Quyển 4 - Chương 17: Vòng thi thứ hai bắt đầu
Phương
15/03/2014
Sau sự việc diễn ra với Rock Lee, tiểu đội 7 của chúng ta đã tiến lên trên con đường trở thành Trung nhẫn.
Trong khi vòng một của cuộc thi còn đang diễn ra thì ở một lầu cao hơn của ngọn tháp tổ chức cuộc thi, một vài Thượng Nhẫn đang ngồi tán gẫu ở đó. Có ba người đang ở đây, chính là Kakashi, Kurenai, cùng với Asuma. Lúc này, Kakashi đang nói:
“Không có bọn nhỏ ở đây thật là rãnh rỗi ghê, chỉ việc ngồi chờ đến khi có kết quả thôi!”
Nghe Kakashi nói vậy, Asuma rít một hơi thuốc lá rồi nói:
“Đừng lo, rồi chúng ta sẽ bận ngay thôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì giám khảo của vòng một này là tên Morino Ibiki đấy!”
Nghe cái tên này, Kakashi sửng sốt, hắn cũng bắt đầu thấy lo lắng cho bọn Naruto rồi:
“Tên ác quỷ đó sao?”
“Ác quỷ?” Thấy Kakashi nói người khác như vậy, Kurenai cũng hơi tò mò mà hỏi lại Kakashi.
“Này, nói người khác như vậy là không hay đâu đấy Kakashi!”
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, và Diệp Phong vừa bước vào trong đây vừa phê bình Kakashi. Sau đó, hắn phất tay với Asuma:
“Asuma, lâu quá không gặp!”
“Chào ngươi, Diệp Phong!”
Asuma cũng đáp trả một cách ngắn gọn. Asuma vốn là thích Kurenai đấy, nhưng lần này, Kurenai lại thích Diệp Phong mất rồi, nên Asuma và Diệp Phong có thể xem như là tình địch. Còn khi cả hai còn bé, Diệp Phong và Asuma có thể coi là bạn thân, vì khi Diệp Phong được Đệ Tam nhận làm học trò thì cả hai thường gặp nhau suốt. Quan hệ của cả hai quả thực rất phức tạp.
Vì vậy, khi biết tin Diệp Phong trở về, Asuma vui buồn lẫn lộn, cũng chưa nghĩ đến gặp lại Diệp Phong. Cho đến lúc này, hắn cũng không biết nên nói như thế nào với Diệp Phong cho hợp.
“Hở? Diệp Phong? Không phải chàng cũng phải tham gia vòng một sao?”
Đợi Diệp Phong ngồi xuống bên cạnh mình, Kurenai mới thắc mắc.
“Ôi dào, ta được Đệ Tam đặt cách qua vòng một rồi, chỉ cần chờ vòng hai thôi! Dù sao đi nữa, qua vòng một là quá dễ với ta!”
Diệp Phong đắc ý nói.
Lúc này, Kurenai cũng nhớ đến chuyện vừa bị Diệp Phong cắt đứt, nàng hỏi:
“Mà này, lúc nãy ba người nói đến người tên Morino Ibiki, đó là ai?”
Diệp Phong đặt tay lên trán, ra vẻ cố nhớ về cái gì đó, sau một hồi, hắn lại đá bóng về phía Asuma:
“Thôi thì ngươi nói đi Asuma!”
“Ngươi cuối cùng lại sai ta a!”
Asuma rất bất đắc dĩ, nhưng có Kurenai ở đây, hắn cũng muốn thể hiện chút ít:
“Tên Ibiki đó, là một tên rất chuyên nghiệp trong tra khảo và thẩm vấn!”
“Tra khảo, thẩm vấn!” Kurenai hơi ngạc nhiên.
“Cái lợi hại của Ibiki là hắn có thể tra tấn người khác trên tinh thần, hắn có thể làm cho con người bộc lộ bản chất thật của mình, cũng như có thể dùng áp lực để buộc người nào đó bỏ cuộc!”
“Đúng như thế!” Diệp Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà Kakashi thì lại có cảm giác lo lắng với bọn Naruto:
“Diệp Phong, sau ngươi không lo lắng gì về Naruto hết vậy?”
Diệp Phong cười nói một cách tự tin:
“Chỉ với nhiêu đó mà muốn gây khó khăn cho bọn nhóc thì không thể nào đâu! Nhất là một kẻ lỗ mãng như Naruto thì càng không có chuyện hắn bỏ cuộc giữa chừng!”
