Quyển 7 - Chương 4: Dạy dỗ
Phương
05/09/2014
“Vô dụng? Ăn nhờ ở đậu? Ai bảo thế?”
Híp mắt nhìn Tiêu Ninh, Diệp Phong nói nhàn nhạt.
Không đợi Tiêu Ninh trả lời, Diệp Phong lại tiếp tục mở miệng.
“Thứ nhất, Tiêu Viêm cứu ta, không phải Tiêu Gia! Thứ hai, một tháng này, ta chưa hề dùng đến một đồng tiền của Tiêu Gia! Thứ ba, bọn nhóc tỳ chưa đến Đấu giả như ngươi chưa có tư cách nói ta và ân nhân của ta như thế!”
Tiêu Ninh bị ba câu nói của Diệp Phong làm cho cứng họng rồi. Quả thật, Diệp Phong nói quá chính xác, hắn không có bất kỳ lý do gì để nói nữa rồi. Nhưng rất nhanh sau, gương mặt của hắn lại khôi phục vẻ kiêu ngạo như thường.
“Hừ, mạnh miệng! Một tên không có đấu khí, yếu đuối đến mức phải nhờ một phế vật cứu như ngươi làm được gì ta?”
Diệp Phong tức cười, hắn cũng không hề nhịn, ôm bụng cười như điên. Bị một thằng nhóc nói mình yếu đuối, Diệp Phong cảm thấy không còn gì buồn cười hơn nữa rồi. Hắn cười như điên, cười đến vang vọng toàn bộ Tiêu Gia, không ai không nghe thấy.
“Ha... Ha ha ha ha!”
Trong khi Tiêu Ninh còn đang bị tiếng cười của Diệp Phong làm cho sững sờ thì Diệp Phong đã ngưng cười. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tiêu Ninh đầy trào phúng.
“Ngươi......!”
“Bang Bang!”
“Rắc rắc!”
Ngay khi Tiêu Ninh và Tiêu Khắc còn chưa kip phản ứng gì, một lực đẩy khủng khiếp đã tác động lên cả hai, đẩy bay hai người vào bức tường phía sau. Sức đẩy của Thần La Thiên Chinh khiến cho bức tường được in hai dấu ấn hình người lên đấy. Mà xương cốt toàn thân Tiêu Ninh và Tiêu Khắc đều bị gãy lìa.
“Á á á á!!”
Do Diệp Phong sử dụng sức mạnh của mình cố ý không để cả hai ngất đi, cảm nhận đau đớn không cùng, cả hai gào thét vang vọng đến cả đại sảnh.
Còn Diệp Phong, hắn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn hai người đang la hét phía dưới. Hắn biết, mọi người trong đại sảnh sẽ đến đây rất nhanh.
Quả đúng như hắn dự đoán, những thành viên của Tiêu Gia đã chạy đến đây rất nhanh. Tiêu Chiến mang theo Tiêu Viêm và Huân Nhi chạy đầu tiên, phía sau hắn là ba vị trưởng lão. Nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Ninh và Tiêu Khắc, Tiêu Chiến liền hoảng sợ, mà Tiêu Viêm và Huân Nhi lại cảm thấy khoan khoái trong lòng. Ai bảo hai kẻ này thường gây sự với Tiêu Viêm đâu này.
Phản ứng lớn nhất không ai khác, chính là Đại trưởng lão, thấy cháu mình bị thương thê thảm như thế, hắn kìm lòng không được mà xông về phía Diệp Phong, thậm chí không thèm nghĩ Diệp Phong làm ra tình hình này bằng cách nào.
“Cuồng đồ lớn mật! Dám đả thương cháu ta, nạp mạng đi!!”
Thấy mục đích của mình đã đạt tới, Diệp Phong cũng để cho Tiêu Ninh cùng đồng bọn được ngất đi. Nhìn Đại trưởng lão đang xông về phía mình, hắn cười lạnh. Không hề có động tác gì, Thần La Thiên Chinh lại được phát động một lần nữa.
“Rầm!!!”
Dù Đại trưởng lão là Đại đấu sư đi nữa cũng không thể không lâm vào thảm cảnh như cháu mình. Chỉ là hắn không bất tỉnh, thổ ra một búng máu, Đại Trưởng lão nhìn về Diệp Phong như thấy quái vật, ánh mắt không hề che giấu sợ hãi.
Còn nhóm người Tiêu Viêm cũng chấn động không kém. Đồng tử của tất cả đều co lại, không thể tin được một người trẻ tuổi như Diệp Phong lại mạnh mẽ đến thế. Không cần cử động mà dễ dàng đánh bại Đại đấu sư, ngay cả Đấu linh cũng chưa chắc làm được. Kể cả người có thân phận hiển hách như Huân Nhi cũng phải thất thố nữa là.
Bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Viêm, Diệp Phong nở một nụ cười thân thiện.
“Tiểu Viêm Tử, mau đến đây!”
Không biết ý của Diệp Phong là gì, nhưng Tiêu Viêm tin tưởng Phong đại ca sẽ không hại mình. Trong ánh mặt đề phòng của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm bước từ từ đến trước mặt Diệp Phong. Nhìn Diệp Phong, lại nhìn ba người đang nằm thê thảm dưới đất, Tiêu Viêm mở miệng.
“Phong đại ca???”
Thấy được tia nghi hoặc trong mắt hắn, Diệp Phong cười cười.
“Không có gì! Hai thằng nhóc đó rảnh rỗi lại đến xỉ nhục ta, ta liền dạy bảo hắn một chút! Đừng lo, bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi, nằm giường một tháng là khỏi!”
Dù gì đi nữa đây cũng là người của Tiêu gia, Diệp Phong cũng không muốn làm quá đáng, cảnh cáo một lần là đủ rồi. Nghe thấy hắn khẳng định như thế, Tiêu Chiến cùng hai vị trưởng lão cũng thở phào, nếu ba người này mà có chuyện thì Tiêu gia sẽ gặp tổn thất lớn a.
Nhìn lại Tiêu Viêm, Diệp Phong thở ra một hơi rồi nói.
“Ta phải đi rồi!”
Tiêu Viêm nghe thấy câu nói này liền giật mình, hắn nhìn về Diệp Phong và truy hỏi.
“Phong đại ca? Ngươi phải đi? Tại sao?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Viêm, Diệp Phong cười lắc đầu.
“Không vì cái gì cả! Ta muốn ra ngoài để du lịch khắp đại lục mà thôi! Chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Ngừng một chút, Diệp Phong suy ngẫm điều gì đó rồi bỗng lấy ra ba miếng ngọc bội đặt vào tay Tiêu Viêm.
“Ta đã từng nói sẽ trả ơn cứu mạng của ngươi! Bây giờ sẽ thực hiện, đây là ba miếng ngọc bội! Khi ngươi truyền đấu khí vào đó rồi bóp nát, ta sẽ cảm ứng được ngươi và đến ngay lập tức, ba lần chính là ba chuyện! Dù ngươi yêu cầu bất kỳ điều gì, ta cũng sẽ làm được. Cứu người? Giết người? Diệt môn? Chỉ cần không trái với lương tâm, ta sẽ giúp ngươi hết sức...............!”
Vừa nói, cả người Diệp Phong vừa tỏa ra một cảm giác tự tin mạnh mẽ, làm cho Tiêu Viêm thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ hắn cũng có thể diệt Vân Lam Tông?”
“Ngu ngốc! Kiêu ngạo! Vô tri! Cuồng vọng!”
Diệp Phong còn chưa nói xong, một giọng nói đã vang lên từ phía sau Tiêu Chiến. Ớ đó nhanh chóng đi ra hai người, một lão già và một thiếu nữ đang cầm lấy một tấm vãi có chữ viết bằng máu. Trên quần áo của cả hai đều có một đám mây hình ngân kiếm. Người vừa cắt đứt lời của Diệp Phong chính là lão già đó.
..................................
Vài phút trước, ở đại sảnh....
Lão già nhìn về vị thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn bức khế ước bằng máu, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Thở dài một hơi, lão già này lên tiếng.
“Yên Nhiên à! Đạt được mục đích rồi! Chúng ta cũng về thôi!”
Nghe thấy lời lão, Nạp Lan Yên Nhiên hít sau một hơi, nắm chặt lấy tờ khế ước rồi gật đầu. Ngay khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa lớn của đại sảnh, một âm thanh vang lên.
“Rầm!!!”
Nơi phát ra chính là chỗ Diệp Phong đang ở, nhìn vào mắt đối phương, cả hai người nghi hoặc.
Cắn môi, Yên Nhiên mở miệng mang theo vẻ cầu xin.
“Cát lão, chúng ta mau đi xem có chuyện gì đi!”
Lão già lộ ra vẻ khó xử, nhìn về Nạp Lân Yên Nhiên và nói.
“Đây là chuyện của Tiêu gia, chúng ta nhúng tay có sao không??”
“Coi như ta giúp họ lần cuối, không uổng phí giao tình của gia gia ta và Tiêu gia!!”
“Được!!”
Thế rồi cả hai nhanh chóng đi đến nơi diễn ra sự việc, cũng vừa đúng lúc Diệp Phong nói ra lời tuyên bố hùng hồn đó. Là người của Vân Lam Tông, nghe thấy lời tuyên bố này, Cát lão nhìn về Diệp Phong rất không vừa mắt. Vậy nên lão mới lên tiếng cắt đứt lời của Diệp Phong.
................................
Nhìn hai người, lại liếc đến vết thương nơi tay trái của Tiêu Viêm, Diệp Phong dễ dàng đoán được thân phận của cả hai, cũng hiểu được ngọn nguồn của sự chấn động ở đại sảnh vào lúc nãy. Thiếu nữ này là Nạp Lan Yên Nhiên chứ không ai khác rồi. Khóe miệng nhếch lên, Diệp Phong nhìn về phía lão già.
Thần La Thiên Chinh!!!!”
Rầm.....
Lại một nạn nhân thứ tư bị dán lên tường khi chưa kịp phản ứng gì. Chỉ là lão già này mạnh hơn Đại Trưởng lão nhiều, mà Diệp Phong không hề tăng tý sức nào, nên hắn chỉ cảm thấy xương cốt đâu đớn chứ không hề bị thương nặng chút nào.
Dữ tợn nhìn Diệp Phong, lão còn chưa kịp làm gì thì năm thanh kiếm khí đã xuất hiện ở trước mặt lão, bốn thanh ghim tứ chi của lão lên tường, một thanh còn lại thì lao thẳng về cổ lão trong ánh mắt hoảng sợ cùng cực.
“Xoẹt.....!!!”
“’Phù phù phù!!!!”
Rất may mắn, Diệp Phong không có ý định giết lão, thanh kiếm này chỉ để lại một vết thương ngoài da trên cổ lão mà thôi.
Không hề để ý đến tứ chi đang bị bốn thanh kiếm còn lại treo lên, lão già này tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Khoảnh khắc lúc nãy quả thật quá thót tim, làm lão quên cả hít thở. Nhìn về Diệp Phong, lão không hề che giấu sự sợ hãi từ sâu tâm hồn.
Híp mắt nhìn Tiêu Ninh, Diệp Phong nói nhàn nhạt.
Không đợi Tiêu Ninh trả lời, Diệp Phong lại tiếp tục mở miệng.
“Thứ nhất, Tiêu Viêm cứu ta, không phải Tiêu Gia! Thứ hai, một tháng này, ta chưa hề dùng đến một đồng tiền của Tiêu Gia! Thứ ba, bọn nhóc tỳ chưa đến Đấu giả như ngươi chưa có tư cách nói ta và ân nhân của ta như thế!”
Tiêu Ninh bị ba câu nói của Diệp Phong làm cho cứng họng rồi. Quả thật, Diệp Phong nói quá chính xác, hắn không có bất kỳ lý do gì để nói nữa rồi. Nhưng rất nhanh sau, gương mặt của hắn lại khôi phục vẻ kiêu ngạo như thường.
“Hừ, mạnh miệng! Một tên không có đấu khí, yếu đuối đến mức phải nhờ một phế vật cứu như ngươi làm được gì ta?”
Diệp Phong tức cười, hắn cũng không hề nhịn, ôm bụng cười như điên. Bị một thằng nhóc nói mình yếu đuối, Diệp Phong cảm thấy không còn gì buồn cười hơn nữa rồi. Hắn cười như điên, cười đến vang vọng toàn bộ Tiêu Gia, không ai không nghe thấy.
“Ha... Ha ha ha ha!”
Trong khi Tiêu Ninh còn đang bị tiếng cười của Diệp Phong làm cho sững sờ thì Diệp Phong đã ngưng cười. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tiêu Ninh đầy trào phúng.
“Ngươi......!”
“Bang Bang!”
“Rắc rắc!”
Ngay khi Tiêu Ninh và Tiêu Khắc còn chưa kip phản ứng gì, một lực đẩy khủng khiếp đã tác động lên cả hai, đẩy bay hai người vào bức tường phía sau. Sức đẩy của Thần La Thiên Chinh khiến cho bức tường được in hai dấu ấn hình người lên đấy. Mà xương cốt toàn thân Tiêu Ninh và Tiêu Khắc đều bị gãy lìa.
“Á á á á!!”
Do Diệp Phong sử dụng sức mạnh của mình cố ý không để cả hai ngất đi, cảm nhận đau đớn không cùng, cả hai gào thét vang vọng đến cả đại sảnh.
Còn Diệp Phong, hắn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn hai người đang la hét phía dưới. Hắn biết, mọi người trong đại sảnh sẽ đến đây rất nhanh.
Quả đúng như hắn dự đoán, những thành viên của Tiêu Gia đã chạy đến đây rất nhanh. Tiêu Chiến mang theo Tiêu Viêm và Huân Nhi chạy đầu tiên, phía sau hắn là ba vị trưởng lão. Nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Ninh và Tiêu Khắc, Tiêu Chiến liền hoảng sợ, mà Tiêu Viêm và Huân Nhi lại cảm thấy khoan khoái trong lòng. Ai bảo hai kẻ này thường gây sự với Tiêu Viêm đâu này.
Phản ứng lớn nhất không ai khác, chính là Đại trưởng lão, thấy cháu mình bị thương thê thảm như thế, hắn kìm lòng không được mà xông về phía Diệp Phong, thậm chí không thèm nghĩ Diệp Phong làm ra tình hình này bằng cách nào.
“Cuồng đồ lớn mật! Dám đả thương cháu ta, nạp mạng đi!!”
Thấy mục đích của mình đã đạt tới, Diệp Phong cũng để cho Tiêu Ninh cùng đồng bọn được ngất đi. Nhìn Đại trưởng lão đang xông về phía mình, hắn cười lạnh. Không hề có động tác gì, Thần La Thiên Chinh lại được phát động một lần nữa.
“Rầm!!!”
Dù Đại trưởng lão là Đại đấu sư đi nữa cũng không thể không lâm vào thảm cảnh như cháu mình. Chỉ là hắn không bất tỉnh, thổ ra một búng máu, Đại Trưởng lão nhìn về Diệp Phong như thấy quái vật, ánh mắt không hề che giấu sợ hãi.
Còn nhóm người Tiêu Viêm cũng chấn động không kém. Đồng tử của tất cả đều co lại, không thể tin được một người trẻ tuổi như Diệp Phong lại mạnh mẽ đến thế. Không cần cử động mà dễ dàng đánh bại Đại đấu sư, ngay cả Đấu linh cũng chưa chắc làm được. Kể cả người có thân phận hiển hách như Huân Nhi cũng phải thất thố nữa là.
Bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Viêm, Diệp Phong nở một nụ cười thân thiện.
“Tiểu Viêm Tử, mau đến đây!”
Không biết ý của Diệp Phong là gì, nhưng Tiêu Viêm tin tưởng Phong đại ca sẽ không hại mình. Trong ánh mặt đề phòng của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm bước từ từ đến trước mặt Diệp Phong. Nhìn Diệp Phong, lại nhìn ba người đang nằm thê thảm dưới đất, Tiêu Viêm mở miệng.
“Phong đại ca???”
Thấy được tia nghi hoặc trong mắt hắn, Diệp Phong cười cười.
“Không có gì! Hai thằng nhóc đó rảnh rỗi lại đến xỉ nhục ta, ta liền dạy bảo hắn một chút! Đừng lo, bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi, nằm giường một tháng là khỏi!”
Dù gì đi nữa đây cũng là người của Tiêu gia, Diệp Phong cũng không muốn làm quá đáng, cảnh cáo một lần là đủ rồi. Nghe thấy hắn khẳng định như thế, Tiêu Chiến cùng hai vị trưởng lão cũng thở phào, nếu ba người này mà có chuyện thì Tiêu gia sẽ gặp tổn thất lớn a.
Nhìn lại Tiêu Viêm, Diệp Phong thở ra một hơi rồi nói.
“Ta phải đi rồi!”
Tiêu Viêm nghe thấy câu nói này liền giật mình, hắn nhìn về Diệp Phong và truy hỏi.
“Phong đại ca? Ngươi phải đi? Tại sao?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Viêm, Diệp Phong cười lắc đầu.
“Không vì cái gì cả! Ta muốn ra ngoài để du lịch khắp đại lục mà thôi! Chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Ngừng một chút, Diệp Phong suy ngẫm điều gì đó rồi bỗng lấy ra ba miếng ngọc bội đặt vào tay Tiêu Viêm.
