Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 3: Bình phục

Phương

05/09/2014

Sáng hôm sau, đúng như Diệp Phong dự đoán, Tiêu Viêm đã bình phục hoàn toàn, hắn mang theo Tiêu Huân Nhi đến gặp mặt Diệp Phong.

“Kẹt....!”

Nghe âm thanh cửa mở ra, Diệp Phong cũng tỉnh lại từ trong tu luyện, mỉm cười gật đầu chào hỏi cả hai.

Thấy Diệp Phong, Tiêu Viêm liền chắp tay.

“Đa tạ ơn cứu mạng của công tử!!!”

Diệp Phong vội vàng ngưng hành động cúi người của hắn lại, hơi áy náy nhìn hắn và nói.

“huynh đệ đừng nói thế! Chưa nói đến ngươi là người cứu mạng ta, ta lại vô tình làm tổn thương ngươi, cứu ngươi là việc ta phải làm!!!”

Diệp Phong vừa dứt lời, Tiêu Viêm cũng đã ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, theo sau hắn chính là Huân Nhi. Nhìn đôi tình nhân còn trẻ này, Diệp Phong biết rồi mà vẫn cố ý hỏi:

“Tên ta là Diệp Phong! Nếu ngươi không ngại ta lớn tuổi hơn thì gọi ta một tiếng Phong ca cho gần gũi đi nha!!! Không biết ngươi có thể kể lại cho ta quá trình ngươi cứu ta không??”

Tiêu Viêm hơi sững sờ, nhưng tính gần gũi của Diệp Phong làm cho hắn và Huân Nhi càng có nhiều hảo cảm hơn.

“Ha ha ha! Nếu Phong ca đã nói như thế, ta cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh!”

“Ta gọi là Tiêu Viêm, ngươi có thể gọi Tiểu Viêm Tử, mọi người thường gọi ta như thế! Còn đây là....!”

Đang lúc Tiêu Viêm giơ tay về hướng Huân Nhi, định giới thiệu nàng cho Diệp Phong thì đã bị nàng cướp lời trước. Chỉ thấy Huân Nhi hơi khẽ cúi người rồi nói.

“Ta tên Tiêu Huân Nhi, mong Phong đại ca chỉ bảo nhiều!!!”

“Ha ha ha! Huân Nhi khách khí! Có lẽ ta cần các ngươi chỉ bảo cũng nên.....”

Nói xong, Diệp Phong lại nhìn về phía Tiêu Viêm lần nữa, ánh mắt chờ đợi để biết sự việc khi mình xuất hiện. Ở bên cạnh Tiêu Viêm, Huân Nhi cũng dựng tai lên mà nghe ngóng. Nàng cũng không hề biết việc này, chỉ biết ngày hôm đó, Tiêu Viêm cõng một người đàn ông mang đầy máu tươi vào trong nhà. Sau đó lại thường xuyên chăm sóc, rồi còn van xin cha của hắn ban cho một viên đan dược để cứu chữa.

Ngồi suy nghĩ lại một chút, nghĩ đến sự xuất hiện của Diệp Phong vào ngày đó, Tiêu Viêm cũng rùng mình, hắn hướng về Diệp Phong và nói.

“Một tháng trước, ta đang ở ngoài rừng tu luyện.....”

Vừa nhắc đến việc tu luyện, trong mắt của Tiêu Viêm hiện lên vẻ cay đắng, bị Diệp Phong bắt gặp. Nhưng Diệp Phong nói đến việc này mà tiếp tục lắng nghe.

“Khi đó ta bắt gặp một vệt sáng đang hướng về phía gần đó. Ta cứ tưởng đó là một viên thiên thạch mà thôi, thấy nó không hướng về mình thì cũng không vội né tránh! Mãi đến khi vệt sáng này đến gần mặt đất thì ta mới thấy rõ, đấy chẳng phải quả thiên thạch gì, mà chính là một người đang rơi tự do!”

