Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Pk Tiểu Thư Bé Bỏng
Chương 54: Cầu xin
Uyển Uyển
15/10/2015
Daniel cho người lục tung cả căn nhà lên nhưng lại không tìm thấy Mộ Phong Triệt. Ông tức đến lông mày dựng ngược lên, phiền não đi về phía phòng của Vi Vi tìm vợ.
Daniel ngạc nhiên khi thấy Lạc Tố ngồi ngẩn người trên ghế sô pha ngoài của phòng, trên khuôn mặt của bà còn hiện lên một nụ cười bí hiểm. Daniel có dự cảm không lành, đột nhiên nhớ đến một trường hợp…Tên tiểu tử kia không tìm thấy, vợ ông không ở trong với con gái mà lại ngồi đây cười nguy hiểm vậy…Đáp án không cần nghĩ cũng biết.
Daniel hùng hùng hổ hổ đi đến trước cửa phòng Vi Vi, đang muốn mở cửa thì một bàn tay khác đã nắm lấy tay ông, kéo đi. Daniel mặc dù vẫn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn không phản kháng để người kia dắt đi, đơn giản vì người đó là vợ ông…
Trong phòng, Mộ Phong Triệt ôm chặt Vi Vi trong lòng, hai người đều không nói gì, để mặc cho sự ngọt ngào trong lòng dần lan tỏa ra xung quanh. Mặc dù lúc này bộ dạng của Mộ Phong Triệt thảm không tả nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Vi Vi. Dù đau lòng cho anh nhưng chỉ cần anh ở đây với cô là tốt rồi.
“ Ngày mai chúng ta quay trở về nhé.” Mộ Phong Triệt lên tiếng, không cần nói ở đâu, hai người cũng tự hiểu với nhau rằng là quay trở về Đại Lục.
Lạc Vi Vi nằm trong ngực người yêu, cười ngọt ngào gật đầu một cái.
Đến khi Daniel gặp lại Mộ Phong Triệt đã là sáng hôm sau. Lúc này, ông còn tức giận hơn ngày hôm qua nữa, Daniel cầm quả cầu thủy tinh trên bàn ném mạnh xuống đất, lập tức, quả cầu vỡ tan tành, vài mảnh vụn còn bắn đến tận chân Mộ Phong Triệt.
Hành động này thực không giống với con người của Daniel chút nào, nếu như bình thường, ông sẽ cầm quả cầu ném thẳng vào đầu Mộ Phong Triệt, nhưng việc đó chắc chắn không xảy ra vào hôm nay, vì con gái bảo bối của ông còn đang đứng sau lưng cái tên chết tiệt kia.
“ Không được, ta không cho phép!!” Daniel dùng ánh mắt sắc lạnh sáng quắc gườm gườm nhìn Mộ Phong Triệt. Muốn mang con gái ông đi, đừng có hòng…
Lạc Tố đứng sau cũng không làm gì được, nhưng có làm gì được cũng sẽ không làm. Lần này Daniel và Lạc Tố thực sự rất tức giận, Vi Vi ở cùng Mộ Phong Triệt liên tiếp gặp nguy hiểm tính mạng đã không nói làm gì, vậy mà tên này thậm chí còn muốn dắt con bé đi một lần nữa, ở đâu có cái chuyện tốt như vậy.
Lạc Vi Vi được Mộ Phong Triệt bảo hộ ở sau lưng, khuôn mặt cô vẫn trắng bệch đến dọa người, khẽ run rẩy túm góc áo anh. Mộ Phong Triệt dù có chút hoang mang lo lắng nhưng điều đó vẫn không làm sự kiên quyết cứng rắn trong mắt anh giảm đi chút nào.
Mộ Phong Triệt mím môi, một lần nữa cúi thấp đầu : “ Xin hãy cho con có cơ hội được chăm sóc cô ấy.”
Daniel cười khẩy một tiếng, cố gắng không nhìn đến đôi mắt to tròn đang ngập nước của con gái :
“ Cậu dựa vào đâu mà dám nói như vậy, đừng tưởng tôi không biết khi con bé ở cạnh cậu đã xảy ra những chuyện gì.”
Nếu không phải vì tên tiểu tử này có ảnh hưởng quá sâu tới Vi Vi thì có khi ông đã bắn chết tên này rồi.
Mộ Phong Triệt mím chặt môi, cắn răng quỳ phục xuống, gân xanh trên trán anh đã nổi gồ lên, hai tay cũng nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch : “ Con cầu xin hai người.”
Lạc Vi Vi đứng sau sững sờ nhìn hành động của anh.
Bên kia, Lạc Tố và Daniel cũng có chút không ngờ tới, đờ người nhìn chàng trai trẻ đang quỳ kia…
“ Cả đời con chưa từng cầu xin ai điều gì, bây giờ con chỉ muốn xin hai bác cho con cơ hội được ở bên Vi Vi, dù năng lực của con chưa đủ tốt, chưa chăm sóc cho Vi Vi chu toàn. Con cũng biết vì con mà Vi Vi đã nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng tình cảm của con là thật, con nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy.” Mộ Phong Triệt nhìn thẳng Daniel, từng câu từng chữ đều vô cùng kiên quyết.
Lạc Vi Vi nước mắt dàn dụa, quỳ xuống bên cạnh Mộ Phong Triệt, nắm lấy tay anh. Chỉ là một hành động nhỏ nhưng đã tiếp cho Phong Triệt thêm phần dũng khí và quyết tâm.
“ Danny, anh xem…” Lạc Tố không nỡ nhìn cảnh này, cuối cùng đã mềm lòng, quay sang nhìn chồng mình.
Daniel nhìn vợ, ra hiệu cho bà không nói, vẻ mặt ông lạnh tanh, không bị lay động, cũng không còn vẻ tức giận lúc trước. “ Ennie, con muốn nói gì không?”. Ai cũng đã lên tiếng, chỉ còn Vi Vi người quan trọng nhất vẫn luôn bảo trì im lặng .
“ Con…con muốn ở bên anh ấy.” Vi Vi nắm chặt lấy tay Phong Triệt, ánh mắt cương quyết vô cùng.
Daniel khẽ thở dài một tiếng, nhìn đôi trẻ đang quỳ dưới đất kia, cuối cùng vẫn là không nỡ để con gái quỳ dưới nền đất lạnh : “ Lạc Tố, Vi Vi vẫn còn đang yếu, em đưa con về phòng trước đi. Tiểu tử, cậu ở lại nói chuyện với tôi một chút.”
Vi Vi tuy không yên tâm nhưng mẹ một mực kéo cô đi, không cho cô chút quyết định nào. Cửa phòng nhanh chóng khép lại, Daniel ngồi xuống bàn làm việc, giọng nói lạnh lẽo : “Đứng lên đi.” Thấy Mộ Phong Triệt vẫn không có ý định động đậy, ông tức giận : “Đứng lên đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, đừng có ở đó làm bộ làm tịch với tôi.”
Mộ Phong Triệt nghiến răng, đứng lên, mắt vẫn hướng xuống đất. “Bác trai, con không làm bộ làm tịch, con thực sự muốn ở bên cô ấy.”
“ Cậu muốn ở bên con bé ? Cậu lấy tư cách gì ? Một kẻ vô dụng đến người con gái của mình cũng không bảo vệ nổi ? Hay một kẻ lúc nào cũng tự phụ cho là mình giỏi, mình đúng, cuối cùng để con gái tôi phải hứng hậu quả ?”
Một lời của Daniel khiến Phong Triệt nghẹn lại, không phản bác nổi. Đúng, anh lấy tư cách gì để ở bên cô ? Lấy cái gì để đảm bảo cho cô an toàn ?
Nhưng anh có tình yêu, có niềm tin, cho dù mất cả tính mạng cũng phải bảo vệ cô an toàn. Daniel như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cười khẩy một cái, nói : “ Chỉ dựa vào tình yêu ? Cậu không có năng lực bảo vệ tình yêu của mình, dựa vào cái gì dám nói yêu ?”
Những lời sắc bén của Daniel liên tục đâm thẳng vào lòng Phong Triệt, bàn tay anh nắm chặt tới mức móng tay ghim hẳn vào da thịt, từng dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn, phát ra tiếng tí tách tí tách chói tai trong không gian nghẹt thở đó.
Mục đích của Daniel cũng không phải muốn làm nhục anh, chỉ là ông cực kì tức giận, vậy mà lại chẳng thể làm gì cái kẻ khiến ông tức giận đó. Daniel nhắm mắt, thở ra một hơi : “Tôi cho cậu 5 năm.”
Mộ Phong Triệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn ông : “ Dạ?”
“Tôi không nói lại lần thứ hai, đây là cơ hội duy nhất, đến lúc đó, nếu cậu vẫn không có đủ năng lực thì đừng có đến cầu xin với tôi.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, có làm được không, là do bản thân Mộ Phong Triệt.
Mộ Phong Triệt hít một hơi dài, có chút khó tin, cũng có chút vui mừng không thể kìm nén. Khóe môi tím bầm không tự chủ được mà nhấc lên một đường cong đẹp đẽ, đôi mắt sáng rỡ nhìn Daniel : “ Dạ, cháu đã biết, rất cám ơn bác.” Nói rồi anh cúi người một góc 90 độ trước Daniel. Cho dù có là 5 năm hay 10 năm, anh cũng sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần được ở bên cạnh cô.Nhưng…
“ Bác trai, cháu còn một thỉnh cầu.” Sắc mặt Daniel tức khắc trầm xuống, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Mộ Phong Triệt, im lặng chờ anh nói tiếp.
“ Trước khi đi, cháu muốn xin được ở bên cô ấy 7 ngày.”
“ Lý do?” Daniel hỏi, giọng điệu đã có chút nhẹ hơn.
“ Lúc trước, cháu bị hãm hại, vì một số lý do nên đã bỏ lỡ mất một khoảng thời gian bên cô ấy, cháu muốn được bù đắp. Gần đây cháu mới biết vì chuyện lúc nhỏ mà Vi Vi chắc chứng bệnh trầm cảm nặng, cô ấy chưa từng được bước ra khỏi thế giới bên ngoài. Lần này,..cháu muốn đưa cô ấy đi du lịch…”
Trong phòng, Vi Vi bất an đứng lên ngồi xuống liên tục, Lạc Tố đứng ở một bên cũng không tránh khỏi chóng mặt, kéo tay con gái ngồi xuống giường : “ Darling, con yên tâm, bố con chắc chắn sẽ không làm khó cậu ấy.”
“ Nhưng mà…” Lạc Vi Vi vẫn cảm thấy không yên tâm
“ Không nhưng nhị gì cả, con xem, bố con yêu con như vậy. Cậu ta là ân nhân của con lúc trước, lại còn là người con yêu, yên tâm đi. Dù không tin mẹ thì cũng phải tin bố chứ, bố mẹ sẽ không để con tổn thương dù chỉ một chút.” Lạc Tố ôm Vi Vi vào lòng, đỡ cô nằm xuống giường, dỗ cô ngủ.
Vi Vi cắn cắn môi, cảm giác bất an vơi đi đôi chút, hơn nữa sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Daniel ngạc nhiên khi thấy Lạc Tố ngồi ngẩn người trên ghế sô pha ngoài của phòng, trên khuôn mặt của bà còn hiện lên một nụ cười bí hiểm. Daniel có dự cảm không lành, đột nhiên nhớ đến một trường hợp…Tên tiểu tử kia không tìm thấy, vợ ông không ở trong với con gái mà lại ngồi đây cười nguy hiểm vậy…Đáp án không cần nghĩ cũng biết.
Daniel hùng hùng hổ hổ đi đến trước cửa phòng Vi Vi, đang muốn mở cửa thì một bàn tay khác đã nắm lấy tay ông, kéo đi. Daniel mặc dù vẫn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn không phản kháng để người kia dắt đi, đơn giản vì người đó là vợ ông…
Trong phòng, Mộ Phong Triệt ôm chặt Vi Vi trong lòng, hai người đều không nói gì, để mặc cho sự ngọt ngào trong lòng dần lan tỏa ra xung quanh. Mặc dù lúc này bộ dạng của Mộ Phong Triệt thảm không tả nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Vi Vi. Dù đau lòng cho anh nhưng chỉ cần anh ở đây với cô là tốt rồi.
“ Ngày mai chúng ta quay trở về nhé.” Mộ Phong Triệt lên tiếng, không cần nói ở đâu, hai người cũng tự hiểu với nhau rằng là quay trở về Đại Lục.
Lạc Vi Vi nằm trong ngực người yêu, cười ngọt ngào gật đầu một cái.
Đến khi Daniel gặp lại Mộ Phong Triệt đã là sáng hôm sau. Lúc này, ông còn tức giận hơn ngày hôm qua nữa, Daniel cầm quả cầu thủy tinh trên bàn ném mạnh xuống đất, lập tức, quả cầu vỡ tan tành, vài mảnh vụn còn bắn đến tận chân Mộ Phong Triệt.
Hành động này thực không giống với con người của Daniel chút nào, nếu như bình thường, ông sẽ cầm quả cầu ném thẳng vào đầu Mộ Phong Triệt, nhưng việc đó chắc chắn không xảy ra vào hôm nay, vì con gái bảo bối của ông còn đang đứng sau lưng cái tên chết tiệt kia.
“ Không được, ta không cho phép!!” Daniel dùng ánh mắt sắc lạnh sáng quắc gườm gườm nhìn Mộ Phong Triệt. Muốn mang con gái ông đi, đừng có hòng…
Lạc Tố đứng sau cũng không làm gì được, nhưng có làm gì được cũng sẽ không làm. Lần này Daniel và Lạc Tố thực sự rất tức giận, Vi Vi ở cùng Mộ Phong Triệt liên tiếp gặp nguy hiểm tính mạng đã không nói làm gì, vậy mà tên này thậm chí còn muốn dắt con bé đi một lần nữa, ở đâu có cái chuyện tốt như vậy.
Lạc Vi Vi được Mộ Phong Triệt bảo hộ ở sau lưng, khuôn mặt cô vẫn trắng bệch đến dọa người, khẽ run rẩy túm góc áo anh. Mộ Phong Triệt dù có chút hoang mang lo lắng nhưng điều đó vẫn không làm sự kiên quyết cứng rắn trong mắt anh giảm đi chút nào.
Mộ Phong Triệt mím môi, một lần nữa cúi thấp đầu : “ Xin hãy cho con có cơ hội được chăm sóc cô ấy.”
Daniel cười khẩy một tiếng, cố gắng không nhìn đến đôi mắt to tròn đang ngập nước của con gái :
“ Cậu dựa vào đâu mà dám nói như vậy, đừng tưởng tôi không biết khi con bé ở cạnh cậu đã xảy ra những chuyện gì.”
Nếu không phải vì tên tiểu tử này có ảnh hưởng quá sâu tới Vi Vi thì có khi ông đã bắn chết tên này rồi.
Mộ Phong Triệt mím chặt môi, cắn răng quỳ phục xuống, gân xanh trên trán anh đã nổi gồ lên, hai tay cũng nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch : “ Con cầu xin hai người.”
Lạc Vi Vi đứng sau sững sờ nhìn hành động của anh.
Bên kia, Lạc Tố và Daniel cũng có chút không ngờ tới, đờ người nhìn chàng trai trẻ đang quỳ kia…
“ Cả đời con chưa từng cầu xin ai điều gì, bây giờ con chỉ muốn xin hai bác cho con cơ hội được ở bên Vi Vi, dù năng lực của con chưa đủ tốt, chưa chăm sóc cho Vi Vi chu toàn. Con cũng biết vì con mà Vi Vi đã nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng tình cảm của con là thật, con nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy.” Mộ Phong Triệt nhìn thẳng Daniel, từng câu từng chữ đều vô cùng kiên quyết.
Lạc Vi Vi nước mắt dàn dụa, quỳ xuống bên cạnh Mộ Phong Triệt, nắm lấy tay anh. Chỉ là một hành động nhỏ nhưng đã tiếp cho Phong Triệt thêm phần dũng khí và quyết tâm.
“ Danny, anh xem…” Lạc Tố không nỡ nhìn cảnh này, cuối cùng đã mềm lòng, quay sang nhìn chồng mình.
Daniel nhìn vợ, ra hiệu cho bà không nói, vẻ mặt ông lạnh tanh, không bị lay động, cũng không còn vẻ tức giận lúc trước. “ Ennie, con muốn nói gì không?”. Ai cũng đã lên tiếng, chỉ còn Vi Vi người quan trọng nhất vẫn luôn bảo trì im lặng .
“ Con…con muốn ở bên anh ấy.” Vi Vi nắm chặt lấy tay Phong Triệt, ánh mắt cương quyết vô cùng.
Daniel khẽ thở dài một tiếng, nhìn đôi trẻ đang quỳ dưới đất kia, cuối cùng vẫn là không nỡ để con gái quỳ dưới nền đất lạnh : “ Lạc Tố, Vi Vi vẫn còn đang yếu, em đưa con về phòng trước đi. Tiểu tử, cậu ở lại nói chuyện với tôi một chút.”
Vi Vi tuy không yên tâm nhưng mẹ một mực kéo cô đi, không cho cô chút quyết định nào. Cửa phòng nhanh chóng khép lại, Daniel ngồi xuống bàn làm việc, giọng nói lạnh lẽo : “Đứng lên đi.” Thấy Mộ Phong Triệt vẫn không có ý định động đậy, ông tức giận : “Đứng lên đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, đừng có ở đó làm bộ làm tịch với tôi.”
Mộ Phong Triệt nghiến răng, đứng lên, mắt vẫn hướng xuống đất. “Bác trai, con không làm bộ làm tịch, con thực sự muốn ở bên cô ấy.”
“ Cậu muốn ở bên con bé ? Cậu lấy tư cách gì ? Một kẻ vô dụng đến người con gái của mình cũng không bảo vệ nổi ? Hay một kẻ lúc nào cũng tự phụ cho là mình giỏi, mình đúng, cuối cùng để con gái tôi phải hứng hậu quả ?”
Một lời của Daniel khiến Phong Triệt nghẹn lại, không phản bác nổi. Đúng, anh lấy tư cách gì để ở bên cô ? Lấy cái gì để đảm bảo cho cô an toàn ?
Nhưng anh có tình yêu, có niềm tin, cho dù mất cả tính mạng cũng phải bảo vệ cô an toàn. Daniel như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cười khẩy một cái, nói : “ Chỉ dựa vào tình yêu ? Cậu không có năng lực bảo vệ tình yêu của mình, dựa vào cái gì dám nói yêu ?”
Những lời sắc bén của Daniel liên tục đâm thẳng vào lòng Phong Triệt, bàn tay anh nắm chặt tới mức móng tay ghim hẳn vào da thịt, từng dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn, phát ra tiếng tí tách tí tách chói tai trong không gian nghẹt thở đó.
Mục đích của Daniel cũng không phải muốn làm nhục anh, chỉ là ông cực kì tức giận, vậy mà lại chẳng thể làm gì cái kẻ khiến ông tức giận đó. Daniel nhắm mắt, thở ra một hơi : “Tôi cho cậu 5 năm.”
Mộ Phong Triệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn ông : “ Dạ?”
“Tôi không nói lại lần thứ hai, đây là cơ hội duy nhất, đến lúc đó, nếu cậu vẫn không có đủ năng lực thì đừng có đến cầu xin với tôi.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, có làm được không, là do bản thân Mộ Phong Triệt.
Mộ Phong Triệt hít một hơi dài, có chút khó tin, cũng có chút vui mừng không thể kìm nén. Khóe môi tím bầm không tự chủ được mà nhấc lên một đường cong đẹp đẽ, đôi mắt sáng rỡ nhìn Daniel : “ Dạ, cháu đã biết, rất cám ơn bác.” Nói rồi anh cúi người một góc 90 độ trước Daniel. Cho dù có là 5 năm hay 10 năm, anh cũng sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần được ở bên cạnh cô.Nhưng…
“ Bác trai, cháu còn một thỉnh cầu.” Sắc mặt Daniel tức khắc trầm xuống, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Mộ Phong Triệt, im lặng chờ anh nói tiếp.
“ Trước khi đi, cháu muốn xin được ở bên cô ấy 7 ngày.”
“ Lý do?” Daniel hỏi, giọng điệu đã có chút nhẹ hơn.
“ Lúc trước, cháu bị hãm hại, vì một số lý do nên đã bỏ lỡ mất một khoảng thời gian bên cô ấy, cháu muốn được bù đắp. Gần đây cháu mới biết vì chuyện lúc nhỏ mà Vi Vi chắc chứng bệnh trầm cảm nặng, cô ấy chưa từng được bước ra khỏi thế giới bên ngoài. Lần này,..cháu muốn đưa cô ấy đi du lịch…”
Trong phòng, Vi Vi bất an đứng lên ngồi xuống liên tục, Lạc Tố đứng ở một bên cũng không tránh khỏi chóng mặt, kéo tay con gái ngồi xuống giường : “ Darling, con yên tâm, bố con chắc chắn sẽ không làm khó cậu ấy.”
“ Nhưng mà…” Lạc Vi Vi vẫn cảm thấy không yên tâm
“ Không nhưng nhị gì cả, con xem, bố con yêu con như vậy. Cậu ta là ân nhân của con lúc trước, lại còn là người con yêu, yên tâm đi. Dù không tin mẹ thì cũng phải tin bố chứ, bố mẹ sẽ không để con tổn thương dù chỉ một chút.” Lạc Tố ôm Vi Vi vào lòng, đỡ cô nằm xuống giường, dỗ cô ngủ.
Vi Vi cắn cắn môi, cảm giác bất an vơi đi đôi chút, hơn nữa sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.