[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 31: Kuroko No Basket • Luyện tập
Quy Sơ
20/02/2022
Vì là người bị thương nên sau mỗi buổi huấn luyện, Yayoi sẽ ở lại nhìn xem Aomine đang thiếu kiên nhẫn one on one cùng Kise.
Kise đã đạt được mục đích, vẻ mặt hắn tràn đầy nghiêm túc, nhưng hắn vẫn bắt theo không kịp dã thú Aomine. Kise bị Aomine áp chế từ đầu đến cuối nhưng hắn vẫn bất chấp, đôi mắt vàng càng lóe lên tia sáng kiên định, tinh thần chiến đấu của hắn cũng tăng lên.
" Kise-kun đã tiến bộ rất nhiều. " Đột nhiên có giọng nói vang lên bên tai khiến cơ thể Yayoi cứng đờ, sau đó cậu lập tức thả lỏng, quay đầu lại thì thấy Kuroko đang cầm một quả bóng rổ đứng bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Yayoi, đôi mắt xanh biếc của Kuroko xẹt qua một tia tiếc nuối không khó phát hiện, quả thật là Kaionji-kun càng ngày càng bình tĩnh hơn a, hắn cất giọng nói: " Tuy rằng là đã có sự tiến bộ rất lớn, nhưng hiện tại Kise-kun vẫn chưa phải là đối thủ của Aomine-kun. "
Yayoi gật đầu đồng ý. Quả nhiên sau một hồi, trận đấu one on one giữa hai người kết thúc với cú Slam Dunk của Aomine, lực úp rổ của hắn mạnh đến mức suýt chút nữa đã làm gãy cả vòng rổ.
" Hừ, thật nhàm chán. " Đôi mắt xanh dương của Aomine lóe lên tia hung hăng, xoay người muốn đi ra ngoài.
" Aomine-cchi Aomine-cchi! Chơi tiếp đi! Lần này tớ nhất định sẽ không thua cậu, Aomine-cchi! " Kise vẫn bất khuất đuổi theo, nhìn Aomine với vẻ mong đợi.
" Dù có bao nhiêu trận đi chăng nữa, kết quả cũng sẽ giống nhau. Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi. " Nhìn thấy Yayoi đứng bên lề, đôi mắt xanh đen của Aomine sáng lên, tùy ý đem quả bóng rổ trong tay ném qua.
Yayoi nhanh nhẹn bắt lấy quả bóng, nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của Aomine, bình tĩnh nói: " Cậu sẽ không định ức hiếp người bị thương đâu đúng không? Nếu vậy cậu sẽ không phải là dã thú nữa, mà là cầm thú. " Yayoi vừa nói vừa chỉ vào cánh tay đang được băng vải.
Khuôn mặt Aomine hiện lên vẻ không vui, hắn làm lơ ánh mắt mong đợi của Kise, trực tiếp xoay người đi qua một bên ngồi xuống, quang minh chính đại làm biếng.
Trong mắt Kuroko hiện lên tia lo lắng. Aomine-kun vốn là người rất yêu thích bóng rổ, nhưng vì không tìm được đối thủ nào xứng tầm nên hắn đã bắt đầu đâm ra chán ghét bóng rổ.
Khi đối mặt với những đối thủ bị mất đi ý chí chiến đấu chỉ vì thấy hắn lộ ra kỹ năng siêu phàm, cảm xúc của hắn ngày càng trở nên cáu kỉnh hơn. Kể từ đó, Aomine-kun luôn nói "Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi" và dần trở nên kiêu ngạo. Với tư cách là cái bóng của hắn, Kuroko đã rất lo lắng rằng một ngày nào đó Aomine sẽ từ bỏ bóng rổ.
" Hu hu hu, lại thua nữa rồi. Kỹ năng của Aomine-cchi càng ngày càng tốt. Không ai trên sân bóng rổ có thể ngăn cản Aomine-cchi... " Kise vừa khóc vừa cầu an ủi.
Kuroko nghe vậy ánh mắt liền tối sầm lại. Đúng, sức mạnh của Aomine dường như đang chạy trước mọi người, Thế Hệ Kỳ Tích đang không ngừng vươn tiến, nhưng mà hắn thì vẫn đứng yên, ngay cả khi không có đường chuyền của hắn thì Aomine vẫn có thể ghi điểm một cách dễ dàng. Hắn làm cái bóng của Aomine nhưng nếu Aomine không cần đến cái bóng nữa thì bóng rổ của hắn còn ý nghĩa gì đâu, không ai có thể hiểu ra được sự lo sợ trong lòng Kuroko.
" Đó là lý do tại sao cậu lại tự nhận mình bị lạm dụng. " Yayoi nói với vẻ mặt vô cảm, rồi bỗng nhiên thay đổi chủ đề: " Kuroko-kun, cậu nghĩ tớ như thế nào? "
Bình tĩnh như Kuroko nhưng vẫn bị sững sốt trước câu hỏi đột ngột của Yayoi: " Bóng rổ của Kaionji-kun rất lợi hại. "
Yayoi không chút khiêm tốn mà gật đầu công nhận, đôi mắt đen láy của cậu nhìn thẳng vào Kuroko: " So với cái tên Ahomine ngu ngốc mà cậu không thể tìm thấy được vào ban đêm nếu không bật đèn soi kia thì tớ tốt hơn nhiều, vì vậy nếu Kuroko-kun muốn đổi ánh sáng, thì hãy để tớ. Tớ thật sự rất thích được cậu chuyền bóng cho đấy. "
" Hể hể hể, Kuroko-cchi rốt cuộc cũng chịu đá Aomine-cchi rồi à! " Hai mắt Kise sáng lên, ngay sau đó liền hất hất mái tóc vàng lên, mặt đầy tự luyến nói: " Tớ cũng thích được Kuroko-cchi chuyền bóng a. Kuroko-cchi hãy chọn tớ, chọn tớ nè! "
Yayoi đột nhiên lùi lại một bước, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét: " Làm ơn đừng hất mồ hôi trên tóc cậu qua tớ, Cún vàng-kun. "
Kise nháy mắt liền vứt bỏ hình tượng khóc òa lên: " Hức hức oaa, Yayoi-cchi, cậu ghét bỏ tớ QAQ "
" Không phải cậu đã sớm quen với việc đó rồi à? "
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, nỗi phiền muộn trong lòng Kuroko liền biến mất lúc nào không hay, hắn bắt gặp ánh mắt như vô tình liếc qua của Yayoi, khóe miệng Kuroko cong lên thành một vòng cung nhỏ, thật sự là một người ôn nhu a, Kaionji-kun.
" Được rồi, hãy cố gắng hết sức trong trận đấu tập này. " Cuối buổi tập, Akashi công bố danh sách ra trận cho trận đấu tập ngày thứ tư với trường cấp hai Komagi và đương nhiên là Yayoi không có cơ hội ra sân lần này. Tuy nhiên, Yayoi đã rất ngạc nhiên khi thấy Aomine không hề tỏ vẻ khinh thường trước trận đấu tập này.
" Bởi vì Komagi là một đối thủ mạnh của Teiko. Trong trận thi đấu chính thức vừa rồi, trường của họ chỉ thua chúng ta có vài điểm, nên Aomine-kun rất mong được thi đấu với họ thêm một lần nữa. " Kuroko lên tiếng giái đáp cho sự nghi vấn của Yayoi.
- -----------
Vào ngày diễn ra trận đấu tập, ngoại trừ Akashi, Kuroko và Yayoi ra thì tất cả các phép màu còn lại đều ra sân. Tuy nhiên, diễn biến trận đấu không có như Yayoi tưởng tượng là thực lực hai bên ngang bằng nhau, vừa mở đầu hiệp thì Teiko liền chiếm ưu thế tuyệt đối, Yayoi có thể thấy rõ ánh mắt mong đợi ban đầu của Aomine dần trở nên đáng sợ...
" Hóa ra là khoảng cách ném rổ của Midorima càng xa thì tỷ lệ chính xác càng cao. Murasakibara ngày càng lười biếng và ít khi lên rổ, bất quá cũng rất ít người có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của cậu ấy. " Yayoi nói nhẹ nhàng. Nhưng...
Kuroko im lặng, quả thực Thế Hệ Kỳ Tích đang tiến bộ từng ngày và những đối thủ đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa trước đây thì giờ đều kém xa tốc độ phát triển của họ.
" Yayoi có điều gì muốn nói không? " Akashi đột nhiên mở miệng, đôi mắt đỏ tươi chăm chú nhìn cậu.
" Nhưng lối chơi của họ ngày càng thiếu đi sự hợp tác giữa các đồng đội. " Yayoi dừng lại, rồi nói tiếp: " Theo đuổi chủ nghĩa cá nhân như thế này có thực sự tốt không? "
Hiệp 1 kết thúc, trọng tài thổi còi mãn cuộc, cầu thủ hai đội tiến về khu vực nghỉ ngơi.
Akashi nở nụ cười như không cười nói: " Vậy thì sao? Dù sao thì chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng mà, đúng không?"
Lúc này, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn khiến Yayoi ngạc nhiên. Mặc dù Akashi ở trong câu lạc bộ thường rất uy nghiêm, nhưng đồng thời cũng là người ôn hòa, lễ phép, chỉ là khí chất tỏa ra quanh hắn lại khiến các đội viên không tự chủ được tin phục. Thế mà giờ Akashi nói ra câu này khiến Yayoi cảm thấy không quen.
- -Akashi-kun, cậu cũng bị nhân cách thứ hai ám à? Σ (° △ ° |||) ︴
Vừa đi tới khu vực nghỉ ngơi, Murasakibara đã lấy đồ ăn vặt ra và nói: " Chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. "
" Khư, chúng ta làm sao có thể thua cái đội kiểu này được. Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi. " Đôi mắt xanh đen của Aomine đầy thất vọng. Từng là một đối thủ mạnh một thời nhưng bây giờ lại biến thành một đội yếu ớt như vậy, hắn càng lúc càng cảm thấy nhàm chán.
Yayoi nhịn không được nói: " Cái gì mà tuyệt đối sẽ chiến thắng, các cậu không thể nói hoài vậy được. Không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn hết. Lỡ như Atsushi bị nghẹn vì ăn vặt quá nhiều, Ahomine bị sặc khi uống nước, Midorima không cẩn thận bị ngã, Kise bị tập kích bởi mấy thành phần fan não tàn, hoặc là tất cả các cậu sẽ cùng bị tiêu chảy chẳng hạn. "
" Làm sao lại có chuyện ngu ngốc như vậy xảy ra trên người tôi được! " Khuôn mặt của Aomine tối sầm lại, lớn tiếng nói với Yayoi.
Murasakibara nuốt thức ăn vào miệng rồi nghiêm túc nói với Yayoi: " Ya-chin, tớ đã ăn đồ ăn vặt rất nhiều năm rồi và chưa bao giờ bị nghẹn hết. " Giọng điệu hắn tràn ngập niềm tự hào.
Kise có vẻ sợ hãi trước lời nói của Yayoi, hắn nhìn quanh một lượt rồi mới nói: " Yayoi-cchi, lời cậu nói hình như rất có lý, mấy người hâm mộ đúng là có chút hung tàn! "
Midorima chỉ lạnh lùng liếc nhìn Yayoi, trên tay trái cầm lấy vật may mắn nói: " Hôm nay vận may của cung Cự Giải đứng đầu. "
Yayoi nghiêm túc nói: " Ngay cả khi những điều đấy không xảy ra, thì vẫn có nhiều trường hợp bất khả kháng khác, chẳng hạn như động đất, hỏa hoạn, thậm chí là thiên thạch từ bên ngoài thiên hà rơi xuống khu vực nghỉ ngơi của chúng ta và tạo ra một sự đảo ngược lớn... Mặc dù xác suất là rất nhỏ, nhưng nó không nghĩa là không thể xảy ra. Cho nên, các cậu cũng không thể nói như vậy. "
Thế Hệ Kỳ Tích:...
Cậu là đang muốn bọn tôi thua cuộc lắm đúng không hả!
Bọn người Aomine quay trở lại sân đấu với tâm trạng khó tả thành lời.
Trong hiệp hai, Akashi yêu cầu Kuroko ra thay cho một tuyển thủ năm 3. Cách chuyền bóng thoát ẩn thoát hiện của Kuroko đã khiến trận đấu càng diễn ra suôn sẻ hơn, nhưng Yayoi nhận thấy rằng tâm trạng của Kuroko lại không hề vui vẻ-thực lực của Aomine quá mạnh, đường chuyền bóng của Kuroko đối với hắn mà nói có cũng được, không có cũng được.
Yayoi theo dõi cuộc đối đầu trên sân, một tia lo lắng thoáng qua mắt Yayoi, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói điềm tĩnh của Akashi: " Chiến thắng là tất cả, đó luôn là triết lý tuyệt đối và duy nhất của Teiko từ trước đến nay. "
Yayoi nghe vậy liền quay lại nhìn thiếu niên tóc đỏ vẫn còn đang nở nụ cười dịu dàng trên môi: " Đội trưởng Akashi cũng nghĩ vậy sao? "
Akashi không trả lời câu hỏi của Yayoi mà thay vào đó là hỏi ngược lại cậu: " Có vẻ như Yayoi không đồng ý với câu này? "
" Chiến thắng là tất cả... Bất kể nghe như thế nào, giống như là bị bệnh trung học cơ sở... " (*1)
Akashi nghẹn một cục nhưng vẫn tiếp tục nói: " Trên đời này, chỉ có chiến thắng mới là tất cả. Kẻ chiến thắng sẽ làm nên lịch sử, còn kẻ thua cuộc sẽ bị loại bỏ. Đây là thực tế. " Khi nói ra điều này, Yayoi thậm chí còn cảm thấy rằng Akashi này không giống với Akashi mà cậu biết chút nào.
Yayoi sửng sốt: " Với giọng điệu này, đội trưởng Akashi, thuộc tính ẩn của cậu thực sự là... " bệnh trung học cơ sở. (*2)
Trước ánh mắt cười như không cười của Akashi, Yayoi rất thức thời nuốt xuống mấy chữ cuối. Bất quá, cậu không ngờ rằng vị đội trưởng thường trông rất ổn định và đáng tin cậy, hóa ra lại là một người bị bệnh trung học cơ sở (*3). Cậu bí mật liếc nhìn Akashi, hắn đã đưa tầm mắt trở lại sân đấu và có vẻ như không có cảm giác không khỏe gì = =.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Teiko mà không có bất kỳ trì hoãn nào. Nghe thấy tiếng hò reo của người hâm mộ, Yayoi vì không muốn bị vây quanh nên đã lén bước ra khỏi sân vận động đầu tiên. Sau một lúc chờ đợi, Yayoi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc và tình cờ là người vốn đang muốn rời đi kia cũng nhìn thấy Yayoi.
Yayoi bình tĩnh giơ tay chào: " Yo, Haizaki. "
" Yo...cái rắm ấy! Tại sao tên hỗn đản nhà cậu lại để tôi ở đó một mình vào đêm đó! " Haizaki giận dữ gầm lên.
" Cái kia... " Yayoi ánh mắt đảo qua một hồi, cậu chỉ là vô tình quên mất hắn thôi, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ đứng đắn nghiêm túc: " Tôi thấy cậu mệt đến mức ngủ say như chết nên mới không đàng lòng đánh thức cậu dậy. "
" Tôi vì ai mà mệt mỏi như vậy hả! "
Ngay khi Yayoi định nói điều gì đó, một giọng nói khó tin đột nhiên xen vào-
" Haizaki! Cậu đã đối với Yayoi-cchi làm cái gì! "
==================================
(*1) (*2) (*3) Bệnh trung học cơ sở: Có tên gốc là Chũnibyõ.
Chũnibyõ (中二病 / bệnh trung nhị / bệnh trung học cơ sở / bệnh cấp 2) là cách viết tắt của cụm từ chũgakusei ninen byõ (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
Chũnibyõ là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, bệnh trung học cơ sở đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Các biểu hiện của bệnh trung học cơ sở có thể tạm miêu tả như sau:
• Có thể sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình.
• Có thể giao tiếp xã hội kém, nhút nhát.
• Sợ bị mọi người đối xử như trẻ con.
• Thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá.
• Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.
Kise đã đạt được mục đích, vẻ mặt hắn tràn đầy nghiêm túc, nhưng hắn vẫn bắt theo không kịp dã thú Aomine. Kise bị Aomine áp chế từ đầu đến cuối nhưng hắn vẫn bất chấp, đôi mắt vàng càng lóe lên tia sáng kiên định, tinh thần chiến đấu của hắn cũng tăng lên.
" Kise-kun đã tiến bộ rất nhiều. " Đột nhiên có giọng nói vang lên bên tai khiến cơ thể Yayoi cứng đờ, sau đó cậu lập tức thả lỏng, quay đầu lại thì thấy Kuroko đang cầm một quả bóng rổ đứng bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Yayoi, đôi mắt xanh biếc của Kuroko xẹt qua một tia tiếc nuối không khó phát hiện, quả thật là Kaionji-kun càng ngày càng bình tĩnh hơn a, hắn cất giọng nói: " Tuy rằng là đã có sự tiến bộ rất lớn, nhưng hiện tại Kise-kun vẫn chưa phải là đối thủ của Aomine-kun. "
Yayoi gật đầu đồng ý. Quả nhiên sau một hồi, trận đấu one on one giữa hai người kết thúc với cú Slam Dunk của Aomine, lực úp rổ của hắn mạnh đến mức suýt chút nữa đã làm gãy cả vòng rổ.
" Hừ, thật nhàm chán. " Đôi mắt xanh dương của Aomine lóe lên tia hung hăng, xoay người muốn đi ra ngoài.
" Aomine-cchi Aomine-cchi! Chơi tiếp đi! Lần này tớ nhất định sẽ không thua cậu, Aomine-cchi! " Kise vẫn bất khuất đuổi theo, nhìn Aomine với vẻ mong đợi.
" Dù có bao nhiêu trận đi chăng nữa, kết quả cũng sẽ giống nhau. Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi. " Nhìn thấy Yayoi đứng bên lề, đôi mắt xanh đen của Aomine sáng lên, tùy ý đem quả bóng rổ trong tay ném qua.
Yayoi nhanh nhẹn bắt lấy quả bóng, nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của Aomine, bình tĩnh nói: " Cậu sẽ không định ức hiếp người bị thương đâu đúng không? Nếu vậy cậu sẽ không phải là dã thú nữa, mà là cầm thú. " Yayoi vừa nói vừa chỉ vào cánh tay đang được băng vải.
Khuôn mặt Aomine hiện lên vẻ không vui, hắn làm lơ ánh mắt mong đợi của Kise, trực tiếp xoay người đi qua một bên ngồi xuống, quang minh chính đại làm biếng.
Trong mắt Kuroko hiện lên tia lo lắng. Aomine-kun vốn là người rất yêu thích bóng rổ, nhưng vì không tìm được đối thủ nào xứng tầm nên hắn đã bắt đầu đâm ra chán ghét bóng rổ.
Khi đối mặt với những đối thủ bị mất đi ý chí chiến đấu chỉ vì thấy hắn lộ ra kỹ năng siêu phàm, cảm xúc của hắn ngày càng trở nên cáu kỉnh hơn. Kể từ đó, Aomine-kun luôn nói "Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi" và dần trở nên kiêu ngạo. Với tư cách là cái bóng của hắn, Kuroko đã rất lo lắng rằng một ngày nào đó Aomine sẽ từ bỏ bóng rổ.
" Hu hu hu, lại thua nữa rồi. Kỹ năng của Aomine-cchi càng ngày càng tốt. Không ai trên sân bóng rổ có thể ngăn cản Aomine-cchi... " Kise vừa khóc vừa cầu an ủi.
Kuroko nghe vậy ánh mắt liền tối sầm lại. Đúng, sức mạnh của Aomine dường như đang chạy trước mọi người, Thế Hệ Kỳ Tích đang không ngừng vươn tiến, nhưng mà hắn thì vẫn đứng yên, ngay cả khi không có đường chuyền của hắn thì Aomine vẫn có thể ghi điểm một cách dễ dàng. Hắn làm cái bóng của Aomine nhưng nếu Aomine không cần đến cái bóng nữa thì bóng rổ của hắn còn ý nghĩa gì đâu, không ai có thể hiểu ra được sự lo sợ trong lòng Kuroko.
" Đó là lý do tại sao cậu lại tự nhận mình bị lạm dụng. " Yayoi nói với vẻ mặt vô cảm, rồi bỗng nhiên thay đổi chủ đề: " Kuroko-kun, cậu nghĩ tớ như thế nào? "
Bình tĩnh như Kuroko nhưng vẫn bị sững sốt trước câu hỏi đột ngột của Yayoi: " Bóng rổ của Kaionji-kun rất lợi hại. "
Yayoi không chút khiêm tốn mà gật đầu công nhận, đôi mắt đen láy của cậu nhìn thẳng vào Kuroko: " So với cái tên Ahomine ngu ngốc mà cậu không thể tìm thấy được vào ban đêm nếu không bật đèn soi kia thì tớ tốt hơn nhiều, vì vậy nếu Kuroko-kun muốn đổi ánh sáng, thì hãy để tớ. Tớ thật sự rất thích được cậu chuyền bóng cho đấy. "
" Hể hể hể, Kuroko-cchi rốt cuộc cũng chịu đá Aomine-cchi rồi à! " Hai mắt Kise sáng lên, ngay sau đó liền hất hất mái tóc vàng lên, mặt đầy tự luyến nói: " Tớ cũng thích được Kuroko-cchi chuyền bóng a. Kuroko-cchi hãy chọn tớ, chọn tớ nè! "
Yayoi đột nhiên lùi lại một bước, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét: " Làm ơn đừng hất mồ hôi trên tóc cậu qua tớ, Cún vàng-kun. "
Kise nháy mắt liền vứt bỏ hình tượng khóc òa lên: " Hức hức oaa, Yayoi-cchi, cậu ghét bỏ tớ QAQ "
" Không phải cậu đã sớm quen với việc đó rồi à? "
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, nỗi phiền muộn trong lòng Kuroko liền biến mất lúc nào không hay, hắn bắt gặp ánh mắt như vô tình liếc qua của Yayoi, khóe miệng Kuroko cong lên thành một vòng cung nhỏ, thật sự là một người ôn nhu a, Kaionji-kun.
" Được rồi, hãy cố gắng hết sức trong trận đấu tập này. " Cuối buổi tập, Akashi công bố danh sách ra trận cho trận đấu tập ngày thứ tư với trường cấp hai Komagi và đương nhiên là Yayoi không có cơ hội ra sân lần này. Tuy nhiên, Yayoi đã rất ngạc nhiên khi thấy Aomine không hề tỏ vẻ khinh thường trước trận đấu tập này.
" Bởi vì Komagi là một đối thủ mạnh của Teiko. Trong trận thi đấu chính thức vừa rồi, trường của họ chỉ thua chúng ta có vài điểm, nên Aomine-kun rất mong được thi đấu với họ thêm một lần nữa. " Kuroko lên tiếng giái đáp cho sự nghi vấn của Yayoi.
- -----------
Vào ngày diễn ra trận đấu tập, ngoại trừ Akashi, Kuroko và Yayoi ra thì tất cả các phép màu còn lại đều ra sân. Tuy nhiên, diễn biến trận đấu không có như Yayoi tưởng tượng là thực lực hai bên ngang bằng nhau, vừa mở đầu hiệp thì Teiko liền chiếm ưu thế tuyệt đối, Yayoi có thể thấy rõ ánh mắt mong đợi ban đầu của Aomine dần trở nên đáng sợ...
" Hóa ra là khoảng cách ném rổ của Midorima càng xa thì tỷ lệ chính xác càng cao. Murasakibara ngày càng lười biếng và ít khi lên rổ, bất quá cũng rất ít người có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của cậu ấy. " Yayoi nói nhẹ nhàng. Nhưng...
Kuroko im lặng, quả thực Thế Hệ Kỳ Tích đang tiến bộ từng ngày và những đối thủ đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa trước đây thì giờ đều kém xa tốc độ phát triển của họ.
" Yayoi có điều gì muốn nói không? " Akashi đột nhiên mở miệng, đôi mắt đỏ tươi chăm chú nhìn cậu.
" Nhưng lối chơi của họ ngày càng thiếu đi sự hợp tác giữa các đồng đội. " Yayoi dừng lại, rồi nói tiếp: " Theo đuổi chủ nghĩa cá nhân như thế này có thực sự tốt không? "
Hiệp 1 kết thúc, trọng tài thổi còi mãn cuộc, cầu thủ hai đội tiến về khu vực nghỉ ngơi.
Akashi nở nụ cười như không cười nói: " Vậy thì sao? Dù sao thì chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng mà, đúng không?"
Lúc này, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn khiến Yayoi ngạc nhiên. Mặc dù Akashi ở trong câu lạc bộ thường rất uy nghiêm, nhưng đồng thời cũng là người ôn hòa, lễ phép, chỉ là khí chất tỏa ra quanh hắn lại khiến các đội viên không tự chủ được tin phục. Thế mà giờ Akashi nói ra câu này khiến Yayoi cảm thấy không quen.
- -Akashi-kun, cậu cũng bị nhân cách thứ hai ám à? Σ (° △ ° |||) ︴
Vừa đi tới khu vực nghỉ ngơi, Murasakibara đã lấy đồ ăn vặt ra và nói: " Chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. "
" Khư, chúng ta làm sao có thể thua cái đội kiểu này được. Người duy nhất có thể đánh bại tôi, thì chỉ có mình tôi. " Đôi mắt xanh đen của Aomine đầy thất vọng. Từng là một đối thủ mạnh một thời nhưng bây giờ lại biến thành một đội yếu ớt như vậy, hắn càng lúc càng cảm thấy nhàm chán.
Yayoi nhịn không được nói: " Cái gì mà tuyệt đối sẽ chiến thắng, các cậu không thể nói hoài vậy được. Không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn hết. Lỡ như Atsushi bị nghẹn vì ăn vặt quá nhiều, Ahomine bị sặc khi uống nước, Midorima không cẩn thận bị ngã, Kise bị tập kích bởi mấy thành phần fan não tàn, hoặc là tất cả các cậu sẽ cùng bị tiêu chảy chẳng hạn. "
" Làm sao lại có chuyện ngu ngốc như vậy xảy ra trên người tôi được! " Khuôn mặt của Aomine tối sầm lại, lớn tiếng nói với Yayoi.
Murasakibara nuốt thức ăn vào miệng rồi nghiêm túc nói với Yayoi: " Ya-chin, tớ đã ăn đồ ăn vặt rất nhiều năm rồi và chưa bao giờ bị nghẹn hết. " Giọng điệu hắn tràn ngập niềm tự hào.
Kise có vẻ sợ hãi trước lời nói của Yayoi, hắn nhìn quanh một lượt rồi mới nói: " Yayoi-cchi, lời cậu nói hình như rất có lý, mấy người hâm mộ đúng là có chút hung tàn! "
Midorima chỉ lạnh lùng liếc nhìn Yayoi, trên tay trái cầm lấy vật may mắn nói: " Hôm nay vận may của cung Cự Giải đứng đầu. "
Yayoi nghiêm túc nói: " Ngay cả khi những điều đấy không xảy ra, thì vẫn có nhiều trường hợp bất khả kháng khác, chẳng hạn như động đất, hỏa hoạn, thậm chí là thiên thạch từ bên ngoài thiên hà rơi xuống khu vực nghỉ ngơi của chúng ta và tạo ra một sự đảo ngược lớn... Mặc dù xác suất là rất nhỏ, nhưng nó không nghĩa là không thể xảy ra. Cho nên, các cậu cũng không thể nói như vậy. "
Thế Hệ Kỳ Tích:...
Cậu là đang muốn bọn tôi thua cuộc lắm đúng không hả!
Bọn người Aomine quay trở lại sân đấu với tâm trạng khó tả thành lời.
Trong hiệp hai, Akashi yêu cầu Kuroko ra thay cho một tuyển thủ năm 3. Cách chuyền bóng thoát ẩn thoát hiện của Kuroko đã khiến trận đấu càng diễn ra suôn sẻ hơn, nhưng Yayoi nhận thấy rằng tâm trạng của Kuroko lại không hề vui vẻ-thực lực của Aomine quá mạnh, đường chuyền bóng của Kuroko đối với hắn mà nói có cũng được, không có cũng được.
Yayoi theo dõi cuộc đối đầu trên sân, một tia lo lắng thoáng qua mắt Yayoi, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói điềm tĩnh của Akashi: " Chiến thắng là tất cả, đó luôn là triết lý tuyệt đối và duy nhất của Teiko từ trước đến nay. "
Yayoi nghe vậy liền quay lại nhìn thiếu niên tóc đỏ vẫn còn đang nở nụ cười dịu dàng trên môi: " Đội trưởng Akashi cũng nghĩ vậy sao? "
Akashi không trả lời câu hỏi của Yayoi mà thay vào đó là hỏi ngược lại cậu: " Có vẻ như Yayoi không đồng ý với câu này? "
" Chiến thắng là tất cả... Bất kể nghe như thế nào, giống như là bị bệnh trung học cơ sở... " (*1)
Akashi nghẹn một cục nhưng vẫn tiếp tục nói: " Trên đời này, chỉ có chiến thắng mới là tất cả. Kẻ chiến thắng sẽ làm nên lịch sử, còn kẻ thua cuộc sẽ bị loại bỏ. Đây là thực tế. " Khi nói ra điều này, Yayoi thậm chí còn cảm thấy rằng Akashi này không giống với Akashi mà cậu biết chút nào.
Yayoi sửng sốt: " Với giọng điệu này, đội trưởng Akashi, thuộc tính ẩn của cậu thực sự là... " bệnh trung học cơ sở. (*2)
Trước ánh mắt cười như không cười của Akashi, Yayoi rất thức thời nuốt xuống mấy chữ cuối. Bất quá, cậu không ngờ rằng vị đội trưởng thường trông rất ổn định và đáng tin cậy, hóa ra lại là một người bị bệnh trung học cơ sở (*3). Cậu bí mật liếc nhìn Akashi, hắn đã đưa tầm mắt trở lại sân đấu và có vẻ như không có cảm giác không khỏe gì = =.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Teiko mà không có bất kỳ trì hoãn nào. Nghe thấy tiếng hò reo của người hâm mộ, Yayoi vì không muốn bị vây quanh nên đã lén bước ra khỏi sân vận động đầu tiên. Sau một lúc chờ đợi, Yayoi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc và tình cờ là người vốn đang muốn rời đi kia cũng nhìn thấy Yayoi.
Yayoi bình tĩnh giơ tay chào: " Yo, Haizaki. "
" Yo...cái rắm ấy! Tại sao tên hỗn đản nhà cậu lại để tôi ở đó một mình vào đêm đó! " Haizaki giận dữ gầm lên.
" Cái kia... " Yayoi ánh mắt đảo qua một hồi, cậu chỉ là vô tình quên mất hắn thôi, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ đứng đắn nghiêm túc: " Tôi thấy cậu mệt đến mức ngủ say như chết nên mới không đàng lòng đánh thức cậu dậy. "
" Tôi vì ai mà mệt mỏi như vậy hả! "
Ngay khi Yayoi định nói điều gì đó, một giọng nói khó tin đột nhiên xen vào-
" Haizaki! Cậu đã đối với Yayoi-cchi làm cái gì! "
==================================
(*1) (*2) (*3) Bệnh trung học cơ sở: Có tên gốc là Chũnibyõ.
Chũnibyõ (中二病 / bệnh trung nhị / bệnh trung học cơ sở / bệnh cấp 2) là cách viết tắt của cụm từ chũgakusei ninen byõ (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
Chũnibyõ là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, bệnh trung học cơ sở đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Các biểu hiện của bệnh trung học cơ sở có thể tạm miêu tả như sau:
• Có thể sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình.
• Có thể giao tiếp xã hội kém, nhút nhát.
• Sợ bị mọi người đối xử như trẻ con.
• Thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá.
• Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.