Nói đến đây, Tiêu Viêm nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt kính sợ cùng quái dị. Cả Huân Nhi cũng không ngoại lệ, rơi từ tận bầu trời mà không bị tan xác, vậy mà còn bình phục ngồi ở đây, quả thật là quá khủng bố. Đối với hai người, Diệp Phong chỉ cười khổ chứ không nói gì.



“Tò mò, ta liền tiếp cận nơi mà ngươi rơi xuống để qua sát thì phát hiện ngươi đang nằm đó, cả người chảy đầy máu tươi! Thế nên ta liền vội vàng cõng ngươi trở về để cứu chữa!”

Nói đến cứu chữa, Tiêu Viêm lại hiện lên vẻ hổ thẹn.

“Thật ra ta cũng không có công lao gì cả! Tất cả đều do Phong đại ca tự mình khôi phục cả!!!”

“Ha ha ha! Tiểu Viêm Tử đừng nói thế! Ta nói ngươi là ân nhân của ta thì đúng là! Thử hỏi, có ai thấy một người mình không quen biết bị thương thê thảm mà còn chịu cõng về cứu chữa? Rồi còn van xin cho ta một viên đan dược chữa thương?”

Diệp Phong lắc đầu cười nói với Tiêu Viêm. Lý do này là hắn nói thật, nếu là người khác, bọn họ còn lo tránh hắn càng xa càng tốt nữa là, nói gì đến cứu chữa.

Phía bên kia, Tiêu Viêm cũng kinh ngạc, không ngờ Diệp Phong lại biết được chuyện này. Nhìn về Huân Nhi đang ngượng ngùng mà cúi mặt, hắn cũng hiểu ra phần nào.

Đột nhiên, Tiêu Viêm bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía kệ tủ rồi lấy từ trong đó ra một bộ quần áo đã được gấp lại. Đêm bộ đồ này đến trước mặt Diệp Phong, Tiêu Viêm đưa cho hắn.

“Phong đại ca! Đây chính là quần áo của ngươi! Ta đã giặc sạch sẽ rồi!!”

Nói xong, trong mắt của hắn lóe lên vài lần, điều này đã bị Diệp Phong bắt gặp.

Còn Huân Nhi ở bên cạnh thì nghi hoặc, nàng chưa nhìn rõ quần áo cũ của Diệp Phong là thế nào! Nhưng với một đống vết thương đó thì chắc chúng cũng đã rách rưới không còn gì rồi chứ? Sao Tiêu Viêm lại còn cố ý giặt rửa rồi còn trả lại cho Diệp Phong?

Nhìn bộ quần áo này, Diệp Phong nghĩ một chút rồi ngay lập tức hiểu ra. Xém một chút nữa là hắn đã quên, Tiêu Viêm chính là một người xuyên việt. Trong khi bộ đồ hắn đang mặc lúc ấy là quần áo ở đô thị, xem ra Tiêu Viêm cũng đoán được thân phận hắn rồi.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng thấy Tiêu Viêm không có ý định nhắc đến vấn đề này, Diệp Phong cũng không nói đến. Thu lấy bộ quần áo vào Không Gian Sinh Tồn, Diệp Phong cười nói.

“Cảm tạ ngươi! Bộ quần áo này rất quan trọng với ta! May mà nó không bị hủy!”

.................................

Thời gian trôi qua vô tình, đã một tháng rồi, Diệp Phong vẫn còn ở lại Tiêu Gia dưỡng thương.

Dựa vào lời của Tiêu Viêm và Huân Nhi, Diệp Phong đã có được rất nhiều thông tin về Đấu Khí Đại Lục rồi. Dù sao vẫn có vài chi tiết nhỏ của quyển truyện này đã bị hắn quên mất.

Về cấp bậc, Đấu Khí được chia làm: Đấu giả, Đấu sư, đại đấu sư, đấu linh, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, đấu thánh, đấu đế. Hiện tại, ở Đế Quốc Già Mã thì vẫn chưa bao giờ xuất hiện cường giả cấp Đấu Tông nào, Đấu Hoàng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Còn Luyện Dược sư, Đan vương Cổ Hà chính là đỉnh cao của Đế Quốc này.