“Ừm!” Nghe Diệp Phong phân tích, Kakashi cũng dần dần bình tĩnh lại. Tiếp theo đó, bốn người lại ngồi chờ đến khi cuộc thi kết thúc mà thôi. Trong thời gian này, Kakashi chỉ dán mắt vào quyển tiểu thuyết Icha Icha, còn Asuma quay đầu về một bên để hút thuốc, hắn không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Phong và Kurenai tâm tình với nhau chút nào.
“Xoảng”
Hơn một giờ sau, bỗng nhiên một âm thanh xuất hiện ở tầng dưới báo hiệu cho bốn người biết vòng thứ nhất của cuộc thi đã chấm dứt.
Mà Diệp Phong cũng đứng lên, nói với ba người xung quanh:
“Bây giờ ta phải đi tham gia vòng hai thôi! Ba người các ngươi ở đây nhé!”
Nói xong, Diệp Phong cũng biến mất luôn.
Nói đến tình huống của Naruto, khi Ibiki đưa ra câu hỏi thứ 10, Naruto đã chấp nhận trả lời một cách lỗ mãng, dẫn đến hắn cũng đậu qua vòng 1 luôn.
Đúng lúc mọi người chưa kịp vui vẻ thì một nữ ninja lại lao từ cửa sổ vào, tự xưng là Mitarashi Anko, còn tự nhận mình là giám khảo của vòng thi thứ hai, và còn tuyên bố sẽ loại hết một nửa người còn lại.
Sau đó, theo sự hướng dẫn của Anko, các hạ nhẫn đã tập trung đến trước Khu Rừng Chết, địa điểm diễn ra cuộc thi thứ hai. Khi vừa đến nơi, ba người Naruto lập tức chú ý đến một người.
“Đại ca!!!” Naruto hô lên, sau đó chạy đến bên cạnh Diệp Phong, cậu nhe răng cười nói:
“Ta đậu qua vòng một rồi này!”
“Cậu!” Sasuke thì lại bình tĩnh hơn Naruto nhiều, cậu chỉ chào Diệp Phong một cậu rồi nhìn hắn, chờ Diệp Phong mở miệng.
Có một điểm chung là, cả ba đều không hỏi Diệp Phong làm thế nào lại không cần thi qua vòng một, dù sao ba người cũng biết thực lực thật sự của Diệp Phong cơ mà.
Thấy cả ba đều vượt qua vòng một như mình biết trước, Diệp Phong nở nụ cười:
“Tốt, nhưng ba người các ngươi đừng mừng vội, vòng hai này mới là vòng nguy hiểm nhất đấy!”
“Vòng hai sẽ diễn ra trong đó sao!”
Naruto ngó nghiên qua phía sau Diệp Phong, nhìn về khu rừng khổng lồ đó và nói.
“Ừm! Đây là Khu Rừng Chết!” Diệp Phong đáp lời Naruto.
Đúng lúc này, Anko cũng đã bắt đầu giới thiệu cho các hạ nhẫn về nội dung cuộc thi thứ hai.
“Tất cả nghe đây! Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra trong khu rừng này, đây còn được gọi là Khu Rừng Chết, rồi các ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của cái tên gọi đó nhanh thôi.!”
Dừng một chút, thấy không ai có ý kiến gì, Anko lại nói tiếp:
“Trước khi bắt đầu, ta muốn các ngươi ký vào bảng cam kết này, để khi các ngươi chết thì ta không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào!”
Nói xong, Anko cũng lấy ra một chồng giầy cam kết và phát cho từng người. Mà Diệp Phong cũng phải lấy một mẩu đơn này để ký cam kết. Khi đưa mẩu đơn cho Diệp Phong, Anko luôn có cảm giác rằng Diệp Phong là một người rất quen, nhưng nghĩ mãi lại không ra người nào, điều này làm cho Anko rất khó chịu. Đến khi mọi người đã ký cam kết sinh tử xong hết, Anko bắt đầu giải thích luật lệ của vòng hai này.
“Trong cuộc thi lần này, ta muốn các ngươi phải sống sót đến cùng. Có thể nói đây là cuộc thi chiến đấu để sinh tồn. Về khu vực thi, nó có 44 cổng ra vào, mỗi nhóm sẽ đi một cổng riêng biêt. Nhưng đích đến cuối cùng của tất cả vẫn là tòa tháp nằm ở trung tâm khu rừng!”
“Trong khu vực này, các ngươi có thể dùng mọi cách, mọi vũ khí cùng nhẫn thuật để giành lấy bí kíp này…!”
Nói đến đây, Anko lại móc ra hai quyển bí kíp, một đen một trắng, một thiên một địa.
“Thiên thư và Địa thư, các ngươi phải đem đủ hai quyển bí kíp này đến tòa tháp thì mới được công nhận đã hoàn thành vòng hai. Ở đây có 27 nhóm, vậy thì 13 nhóm sẽ giữ thiên thư, 13 nhóm sẽ giữ địa thư, và sẽ chỉ có 14 nhóm sẽ bước tiếp vào vòng sau.”
“Khoan đã! Cho ta hỏi, Có 27 nhóm, nhưng chỉ phát có 26 quyển bí kíp là thế nào? Chẳng lẽ một nhóm được ưu tiên vào vòng trong sao?”
Một ninja giơ tay lên rồi hỏi Anko. Nghe ninja này nói, Anko bật cười:
“Ngươi đừng nghĩ có chuyện đó, nhóm còn lại là đặc biệt! Ngươi!”
Chỉ tay về Diệp Phong, làm cho mọi ánh mắt của người xung quanh tập trung đến Diệp Phong, Anko nói:
“Hắn là một tên được đặc cách, sẽ giữ một quyển bí kíp đặc biệt khác, chỉ cần nhóm nào giành được bí kíp từ tay hắn thì sẽ được thăng lên đến chức Trung Nhẫn, không cần phải thi các vòng tiếp theo!”
Nghe như vậy, mọi người đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt cực nóng, điều này làm cho Sasuke cũng muốn bật cười:
“Muốn giành đồ của cậu ta? Đơn thuần là muốn chết rồi!” cậu suy nghĩ trong đầu.
Mà từ đầu đến giờ, Diệp Phong cũng chẳng quan tâm gì mấy đến bọn nhóc xung quanh này, đến khi nghe Anko nhắc đến mình, hắn mới cười khổ và nghĩ thầm: “Thầy chơi ta ư?”.
“Được rồi, tất cả đã hiểu, thế thì ta sẽ bắt đầu giao bí kíp cho mỗi đội. Trước tiên là ngươi, Diệp Phong đúng không?”
Anko chỉ đến Diệp Phong và nói. Cũng cho thấy vòng thi thứ hai đã sắp bắt đầu.
Trước khi đi nhận lấy bí kíp của mình, Diệp Phong đến bên cạnh Sasuke và Naruto, nói nhỏ vào cả hai:
“Lần này, ta cho phép cả hai dùng hết sức! Nhưng phải đảm bảo là không được lộ bí mật ra đấy!”
Nghe vậy, mắt của Naruto sáng lên, hắn liền nhảy lên, ôm lấy Diệp Phong và hô:
“Đại ca, ta yêu người chết mất!”
Vào lúc này, Sasuke và Naruto đều rất vui mừng, bởi vì Diệp Phong đã cho phép họ dùng hết thực lực của mình. Nhớ đến ngày hôm qua, Diệp Phong đã nói với cả hai:
“Trừ khi ta cho phép, hoặc là nguy hiểm đến tính mạng của đồng đội và bản thân, các ngươi mới có thể sử dụng hết sức mình!”
Chính vì vậy mà lúc đánh với Lee, Sasuke đợi đến lúc cuối mới định tung ra nhẫn thuật mới, nhưng đã bị Diệp Phong cản lại kịp, mà lúc đó, Naruto cũng không hề hứng thú với Lee cũng là do lời nói của Diệp Phong.
Và lúc này, Diệp Phong cho phép cả hai dùng hết sức, sao cả hai lại không vui cơ chứ, nhưng mà, Sasuke cũng có một cảm giác, đó là cả ba người sẽ gặp nguy hiểm nên Diệp Phong mới phá lệ như thế.
Còn Diệp Phong, thấy Naruto đu vào người mình, hắn thảy Naruto ra và mắng:
“Đừng làm trò! Ta không phải GAY!”
Nói xong, Diệp Phong cũng bỏ đi đến nơi nhận bí kíp của mình.
Sau lượt của Diệp Phong, các đội khác lần lượt nhận lấy các bí kíp của mình và tiến vào Khu Rừng Chết.
Trong khi vòng một của cuộc thi còn đang diễn ra thì ở một lầu cao hơn của ngọn tháp tổ chức cuộc thi, một vài Thượng Nhẫn đang ngồi tán gẫu ở đó. Có ba người đang ở đây, chính là Kakashi, Kurenai, cùng với Asuma. Lúc này, Kakashi đang nói:
“Không có bọn nhỏ ở đây thật là rãnh rỗi ghê, chỉ việc ngồi chờ đến khi có kết quả thôi!”
Nghe Kakashi nói vậy, Asuma rít một hơi thuốc lá rồi nói:
“Đừng lo, rồi chúng ta sẽ bận ngay thôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì giám khảo của vòng một này là tên Morino Ibiki đấy!”
Nghe cái tên này, Kakashi sửng sốt, hắn cũng bắt đầu thấy lo lắng cho bọn Naruto rồi:
“Tên ác quỷ đó sao?”
“Ác quỷ?” Thấy Kakashi nói người khác như vậy, Kurenai cũng hơi tò mò mà hỏi lại Kakashi.
“Này, nói người khác như vậy là không hay đâu đấy Kakashi!”
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, và Diệp Phong vừa bước vào trong đây vừa phê bình Kakashi. Sau đó, hắn phất tay với Asuma:
“Asuma, lâu quá không gặp!”
“Chào ngươi, Diệp Phong!”
Asuma cũng đáp trả một cách ngắn gọn. Asuma vốn là thích Kurenai đấy, nhưng lần này, Kurenai lại thích Diệp Phong mất rồi, nên Asuma và Diệp Phong có thể xem như là tình địch. Còn khi cả hai còn bé, Diệp Phong và Asuma có thể coi là bạn thân, vì khi Diệp Phong được Đệ Tam nhận làm học trò thì cả hai thường gặp nhau suốt. Quan hệ của cả hai quả thực rất phức tạp.
Vì vậy, khi biết tin Diệp Phong trở về, Asuma vui buồn lẫn lộn, cũng chưa nghĩ đến gặp lại Diệp Phong. Cho đến lúc này, hắn cũng không biết nên nói như thế nào với Diệp Phong cho hợp.
“Hở? Diệp Phong? Không phải chàng cũng phải tham gia vòng một sao?”
Đợi Diệp Phong ngồi xuống bên cạnh mình, Kurenai mới thắc mắc.
“Ôi dào, ta được Đệ Tam đặt cách qua vòng một rồi, chỉ cần chờ vòng hai thôi! Dù sao đi nữa, qua vòng một là quá dễ với ta!”
Diệp Phong đắc ý nói.
Lúc này, Kurenai cũng nhớ đến chuyện vừa bị Diệp Phong cắt đứt, nàng hỏi:
“Mà này, lúc nãy ba người nói đến người tên Morino Ibiki, đó là ai?”
Diệp Phong đặt tay lên trán, ra vẻ cố nhớ về cái gì đó, sau một hồi, hắn lại đá bóng về phía Asuma:
“Thôi thì ngươi nói đi Asuma!”
“Ngươi cuối cùng lại sai ta a!”
Asuma rất bất đắc dĩ, nhưng có Kurenai ở đây, hắn cũng muốn thể hiện chút ít:
“Tên Ibiki đó, là một tên rất chuyên nghiệp trong tra khảo và thẩm vấn!”
“Tra khảo, thẩm vấn!” Kurenai hơi ngạc nhiên.
“Cái lợi hại của Ibiki là hắn có thể tra tấn người khác trên tinh thần, hắn có thể làm cho con người bộc lộ bản chất thật của mình, cũng như có thể dùng áp lực để buộc người nào đó bỏ cuộc!”
“Đúng như thế!” Diệp Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà Kakashi thì lại có cảm giác lo lắng với bọn Naruto:
“Diệp Phong, sau ngươi không lo lắng gì về Naruto hết vậy?”
Diệp Phong cười nói một cách tự tin:
“Chỉ với nhiêu đó mà muốn gây khó khăn cho bọn nhóc thì không thể nào đâu! Nhất là một kẻ lỗ mãng như Naruto thì càng không có chuyện hắn bỏ cuộc giữa chừng!”
“Ừm!” Nghe Diệp Phong phân tích, Kakashi cũng dần dần bình tĩnh lại. Tiếp theo đó, bốn người lại ngồi chờ đến khi cuộc thi kết thúc mà thôi. Trong thời gian này, Kakashi chỉ dán mắt vào quyển tiểu thuyết Icha Icha, còn Asuma quay đầu về một bên để hút thuốc, hắn không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Phong và Kurenai tâm tình với nhau chút nào.
“Xoảng”
Hơn một giờ sau, bỗng nhiên một âm thanh xuất hiện ở tầng dưới báo hiệu cho bốn người biết vòng thứ nhất của cuộc thi đã chấm dứt.
Mà Diệp Phong cũng đứng lên, nói với ba người xung quanh:
“Bây giờ ta phải đi tham gia vòng hai thôi! Ba người các ngươi ở đây nhé!”
Nói xong, Diệp Phong cũng biến mất luôn.
Nói đến tình huống của Naruto, khi Ibiki đưa ra câu hỏi thứ 10, Naruto đã chấp nhận trả lời một cách lỗ mãng, dẫn đến hắn cũng đậu qua vòng 1 luôn.
Đúng lúc mọi người chưa kịp vui vẻ thì một nữ ninja lại lao từ cửa sổ vào, tự xưng là Mitarashi Anko, còn tự nhận mình là giám khảo của vòng thi thứ hai, và còn tuyên bố sẽ loại hết một nửa người còn lại.
Sau đó, theo sự hướng dẫn của Anko, các hạ nhẫn đã tập trung đến trước Khu Rừng Chết, địa điểm diễn ra cuộc thi thứ hai. Khi vừa đến nơi, ba người Naruto lập tức chú ý đến một người.
“Đại ca!!!” Naruto hô lên, sau đó chạy đến bên cạnh Diệp Phong, cậu nhe răng cười nói:
“Ta đậu qua vòng một rồi này!”
“Cậu!” Sasuke thì lại bình tĩnh hơn Naruto nhiều, cậu chỉ chào Diệp Phong một cậu rồi nhìn hắn, chờ Diệp Phong mở miệng.
Có một điểm chung là, cả ba đều không hỏi Diệp Phong làm thế nào lại không cần thi qua vòng một, dù sao ba người cũng biết thực lực thật sự của Diệp Phong cơ mà.
Thấy cả ba đều vượt qua vòng một như mình biết trước, Diệp Phong nở nụ cười:
“Tốt, nhưng ba người các ngươi đừng mừng vội, vòng hai này mới là vòng nguy hiểm nhất đấy!”
“Vòng hai sẽ diễn ra trong đó sao!”
Naruto ngó nghiên qua phía sau Diệp Phong, nhìn về khu rừng khổng lồ đó và nói.
“Ừm! Đây là Khu Rừng Chết!” Diệp Phong đáp lời Naruto.
Đúng lúc này, Anko cũng đã bắt đầu giới thiệu cho các hạ nhẫn về nội dung cuộc thi thứ hai.
“Tất cả nghe đây! Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra trong khu rừng này, đây còn được gọi là Khu Rừng Chết, rồi các ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của cái tên gọi đó nhanh thôi.!”
Dừng một chút, thấy không ai có ý kiến gì, Anko lại nói tiếp:
“Trước khi bắt đầu, ta muốn các ngươi ký vào bảng cam kết này, để khi các ngươi chết thì ta không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào!”
Nói xong, Anko cũng lấy ra một chồng giầy cam kết và phát cho từng người. Mà Diệp Phong cũng phải lấy một mẩu đơn này để ký cam kết. Khi đưa mẩu đơn cho Diệp Phong, Anko luôn có cảm giác rằng Diệp Phong là một người rất quen, nhưng nghĩ mãi lại không ra người nào, điều này làm cho Anko rất khó chịu. Đến khi mọi người đã ký cam kết sinh tử xong hết, Anko bắt đầu giải thích luật lệ của vòng hai này.
“Trong cuộc thi lần này, ta muốn các ngươi phải sống sót đến cùng. Có thể nói đây là cuộc thi chiến đấu để sinh tồn. Về khu vực thi, nó có 44 cổng ra vào, mỗi nhóm sẽ đi một cổng riêng biêt. Nhưng đích đến cuối cùng của tất cả vẫn là tòa tháp nằm ở trung tâm khu rừng!”
“Trong khu vực này, các ngươi có thể dùng mọi cách, mọi vũ khí cùng nhẫn thuật để giành lấy bí kíp này…!”
Nói đến đây, Anko lại móc ra hai quyển bí kíp, một đen một trắng, một thiên một địa.
“Thiên thư và Địa thư, các ngươi phải đem đủ hai quyển bí kíp này đến tòa tháp thì mới được công nhận đã hoàn thành vòng hai. Ở đây có 27 nhóm, vậy thì 13 nhóm sẽ giữ thiên thư, 13 nhóm sẽ giữ địa thư, và sẽ chỉ có 14 nhóm sẽ bước tiếp vào vòng sau.”
“Khoan đã! Cho ta hỏi, Có 27 nhóm, nhưng chỉ phát có 26 quyển bí kíp là thế nào? Chẳng lẽ một nhóm được ưu tiên vào vòng trong sao?”
Một ninja giơ tay lên rồi hỏi Anko. Nghe ninja này nói, Anko bật cười:
“Ngươi đừng nghĩ có chuyện đó, nhóm còn lại là đặc biệt! Ngươi!”
Chỉ tay về Diệp Phong, làm cho mọi ánh mắt của người xung quanh tập trung đến Diệp Phong, Anko nói:
“Hắn là một tên được đặc cách, sẽ giữ một quyển bí kíp đặc biệt khác, chỉ cần nhóm nào giành được bí kíp từ tay hắn thì sẽ được thăng lên đến chức Trung Nhẫn, không cần phải thi các vòng tiếp theo!”
Nghe như vậy, mọi người đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt cực nóng, điều này làm cho Sasuke cũng muốn bật cười:
“Muốn giành đồ của cậu ta? Đơn thuần là muốn chết rồi!” cậu suy nghĩ trong đầu.
Mà từ đầu đến giờ, Diệp Phong cũng chẳng quan tâm gì mấy đến bọn nhóc xung quanh này, đến khi nghe Anko nhắc đến mình, hắn mới cười khổ và nghĩ thầm: “Thầy chơi ta ư?”.
“Được rồi, tất cả đã hiểu, thế thì ta sẽ bắt đầu giao bí kíp cho mỗi đội. Trước tiên là ngươi, Diệp Phong đúng không?”
Anko chỉ đến Diệp Phong và nói. Cũng cho thấy vòng thi thứ hai đã sắp bắt đầu.
Trước khi đi nhận lấy bí kíp của mình, Diệp Phong đến bên cạnh Sasuke và Naruto, nói nhỏ vào cả hai:
“Lần này, ta cho phép cả hai dùng hết sức! Nhưng phải đảm bảo là không được lộ bí mật ra đấy!”
Nghe vậy, mắt của Naruto sáng lên, hắn liền nhảy lên, ôm lấy Diệp Phong và hô:
“Đại ca, ta yêu người chết mất!”
Vào lúc này, Sasuke và Naruto đều rất vui mừng, bởi vì Diệp Phong đã cho phép họ dùng hết thực lực của mình. Nhớ đến ngày hôm qua, Diệp Phong đã nói với cả hai:
“Trừ khi ta cho phép, hoặc là nguy hiểm đến tính mạng của đồng đội và bản thân, các ngươi mới có thể sử dụng hết sức mình!”
Chính vì vậy mà lúc đánh với Lee, Sasuke đợi đến lúc cuối mới định tung ra nhẫn thuật mới, nhưng đã bị Diệp Phong cản lại kịp, mà lúc đó, Naruto cũng không hề hứng thú với Lee cũng là do lời nói của Diệp Phong.
Và lúc này, Diệp Phong cho phép cả hai dùng hết sức, sao cả hai lại không vui cơ chứ, nhưng mà, Sasuke cũng có một cảm giác, đó là cả ba người sẽ gặp nguy hiểm nên Diệp Phong mới phá lệ như thế.
Còn Diệp Phong, thấy Naruto đu vào người mình, hắn thảy Naruto ra và mắng:
“Đừng làm trò! Ta không phải GAY!”
Nói xong, Diệp Phong cũng bỏ đi đến nơi nhận bí kíp của mình.
Sau lượt của Diệp Phong, các đội khác lần lượt nhận lấy các bí kíp của mình và tiến vào Khu Rừng Chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.