Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 4 - Chương 18: Gặp đội Gaara

Phương

18/03/2014

Nhìn quyển bí kíp được ghi một từ “Cấm” trên tay, rồi lại nhìn về phía sau, nơi cổng vào khu rừng, Diệp Phong tự nhủ:

“Có vẻ đã bắt đầu được nửa giờ rồi!”

Nhìn về ngọn tháp trung tâm, Diệp Phong cũng chưa có ý định đi đến đó vào lúc này, nếu luật thi đã để Diệp Phong thành một đối tượng đặt biệt, vậy thì Diệp Phong cũng không ngại cho bọn nhóc tham lam này một bài học.

Đột nhiên, Diệp Phong cảm giác được ai đó đang nhìn mình, hắn liền nhìn theo hướng đó để va chạm với ánh mắt của người nào đó. Cách đó 800m, Neji đang dùng Bạch Nhãn để nhìn Diệp Phong, khi đối mặt với ánh mắt của Diệp Phong, Neji cảm thấy giống như là bị một con quái vật không thể bị đánh bại nhìn chằm chằm, ngoài tra, cậu còn cảm giác được trong ánh mắt của Diệp Phong có tia cười cợt. Cậu vội vang thu hồi Bạch Nhãn đi.

“Sao rồi Neji, cậu thấy gì à?”

Thấy Neji khác thường, Ten Ten đi đến bên cạnh và hỏi. Mà Neji cũng đã nhận ra, lưng của mình đã ướt đẫm từ lúc nào. Đợi cảm xúc bình tĩnh lại, Neji mới trả lời Ten Ten:

“Không có gì, chỉ thấy một thí sinh mà thôi!”

“Một ư! Vậy chúng ta hãy thừa cơ hội này để tập kích!” Nghe Neji nói, Lee đề nghị, chỉ là đề nghị này của cậu bị Neji từ chối ngay lập tức:

“Không được! Không nên đối mặt với hắn ta! Nếu hắn ta chỉ là một hạ nhẫn bình thường thì sẽ không có việc đặc cách như thế rồi! Chúng ta tốt nhất là nên tập trung vào giành bí kíp của các đội khác để qua vòng ba là được!”

Cả Lee và Ten ten chưa bao giờ thấy Neji e ngại ai như thế, vì vậy cả hai cũng bỏ đi ý định của mình. Ngay cả bản thân Neji cũng không cam lòng, nhưng trực giác bảo cậu nên làm thế, nếu không sẽ phải hối hận.

Cả ba đều không ngờ là, cuộc nói chuyện của bọn họ đều bị Diệp Phong nghe được kể cả khi cách ba người gần một cây số. Mà khi Diệp Phong nghe Neji quyết định như thế, hắn cũng gật gù khen thầm: “Một đội trưởng thông minh và cẩn thận! Ta sẽ bỏ qua bọn chúng vậy!”.

Nói thật, để Diệp Phong giết một bọn nhóc chỉ tầm tuổi Naruto thì hắn khó mà ra tay được, dù sao Diệp Phong cũng không bị việc giáo dục là giết hết mọi kẻ thù ảnh hưởng. Ngoài ra, Diệp Phong còn có những quy tắc mà hắn sẽ không bao giờ vi phạm.

Bước đi được một quãng đường, Diệp Phong dừng lại ở một gốc cây khổng lồ, nhìn gốc cây này, Diệp Phong không biết suy nghĩ thế nào mà quay đầu để đi về hướng ngược lại.

Khi Diệp Phong vừa quay đi, một hạ nhẫn bỗng bước ra từ thân cây đó, lặng lẽ đến phía sau Diệp Phong rồi ra tay.

“Phốc!”

Thanh dao găm ghim ngay vào cổ của Diệp Phong, máu tươi bắn tung tóe ra từ vết thương. Diệp Phong cố dùng hết sức còn lại để nhìn về ninja đó và rên rĩ:

“Ngươi!!! Ảo thuật!!”

Sau đó, Diệp Phong ngã xuống, nhìn xác Diệp Phong, tên ninja này cũng không vui mừng vội, vì hắn thấy mọi việc sao quá dễ dàng. Hắn ta xem kỹ xung quanh, sau đó huýt sáo một tiếng, chờ một hồi lâu mà không có động tĩnh gì, hắn mới ngồi xuống, lục lọi xác của Diệp Phong để tìm quyển bí kíp.

Một lát sau, hắn đã tìm được quyển bí kíp đó, cùng một lúc, hai ninja khác cũng xuất hiện ở đây và nói:

“Giỡn chơi à? Sao lại dễ dàng như thế này cơ chứ!”

“Có lẽ tên này được dùng để đánh giá sự can đảm và quyết tâm của thí sinh, ai e sợ thì sẽ không thể nào dám tấn công hắn. Mà chúng ta thì đã đoán đúng!”

Tên ninja đã giết Diệp Phong thì suy đoán, điều này làm cho cả bọn gật đầu đồng ý.

“bộp bộp!”

Môt âm thanh của tiếng vỗ tay vang lên, đi theo sau nó là giọng nói của Diệp Phong:

“Ngươi đoán rất hay nhưng ta rất tiếc, xem ba người các ngươi phải bỏ mạng ở đây rồi!”

“Cái gì?? Sao ngươi còn sống!” Ba người thấy Diệp Phong cũng bước ra từ một góc thì la thất thanh. Mà Diệp Phong thì cười trêu chọc:

“Chơi ảo thuật với ta, cho dù Shisui cũng không thể nào, hướng gì bọn cắc ké các ngươi!”

Ba hạ nhẫn này không biết Shisui là ai, nhưng nghe Diệp Phong dùng ảo thuật, cả ba đều khó tin nói:

“Chúng ta bị trúng ảo thuật khi nào? Trong khi ngươi còn chưa thấy bọn ta?”

“Chưa thấy các ngươi? Xin nhờ, các ngươi quá tự tin vào bản thân rồi. Mà không cần ta thấy các ngươi, khi các ngươi nhìn vào ta thì đã trúng ảo thuật rồi!”

Dừng một chút, Diệp Phong lại thốt ra:

“Vậy thôi nhé, các ngươi chết rồi!”

Vừa nói, Diệp Phong biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt một trong ba hạ nhẫn kia và dùng dao găm đâm thẳng đến cổ hắn.

“Keng!!”



Âm thanh kim loại chạm vào nhau, dù đỡ được, nhưng ba tên ninja không dám khinh thường Diệp Phong, mà ba người nhanh chóng tấn công. Trong khi đó, Diệp Phong cười.

“Xoẹt!!” “Hự!”

Tên ninja trước mặt Diệp Phong lập tức xuất hiện một vết thương trên cổ, máu bắn từ đó ra, hắn chỉ kịp hừ một tiếng thôi là đã ngã xuống rồi. Còn Diệp Phong ở trước mặt hắn thì tan biến như ảo ảnh vậy.

“Mau đến gần nhau, áp sát lưng vào nhau!”

Một trong hai ninja còn lại hét lên, khi cả hai áp lưng vào nhau và xem chừng xung quanh, giọng nói của Diệp Phong lại quanh quẩn trong đầu cả hai họ:

“Ý hay đấy, nhưng mà có nghĩ đến việc ta giả mạo không ta?”

Nghe câu này, cả hai đều hoảng sợ mà nhìn vào nhau. Hai người không hề thấy đồng đội đối diện mình, mà là cảnh Diệp Phong đã tiếng sát bên cạnh, đang định chém chết mình, trong khi đồng đội còn lại thì đã ngã xuống từ lúc nào. Quá hoảng loạn, hai người dùng hết sức đâm dao găm về “Diệp Phong”.

“Phốc!”

Lần nữa, bóng hình của Diệp Phong biến mất, để cho hai người nhìn thấy sự thật.

“Tại sao????”

Cả hai cùng rên rĩ, chỉ thấy hai người đều đâm vào tim nhau cùng một chỗ, chứ không phải đâm trúng Diệp Phong. Chỉ rên rĩ một câu, cả hai đều ngã xuống, đi theo người chết đầu tiên.

Thấy cả ba đã chết, Diệp Phong xuất hiện bên cạnh đó, mà xác của hắn khi nãy cũng biến mất theo làn khói. Nhìn xác ba người, Diệp Phong nói:

“Có trách thì trách các ngươi tham lam a!”

Nói rồi, Diệp Phong nhìn sơ qua ba các xác, ba ngọn lửa đen bùng lên, thiêu cháy toàn bộ xác chỉ trong khoảnh khắc. Thu hồi lửa đen, Diệp Phong lại tiếp tục bước đi từ từ về hướng tháp.

Lần này, Diệp Phong vừa đi vừa suy nghĩ:

“Có nên tìm bọn Naruto và Sasuke không nhỉ? Nếu để mặc bọn nhóc cho Orichimaru thì không được!”

“Nhưng ra tay giúp bọn nhóc vào bây giờ thì quá sớm, bọn nhóc sẽ ỷ lại vào mình mất. Ít ra phải để cho bọn nó biết khoảng cách của chúng với Orochimaru một chút thì tốt hơn!”

“Đến lúc thích hợp thì mình ra tay, thế là được rồi! Còn các ninja còn lại, chỉ có vài tên mới có thể gây khó khăn cho ba đứa nó thôi!”

Vừa đi vừa suy nghĩ, trai qua một thời gian, Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy sát khí rất nồng nặc. Hắn vội ngẩng đầu lên để quan sát thì bắt gặp cảnh tượng mà hắn không muốn nhúng tay vào chút nào.

Cái Diệp Phong thấy chính là hắn đang đứng giữa sáu tên ninja, trong đó, bên trái Diệp Phong có ba người chính là Gaara, Temari và Kankuro, ba anh em làng Cát. Mà bên phải Diệp Phong thì là ba ninja làng Mưa. Ngoài ra, Diệp Phong còn biết ba người thuộc đội của Kurenai đang trong bụi cây trước mặt mình.

“Này, đó là ninja làng mình phải không?”

Kiba, một trong ba người đang nấp trong bụi cây nói khẽ. Mà Hinata cũng trả lời ngay:

“Nghe Naruto bảo thì đấy là cậu của Sasuke! Nếu anh ta bị liên lụy thì chúng ta có nên giúp không!”

“Để chờ xem đã, nhìn hắn có vẻ rất mạnh!”

Còn Diệp Phong, khi thấy tình hình này, Diệp Phong hơi lúng lúng, vì hắn dám chắc là Gaara sẽ không để cho hắn đi dễ dàng, nếu bỏ đi thật thì bọn Hinata sẽ bị hắn trút giận mất. Vì vậy, Diệp Phong làm ra thái độ khá hài hước:

“Hờ hờ, xin lỗi đã chen ngang! Ta tránh ngay!”

Nói rồi, Diệp Phong lùi lại phía sau một khoảng rồi ngồi xuống. Sau đó, hắn ra vẻ hối thúc:

“Mau đánh đi chứ! Sau khi xong thì đến lượt ta”

Thấy Diệp Phong có thái độ này, toàn bộ người ở đây đều nổi hắc tuyến, nhất là ba ninja làng mưa, hết bọn nhóc làng Cát rồi đến một tên làng Lá đều ra vẻ xem thường bọn họ, làm cho bọn họ rất tức giận.

“Bọn khốn kiếp, các ngươi không cần chờ, ta sẽ cho tất cả đi một lượt!”

Nói xong, tên ninja làng Mưa bung hết dù phía sau lưng ra rồi tung chúng lên bầu trời:

“Nhẫn Pháp- Như Vũ Đạo Thiên Bản!”

Một trận mưa châm trút xuống bên dưới, bao gồm cả Diệp Phong vào trong đó. Mà tên ninja làng Mưa thì nói rất đắc ý:



“Haha, không có một kẽ hở, những cây châm này còn có thể bị điều khiển bằng Chakra, để xem các ngươi sẽ làm thế nào!”

Phía bên ngoài, bọn Kiba cũng không dám nghĩ rằng sẽ có người tránh hết những cây châm này, cả ba đều trợn mắt ra mà nhìn về chiến trường.

“Hà hà, thế là xong!”

Tên ninja làng mưa nói một cách đắc ý, nhưng khi khói bụi tan hết, hắn liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.

Chỉ thấy Gaara và Diệp Phong đều không hề có một vết thương trên người. Gaara thì có một lớp cát bao quanh hắn, còn tất cả cây châm tấn công Diệp Phong thì lại bị đóng băng toàn bộ và nằm dưới mặt đất. Điều này làm cho hắn không dám tin tưởng, tên ninja làng mưa đó hô lên:

“Không thể nào!” Vừa nói, hắn vừa cố di chuyển những cây châm còn lại để tấn công, nhưng tất cả đều bị chặn lại dễ dàng.

Lúc này, Gaara đã mở miệng:

“Mưa châm ư! Bây giờ sẽ đến mưa máu!”

Nói rồi, cậu vươn tay về hướng tên ninja làng mưa xấu số:

“Quan Tài Cát!”

Một lớp cát nhanh chóng bao boc lấy tên ninja này, rồi theo cử động của Gaara, tên ninja này bay từ từ lên cao. Đến độ cao thích hợp, Gaara bóp tay lại:

“Sa Mạc Tống Tang!”

“Bùm!”

Tên ninja bị bóp nát vụn, máu của hắn tuôn ra xối xả và rơi xuống mặt đất. Nhìn cơn mưa máu này, Diệp Phong cũng cảm thấy hơi tởm, những giọt máu rơi đến gần Diệp Phong thì liền bị đóng băng rồi rơi xuống đất, không có bất kỳ giọt nào chạm vào người Diệp Phong.

Lúc này, hai tên làng mưa còn lại đều đã sợ đến ngây người. Một tên trong đó lấy ra quyển bí kíp Thiên thư và đặt xuống đất. Hắn cầu xin:

“Làm ơn tha cho bọn ta, bọn ta sẽ đi ngay!”

Gaara sẽ tha sao, đáp án là không. Gaara lại vươn hai tay về hai tên còn lại, không đợi hai tên đó chạy kịp, cả hai đã bị bao bọc bởi Quan Tài Cát.

“Bụp!” “Bụp!”

Hai tiếng nổ vang lên nữa, cả hai tên ninja làng mưa đã tử trận. MÀ Kankuro cũng đã tiến lên lấy quyển bí kíp, nhìn nó, hắn nói:

“Là thiên thư, xem ra chúng ta cũng may mắn! Nên đi rồi Gaara!”

“Câm miệng, ta còn thấy chưa đã!”

Gaara lạnh lùng trả lời, và hắn nhìn về phía Diệp Phong. Vài cánh tay bằng cát từ dưới đất đang vươn đến chân Diệp Phong. Lúc này, Diệp Phong nhảy lên với tốc độ cực nhanh, vừa nhảy hắn vừa nói:

“Này này, ngươi đã đủ hai quyển bí kíp rồi, còn chưa đủ sao?”

“Tất cả những người ta thấy đều phải chết!”

Gaara trả lời, không hề cho Diệp Phong chỗ trống nào để phản bác. Mà Diệp Phong cũng phát hiện, cát trong không khí đang dần tụ tập đến mình. Hắn liền hừ một tiếng:

“Nếu ngươi muốn thì ta sẽ chiều ngươi vậy !”

Vừa nói, cát hạt cát xung quanh Diệp Phong đã đóng băng và rơi xuống đất, Gaara nhất thời không thể điều khiển được chúng.

Mà Kankuro và Temari thấy vậy cũng nghĩ trong đầu:

“Thôi rồi, hắn muốn chọc giận Gaara sao?”

Vừa rơi xuống đất, Diệp Phong bỗng nghĩ ra một trò hay, hắn cười thần bí:

“Hà hà, chọn lúc này để làm thế cũng được!”

Nói xong, Diệp Phong vươn tay về hướng Hinata. Đột nhiên, Hinata cảm giác mình bị một lực hút kéo đến ra ngoài. Kiba và Shina cũng phản ứng nhanh chóng, bắt lấy Hinata, nhưng không thể chống lại lực hút đó, cũng bị kéo ra ngoài theo.

Cả ba đều rơi xuống bên cạnh Diệp Phong, lúc này, Diệp Phong nhìn Hinata và nói:

“Ngươi dạy dỗ tên nhóc không có lông mày dùm ta cũng được rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook