phía sau.
Chủ xe mô tơ nhìn thấy Cố Yến Tang nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, dưới thân máu tươi tràn lan, hắn hoảng sợ vội vàng bỏ chạy.
Cố Yến Tang lấy lại ý thức, cảm thấy bụng đau dữ dội, chống lên cơ thể, nhìn về phía sau, kém chút sợ hãi đến ngất đi.
“Con của tôi…”
Nơi này buổi tối ít người qua lại, là đường một chiều, không thể cầu cứu được người qua đường.
Cố Yến Tang hoảng sợ, lấy điện thoại ra muốn gọi cấp cứu, nhưng nghĩ tới nơi này gần Túy Sinh, liền gọi cho Phó Dịch Xuyên.
Sau đó liền cảm thấy mình thật vô dụng, tới lúc này lại còn hy vọng vào người đó.
Cô muốn ngắt máy, nhưng điện thoại đột nhiên tiếp nhận.
“Dịch Xuyên, em bị xe…”
“Là Tang Tang à, Dịch Xuyên bây giờ đang uống rượu cùng bọn Trần Viễn, cô có chuyện gì không tôi giúp cô chuyển lời cho anh ấy.”
Là thanh âm của Ân Dung.
Tại thời điểm cô cần anh nhất, là một người phụ nữ khác nhận điện thoại.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, ấm áp không bằng trái tim băng lãnh.
Coi như đời tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi cũng sẽ không sinh con cùng cô ta.
Câu nói này lần nữa lượn vòng bên tai cô.
Sợi dây cuối cùng cũng đứt, cô đã hết hy vọng.
Lần này, là triệt triệt để để hết hy vọng.
“Không nghĩ đường đường là đại tiểu thư Ân gia lại muốn chen chân vào vợ chồng người khác, muốn làm tiểu tam?” - Cố Yến Tang cười như không cười phản bác.
Ân Dung như nghe phải câu chuyện cười, ghé vào tai cô thì thầm: “Cố Yến Tang, cô cảm thấy giữa chúng tôi vấn đề là tờ giấy hôn thú kia sao, Cố Yến Tang, cô không nhìn thấy rõ ràng Dịch Xuyên không yêu cô, cô đừng có hi vọng.”
Cố Yến Tang siết chặt cánh tay, hơi thở ngưng trệ.
“Ân Dung, em nói cái gì với Tang Tang đó.” - Phong Thanh Dật thấy không khí hai người không đúng liền phá vỡ.
Ân Dung như không có việc gì ngồi dậy, cười nhẹ nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Yến Tang: “Không có gì, lâu rồi không gặp, ôn chút chuyện cũ thôi.”
Phong Thanh Dật trong lòng oán thầm, tin cô ta mới lạ.
“Được rồi đến đây, hôm nay hoan nghênh Trần Viễn và Ân Dung về nước, chúng ta nâng ly chúc mừng nhóm của chúng ta lại đoàn viên.”
Cố Yến Tang đắm chìm trong lời nói của Ân Dung, thình lình một người nhét ly rượu vào trong tay cô, cô thuận thế uống một ngụm, hương vị đắng chát quấn lấy đầu lưỡi, lý trí của cô trở lại, nhớ bác sĩ căn dặn không được phép uống rượu, cô ngay lập tức tìm thùng rác liền phun ra… may là chưa nuốt xuống.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mọi người đều khác thường.
Ân Dung vồ lấy cơ hội: “Tang Tang, cậu chán ghét tôi như vậy sao, đến rượu chúc mừng đều không muốn uống sao?”
Bởi vì lời nói của Ân Dung, mọi người nhớ tới quan hệ của ba người trước kia, nhìn về phía Cố Yến Tang có chút không đồng ý, giống như cô cố tình gây chuyện, làm cho mọi người đều không vui.
Cố Yến Tang định giải thích một chút, liền nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cố Yến Tang, cô chỉ toàn gây tai họa cho tôi.”
Phó Dịch Xuyên đi tới trước mặt cô, cầm lấy ly rượu mà cô đặt lên bàn: “Muốn không mất hứng, mau uống hết ly rượu này.”
Cố Yến Tang không ngờ anh vì Ân Dung nói một câu liền ép cô uống hết ly rượu này.
Ân Dung làm bộ khuyên can: “Chỉ là một ly rượu thôi mà.”
Phong Thanh Dật muốn kéo Phó Dịch Xuyên đừng làm như vậy liền bị hắn hất ra.
Ly rượu cứ cố chấp cầm trước mặt cô.
Cố Yến Tang nhìn vào ly rượu sáng bóng, phản chiếu bộ dạng chật vật của cô.
Có người nói, khi yêu một người, đối phương không đáp lại, mà hết lần này đến lần khác tổn thương mình, yêu đến đâu rồi cũng buông tay.
Mà lúc này Cố Yến Tang cảm thấy, cô sắp không chống đỡ nổi.
Bạch Giang đi đến bên cạnh Cố Yến Tang nhỏ giọng: “Tính khí Dịch Xuyên là như vậy, đừng phân cao thấp với cậu ấy, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, uống liền xong.”
“Tôi không thể uống.” - Cố Yến Tang đáp.
Bạch Giang trong đầu hiện lên một câu, thôi xong.
Quả nhiên Phó Dịch Xuyên tính tình nóng nảy liền bị cô chọc giận.
“Cố Yến Tang, cô náo đủ chưa.”
“Muốn tới cũng là cô, làm loạn cũng là cô.”
“Có lúc, tôi thật muốn bóp chết cô.”
Hắn nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt ly xuống, không nhìn cô trực tiếp đi ra khỏi cửa. Lúc đi ngang qua Trần Viễn bực bội nói: “Tôi ra ngoài hút thuốc.”
Trần Viễn đi tới, vỗ nhẹ bờ vai Cố Yến Tang an ủi: “Tính khi Dịch Xuyên là như vậy, em đừng suy nghĩ nhiều. Nếu em không uống được rượu, anh gọi nước trái cây cho em.”
Cố Yến Tang ngẩng đầu cười cười: “Cảm ơn Trần Viễn ca ca, em có chút khó chịu, em đi nhà vệ sinh.”
Cố Yến Tang cầm túi xách rời khỏi phòng bao.
Chạy đến toilet, Cố Yến Tang vội vàng nôn thốc những gì trong dạ dày, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Rửa mặt, ra khỏi toilet, không biết có nên quay lại căn phòng đó hay không.
Nhớ lại ở đây có một cái ban công, cô xoay người, muốn ra đó hóng mát một chút.
Chưa kịp bước ra, cô đã nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên.
“Dịch Xuyên, cậu đêm nay không nên đối xử như vậy với Tang Tang, nói thế nào cô ấy cũng là phụ nữ, còn là vợ của cậu.” - Là giọng nói của Bạch Giang.
Trái tim cô siết lại, là vì không biết hắn sẽ trả lời thế nào.
“Vợ?” - Cười lạnh một tiếng: “Tôi hận không thể ngay lập tức cùng cô ta ly hôn.”
Bạch Giang bật cười: “Không thể nói như thế, hôn sụ của cậu và cô ấy là do ông nội cậu làm chủ, cậu muốn ly hôn cũng phải nhìn mặt ông nội của cậu, vậy nên bớt nói nhảm đi. Tình cảm nhiều năm như vậy, hãy sống thật tốt với cô ấy, sinh ra một đứa con trắng trẻo mập mạp, những chuyện đã qua liền để nó qua đi.”
Phó Dịch Xuyên giật cà vạt xuống, ánh mắt tà mị châm chọc: “Sinh con, cậu biết tôi chán ghét cô ta đến mức nào, tôi đời này coi như đoạn tử tuyệt tôn, tôi cũng sẽ không sinh con với cô ta.”
Khi yêu một người, vô luận có hàng ngàn điều không tốt, ở trong mắt người yêu đều là tốt, đó là cô đối với Phó Dịch Xuyên.
Khi chán ghét một người, vô luận có hàng ngàn điểm tốt, trong mắt hắn, đều là xấu, đó là Phó Dịch Xuyên đối với cô.
“Nói nhảm, tôi mặc kệ cậu.”
Hai người quay người rời khỏi ban công, quay về phòng bao.
Trong bức màn che, một thân ảnh bị che khuất, từng tiếng bước chân chậm rãi đi xa, lại giống như đạp lên trái tim cô, từng bước như dao, từng khúc đau.
Nước mắt tranh nhau tuôn ra từ hốc mắt.
Tôi yêu anh như trân bảo, anh vứt bỏ tôi như giày rách.
Không biết qua bao lâu, Cố Yến Tang thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần.
Từ phía xa ánh sáng đèn xe chiếu vào mắt cô, khiến cô lấy lại chút lý trí, tiếng chửi rủa vang lên: “Cô muốn chết sao, đi mà không nhìn đường.”
Nói xong, người kia giận dữ quay đầu xe rời đi.
Cố Yến Tang cười khổ một tiếng, hóa ra cô chạy ra khỏi Túy Sinh từ khi nào còn không biết, suýt thì bị xe đâm phải.
Cô sẽ không bao giờ tự sát, cô còn có bảo bối của cô.
Cô sờ bụng mình, chuẩn bị bước chân đi vào lòng đường, phía trước đột nhiên vang lên tiếng xe chói tai, cô chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã đến trước mặt cô.
Là một chiếc xe mô tô, người điều khiển có chút say lái xe cực kỳ nhanh, mơ màng nhìn thấy phía trước có người, vội vàng phanh lại, nhưng không kịp, xe vẫn quẹt qua người.
Chiếc xe đụng vào chân Cố Yến Tang, cả người cô liền ngã về phía sau.
Chủ xe mô tơ nhìn thấy Cố Yến Tang nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, dưới thân máu tươi tràn lan, hắn hoảng sợ vội vàng bỏ chạy.
Cố Yến Tang lấy lại ý thức, cảm thấy bụng đau dữ dội, chống lên cơ thể, nhìn về phía sau, kém chút sợ hãi đến ngất đi.
“Con của tôi…”
Nơi này buổi tối ít người qua lại, là đường một chiều, không thể cầu cứu được người qua đường.
Cố Yến Tang hoảng sợ, lấy điện thoại ra muốn gọi cấp cứu, nhưng nghĩ tới nơi này gần Túy Sinh, liền gọi cho Phó Dịch Xuyên.
Sau đó liền cảm thấy mình thật vô dụng, tới lúc này lại còn hy vọng vào người đó.
Cô muốn ngắt máy, nhưng điện thoại đột nhiên tiếp nhận.
“Dịch Xuyên, em bị xe…”
“Là Tang Tang à, Dịch Xuyên bây giờ đang uống rượu cùng bọn Trần Viễn, cô có chuyện gì không tôi giúp cô chuyển lời cho anh ấy.”
Là thanh âm của Ân Dung.
Tại thời điểm cô cần anh nhất, là một người phụ nữ khác nhận điện thoại.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, ấm áp không bằng trái tim băng lãnh.
Coi như đời tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi cũng sẽ không sinh con cùng cô ta.
Câu nói này lần nữa lượn vòng bên tai cô.
Sợi dây cuối cùng cũng đứt, cô đã hết hy vọng.
Lần này, là triệt triệt để để hết hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.