Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Pk Tiểu Thư Bé Bỏng
Chương 55: Cầu hôn
Uyển Uyển
15/10/2015
Vi Vi vừa tỉnh dậy đã thấy Phong Triệt ngồi bên giường. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ấm
áp đến mức cô như đắm chìm sâu vào trong đó. Mộ Phong Triệt nâng bàn tay Vi Vi lên, khẽ hôn lên đó : “ Dậy thôi, anh đưa em đi một nơi.”
Vi Vi cứ mơ mơ hồ hồ như vậy bị anh kéo đi. Trước hết anh đưa cô tới thăm đảo “Tự do”, nơi có Tượng nữ thần tự do. Ngẩng đầu nhìn bức tượng khổng lồ trước mặt, Vi Vi bỗng thấy phấn khích lạ thường. Nhìn nó thật là đẹp quá đi. Đây chính là nơi cô đã sống trong gần 20 năm qua.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó mềm mềm chụp lên đầu Vi Vi. Cô giật mình quay lại thì thấy nụ cười như nắng ban mai của Phong triệt, tay anh còn cầm theo một cái xúc xích cỡ lớn.Vi Vi đưa tay gỡ thứ trên đầu xuống, là một chiếc vương miện bằng xốp giống hệt của Nữ thần tự do kia. Vi Vi cười vui vẻ nghịch nghịch một hồi rồi đội lên đầu Phong Triệt,vui vẻ nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm thấy của anh.
Mộ Phong Triệt thấy cô vui vẻ thì không khỏi nở nụ cười theo, nhưng ẩn sâu trong đó có một sự bất đắc dĩ cùng buồn bã khó thấy. Anh nói : “ Em là người ở đây vậy mà lại chả biết tí gì về quê nhà vậy, thật đáng đánh đòn nha.” Anh cốc yêu lên đầu cô một cái rồi nhét miếng xúc mích vào miệng cô.
Tiếp đó, Mộ Phong Triệt đưa Vi Vi đi bộ dọc theo quảng trường thời đại, hai người vui vẻ cười cười nói nói, đôi tay đan chặt vào nhau cũng chưa từng nơi lỏng. Vi Vi có cảm giác đây là lần đầu tiên cô được sống như một con người đúng nghĩa. Lúc trước,cô chỉ là tồn tại trên trái đất này, nhưng bây giờ, nhờ có anh mà cô đã cảm thấy mình được sống, đã nhận ra được giá trị của cuộc sống này. Cô còn có gia đình mình, có bạn,…còn có anh nữa. Vi Vi bỗng níu lấy cổ áo Mộ Phong Triệt, hôn lên môi anh ngay giữa “Giao lộ của thế giới”.
Mộ Phong Triệt bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho choáng ngợp, hình như cô chưa chủ động thân mật với anh bao giờ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại thế chủ động. Anh siết lấy eo lưng cô, ôm chặt cô vào lòng mình. Anh dùng lưỡi cạy mở khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, trượt vào trong dây dưa lưỡi thơm tho của cô, càn quét khắp khuôn miệng cô, mút lấy mật dịch của cô,…một nụ hôn cuồng nhiệt đúng kiểu Pháp, lãng mạn vô cùng.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, thỏa mãn nhìn cô vì mình mà thở hổn hển, mặt đỏ ửng mê người vô cùng. Mộ Phong Triệt không kìm được ôm cô vào lòng, hạnh phúc của anh, chỉ cần thế này là đủ…
Vì lúc Vi Vi dậy đã là buổi chiều nên mới đi một lúc đã gần tới hoàng hôn. Mộ Phong Triệt đưa Vi Vi tới cầu Brooklyn, muốn cùng cô ngắm khoảnh khắc tuyệt đẹp đó. Mộ Phong Triệt ôm lấy Vi Vi từ phía sau, cùng nhìn về chân trời phía Tây, nơi quả cầu lửa rực rỡ đang dần chìm xuống. Cả không gian nhuốm sắc vàng cam, một cảm giác yên bình ấm áp bao trùm khắp thế giới của hai người. Không còn những áp lực cuộc sống, không còn những sự ngăn cản, sự mệt mỏi đến nghẹt thở, không còn cả việc anh vẫn đang mất trí nhớ…
