Quyển 2 - Chương 17: Căn phòng ấm áp
Phương
10/01/2014
“ Xét thấy Đội trưởng Shinji và các đội trưởng, đội phó khác đã phá đi
luật lệ của các tử thần, làm mất cân bằng của Soul Society , chúng ta
phán họ tử hình, 2 ngày sau lập tức chấp hành !”
Trong phòng hội đồng của Trung ương cục 46, 46 vị thẩm phán đã đưa ra quyết định cuối cùng . Các vị đội trưởng xung quanh đều thở dài tiếc nuối . Mà bọn Shinji thì thất vọng đứng như trời trồng . Mọi người ở đây, trừ Diệp Phong ra, không ai nhận ra điều gì khác thường . Nhưng Diệp Phong nhìn thấy rõ, chỗ ngồi của Cục trung ương 46 chẳng có ai ngồi cả, mà chỉ còn lại 1 vài vết máu đã khô rất lâu rồi thôi .
Sau khi xét xử, bọn người Shinji bị áp tải đi vào ngục, các đội trưởng khác thì lần lượt rời đi, lúc đi ngang qua Shinji, Diệp Phong lấy tay vỗ vào vai hắn 2 cái .
Theo Ginren về đến đội 2, Diệp Phong lập tức nói với ông nội mình :
“ Ta đi xem bọn Shinji 1 lát !”
“ Phong à !” Ginren thở dài nói với Diệp Phong . Ông tiếp tục nói :
“ Ngươi nên nhớ, ngươi còn là đại biểu cho gia tộc của chúng ta, ta biết Shinji là bạn của ngươi, nhưng mà nếu ngươi ra tay giúp hắn thì cả gia tộc chúng ta phải liên lụy theo, còn có Byakugan nữa đấy.”
Nghe Ginren nói như thế, Diệp Phong hơi khựng lại, nhưng sau đó lại mỉm cười nhàn nhạt mà nói :
“ Cháu biết rồi, cháu sẽ không làm gì hồ đồ đâu !”
Diệp Phong hiểu được lời của ông nội mình, tuy ông không cho Diệp Phong ra tay, nhưng cũng không cấm Diệp Phong gián tiếp chen vào .
Lúc này, ở ngục giam, phòng giam của Shinji đang có 1 tranh chấp nhỏ .
“ Chẳng lẽ chúng ta phải bị tử hình sao ? Không được, ta phải nói sự thật với Tổng đội trưởng !” Love Aikawa căm tức nói với mọi người .
“ Không được đâu, sẽ không ai tin chúng ta , chúng ta không hề có bằng chứng nào cả !” Kensei bình tĩnh nói, trong anh không có vẻ gì là sắp phải chết cả .
“ Binh !”
“ Tên ngốc này, giờ này mà còn bình tĩnh được, nếu ngon thì nghĩ cách gì đi chứ “ 1 cô gái có vóc người nhỏ con, tóc vàng heo gõ đầu Kensei , tức giận chửi.
“ A, hay là chúng ta trốn đi !” Cô nàng nói hết câu trước, câu sau lại ra khỏi miệng .
“ Trốn ? Ý hay , nhưng làm sao để trốn đây , Các đội trưởng không phải ngồi không ?” Aikawa mắt sáng lên, sau đó lại xìu xuống .
“ Ngốc, chúng ta là chạy trốn chứ không phải đánh nhau với họ, có 2 đội trưởng ở đây không lẽ chạy không được ?” Hiyori khinh bỉ nhìn Aikawa nói. Nhưng mà Kensei lần nữa lên tiếng làm tắt đi niềm hy vọng của nàng .
“ Các ngươi hình như quên Diệp Phong rồi a, hắn mà ngăn cản thì có trời mà trốn !”
“ Diệp Phong sao, có lẽ hắn sẽ không ngăn đâu, chúng ta đều có giao tình với hắn, mà Shinji lại rất thân với hắn, đúng không Shinji ?” Lúc này, Mashiro lên tiếng, nói xong, nàng còn hy vọng nhìn về Shinji, người trầm mặc từ nãy đến giờ .
“ Hắn đến !” Shinji không trả lời nàng, mà nói 1 câu làm cho mọi người khó hiểu.
Chợt, tất cả đều nghe thấy âm thanh bước đi vang lên, nhìn về phía cửa, họ đều nhìn thấy Diệp Phong đi về hướng này . Trên tay hắn còn cầm 1 bình rượu .
“ Ngươi đến đây làm gì ?” Shinji hỏi Diệp Phong .
“ Chơi, ngứa chân !” Diệp Phong cũng trả lời lại cộc lốc. Nói xong, hắn uống 1 hơi rượu rồi quăng qua cho Shinji, sau đó Diệp Phong quay lưng đi để lại 1 câu nói :
“ Vốn là định xem các ngươi chết chưa, nhưng mà ta thất vọng rồi, vậy ta đi đây !” Chưa đợi Hiyori phát khùng, Diệp Phong lại nói nữa :
“ Các ngươi từng là đội trưởng, đội phó rồi, các tử thần ở đây ít nhiều gì cũng đều tôn kính các ngươi , canh phòng lỏng lẻo quá, ta phải nói cho bọn chúng mới được . À, mà say quá rôi, đêm nay ta không biết gì đâu nhé !”
Các người xung quanh nghe Diệp Phong nói thì hiện đầy dấu chấm hỏi trên đầu, chỉ có Shinji là mắt sáng lên . Sauk hi Diệp Phong đi được 1 lát, hắn đứng dậy nói với mọi người :
“ Đêm nay chúng ta sẽ chạy khỏi Soul Society , không cần lo về Diệp Phong nữa !”
Đem hôm đó, trong quán rượu mà Diệp Phong thường tụ tập với bọn bạn xấu, hắn đang ngồi 1 mình ở đó uống rượu 1 mình .
“ Coong, các tù nhân đang bỏ trốn, tất cả các tử thần của seireitei nhanh chóng đuổi theo “
Tiếng nói vang vọng toàn bộ Seireitei, nghe âm thanh này, Diệp Phong lẩm bẩm :
“ Lên đường bình an, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi !”
“ Hả ?” Diệp Phong ngẩng đầu lên . Chỉ thấy Unohana lúc nào đã đến trước mặt hắn .
“ Ngươi sao không đi bắt tù phạm, mà lại đến nơi này ?!” Diệp Phong cười khẽ hỏi nàng, hắn biết là nàng đã đoán được tại sao Shinji lại dám bỏ trốn.
“ Không phải ngươi còn ở đây sao? Tại sao ta không thể ?” Unohana không coi là gì, nàng mỉm cười đáp lại Diệp Phong . Rồi nàng vuốt tóc, 1 bên nói :
“ Nghe nói hôm nay ngươi đã đến gặp bọn họ !”
Diệp Phong khựng lại 1 lát, sau đó lại uống rượu như bình thường :
“ Ukm, tâm sự vài câu với họ, không ngờ họ lại dám bỏ trốn .!”
Nghe Diệp Phong nói dối, Unohana cười, rồi nàng im lặng ngồi bồi Diệp Phong uống rượu, thỉnh thoảng nhấp 1 vài ngụm nhỏ, nhưng mà cũng đủ làm cho nàng đỏ mặt cả lên, 10 phần hấp dẫn .
Lúc này, Diệp Phong cũng đã say, hắn nhìn ngơ ngác vào mặt của Unohana :
“ Ngươi lúc say thật là đẹp !!” Xong rồi hắn đưa tay lên định chạm vào má nàng . Unohana cũng không ngăn cản, dù sao, gần 100 năm rồi , trong lòng nàng cũng đã có 1 phần hình ảnh của Diệp Phong .
“ Bộp “
Khi Diệp Phong đưa tay sắp chạm đến nàng, thì hắn bỗng dưng lăn đùng ra mà ngủ . Làm cho Unohana vừa buồn cười vừa tức giận. Nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía Diệp Phong còn đang say khướt, Unohana thở dài rồi dìu hắn đứng dậy đi ra ngoài .
“ Bịch “ Đem thả Diệp Phong lên giường của mình Unohana đỏ mặt như trái táo, nàng cũng không biết tại sao lại đưa hắn đến phòng mình nữa .
Nhìn Diệp Phong còn đang ngáy ngủ, Unohana quyết định đi ra ngoài, nếu còn ở lại nữa thì nàng sẽ làm ra điều điên rồ mất .
Nhưng mà đời không như mơ, khi nàng quay lưng thì tay nàng bị 1 người bắt lại, sau đó kéo mạnh làm nàng ngã vào ngực hắn .
“ Ngươi giả vờ ?” Unohana tức giận cùng xấu hổ mà nói .
“ Không phải, ta chỉ mới tỉnh thôi !” Cũng không cho Unohana cơ hội nói gì thêm, Diệp Phong ôm chặt lấy eo nàng .
“ Đừng !!” “ Ô ô “ Unohana chưa kịp ngăn cản thì đã bị môi của Diệp Phong chặn miệng lại . Cảm giác được Diệp Phong ôn nhu, nhẹ nhàng, nàng dần dần phối hợp .
Diệp Phong cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi của Unohana, tay hắn bắt đầu không thành thật, hắn vuốt ve lưng nàng, rồi đến eo, cuối cùng , khi hắn sắp trèo lên đỉnh núi của nàng thì bị tay nàng bắt được .
“ Không được, được không nào !” Unohana yếu ớt nhìn Diệp Phong nói khẽ.
Nhìn như thế, Diệp Phong cũng biết còn chưa đến lúc, vì thế hắn dừng lại . Rồi ôm chặc lấy nàng, nói khẽ bên tai nàng :
“ Đem nay ta ôm ngươi ngủ nhé !”
“ Ừm “ Unohana cũng không phản đối .
Trên chiếc giường, 1 cặp người yêu ôm nhau , không có hành động gì quá trớn, không nói gì, cả 2 chỉ lẳng lặng cảm nhận hơi ấm từ nhau, rồi từ từ, cả 2 đều nhắm mắt lại.
Trong phòng hội đồng của Trung ương cục 46, 46 vị thẩm phán đã đưa ra quyết định cuối cùng . Các vị đội trưởng xung quanh đều thở dài tiếc nuối . Mà bọn Shinji thì thất vọng đứng như trời trồng . Mọi người ở đây, trừ Diệp Phong ra, không ai nhận ra điều gì khác thường . Nhưng Diệp Phong nhìn thấy rõ, chỗ ngồi của Cục trung ương 46 chẳng có ai ngồi cả, mà chỉ còn lại 1 vài vết máu đã khô rất lâu rồi thôi .
Sau khi xét xử, bọn người Shinji bị áp tải đi vào ngục, các đội trưởng khác thì lần lượt rời đi, lúc đi ngang qua Shinji, Diệp Phong lấy tay vỗ vào vai hắn 2 cái .
Theo Ginren về đến đội 2, Diệp Phong lập tức nói với ông nội mình :
“ Ta đi xem bọn Shinji 1 lát !”
“ Phong à !” Ginren thở dài nói với Diệp Phong . Ông tiếp tục nói :
“ Ngươi nên nhớ, ngươi còn là đại biểu cho gia tộc của chúng ta, ta biết Shinji là bạn của ngươi, nhưng mà nếu ngươi ra tay giúp hắn thì cả gia tộc chúng ta phải liên lụy theo, còn có Byakugan nữa đấy.”
Nghe Ginren nói như thế, Diệp Phong hơi khựng lại, nhưng sau đó lại mỉm cười nhàn nhạt mà nói :
“ Cháu biết rồi, cháu sẽ không làm gì hồ đồ đâu !”
Diệp Phong hiểu được lời của ông nội mình, tuy ông không cho Diệp Phong ra tay, nhưng cũng không cấm Diệp Phong gián tiếp chen vào .
Lúc này, ở ngục giam, phòng giam của Shinji đang có 1 tranh chấp nhỏ .
“ Chẳng lẽ chúng ta phải bị tử hình sao ? Không được, ta phải nói sự thật với Tổng đội trưởng !” Love Aikawa căm tức nói với mọi người .
“ Không được đâu, sẽ không ai tin chúng ta , chúng ta không hề có bằng chứng nào cả !” Kensei bình tĩnh nói, trong anh không có vẻ gì là sắp phải chết cả .
“ Binh !”
“ Tên ngốc này, giờ này mà còn bình tĩnh được, nếu ngon thì nghĩ cách gì đi chứ “ 1 cô gái có vóc người nhỏ con, tóc vàng heo gõ đầu Kensei , tức giận chửi.
“ A, hay là chúng ta trốn đi !” Cô nàng nói hết câu trước, câu sau lại ra khỏi miệng .
“ Trốn ? Ý hay , nhưng làm sao để trốn đây , Các đội trưởng không phải ngồi không ?” Aikawa mắt sáng lên, sau đó lại xìu xuống .
“ Ngốc, chúng ta là chạy trốn chứ không phải đánh nhau với họ, có 2 đội trưởng ở đây không lẽ chạy không được ?” Hiyori khinh bỉ nhìn Aikawa nói. Nhưng mà Kensei lần nữa lên tiếng làm tắt đi niềm hy vọng của nàng .
“ Các ngươi hình như quên Diệp Phong rồi a, hắn mà ngăn cản thì có trời mà trốn !”
“ Diệp Phong sao, có lẽ hắn sẽ không ngăn đâu, chúng ta đều có giao tình với hắn, mà Shinji lại rất thân với hắn, đúng không Shinji ?” Lúc này, Mashiro lên tiếng, nói xong, nàng còn hy vọng nhìn về Shinji, người trầm mặc từ nãy đến giờ .
“ Hắn đến !” Shinji không trả lời nàng, mà nói 1 câu làm cho mọi người khó hiểu.
Chợt, tất cả đều nghe thấy âm thanh bước đi vang lên, nhìn về phía cửa, họ đều nhìn thấy Diệp Phong đi về hướng này . Trên tay hắn còn cầm 1 bình rượu .
“ Ngươi đến đây làm gì ?” Shinji hỏi Diệp Phong .
“ Chơi, ngứa chân !” Diệp Phong cũng trả lời lại cộc lốc. Nói xong, hắn uống 1 hơi rượu rồi quăng qua cho Shinji, sau đó Diệp Phong quay lưng đi để lại 1 câu nói :
“ Vốn là định xem các ngươi chết chưa, nhưng mà ta thất vọng rồi, vậy ta đi đây !” Chưa đợi Hiyori phát khùng, Diệp Phong lại nói nữa :
“ Các ngươi từng là đội trưởng, đội phó rồi, các tử thần ở đây ít nhiều gì cũng đều tôn kính các ngươi , canh phòng lỏng lẻo quá, ta phải nói cho bọn chúng mới được . À, mà say quá rôi, đêm nay ta không biết gì đâu nhé !”
Các người xung quanh nghe Diệp Phong nói thì hiện đầy dấu chấm hỏi trên đầu, chỉ có Shinji là mắt sáng lên . Sauk hi Diệp Phong đi được 1 lát, hắn đứng dậy nói với mọi người :
“ Đêm nay chúng ta sẽ chạy khỏi Soul Society , không cần lo về Diệp Phong nữa !”
Đem hôm đó, trong quán rượu mà Diệp Phong thường tụ tập với bọn bạn xấu, hắn đang ngồi 1 mình ở đó uống rượu 1 mình .
“ Coong, các tù nhân đang bỏ trốn, tất cả các tử thần của seireitei nhanh chóng đuổi theo “
Tiếng nói vang vọng toàn bộ Seireitei, nghe âm thanh này, Diệp Phong lẩm bẩm :
“ Lên đường bình an, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi !”
“ Hả ?” Diệp Phong ngẩng đầu lên . Chỉ thấy Unohana lúc nào đã đến trước mặt hắn .
“ Ngươi sao không đi bắt tù phạm, mà lại đến nơi này ?!” Diệp Phong cười khẽ hỏi nàng, hắn biết là nàng đã đoán được tại sao Shinji lại dám bỏ trốn.
“ Không phải ngươi còn ở đây sao? Tại sao ta không thể ?” Unohana không coi là gì, nàng mỉm cười đáp lại Diệp Phong . Rồi nàng vuốt tóc, 1 bên nói :
“ Nghe nói hôm nay ngươi đã đến gặp bọn họ !”
Diệp Phong khựng lại 1 lát, sau đó lại uống rượu như bình thường :
“ Ukm, tâm sự vài câu với họ, không ngờ họ lại dám bỏ trốn .!”
Nghe Diệp Phong nói dối, Unohana cười, rồi nàng im lặng ngồi bồi Diệp Phong uống rượu, thỉnh thoảng nhấp 1 vài ngụm nhỏ, nhưng mà cũng đủ làm cho nàng đỏ mặt cả lên, 10 phần hấp dẫn .
Lúc này, Diệp Phong cũng đã say, hắn nhìn ngơ ngác vào mặt của Unohana :
“ Ngươi lúc say thật là đẹp !!” Xong rồi hắn đưa tay lên định chạm vào má nàng . Unohana cũng không ngăn cản, dù sao, gần 100 năm rồi , trong lòng nàng cũng đã có 1 phần hình ảnh của Diệp Phong .
“ Bộp “
Khi Diệp Phong đưa tay sắp chạm đến nàng, thì hắn bỗng dưng lăn đùng ra mà ngủ . Làm cho Unohana vừa buồn cười vừa tức giận. Nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía Diệp Phong còn đang say khướt, Unohana thở dài rồi dìu hắn đứng dậy đi ra ngoài .
“ Bịch “ Đem thả Diệp Phong lên giường của mình Unohana đỏ mặt như trái táo, nàng cũng không biết tại sao lại đưa hắn đến phòng mình nữa .
Nhìn Diệp Phong còn đang ngáy ngủ, Unohana quyết định đi ra ngoài, nếu còn ở lại nữa thì nàng sẽ làm ra điều điên rồ mất .
Nhưng mà đời không như mơ, khi nàng quay lưng thì tay nàng bị 1 người bắt lại, sau đó kéo mạnh làm nàng ngã vào ngực hắn .
“ Ngươi giả vờ ?” Unohana tức giận cùng xấu hổ mà nói .
“ Không phải, ta chỉ mới tỉnh thôi !” Cũng không cho Unohana cơ hội nói gì thêm, Diệp Phong ôm chặt lấy eo nàng .
“ Đừng !!” “ Ô ô “ Unohana chưa kịp ngăn cản thì đã bị môi của Diệp Phong chặn miệng lại . Cảm giác được Diệp Phong ôn nhu, nhẹ nhàng, nàng dần dần phối hợp .
Diệp Phong cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi của Unohana, tay hắn bắt đầu không thành thật, hắn vuốt ve lưng nàng, rồi đến eo, cuối cùng , khi hắn sắp trèo lên đỉnh núi của nàng thì bị tay nàng bắt được .
“ Không được, được không nào !” Unohana yếu ớt nhìn Diệp Phong nói khẽ.
Nhìn như thế, Diệp Phong cũng biết còn chưa đến lúc, vì thế hắn dừng lại . Rồi ôm chặc lấy nàng, nói khẽ bên tai nàng :
“ Đem nay ta ôm ngươi ngủ nhé !”
“ Ừm “ Unohana cũng không phản đối .
Trên chiếc giường, 1 cặp người yêu ôm nhau , không có hành động gì quá trớn, không nói gì, cả 2 chỉ lẳng lặng cảm nhận hơi ấm từ nhau, rồi từ từ, cả 2 đều nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.