Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Pk Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 56: Trước li biệt

Uyển Uyển

15/10/2015

Mộ Phong Triệt ôm lấy eo Vi Vi, từ từ cúi thấp xuống, mơn trớn đôi môi mềm mại của cô. Động tác của anh có chút trúc trắc, nhưng dần dần, càng lúc càng thành thục…

Không khí xung quanh dần nóng lên theo nhiệt độ của hai người. Mộ Phong Triệt vừa hôn vừa mút, đẩy Vi Vi xuống giường, những cánh hoa hồng được xếp tỉ mỉ bỗng chốc tung bay xung quanh hai người. Mùi hoa hồng dịu nhẹ càng làm tăng sự hưng phấn của Mộ Phong Triệt. Anh cảm thấy thế này thật không đủ, không thỏa mãn chút nào. Anh dùng lưỡi tách hàm răng của Vi Vi, xâm nhập, tiến sâu vào cô. Lưỡi anh nóng bỏng cuốn lấy đầu lưỡi cô, cuồng nhiệt đảo lộn.

Đầu óc Vi Vi lúc này đã bay đến tận trời xanh, yếu ớt níu lấy cánh tay Phong Triệt, mặc cho anh càn quét. Cho đến khi cả hai gần như không thở nổi nữa, Phong Triệt mới quyến luyến buông tha cô. Nhưng môi anh vẫn dán lên môi cô, đầu lưỡi quét nhẹ theo viền môi đã bị anh hôn tới sưng tấy kia.

Vi Vi thở hổn hên, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng bừng như trái táo nhỏ, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một ngụm . Đột nhiên, cô cảm nhận được một sự khác thường nho nhỏ, bàn tay không an phận của ai đó đã đặt lên khuôn ngực đầy đặn của cô, bóp nhẹ. Vi Vi không kìm được kích thích “ Ưm” một tiếng như mèo kêu.

Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ làm Mộ Phong Triệt bùng nổ. Anh giống như chú bò tót bị kích động khi nhìn thấy vải đỏ, anh siết chặt lấy người Vi Vi, nhào vào cô, không ngừng đòi hỏi chất dịch ngọt ngào của cô.

Bàn tay cũng không kém phần hăng hái, luồn vào áo cô, vò nặn hai khối nõn nà kia, còn không biết xấu hổ vân vê nụ hoa đỏ hồng. Ngực cô rất mềm, bị Phong Triệt bóp thành vô vàn hình thù kì lạ

Vi Vi hoàn toàn vào thế bị động, bị anh dày vò tới mức cả người đỏ ửng như tôm luộc, thở hổn hển. Mơ mơ hồ hồ bị người ta lột mất quần áo lúc nào không hay. Thân thể thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn bại lộ, làm Mộ Phong Triệt hít hụt một hơi. Anh mơn man từng tấc trên người cô, bằng tay, rồi lại bằng miệng. Từ cổ xuống ngực Vi Vi, cơ man là dấu hôn.

Anh hôn lên chóp nụ hoa của cô rồi khẽ liếm, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt khiến cô run rẩy. Một bên,anh ngậm lấy đỉnh đồi của cô, lưỡi liên tục đảo vòng, thỉnh thoảng còn lấy răng cạ nhẹ, làm Vi vi thở dốc liên tục. Bên kia cũng không rảnh rỗi, tay hết nắn bóp rồi lại vân vê.

Khi cảm thấy đã chăm sóc cho hai con thỏ trắng trước mặt đầy đủ, anh nhìn khuôn mặt mê loạn đỏ bừng của cô, bàn tay di chuyển dần xuống dưới, đi qua vòng eo mảnh khảnh, đi qua đồi cỏ mơn mởn, thẳng đến nơi tư mật kia.

Tay Phong Triệt miết nhẹ vào giữa hai cánh hoa, Vi Vi không tự chủ được rên lên một tiếng, hơi thở càng gấp gáp hơn. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ buông tha cô, lực ở ngón tay anh càng ngày càng tăng thêm, hết xoa nắn hạt châu đáng yêu rồi lại đến khe suối ướt át.



Vi Vi rên rỉ từng tiếng, tự như thống khổ, cũng tựa như thoải mái, cuối cùng bị anh đẩy đến cực hạn, cô hét lớn, rồi lại mất tiếng trong miệng anh. Mộ Phong Triệt hôn thỏa thê, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt vẫn nóng bỏng như trước, pha thêm tình yêu nồng đậm cùng sự cưng chiều vô tận, anh thì thào, giọng khàn khàn vì dục tình : “ Cho anh nhé?”

Vi Vi không đáp, chỉ rúc vào cổ anh, hai tay ôm anh chặt hơn. Mộ Phong Triệt cười dịu dàng, dỗ dành cô : “ Có lẽ sẽ đau một chút, anh sẽ rất nhẹ nhàng, ngoan…”

Mộ Phong Triệt tách hai chân cô, để chân cô quấn lấy eo cường tráng của anh. Anh để cự vật trước cửa hoa huyệt ướt át, hôn cô thật sâu rồi nhấn eo…

Cảm giác đau như xé đôi cơ thể ập đến làm Vi Vi cứng người, cô muốn kêu lớn nhưng đều bị Mộ Phong Triệt nuốt vào. Hai tay cô bấu chặt vào lưng anh, móng tay tạo thành những vết cào dài, chứng tỏ rằng cô đang đau đến mức nào. Bất chợp, hai dòng nước mắt nóng hổi bỗng trào ra làm Mộ Phong Triệt luống cuống, anh chôn sâu vào cơ thể cô nhưng không động. Khẽ hôn lên mắt cô, anh dỗ : “ Rất nhanh sẽ hết thôi, đừng khóc, đừng khóc,bé ngoan…”

“Em…em đau lắm…” Giọng Vi Vi nghèn nghẹn, kèm theo chút nức nở thút thít, làm Mộ Phong Triệt đau lòng không thôi nhưng đã đến bước này, anh không rút lui nổi.

Tay anh đưa xuống, xoa nắn chỗ hai người kết hợp, mong giúp cô tiết nhiều chất lỏng hơn, cũng sẽ giảm bớt cảm giác đau đớn.

Cảm giác đau đớn này dù có kinh khủng đến mấy rồi cũng sẽ hết. Thấy cô đã thích ứng, anh bắt đầu lộ bản chất…

Trong căn phòng tràn ngập không khí ám muội cùng tiếng thở dốc của người đàn ông hòa lẫn tiếng rên nhỏ yêu kiều của người con gái. Mộ Phong Triệt kịch liệt vận động trên người Lạc Vi Vi, anh không có kĩ thuật kinh người, cũng không biết cách làm phụ nữ thoải mái,từng cú nhấn của anh chỉ mang theo dục vọng nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất, hòa làm một với người anh yêu.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ mang theo sự chiếm hữu bá đạo.Anh hôn dọc theo gò má cô, hôn lên vành tai mềm mại của cô, thổi vào tai cô từng hơi thở nóng rực khiến cô mất hồn.

Trong cơn hoan tình, giọng anh trầm ấm, quyến rũ phả vào tai cô : " Cảm giác...thế nào?"

Đây là lần đầu của cả hai, anh muốn nó là đêm đầu hoàn hảo khiến cô nhớ cả đời. Lạc Vi Vi chìm trong khoái lạc lạ lẫm, trả lời anh một cách vô thức : " ...Em...đói..."



Mộ Phong Triệt nghe cô nói vậy đầu đầy hắc tuyến, kiên nhẫn nói với cô nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định : " Lát nữa sẽ được ăn thôi, bảo bối...Vậy, còn thấy gì nữa không?"

"...Em...nóng..." Điều hòa hình như trục trặc, cô nóng đến toát cả mồ hôi, thêm cả cơ thể nóng rực của anh đè lên khiến cô không thở nổi.

Mộ Phong Triệt cố nén lại sự điên tiết đang trào dâng, động tác của anh ngày càng mạnh hơn. Được rồi, anh từ bỏ, tránh cho tiểu ngu ngốc là cô phá hủy cả bầu không khí. Nhưng được một lát sau, anh lại không nén nổi mà buông ra một câu : " Em thật sự không cảm thấy gì nữa sao...?"

" Có..." Nhưng không ngoài sự đoán của anh, cô lại thêm một câu khiến anh muốn một chưởng đập chết cô

"...Em...mỏi chân..." Lần đầu tiên cô phải vừa dạng vừa giơ chân lâu như vậy, thật là mỏi quá... Được rồi, anh thừa nhận, anh không có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng...có đến mức như vậy không. Mộ Phong Triệt nghiến răng nghiến lợi, nhìn xuống gương mặt ửng hồng ngây thơ vô số tội của cô thì anh lại tràn đầy cảm giác bất lực.

" Vắt chân lên như vậy đi "

" Như vậy sao...Nhưng em thấy..."

" Được rồi, không phải em bảo mỏi chân sao,chiều ý em, đổi tư thế..."

" A..."

Cả đêm, xuân sắc tràn ngập cả căn phòng, anh muốn cô giống như không bao giờ là đủ, nhưng anh càng luyến tiếc hơn là đến hôm sau, hai người sẽ phải rời xa nhau…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Pk Tiểu Thư Bé Bỏng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook