[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 32: Kuroko No Basket • Sau trận đấu
Quy Sơ
06/03/2022
" Haizaki! Cậu đã đối với Yayoi-cchi làm cái gì?! "
Nghe được câu này, Haizaki chợt nhận ra là cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ quá mập mờ, trên khuôn mặt luôn mang vẻ hung hăng của hắn liền có chút không được tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Kise lệ rơi đầy mặt bổ nhào vào người Yayoi, hắn liền nuốt xuống lại câu giải thích vốn là đã đến bên miệng: " Ha, đây là chuyện giữa tụi tôi, liên quan gì đến cậu. "
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của Haizaki, trong đôi mắt vàng của Kise lóe lên một đạo ám quang, nhưng hắn vẫn dùng giọng nói nức nỡ mang vẻ nũng nịu nói với Yayoi: " Từ khi nào mà Yayoi-cchi lại bí mật qua lại với cậu ta sau lưng tớ thế hức hức... "
Yayoi trực tiếp thúc cùi chỏ vào phần bụng của Kise: " Làm ơn hãy tẩy sạch đống suy nghĩ đen tối trong đầu cậu đi. "
Kise: " Yayoi-cchi... QAQ "
Haizaki phát ra một tiếng cười nhạo, nhưng khi hắn đang định nói gì đó thì lại bị một giọng nói ôn hòa khác cắt ngang: " Tôi cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Yayoi và Haizaki đấy. "
Akashi dẫn đầu nhóm Kỳ Tích đi đến, trên mặt hắn nở nụ cười ôn nhu nhưng lại khiến thân hình cao lớn của Haizaki đơ ra trong giây lát. Yayoi đứng bên cạnh tự nhiên phát hiện ra, có thể làm ch một tên giang hồ như Haizaki phải kiên dè, đúng là trình độ cấp hai của Akashi cao hơn cậu tưởng tượng.
Aomine trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, dù đã thắng được trận đấu nhưng trong lòng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ, mà bây giờ lại gặp phải cái người mà hắn cực kì không thích nên tất nhiên là ngữ khí của hắn không được tốt lành mấy.
" Vết thương ở tay của tên này là do cậu đúng không? " Khó khăn lắm mới tìm ra được một đối thủ xứng tầm với hắn, nhưng giờ lại vì cánh tay bị thương mà không thể đấu với hắn được, điều này làm cho Aomine cảm thấy vô cùng khó chịu.
Haizaki không dám nhìn Akashi, nên chỉ có thể dán mắt vào Aomine: " Ha, là tôi đấy, thì sao? Aomine Daiki, tôi thừa nhận rằng tôi không thể đánh bại cậu trong môn bóng rổ, nhưng nếu bàn về đánh nhau thì tôi... "
Lời nói còn đang dang dở thì đã bị cắt ngang bởi cú đá bất ngờ của Yayoi, Haizaki linh hoạt tránh được cú đá không thương tiếc của Yayoi, tức giận hướng cậu hô lên: " Cậu làm gì vậy hả! "
Yayoi bình tĩnh thu chân lại: " Nói bậy bạ trước mặt đồng đội của tôi vui lắm hả, đồ đần. "
Hai mắt đen láy khinh bỉ liếc nhìn Haizaki, đối mặt với nụ cười như không cười của Akashi, Yayoi bình tĩnh nói: " Vết thương của tớ không liên quan gì đến Haizaki hết, mà còn phải nói Haizaki chính là vị ân nhân cứu mạng của tớ nữa. Khi cậu ấy vừa thấy được tớ đang bị con quái vật nhắm tới, mặc dù Haizaki đã rời khỏi Biệt Đội Cầu Vồng nhưng mà cậu ấy vẫn luôn làm theo khẩu hiệu của đội, thấy chuyện bất bình liền xông pha. Dù cuối cùng đã suýt rơi vào vòng nguy hiểm vì không thể sử dụng kỹ năng biến hình. "
Thế Hệ Kỳ Tích:...
Haizaki tức điên nói: " Cậu bị cái Biệt Đội Cầu Vồng đó ám ảnh đến mức nào vậy hả, chỉ có quỷ mới có thể biến hình! "
" Thật là một cách nói thú vị a, Yayoi. " Akashi chỉ khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt vẫn vô biểu tình của Yayoi, hắn liền cười khẽ rồi dời tầm mắt đi.
" Aka-chin~ Tớ đói quá~ Không phải cậu đã nói là sẽ đi ăn tối sao? " Murasakibara lười biếng nói sau khi ăn hết que bánh cuối cùng.
Nghe được câu nói của Murasakibara, Haizaki khinh thường chậc một tiếng, liếc nhìn Yayoi một cái xong liền xoay người rời đi.
Akashi không rõ ý vị nhìn vẻ mặt vô tội của Yayoi, đợi đến khi Murasakibara thúc giục hắn một lần nữa thì hắn mới chịu dẫn đầu đám người bước đi. Yayoi đang đi ở cuối, đột nhiên nghe thấy một giọng nói bất ổn bên tai: " Kaionji-kun dường như có mối quan hệ tốt với Haizaki-kun? "
Sự hiện diện của Kuroko lần nào cũng đều khiến Yayoi giật mình, nhưng bây giờ ngoài mặt cậu đã có thể giữ được bình tĩnh, chỉ là trong lòng có hơi tạc mao một chút: " Hm, chỉ là có họa cùng chia thôi. " Yayoi dừng lại: " Mọi người có vẻ không thích Haizaki-kun, có phải là vì chuyện của Kise-kun không? "
Kuroko liếc nhìn Aomine đang có biểu hiện lười nhát trước mặt, nhẹ giọng nói: " Có lẽ là bởi vì kỹ năng của Haizaki-kun không được đàng hoàng cho lắm. "
" Kỹ năng của Haizaki-kun? "
" Ừm. " Như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Kuroko chợt trở nên nghiêm túc: " Kỹ năng của Haizaki-kun rất giống với kỹ năng của Kise-kun, chỉ cần nhìn thấy kỹ năng của đối thủ một lần thì cậu ấy liền có thể sao chép lại, biến nó trở thành kỹ năng của mình. "
Yayoi gật đầu. Khó trách sao Haizaki và Kise lại kị nhau đến vậy, hóa ra là hai người có kỹ năng trùng nhau. Nhưng cuối cùng Kise thì vẫn ở lại, còn Haizaki thì phải rút lui... Quả nhiên là do Haizaki không có thuộc về hệ cầu vồng a... Yayoi cảm thấy rằng suy nghĩ của mình càng ngày càng xa nên liền nhanh chóng thu lại suy nghĩ và tiếp tục nghe Kuroko nói.
" Haizaki-kun, cậu ấy sẽ cướp đi kỹ năng của người khác. " Kuroko khẽ cau mày: " Khi bắt chước kỹ năng của người khác, cậu ấy sẽ dùng nhịp điệu của chính mình để thay đổi động tác, vì vậy động tác của hai bên sẽ trông giống hệt nhau, nhưng nhịp điệu thì sẽ có hơi khác biệt. Thế nên những đối thủ đã bị cậu ấy cướp đoạt kỹ năng thì nhịp điệu ban đầu của họ sẽ tức khắc bị phá vỡ một cách vô thức và họ sẽ không thể sử dụng một kỹ năng đó nữa. "
" Vậy à? " Yayoi trầm ngâm nghĩ: " Quả nhiên, Kise-kun vẫn là một người tốt hơn a. "
" Hả? " Trong mắt Kuroko hiện lên sự nghi hoặc.
Yayoi vừa định nói thì bỗng cảm thấy cơ thể của mình bị đè xuống, cùng lúc đó, giọng nói vui vẻ đặc trưng của Kise vang lên: " Yayoi-cchi, Yayoi-cchi, các cậu đang nói cái gì vậy? Hình như tớ vừa mới nghe thấy tên mình trong đó! "
" Làm ơn xuống khỏi người tớ ngay đi, Kise-kun, cậu nặng quá. "
" Không muốn, không muốn! Yayoi-cchi thế mà lại quan hệ tốt với Haizaki-senpai lúc nào mà tớ còn không biết, tớ bị tổn thưng lắm đó! Cầu an ủi aa! " Kise cọ má lên mái tóc đen mềm mượt của Yayoi: " Hơn nữa, ôm Yayoi-cchi thật thoải mái! Nhỏ bé vừa vặn (≈˃⌔˂≈). "
Bị sức nặng đè lên cơ thể khiến đôi mắt đen của Yayoi lóe lên tia lửa, Kise chắc chắn là đang sợ cậu sẽ cao hơn hắn nên lần nào cũng đều nhảy lên đu trên người cậu! Yayoi nói với chất giọng không hề dao động: " Vừa rồi tụi tớ đang thảo luận rằng Kise-kun thực sự rất thông minh. "
" Hểeeee! " Kise tròn mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe thấy lời khen ngợi của Yayoi khiến hắn có chút không thể tin vào tai mình: " Ya...Yayoi-cchi đang khen tớ saoo!╰ (* ° ▽ ° *) ╯"
" Ừm, tớ đang khen cậu đấy, Kise-kun. " Yayoi liếc nhìn bóng lưng của Kise và nói một cách chân thành: " Khi sử dụng kỹ năng copy phim ảnh, cậu đã dùng nó để phục chế (làm mới) lại đoạn phim thay vì cắt bỏ nó như Haizaki, thảo nào cậu là người ở lại trong câu lạc bộ. "
Kuroko ngay lập tức hiểu ra ý tứ của Yayoi, một đạo bất lực thoáng hiện trên khuôn mặt hắn, dùng đoạn phim nhỏ để làm ẩn dụ có thật sự ổn không!?
" Hả? " Câu nói của Yayoi khiến Kise sửng sốt: " Tớ không có phục chế đoạn phim của Akashi-cchi a, nhưng hóa ra lý do Haizaki-senpai bị Akashi-cchi ép rút lui là vì đã cắt đoạn phim của Akashi-cchi à? "
" Ryota, cậu đang nói cái gì vậy? " Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau khiến cơ thể Kise lập tức cứng đờ. Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Yayoi và Kuroko, nhưng Yayoi và Kuroko chỉ bình tĩnh lướt qua hắn rồi đi đến đứng kế bên Murasakibara.
" Không phải lý do Aka-chin ép buộc Hai-chin rời khỏi là vì vụ bạo lực gì đó sao? Nó liên quan gì đến đoạn phim mà Ki-chin nói hả? " Murasakibara rũ mắt hỏi.
Yayoi mặt không hề có cảm xúc, hai mắt đen láy tràn đầy vẻ vô tội: " Tớ cũng không biết. "
Akashi: " Ryota, cậu là người ghi điểm ít nhất trong trận đấu hôm nay nên khối lượng luyện tập của cậu sẽ bắt đầu tăng lên từ ngày mai, cụ thể thì tớ sẽ để Satsuki lên kế hoạch cho cậu. "
Kise hai mắt rưng rưng vô cùng đáng thương nhìn Akashi, hy vọng hắn có thể thu hồi mệnh lệnh vừa mới ban ra: " Akashi-cchi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự đó! "
Akashi ôn hòa hỏi: " Ryota đối với quyết định của tớ có dị nghị gì sao? "
Kise: 〣(>﹏<)〣
Đội bóng đi theo Akashi vào một nhà hàng tự phục vụ. Dưới ánh mắt đau khổ của vị chủ quán, Murasakibara trở về chỗ ngồi với một cái khay chất đầy thức ăn cao như núi, Aomine tuy không khoa trương như Murasakibara nhưng cái khay của hắn vẫn được chứa đầy thức ăn. Ngoài ra còn có Kise và Midorima, cả hai đều là thanh thiếu niên đang trong độ phát triển, hơn nữa lại còn là dân thể thao nên tất nhiên là lượng cơm nạp vào cũng không hề nhỏ. Yayoi trông thấy biểu tình của vị chủ quán như sắp khóc đến nơi.
Sau khi đã lấy được món ăn yêu thích của mình và trở về chỗ ngồi, Murasakibara liếc nhìn khay đồ ăn của Yayoi, nhẹ giọng nói: " Ya-chin, sao cậu ăn ít quá vậy? Phải ăn nhiều mới cao lên được chứ~ Tuy rằng cậu cứ nho nhỏ như vậy cũng không tồi~ " Murasakibara suy nghĩ một lát rồi đưa tay để ở vị trí ngang cằm của mình: " Ya-chin cao lên đến đây là đủ rồi~ Bế lên hay ôm vào đều rất vừa vặn~ "
Yayoi xù lông cắn cắn miếng thịt trong miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím ngây thơ của Murasakibara và nói: " Atsushi, chiều cao của Akashi, Kuroko và tớ đều là chiều cao mà những học sinh cấp hai bình thường nên có. " Cậu đặc biệt nhấn mạnh vào cụm 'học sinh cấp hai bình thường', rõ ràng là bọn họ đã vi phạm quy luật tăng trưởng!
" Miễn là cậu ăn nhiều hơn, thì cậu sẽ cao hơn~ " Murasakibara vừa nói vừa giải quyết đống đồ ăn trên đĩa: " Trong lần đo chiều cao vừa rồi, tớ đã cao thêm 2cm đó~ "
Yayoi chỉ cảm thấy có một mũi tên đâm vào trong đầu gối của mình. Murasakibara, có thật là cậu không hề cố ý đả kích tớ không thế! Rõ ràng là cậu cũng thường xuyên ăn vặt chứ bộ, nhưng tại sao số đo chiều cao của cậu vẫn không có gì thay đổi!
Yayoi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng ăn vặt như Murasakibara.
" Cố gắng kiên trì là tốt rồi. " Midorima ăn uống ưu nhã: " Chỉ cần cậu phối hợp dinh dưỡng hợp lý, mỗi ngày kiên trì uống sữa, kiên trì tập thể dục, hằng ngày đều mang theo vật may mắn, sau khi đã cố gắng hết sức rồi thì chỉ cần ngồi chờ thiên mệnh. "
" Thế thì sẽ ra sao nếu thiên mệnh bảo cậu chỉ đạt tối đa là 1m6. " Yayoi không khỏi than thở, đúng là mấy người cao thì thường không hiểu được nỗi khổ của người lùn mà.
" Yayoi-cchi thế này là được rồi! Ôm vào cảm giác siêu thích luôn á! " Kise nhìn Yayoi bằng ánh mắt vàng sáng lấp lánh: " Hơn nữa, Akashi-cchi cũng chỉ tầm có 1m6 thôi à, nên cậu không cần phải sốt ruột đâu! "
" Các cậu đang nói gì vậy? " Akashi đi tới với khay thức ăn của mình, hắn dùng đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào Kise đang sững người: " Ryota, tớ vừa nghe thấy... "
" Không! Không có gì! Tớ không có nói gì về Akashi-cchi hết á (〒﹏〒). "
" Phải không. " Akashi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: " Tớ chỉ muốn nói rằng là tớ mới vừa nghe thấy một vài cô gái ở đằng kia thảo luận về cậu. "
Kise kinh ngạc một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm: " Ahahaha, có lẽ là fan của tớ đó. "
" Hơn nữa. " Akashi đột nhiên ngẩng đầu, ý cười trên môi vẫn không thay đổi: " Tớ đã quyết định là sẽ tự mình lập ra kế hoạch luyện tập cho cậu vào ngày mai, để cậu được rèn luyện một cách toàn diện nhất. "
Kise: Cầu, cầu buông thaa _:( ´ ཀ '」 ∠): _
Nghe được câu này, Haizaki chợt nhận ra là cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ quá mập mờ, trên khuôn mặt luôn mang vẻ hung hăng của hắn liền có chút không được tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Kise lệ rơi đầy mặt bổ nhào vào người Yayoi, hắn liền nuốt xuống lại câu giải thích vốn là đã đến bên miệng: " Ha, đây là chuyện giữa tụi tôi, liên quan gì đến cậu. "
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của Haizaki, trong đôi mắt vàng của Kise lóe lên một đạo ám quang, nhưng hắn vẫn dùng giọng nói nức nỡ mang vẻ nũng nịu nói với Yayoi: " Từ khi nào mà Yayoi-cchi lại bí mật qua lại với cậu ta sau lưng tớ thế hức hức... "
Yayoi trực tiếp thúc cùi chỏ vào phần bụng của Kise: " Làm ơn hãy tẩy sạch đống suy nghĩ đen tối trong đầu cậu đi. "
Kise: " Yayoi-cchi... QAQ "
Haizaki phát ra một tiếng cười nhạo, nhưng khi hắn đang định nói gì đó thì lại bị một giọng nói ôn hòa khác cắt ngang: " Tôi cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Yayoi và Haizaki đấy. "
Akashi dẫn đầu nhóm Kỳ Tích đi đến, trên mặt hắn nở nụ cười ôn nhu nhưng lại khiến thân hình cao lớn của Haizaki đơ ra trong giây lát. Yayoi đứng bên cạnh tự nhiên phát hiện ra, có thể làm ch một tên giang hồ như Haizaki phải kiên dè, đúng là trình độ cấp hai của Akashi cao hơn cậu tưởng tượng.
Aomine trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, dù đã thắng được trận đấu nhưng trong lòng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ, mà bây giờ lại gặp phải cái người mà hắn cực kì không thích nên tất nhiên là ngữ khí của hắn không được tốt lành mấy.
" Vết thương ở tay của tên này là do cậu đúng không? " Khó khăn lắm mới tìm ra được một đối thủ xứng tầm với hắn, nhưng giờ lại vì cánh tay bị thương mà không thể đấu với hắn được, điều này làm cho Aomine cảm thấy vô cùng khó chịu.
Haizaki không dám nhìn Akashi, nên chỉ có thể dán mắt vào Aomine: " Ha, là tôi đấy, thì sao? Aomine Daiki, tôi thừa nhận rằng tôi không thể đánh bại cậu trong môn bóng rổ, nhưng nếu bàn về đánh nhau thì tôi... "
Lời nói còn đang dang dở thì đã bị cắt ngang bởi cú đá bất ngờ của Yayoi, Haizaki linh hoạt tránh được cú đá không thương tiếc của Yayoi, tức giận hướng cậu hô lên: " Cậu làm gì vậy hả! "
Yayoi bình tĩnh thu chân lại: " Nói bậy bạ trước mặt đồng đội của tôi vui lắm hả, đồ đần. "
Hai mắt đen láy khinh bỉ liếc nhìn Haizaki, đối mặt với nụ cười như không cười của Akashi, Yayoi bình tĩnh nói: " Vết thương của tớ không liên quan gì đến Haizaki hết, mà còn phải nói Haizaki chính là vị ân nhân cứu mạng của tớ nữa. Khi cậu ấy vừa thấy được tớ đang bị con quái vật nhắm tới, mặc dù Haizaki đã rời khỏi Biệt Đội Cầu Vồng nhưng mà cậu ấy vẫn luôn làm theo khẩu hiệu của đội, thấy chuyện bất bình liền xông pha. Dù cuối cùng đã suýt rơi vào vòng nguy hiểm vì không thể sử dụng kỹ năng biến hình. "
Thế Hệ Kỳ Tích:...
Haizaki tức điên nói: " Cậu bị cái Biệt Đội Cầu Vồng đó ám ảnh đến mức nào vậy hả, chỉ có quỷ mới có thể biến hình! "
" Thật là một cách nói thú vị a, Yayoi. " Akashi chỉ khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt vẫn vô biểu tình của Yayoi, hắn liền cười khẽ rồi dời tầm mắt đi.
" Aka-chin~ Tớ đói quá~ Không phải cậu đã nói là sẽ đi ăn tối sao? " Murasakibara lười biếng nói sau khi ăn hết que bánh cuối cùng.
Nghe được câu nói của Murasakibara, Haizaki khinh thường chậc một tiếng, liếc nhìn Yayoi một cái xong liền xoay người rời đi.
Akashi không rõ ý vị nhìn vẻ mặt vô tội của Yayoi, đợi đến khi Murasakibara thúc giục hắn một lần nữa thì hắn mới chịu dẫn đầu đám người bước đi. Yayoi đang đi ở cuối, đột nhiên nghe thấy một giọng nói bất ổn bên tai: " Kaionji-kun dường như có mối quan hệ tốt với Haizaki-kun? "
Sự hiện diện của Kuroko lần nào cũng đều khiến Yayoi giật mình, nhưng bây giờ ngoài mặt cậu đã có thể giữ được bình tĩnh, chỉ là trong lòng có hơi tạc mao một chút: " Hm, chỉ là có họa cùng chia thôi. " Yayoi dừng lại: " Mọi người có vẻ không thích Haizaki-kun, có phải là vì chuyện của Kise-kun không? "
Kuroko liếc nhìn Aomine đang có biểu hiện lười nhát trước mặt, nhẹ giọng nói: " Có lẽ là bởi vì kỹ năng của Haizaki-kun không được đàng hoàng cho lắm. "
" Kỹ năng của Haizaki-kun? "
" Ừm. " Như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Kuroko chợt trở nên nghiêm túc: " Kỹ năng của Haizaki-kun rất giống với kỹ năng của Kise-kun, chỉ cần nhìn thấy kỹ năng của đối thủ một lần thì cậu ấy liền có thể sao chép lại, biến nó trở thành kỹ năng của mình. "
Yayoi gật đầu. Khó trách sao Haizaki và Kise lại kị nhau đến vậy, hóa ra là hai người có kỹ năng trùng nhau. Nhưng cuối cùng Kise thì vẫn ở lại, còn Haizaki thì phải rút lui... Quả nhiên là do Haizaki không có thuộc về hệ cầu vồng a... Yayoi cảm thấy rằng suy nghĩ của mình càng ngày càng xa nên liền nhanh chóng thu lại suy nghĩ và tiếp tục nghe Kuroko nói.
" Haizaki-kun, cậu ấy sẽ cướp đi kỹ năng của người khác. " Kuroko khẽ cau mày: " Khi bắt chước kỹ năng của người khác, cậu ấy sẽ dùng nhịp điệu của chính mình để thay đổi động tác, vì vậy động tác của hai bên sẽ trông giống hệt nhau, nhưng nhịp điệu thì sẽ có hơi khác biệt. Thế nên những đối thủ đã bị cậu ấy cướp đoạt kỹ năng thì nhịp điệu ban đầu của họ sẽ tức khắc bị phá vỡ một cách vô thức và họ sẽ không thể sử dụng một kỹ năng đó nữa. "
" Vậy à? " Yayoi trầm ngâm nghĩ: " Quả nhiên, Kise-kun vẫn là một người tốt hơn a. "
" Hả? " Trong mắt Kuroko hiện lên sự nghi hoặc.
Yayoi vừa định nói thì bỗng cảm thấy cơ thể của mình bị đè xuống, cùng lúc đó, giọng nói vui vẻ đặc trưng của Kise vang lên: " Yayoi-cchi, Yayoi-cchi, các cậu đang nói cái gì vậy? Hình như tớ vừa mới nghe thấy tên mình trong đó! "
" Làm ơn xuống khỏi người tớ ngay đi, Kise-kun, cậu nặng quá. "
" Không muốn, không muốn! Yayoi-cchi thế mà lại quan hệ tốt với Haizaki-senpai lúc nào mà tớ còn không biết, tớ bị tổn thưng lắm đó! Cầu an ủi aa! " Kise cọ má lên mái tóc đen mềm mượt của Yayoi: " Hơn nữa, ôm Yayoi-cchi thật thoải mái! Nhỏ bé vừa vặn (≈˃⌔˂≈). "
Bị sức nặng đè lên cơ thể khiến đôi mắt đen của Yayoi lóe lên tia lửa, Kise chắc chắn là đang sợ cậu sẽ cao hơn hắn nên lần nào cũng đều nhảy lên đu trên người cậu! Yayoi nói với chất giọng không hề dao động: " Vừa rồi tụi tớ đang thảo luận rằng Kise-kun thực sự rất thông minh. "
" Hểeeee! " Kise tròn mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe thấy lời khen ngợi của Yayoi khiến hắn có chút không thể tin vào tai mình: " Ya...Yayoi-cchi đang khen tớ saoo!╰ (* ° ▽ ° *) ╯"
" Ừm, tớ đang khen cậu đấy, Kise-kun. " Yayoi liếc nhìn bóng lưng của Kise và nói một cách chân thành: " Khi sử dụng kỹ năng copy phim ảnh, cậu đã dùng nó để phục chế (làm mới) lại đoạn phim thay vì cắt bỏ nó như Haizaki, thảo nào cậu là người ở lại trong câu lạc bộ. "
Kuroko ngay lập tức hiểu ra ý tứ của Yayoi, một đạo bất lực thoáng hiện trên khuôn mặt hắn, dùng đoạn phim nhỏ để làm ẩn dụ có thật sự ổn không!?
" Hả? " Câu nói của Yayoi khiến Kise sửng sốt: " Tớ không có phục chế đoạn phim của Akashi-cchi a, nhưng hóa ra lý do Haizaki-senpai bị Akashi-cchi ép rút lui là vì đã cắt đoạn phim của Akashi-cchi à? "
" Ryota, cậu đang nói cái gì vậy? " Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau khiến cơ thể Kise lập tức cứng đờ. Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Yayoi và Kuroko, nhưng Yayoi và Kuroko chỉ bình tĩnh lướt qua hắn rồi đi đến đứng kế bên Murasakibara.
" Không phải lý do Aka-chin ép buộc Hai-chin rời khỏi là vì vụ bạo lực gì đó sao? Nó liên quan gì đến đoạn phim mà Ki-chin nói hả? " Murasakibara rũ mắt hỏi.
Yayoi mặt không hề có cảm xúc, hai mắt đen láy tràn đầy vẻ vô tội: " Tớ cũng không biết. "
Akashi: " Ryota, cậu là người ghi điểm ít nhất trong trận đấu hôm nay nên khối lượng luyện tập của cậu sẽ bắt đầu tăng lên từ ngày mai, cụ thể thì tớ sẽ để Satsuki lên kế hoạch cho cậu. "
Kise hai mắt rưng rưng vô cùng đáng thương nhìn Akashi, hy vọng hắn có thể thu hồi mệnh lệnh vừa mới ban ra: " Akashi-cchi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự đó! "
Akashi ôn hòa hỏi: " Ryota đối với quyết định của tớ có dị nghị gì sao? "
Kise: 〣(>﹏<)〣
Đội bóng đi theo Akashi vào một nhà hàng tự phục vụ. Dưới ánh mắt đau khổ của vị chủ quán, Murasakibara trở về chỗ ngồi với một cái khay chất đầy thức ăn cao như núi, Aomine tuy không khoa trương như Murasakibara nhưng cái khay của hắn vẫn được chứa đầy thức ăn. Ngoài ra còn có Kise và Midorima, cả hai đều là thanh thiếu niên đang trong độ phát triển, hơn nữa lại còn là dân thể thao nên tất nhiên là lượng cơm nạp vào cũng không hề nhỏ. Yayoi trông thấy biểu tình của vị chủ quán như sắp khóc đến nơi.
Sau khi đã lấy được món ăn yêu thích của mình và trở về chỗ ngồi, Murasakibara liếc nhìn khay đồ ăn của Yayoi, nhẹ giọng nói: " Ya-chin, sao cậu ăn ít quá vậy? Phải ăn nhiều mới cao lên được chứ~ Tuy rằng cậu cứ nho nhỏ như vậy cũng không tồi~ " Murasakibara suy nghĩ một lát rồi đưa tay để ở vị trí ngang cằm của mình: " Ya-chin cao lên đến đây là đủ rồi~ Bế lên hay ôm vào đều rất vừa vặn~ "
Yayoi xù lông cắn cắn miếng thịt trong miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím ngây thơ của Murasakibara và nói: " Atsushi, chiều cao của Akashi, Kuroko và tớ đều là chiều cao mà những học sinh cấp hai bình thường nên có. " Cậu đặc biệt nhấn mạnh vào cụm 'học sinh cấp hai bình thường', rõ ràng là bọn họ đã vi phạm quy luật tăng trưởng!
" Miễn là cậu ăn nhiều hơn, thì cậu sẽ cao hơn~ " Murasakibara vừa nói vừa giải quyết đống đồ ăn trên đĩa: " Trong lần đo chiều cao vừa rồi, tớ đã cao thêm 2cm đó~ "
Yayoi chỉ cảm thấy có một mũi tên đâm vào trong đầu gối của mình. Murasakibara, có thật là cậu không hề cố ý đả kích tớ không thế! Rõ ràng là cậu cũng thường xuyên ăn vặt chứ bộ, nhưng tại sao số đo chiều cao của cậu vẫn không có gì thay đổi!
Yayoi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng ăn vặt như Murasakibara.
" Cố gắng kiên trì là tốt rồi. " Midorima ăn uống ưu nhã: " Chỉ cần cậu phối hợp dinh dưỡng hợp lý, mỗi ngày kiên trì uống sữa, kiên trì tập thể dục, hằng ngày đều mang theo vật may mắn, sau khi đã cố gắng hết sức rồi thì chỉ cần ngồi chờ thiên mệnh. "
" Thế thì sẽ ra sao nếu thiên mệnh bảo cậu chỉ đạt tối đa là 1m6. " Yayoi không khỏi than thở, đúng là mấy người cao thì thường không hiểu được nỗi khổ của người lùn mà.
" Yayoi-cchi thế này là được rồi! Ôm vào cảm giác siêu thích luôn á! " Kise nhìn Yayoi bằng ánh mắt vàng sáng lấp lánh: " Hơn nữa, Akashi-cchi cũng chỉ tầm có 1m6 thôi à, nên cậu không cần phải sốt ruột đâu! "
" Các cậu đang nói gì vậy? " Akashi đi tới với khay thức ăn của mình, hắn dùng đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào Kise đang sững người: " Ryota, tớ vừa nghe thấy... "
" Không! Không có gì! Tớ không có nói gì về Akashi-cchi hết á (〒﹏〒). "
" Phải không. " Akashi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: " Tớ chỉ muốn nói rằng là tớ mới vừa nghe thấy một vài cô gái ở đằng kia thảo luận về cậu. "
Kise kinh ngạc một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm: " Ahahaha, có lẽ là fan của tớ đó. "
" Hơn nữa. " Akashi đột nhiên ngẩng đầu, ý cười trên môi vẫn không thay đổi: " Tớ đã quyết định là sẽ tự mình lập ra kế hoạch luyện tập cho cậu vào ngày mai, để cậu được rèn luyện một cách toàn diện nhất. "
Kise: Cầu, cầu buông thaa _:( ´ ཀ '」 ∠): _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.