“Ta đã từng nói sẽ trả ơn cứu mạng của ngươi! Bây giờ sẽ thực hiện, đây là ba miếng ngọc bội! Khi ngươi truyền đấu khí vào đó rồi bóp nát, ta sẽ cảm ứng được ngươi và đến ngay lập tức, ba lần chính là ba chuyện! Dù ngươi yêu cầu bất kỳ điều gì, ta cũng sẽ làm được. Cứu người? Giết người? Diệt môn? Chỉ cần không trái với lương tâm, ta sẽ giúp ngươi hết sức...............!”
Vừa nói, cả người Diệp Phong vừa tỏa ra một cảm giác tự tin mạnh mẽ, làm cho Tiêu Viêm thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ hắn cũng có thể diệt Vân Lam Tông?”
“Ngu ngốc! Kiêu ngạo! Vô tri! Cuồng vọng!”
Diệp Phong còn chưa nói xong, một giọng nói đã vang lên từ phía sau Tiêu Chiến. Ớ đó nhanh chóng đi ra hai người, một lão già và một thiếu nữ đang cầm lấy một tấm vãi có chữ viết bằng máu. Trên quần áo của cả hai đều có một đám mây hình ngân kiếm. Người vừa cắt đứt lời của Diệp Phong chính là lão già đó.
..................................
Vài phút trước, ở đại sảnh....
Lão già nhìn về vị thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn bức khế ước bằng máu, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Thở dài một hơi, lão già này lên tiếng.
“Yên Nhiên à! Đạt được mục đích rồi! Chúng ta cũng về thôi!”
Nghe thấy lời lão, Nạp Lan Yên Nhiên hít sau một hơi, nắm chặt lấy tờ khế ước rồi gật đầu. Ngay khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa lớn của đại sảnh, một âm thanh vang lên.
“Rầm!!!”
Nơi phát ra chính là chỗ Diệp Phong đang ở, nhìn vào mắt đối phương, cả hai người nghi hoặc.
Cắn môi, Yên Nhiên mở miệng mang theo vẻ cầu xin.
“Cát lão, chúng ta mau đi xem có chuyện gì đi!”
Lão già lộ ra vẻ khó xử, nhìn về Nạp Lân Yên Nhiên và nói.
“Đây là chuyện của Tiêu gia, chúng ta nhúng tay có sao không??”
“Coi như ta giúp họ lần cuối, không uổng phí giao tình của gia gia ta và Tiêu gia!!”
“Được!!”
Thế rồi cả hai nhanh chóng đi đến nơi diễn ra sự việc, cũng vừa đúng lúc Diệp Phong nói ra lời tuyên bố hùng hồn đó. Là người của Vân Lam Tông, nghe thấy lời tuyên bố này, Cát lão nhìn về Diệp Phong rất không vừa mắt. Vậy nên lão mới lên tiếng cắt đứt lời của Diệp Phong.
................................
Nhìn hai người, lại liếc đến vết thương nơi tay trái của Tiêu Viêm, Diệp Phong dễ dàng đoán được thân phận của cả hai, cũng hiểu được ngọn nguồn của sự chấn động ở đại sảnh vào lúc nãy. Thiếu nữ này là Nạp Lan Yên Nhiên chứ không ai khác rồi. Khóe miệng nhếch lên, Diệp Phong nhìn về phía lão già.
Thần La Thiên Chinh!!!!”
Rầm.....
Lại một nạn nhân thứ tư bị dán lên tường khi chưa kịp phản ứng gì. Chỉ là lão già này mạnh hơn Đại Trưởng lão nhiều, mà Diệp Phong không hề tăng tý sức nào, nên hắn chỉ cảm thấy xương cốt đâu đớn chứ không hề bị thương nặng chút nào.
Dữ tợn nhìn Diệp Phong, lão còn chưa kịp làm gì thì năm thanh kiếm khí đã xuất hiện ở trước mặt lão, bốn thanh ghim tứ chi của lão lên tường, một thanh còn lại thì lao thẳng về cổ lão trong ánh mắt hoảng sợ cùng cực.
“Xoẹt.....!!!”
“’Phù phù phù!!!!”
Rất may mắn, Diệp Phong không có ý định giết lão, thanh kiếm này chỉ để lại một vết thương ngoài da trên cổ lão mà thôi.
Không hề để ý đến tứ chi đang bị bốn thanh kiếm còn lại treo lên, lão già này tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Khoảnh khắc lúc nãy quả thật quá thót tim, làm lão quên cả hít thở. Nhìn về Diệp Phong, lão không hề che giấu sự sợ hãi từ sâu tâm hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.