Cảnh tượng đẹp đẽ đến vô cùng, vẻ đẹp đó len lỏi vào tận sâu trong tim hai người. “ Nếu thời gian dừng lại lúc này thì tốt biết mấy.” Mộ Phong Triệt bỗng nói một câu, hai tay anh đang ôm cô cũng siết chặt hơn, giống như muốn khảm cô vào người mình. Anh vùi mặt xuống cổ cô, cọ cọ má vào mái tóc mềm mại, hít lấy lít để hương thơm chỉ thuộc về Vi Vi của anh. Anh không muốn xa cô, không muốn một chút nào…Nhưng anh biết, cha cô nói đúng, bây giờ anh vẫn chưa đủ năng lực bảo vệ cô, vậy nên, anh không có tư cách ở bên cạnh cô. Vậy nên, vì tương lai của hai người, anh sẽ chấp nhận chịu đựng tất cả…
Địa điểm cuối cùng Mộ Phong Triệt đưa cô tới là nhà thờ Saint Patrick. Anh là một con chiên ngoan đạo, hàng tuần đều tới nhà thờ, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa theo một người con gái. Lúc này, nhà thờ đang làm lễ tối, không khí trang nghiêm vô cùng, chỉ thấy cha xứ đang đọc kinh, và những giáo chúng dự lễ đáp lại. Dù Vi Vi không theo đạo nhưng vì sống ở đất nước có Thiên chúa giáo là quốc giáo, cô cũng từng biết qua một chút.
Sau buổi lễ,nhà thờ trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn vài người đang cầu nguyện với Chúa, trong đó có Vi Vi và Phong Triệt. Hai người vô cùng thành kính chắp tay cầu nguyện, không biết là cầu điều gì nhưng sau mỗi điều ước, họ đều khẽ mở mắt, hướng về đối phương,…
Cầu nguyện xong, Mộ Phong Triệt dắt tay Vi Vi đi thẳng lên lễ đường, trước mặt thánh Patrick và Đấng Jesus, anh trịnh trọng quỳ một chân xuống,rút từ trong người ra một hộp nhung đỏ. Lạc Vi Vi ngẩn người trước một loạt hành động của anh, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương kia lấp lánh trước mắt, sáng hệt như mắt anh lúc này.
“Vivienne Anderson, will you marry me ?” Anh buông lời cầu hôn, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cô…
Vi Vi nghẹn lại, đôi mắt lại đỏ lên, nước mắt thi nhau trào ra ngoài : “ Em đồng ý, em đồng ý…”
Mộ Phong Triệt nhận được lời đồng ý của Vi Vi thì kích động vô cùng, anh vui mừng ôm chầm lấy cô, không ngừng đặt lên khuôn mặt cô những nụ hôn dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Hai người đang thân mật với nhau thì bị một tiếng ho nhẹ cắt ngang. Không biết từ lúc nào đứng trên bục thánh đường đã có một vị cha xứ, ông nhìn hai người với ánh mắt hiền từ, kiên nhẫn chờ đợi đôi bạn trẻ . Khác với Vi Vi đang kinh ngạc đến ngẩn người, Mộ Phong Triệt lại dường như đã biết trước điều này, anh cười gật đầu với cha xứ như chào hỏi.
Xung quanh họ còn có các sơ và các giám mục, ai nấy đều mang một vẻ mặt tươi cười như chúc phúc. Đột nhiên, một vị sơ cầm theo băng cài đầu có dải voan trắng của cô dâu đi đến trước mặt Vi Vi, bà nhanh nhẹn cài nó lên tóc cô rồi nhẹ nhàng nắm tay cô, vị sơ kia nói : “Xin chúc mừng hai người, cậu ấy là một người đàn ông tốt.” vẻ mặt vô cùng chân thành.
Vi Vi dường như vẫn chưa tỉnh lại khỏi từ những điều bất ngờ vừa đồng loạt xảy ra, cô nhìn Phong Triệt như muốn tìm câu trả lời.
Mộ Phong Triệt bị vẻ mặt ngây ngô của cô chọc cười, anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mai lòa xòa của cô ra sau tai, nói : “Không phải em vừa nhận lời cưới anh ư ? Vậy thì cưới thôi…”
Sau khi cha xứ đọc xong lời cầu nguyện cho hôn nhân của đôi bạn trẻ, ông đọc đến tuyên xưng thỏa thuận của hôn nhân : “ Vivienne Anderson, con có đồng ý nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân ? Con sẽ yêu mến, an ủi kính trọng và gìn giữ anh ấy; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe từ bỏ mọi người khác để trung trinh với anh ấy khi hai người còn sống không ?”
Vi Vi nhìn thẳng vào Phong Triệt, đôi mắt không che nổi vẻ hạnh phúc : “Con đồng ý”
“ Còn con, Mộ Phong Triệt , con có đồng ý nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân ? Con sẽ yêu mến, an ủi kính trọng và gìn giữ cô ấy; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe từ bỏ mọi người khác để trung trinh với cô ấy khi hai người còn sống không ?”
“ Con đồng ý.” Tất nhiên là anh đồng ý rồi, một màn này là do anh dàn xếp mà.
Cha xứ sau khi cầu nguyện chúc phước cho đôi nhẫn đã trao lại cho hai người. Lạc Vi Vi run rẩy cầm chiếc nhẫn đeo cho Mộ Phong Triệt, nhưng đôi tay không nghe theo lời cô, cứ run run làm chiếc nhẫn không vào đúng chỗ. Chợt Mộ Phong Triệt đưa tay phủ lên bàn tay cô như tiếp thêm sức lực. Màn trao nhẫn cũng đã xong, hai người cầm tay nhau cùng hướng lên thánh đường.
“ Nay Vivienne và Phong Triệt đã kết ước với nhau bằng lời nguyền long trọng, bằng sự nắm tay và tặng nhẫn, nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Thần, tôi tuyên bố hai người làm vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Mộ Phong Triệt ôm choàng lấy eo Vi Vi, ép sát cô vào người mình, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng trong sự vỗ tay chúc phúc của mọi người trong nhà thờ…
New York – thành phố của màn đêm. Vi Vi và Phong Triệt nắm tay nhau đi dạo trên phố. Vi Vi như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi : “ Triệt, hình như hôn lễ của chúng ta hôm nay không đúng với quy củ ?”
Mộ Phong Triệt nghe cô hỏi mà chỉ cười không nói, anh giơ hai bàn tay đang nắm chặt đan xen của hai người lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô : “Mọi chuyện đã có anh lo, em chỉ cần ở bên anh là đủ.”
Hai người quay lại căn biệt thự của Mộ Phong Triệt ở New York. Vị quan gia và những người hầu ở đây thấy cô quay lại thì vui mừng vô cùng, đặc biệt là cô bé Jolie – giờ đã ra dáng một thiếu nữ rồi. Cô bé ôm chầm lấy Vi Vi, vừa khóc vừa nói : “ Cuối cùng cũng được gặp chị rồi, em nhớ chị quá đi…”
Mộ Phong Triệt khó khăn lắm mới dứt được Vi Vi ra khỏi đám người kia, anh cực kì không hài lòng ôm cô lên phòng. Nhưng rất nhanh chóng, tâm trạng không vui vẻ đã bay sạch, thay vào đó là một vẻ mong chờ, háo hức…
Vừa bước chân vào căn phòng, Vi Vi đã bị choáng ngợp bởi cách bày trí hiện tại… Trên nền đất đặt hàng trăm những ngọn nến thơm nhỏ xinh, lung linh lung linh tạo một ánh sáng ấm áp, mờ ảo lãng mạn cho căn phòng. Trên chiếc giường cực lớn giữa phòng, một hình trái tim đỏ tươi được rắc từ hoa hồng nổi bật hẳn lên. Trên trần nhà bay đầy những quả bóng bay màu hồng…
Mộ Phong Triệt nhìn chằm chằm Vi Vi, mong chờ phản ứng của cô. Nhưng Vi Vi bỗng nhiên phụt cười một tiếng, nói : “Thế này thật giống với cảnh tượng sinh nhật hàng năm mà anh trai làm cho em.” Mộ Phong Triệt ngẩn ra,khẽ thở dài một hơi trong bụng rồi gần ép sát vào cô…
Vi Vi cứ mơ mơ hồ hồ như vậy bị anh kéo đi. Trước hết anh đưa cô tới thăm đảo “Tự do”, nơi có Tượng nữ thần tự do. Ngẩng đầu nhìn bức tượng khổng lồ trước mặt, Vi Vi bỗng thấy phấn khích lạ thường. Nhìn nó thật là đẹp quá đi. Đây chính là nơi cô đã sống trong gần 20 năm qua.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó mềm mềm chụp lên đầu Vi Vi. Cô giật mình quay lại thì thấy nụ cười như nắng ban mai của Phong triệt, tay anh còn cầm theo một cái xúc xích cỡ lớn.Vi Vi đưa tay gỡ thứ trên đầu xuống, là một chiếc vương miện bằng xốp giống hệt của Nữ thần tự do kia. Vi Vi cười vui vẻ nghịch nghịch một hồi rồi đội lên đầu Phong Triệt,vui vẻ nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm thấy của anh.
Mộ Phong Triệt thấy cô vui vẻ thì không khỏi nở nụ cười theo, nhưng ẩn sâu trong đó có một sự bất đắc dĩ cùng buồn bã khó thấy. Anh nói : “ Em là người ở đây vậy mà lại chả biết tí gì về quê nhà vậy, thật đáng đánh đòn nha.” Anh cốc yêu lên đầu cô một cái rồi nhét miếng xúc mích vào miệng cô.
Tiếp đó, Mộ Phong Triệt đưa Vi Vi đi bộ dọc theo quảng trường thời đại, hai người vui vẻ cười cười nói nói, đôi tay đan chặt vào nhau cũng chưa từng nơi lỏng. Vi Vi có cảm giác đây là lần đầu tiên cô được sống như một con người đúng nghĩa. Lúc trước,cô chỉ là tồn tại trên trái đất này, nhưng bây giờ, nhờ có anh mà cô đã cảm thấy mình được sống, đã nhận ra được giá trị của cuộc sống này. Cô còn có gia đình mình, có bạn,…còn có anh nữa. Vi Vi bỗng níu lấy cổ áo Mộ Phong Triệt, hôn lên môi anh ngay giữa “Giao lộ của thế giới”.
Mộ Phong Triệt bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho choáng ngợp, hình như cô chưa chủ động thân mật với anh bao giờ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại thế chủ động. Anh siết lấy eo lưng cô, ôm chặt cô vào lòng mình. Anh dùng lưỡi cạy mở khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, trượt vào trong dây dưa lưỡi thơm tho của cô, càn quét khắp khuôn miệng cô, mút lấy mật dịch của cô,…một nụ hôn cuồng nhiệt đúng kiểu Pháp, lãng mạn vô cùng.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, thỏa mãn nhìn cô vì mình mà thở hổn hển, mặt đỏ ửng mê người vô cùng. Mộ Phong Triệt không kìm được ôm cô vào lòng, hạnh phúc của anh, chỉ cần thế này là đủ…
Vì lúc Vi Vi dậy đã là buổi chiều nên mới đi một lúc đã gần tới hoàng hôn. Mộ Phong Triệt đưa Vi Vi tới cầu Brooklyn, muốn cùng cô ngắm khoảnh khắc tuyệt đẹp đó. Mộ Phong Triệt ôm lấy Vi Vi từ phía sau, cùng nhìn về chân trời phía Tây, nơi quả cầu lửa rực rỡ đang dần chìm xuống. Cả không gian nhuốm sắc vàng cam, một cảm giác yên bình ấm áp bao trùm khắp thế giới của hai người. Không còn những áp lực cuộc sống, không còn những sự ngăn cản, sự mệt mỏi đến nghẹt thở, không còn cả việc anh vẫn đang mất trí nhớ…
Cảnh tượng đẹp đẽ đến vô cùng, vẻ đẹp đó len lỏi vào tận sâu trong tim hai người. “ Nếu thời gian dừng lại lúc này thì tốt biết mấy.” Mộ Phong Triệt bỗng nói một câu, hai tay anh đang ôm cô cũng siết chặt hơn, giống như muốn khảm cô vào người mình. Anh vùi mặt xuống cổ cô, cọ cọ má vào mái tóc mềm mại, hít lấy lít để hương thơm chỉ thuộc về Vi Vi của anh. Anh không muốn xa cô, không muốn một chút nào…Nhưng anh biết, cha cô nói đúng, bây giờ anh vẫn chưa đủ năng lực bảo vệ cô, vậy nên, anh không có tư cách ở bên cạnh cô. Vậy nên, vì tương lai của hai người, anh sẽ chấp nhận chịu đựng tất cả…
Địa điểm cuối cùng Mộ Phong Triệt đưa cô tới là nhà thờ Saint Patrick. Anh là một con chiên ngoan đạo, hàng tuần đều tới nhà thờ, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa theo một người con gái. Lúc này, nhà thờ đang làm lễ tối, không khí trang nghiêm vô cùng, chỉ thấy cha xứ đang đọc kinh, và những giáo chúng dự lễ đáp lại. Dù Vi Vi không theo đạo nhưng vì sống ở đất nước có Thiên chúa giáo là quốc giáo, cô cũng từng biết qua một chút.
Sau buổi lễ,nhà thờ trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn vài người đang cầu nguyện với Chúa, trong đó có Vi Vi và Phong Triệt. Hai người vô cùng thành kính chắp tay cầu nguyện, không biết là cầu điều gì nhưng sau mỗi điều ước, họ đều khẽ mở mắt, hướng về đối phương,…
Cầu nguyện xong, Mộ Phong Triệt dắt tay Vi Vi đi thẳng lên lễ đường, trước mặt thánh Patrick và Đấng Jesus, anh trịnh trọng quỳ một chân xuống,rút từ trong người ra một hộp nhung đỏ. Lạc Vi Vi ngẩn người trước một loạt hành động của anh, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương kia lấp lánh trước mắt, sáng hệt như mắt anh lúc này.
“Vivienne Anderson, will you marry me ?” Anh buông lời cầu hôn, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cô…
Vi Vi nghẹn lại, đôi mắt lại đỏ lên, nước mắt thi nhau trào ra ngoài : “ Em đồng ý, em đồng ý…”
Mộ Phong Triệt nhận được lời đồng ý của Vi Vi thì kích động vô cùng, anh vui mừng ôm chầm lấy cô, không ngừng đặt lên khuôn mặt cô những nụ hôn dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Hai người đang thân mật với nhau thì bị một tiếng ho nhẹ cắt ngang. Không biết từ lúc nào đứng trên bục thánh đường đã có một vị cha xứ, ông nhìn hai người với ánh mắt hiền từ, kiên nhẫn chờ đợi đôi bạn trẻ . Khác với Vi Vi đang kinh ngạc đến ngẩn người, Mộ Phong Triệt lại dường như đã biết trước điều này, anh cười gật đầu với cha xứ như chào hỏi.
Xung quanh họ còn có các sơ và các giám mục, ai nấy đều mang một vẻ mặt tươi cười như chúc phúc. Đột nhiên, một vị sơ cầm theo băng cài đầu có dải voan trắng của cô dâu đi đến trước mặt Vi Vi, bà nhanh nhẹn cài nó lên tóc cô rồi nhẹ nhàng nắm tay cô, vị sơ kia nói : “Xin chúc mừng hai người, cậu ấy là một người đàn ông tốt.” vẻ mặt vô cùng chân thành.
Vi Vi dường như vẫn chưa tỉnh lại khỏi từ những điều bất ngờ vừa đồng loạt xảy ra, cô nhìn Phong Triệt như muốn tìm câu trả lời.
Mộ Phong Triệt bị vẻ mặt ngây ngô của cô chọc cười, anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mai lòa xòa của cô ra sau tai, nói : “Không phải em vừa nhận lời cưới anh ư ? Vậy thì cưới thôi…”
Sau khi cha xứ đọc xong lời cầu nguyện cho hôn nhân của đôi bạn trẻ, ông đọc đến tuyên xưng thỏa thuận của hôn nhân : “ Vivienne Anderson, con có đồng ý nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân ? Con sẽ yêu mến, an ủi kính trọng và gìn giữ anh ấy; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe từ bỏ mọi người khác để trung trinh với anh ấy khi hai người còn sống không ?”
Vi Vi nhìn thẳng vào Phong Triệt, đôi mắt không che nổi vẻ hạnh phúc : “Con đồng ý”
“ Còn con, Mộ Phong Triệt , con có đồng ý nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân ? Con sẽ yêu mến, an ủi kính trọng và gìn giữ cô ấy; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe từ bỏ mọi người khác để trung trinh với cô ấy khi hai người còn sống không ?”
“ Con đồng ý.” Tất nhiên là anh đồng ý rồi, một màn này là do anh dàn xếp mà.
Cha xứ sau khi cầu nguyện chúc phước cho đôi nhẫn đã trao lại cho hai người. Lạc Vi Vi run rẩy cầm chiếc nhẫn đeo cho Mộ Phong Triệt, nhưng đôi tay không nghe theo lời cô, cứ run run làm chiếc nhẫn không vào đúng chỗ. Chợt Mộ Phong Triệt đưa tay phủ lên bàn tay cô như tiếp thêm sức lực. Màn trao nhẫn cũng đã xong, hai người cầm tay nhau cùng hướng lên thánh đường.
“ Nay Vivienne và Phong Triệt đã kết ước với nhau bằng lời nguyền long trọng, bằng sự nắm tay và tặng nhẫn, nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Thần, tôi tuyên bố hai người làm vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Mộ Phong Triệt ôm choàng lấy eo Vi Vi, ép sát cô vào người mình, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng trong sự vỗ tay chúc phúc của mọi người trong nhà thờ…
New York – thành phố của màn đêm. Vi Vi và Phong Triệt nắm tay nhau đi dạo trên phố. Vi Vi như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi : “ Triệt, hình như hôn lễ của chúng ta hôm nay không đúng với quy củ ?”
Mộ Phong Triệt nghe cô hỏi mà chỉ cười không nói, anh giơ hai bàn tay đang nắm chặt đan xen của hai người lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô : “Mọi chuyện đã có anh lo, em chỉ cần ở bên anh là đủ.”
Hai người quay lại căn biệt thự của Mộ Phong Triệt ở New York. Vị quan gia và những người hầu ở đây thấy cô quay lại thì vui mừng vô cùng, đặc biệt là cô bé Jolie – giờ đã ra dáng một thiếu nữ rồi. Cô bé ôm chầm lấy Vi Vi, vừa khóc vừa nói : “ Cuối cùng cũng được gặp chị rồi, em nhớ chị quá đi…”
Mộ Phong Triệt khó khăn lắm mới dứt được Vi Vi ra khỏi đám người kia, anh cực kì không hài lòng ôm cô lên phòng. Nhưng rất nhanh chóng, tâm trạng không vui vẻ đã bay sạch, thay vào đó là một vẻ mong chờ, háo hức…
Vừa bước chân vào căn phòng, Vi Vi đã bị choáng ngợp bởi cách bày trí hiện tại… Trên nền đất đặt hàng trăm những ngọn nến thơm nhỏ xinh, lung linh lung linh tạo một ánh sáng ấm áp, mờ ảo lãng mạn cho căn phòng. Trên chiếc giường cực lớn giữa phòng, một hình trái tim đỏ tươi được rắc từ hoa hồng nổi bật hẳn lên. Trên trần nhà bay đầy những quả bóng bay màu hồng…
Mộ Phong Triệt nhìn chằm chằm Vi Vi, mong chờ phản ứng của cô. Nhưng Vi Vi bỗng nhiên phụt cười một tiếng, nói : “Thế này thật giống với cảnh tượng sinh nhật hàng năm mà anh trai làm cho em.” Mộ Phong Triệt ngẩn ra,khẽ thở dài một hơi trong bụng rồi gần ép sát vào cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.