Tất cả đều không hề làm cho Diệp Phong e ngai dù chỉ một chút, với sức mạnh của hắn, chỉ có Đấu Đế mới có tư cách so tài mà thôi. So tài, chứ không phải là chiến thắng. Có thể nói hắn chính là vô địch ở thế giới này.

Đương nhiên, đấy là ý nghĩ của Diệp Phong mà thôi, sau này còn có kẻ mạnh ngang tài ngang sức với hắn không thì nói sau.



Sau một tháng này, quả thật Hắn còn coi thường tác dụng của Hạt Giống Hỗn Độn nhiều. Hạt giống trong cơ thể của hắn đã nảy mầm, dù chưa được bao nhiêu nhưng đã tăng tốc độ hấp thu Hỗn Độn Lực của hắn một cách đáng kể.

Theo dự tính là vài tháng, vậy mà chỉ một tháng mà thôi, Diệp Phong đã khôi phục toàn bộ thực lực của mình. Thương thế của hắn cũng đã khôi phục hoàn toàn. Có lẽ đã đến lúc hắn rời đi rồi....

..............................

Ngày hôm nay, Diệp Phong vẫn mặc lên bộ quần áo trắng giống như Aizen mà hắn ưa thích và ngồi uống trà ở giữa sân. Trong đầu hắn đang suy nghĩ làm thế nào để trả ơn cho Tiêu Viêm, dù Tiêu Viêm không ra sức để cứu mạng hắn, nhưng tâm ý thì vẫn có.

Đột nhiên, Diệp Phong cảm nhận thấy chấn động từ đại sảnh của Tiêu gia. Có thể đoán được là hai vị Đại Đấu Sư đang động thủ với nhau. Một người là Tiêu Chiến, còn người còn lại thì Diệp Phong không hề biết. Chỉ là kẻ này mạnh hơn Tiêu Chiến một chút mà thôi.

Mỉm cười, Diệp Phong cũng không muốn tham gia vào việc này, rắc rối chưa đủ để tạo nguy hại cho Tiêu Gia.

“Cạch.....!”

Cửa sân đột nhiên bị mở ra, phía sau đó chính là hai người thiếu niên đi đến trước mặt của Diệp Phong. Hơi nhíu mày, Diệp Phong không biết được hai người này là ai, phải biết rằng nơi hắn ở không hề có người lạ đi vào. Chỉ có Tiêu Viêm, Huân Nhi cùng Tiêu Chiến biết mặt hắn mà thôi.

Lúc này, người thiếu niên đi đầu kiêu ngạo nâng cằm, nhìn về Diệp Phong nói:

“Ngươi chính là kẻ vô dụng mà phế vật kia đã cứu?”

“Vô dụng??? Phế vật??”

Diệp Phong hơi nhíu mày, hắn nhìn về người này rồi chất vấn.

“Ngươi là ai??”

Thấy Diệp Phong vẫn bình tĩnh nói chuyện với hắn, người thiếu niên này hơi bất ngờ, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, tên thiếu niên còn lại đứng sau hắn đã bước lên cướp lời.

“Vô lễ! Ngươi có tư cách gì mà chất vấn Tiêu Ninh thiếu gia? Ngươi chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi!”

Tiêu Ninh? Cái tên này Diệp Phong từng nghe nói qua, hắn nhìn về phía người này rồi mở miệng.

“Tiêu Ninh? Cháu của Đại trưởng lão? Nghe nói hắn có một con chó trung thành là Tiêu Khắc, phải là ngươi không?”

“Ngươi.......!”

Tiêu Khắc bị Diệp Phong xỉ nhục nhất thời tức điên lên, hắn trừng mắt nhìn Diệp Phong đang định chửi bới thì bị Tiêu Ninh ngăn lại.

Kiêu ngạo nhìn Diệp Phong, Tiêu Ninh nói:

“Đúng vậy! Ta là Tiêu Ninh! Còn thuộc hạ của ta, ngươi không có tư cách để mắng hắn! Tiêu Khắc nói đúng, ngươi chỉ là một kẻ vô tích sự, ăn nhờ ở đậu, lấy đâu ra tư cách này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook