Quyển 7 - Chương 6: Hồi Nguyên Đan
Phương
05/09/2014
Sau một hồi cò kè mặc cả, Diệp Phong đã đồng ý với giá 35 vạn kim tệ. Dù sao thì hắn cũng không quá coi trọng miếng ngọc này, nó chẳng hề có tác dụng gì với hắn cả.
Đi theo những người này, tất cả đều đi đến một cái sân rộng lớn. Đưa miếng ngọc cho Nhã Phi, người chỉ mới là một đấu giả, Sơn Thành lên tiếng.
“Nhã Phi tiểu thư, mời ngươi bóp miếng ngọc này về hướng ta”
Là một Đấu Vương, Sơn Thành cũng không ngại đỡ một đòn của Đấu Linh, dù cho là Cửu tinh Đấu linh đi nữa cũng vô dụng với hắn.
Hơi chần chờ, rồi nhã Phi cũng gật đầu, nàng liếc nhìn Diệp Phong một lần, sau đó đưa đấu khí vào mảnh ngọc rồi bóp nát.
Mảnh ngọc vừa vỡ, một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ nó, theo sau đó là một cột năng lượng bắn thẳng về phía Sơn Thành. Nhìn cột năng lượng này, mắt của Sơn Thành lộ ra vẻ thõa mãn, đòn này chính là ngang với một vị Đấu Linh rồi. Phất tay đánh vỡ đòn tấn công này, Sơn Thành nhìn về Diệp Phong còn mang thêm chút kính trọng.
Không nói thực lực của Diệp Phong thế nào, chỉ việc hắn có một món ngọc thế này đủ để cho thấy tài lực của hắn mạnh thế nào rồi. Sơn Thành thầm suy đoán gia thế của Diệp Phong là gia tộc nào, tại sao lại chưa bao giờ nghe thấy danh tiếng của hắn.
Đối diện Sơn Thành, Diệp Phong mỉm cười nói:
“Thế nào? Có đúng như lời ta nói??”
“đúng đúng! Tiểu huynh đệ còn vật này không??”
“Vào trong hãy nói!”
Một lần nữa trở vào, lần này, bọn họ cũng không đến Giám Bảo Thất, mà chọn một mật thất gần đó để đảm bảo bí mật.
Trong ánh mắt chờ đợi của họ, Diệp Phong lấy ra mười mảnh ngọc giống y như lúc nãy đặt lên bàn. Nhìn đống ngọc này, Sơn Thành mừng rỡ, hắn cầm từng cái để kiểm tra rồi thõa mãn gật đầu.
“Những vật này có chất lượng y như lúc nãy, không cần kiểm tra! Không biết......!”
Nói đến đây, hắn nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt chờ đợi. Diệp Phong cũng không để Sơn Thành thất vọng. Một lần nữa, hắn đặt ba mảnh ngọc khác lên bàn.
Cầm lên ba mảnh ngọc này, cảm nhận nguồn năng lượng trong đó, một Đấu Vương như Sơn Thành cũng phải ngây ngẩn. Phía bên cạnh, Nhã Phi cùng người trung niên không hiều được gì xảy ra. Chỉ có Diệp Phong là vẫn mỉm cười.
Sau một hồi, Sơn Thành mới lắp bắp nhìn về Diệp Phong, kinh hãi nói.
“Đây là.......!”
“Ngươi đoán đúng! Đây là ba đòn của Ngũ tinh Đấu Vương!!!”
Gật đầu, Diệp Phong nói ra câu trả lời khẳng định, không hề để ý đến ba người kia đang kinh hãi.
“Đấu Vương sao......!”
Nhã Phi bị kinh ngạc đến mức thốt lên, nhưng nàng vội vàng che miệng của mình lại. Người trung niên thì đã sợ đến chết đứng. Hết Đấu Linh rồi đến Đấu Vương, bối cảnh của Diệp Phong thật ra là gì? Câu hỏi này cùng xuất hiện trong đầu của ba người, Nhưng không ai dám hỏi. Lỡ đắc tội Diệp Phong thì hắn chỉ mang ra vài mảnh ngọc như thế này đủ để dọn dẹp cả Ô Thản Thành rồi.
“Hà hà! Có cần thử không?”
Thấy ba người phản ứng mãnh liệt như thế, Diệp Phong rất thõa mãn. Hắn nhìn về phía Sơn Thành dò hỏi. Lần này, Sơn Thành vội vàng lắc đầu. Nói giỡn à, hắn chỉ mới là Nhị Tinh Đấu Vương thôi, mà năng lượng trong đó khiến hắn cảm thấy uy hiếp vô cùng, nếu thử thì hắn chỉ có nước trọng thương.
“Gì chứ? Còn nữa sao?”
Ngay khi ba người còn đang suy nghĩ bâng quơ về thân phận của Diệp Phong, hắn lại đặt một bình ngọc lên bàn để cho ba người hoảng hốt.
Nhẹ nhàng đặt ba miếng ngọc quý giá xuống bàn, Sơn Thành nuốt một ngụm nước miếng rồi đưa tay cầm lấy bình ngọc.
“Hít hà......!”
Bình ngọc vừa mở, một mùi thơm thấm tận tâm can đã tỏa ra toàn bộ mật thất, khiến cho những ai hít phải mùi hương này đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ngài còn là luyện dược sư??”
Nhìn Diệp Phong, Sơn Thành không kìm lòng được mà hỏi. Hắn không ý thức được rằng xưng hô của mình với Diệp Phong đã trở nên cung kính hơn lúc nãy.
“Ừm! Đây là Hồi Nguyên Đan, từ Đấu Hoàng trở xuống dùng nó, dù có trọng thương sắp chết cũng sẽ hồi phục hoàn toàn, không hề có di chứng. Các ngươi có thể mời luyện dược sư đến kiểm tra số đan dược này!”
Diệp Phong không nói láo. Hắn biết luyện dược thật. Từ lúc đầu, các phó bản hắn trải qua đều không gây khó khăn gì cho hắn. Lúc nhàn rỗi, hắn đều bỏ thời gian nghiên cứu luyện đan, không chỉ thế mà còn có trận pháp, luyện khí. Tự luyện là không thể nào, nhưng hắn có Hệ Thống, bỏ ra một số tiền lớn, Diệp Phong đã mua ba bản tâm đắc cả đời của ba vị Đan Thần, Trận Thần, Khí Thần. Tuy hắn không hiểu Ảo Tưởng Thần có cách gì để lấy ba bản tài liệu vô giá này, nhưng hắn không ngại học.
Là một người được Ảo Tưởng Thần đã chọn, có thể nói thiên phú và ngộ tính của Diệp Phong là siêu hạng. Đến tận bây giờ, Trận Pháp, luyện đan, luyện khí, hắn đều đã tiến gần đến đỉnh cao. Đương nhiên, Diệp Phong không dám nói là đệ nhất trên toàn vũ trụ rộng lớn kia, nhưng riêng ở Đấu Khí Đại Lục, Diệp Phong dám chắc mình là vô đối.
Trở lại hiện tại, ba người Nhã Phi đã chết lặng. Cũng không có ý định gọi vị Luyện dược sư duy nhất của Phòng đấu giá là Nhị Phẩm Luyện dược sư Cốc Ni đến kiểm tra. Nếu quả thật đan dược này có hiệu quả này như Diệp Phong nói thì chúng ít nhất cũng là Ngũ Phẩm, Nhị Phẩm Luyện dược sư khó mà giám định được.
Thế nhưng, trong suy nghĩ của mọi người vẫn không dám tin tưởng lời Diệp Phong nói. Một vị Ngũ phẩm Luyện dược sư trẻ như hắn sao? Quả thật không thể nào.
Cũng thông cảm cho ba người này, dù sao mình nói ra tin tức quá kinh khủng nên họ khó mà tin được. Diệp Phong đứng dậy, bước đến trước mặt Sơn Thành, lấy bình đan dược từ tay lão đưa cho người trung niên rồi mỉm cười với Sơn Thành.
“Ta biết là việc này quá khó tin! Nên thử nghiệm miễn phí không sao! Chỉ là hơi ủy khuất cho người rồi!”
“Hả? Là sao??”
“Bành!”
Còn chưa hiểu ý định của Diệp Phong là gì, Sơn Thành đã cảm nhận một nguồn sức mạnh dời núi lấp biển đánh lên người của mình, đập lão bay ngược về phía sau.
Đau đớn làm cho lão thanh tĩnh, nhìn lại người ra tay là Diệp Phong. Sơn Thành nhất thời nổi giận. Lão là Đấu Vương, đâu phải ai cũng có thể đánh.
“Ngươi....!”
Còn chưa kịp nói gì, khi hắn vừa bay lùi về vài mét, một sức hút đã kéo lão về phía Diệp Phong.
Nhìn mình và đối phương càng ngày càng gần, Sơn Thành cười lạnh, đang định dạy cho Diệp Phong một bài học thì mới cảm thấy, Đấu Khí của mình đã bị Diệp Phong làm gì mà tiêu hao hết sạch.
“Bốp!!”
Một đấm nữa của Diệp Phong đập vào mặt Sơn Thành, sau đó hắn lại dùng Vạn Tượng Thiên Dẫn kéo đối phương lại để hành hạ. Thế là Sơn Thành không thể không thoát khỏi vận mệnh bị Diệp Phong làm quả bóng hành hạ liên tục. Nhưng trong lòng lão cũng không dám uất ức, theo thực lực mà Diệp Phong biểu hiện ra thì hắn mạnh hơn lão rất nhiều.
Nhìn cảnh tượng này, đầu của Nhã Phi và người trung niên đều cảm thấy ong ong. Cứ nghĩ mình đang là mơ. Bấu vào tay của mình một cái, cảm giác đau đớn làm cho Nhã Phi xác định rằng đây là sự thật. Nhìn về Diệp Phong, nhớ lại những lời hắn nói ban đầu, tâm tình nàng trở nên phức tạp.
Đánh cho Sơn Thành thoi thóp, hít vào nhiều mà thở ra thì ít, Diệp Phong mới chịu ngừng tay. Hắn quay về ngồi lại chiếc ghế cũ, liếc đến người trung niên và nói.
“Mau để hắn dùng một hạt đan dược!!!”
“Vâng... vâng!!!”
Nghe thấy lời của Diệp Phong, người trung niên mới tỉnh hồn, cung kính vâng lời lấy ra một hạt đan dược nhét vào miệng của Sơn Thành đang thoi thóp.
Năm phút sau, Sơn Thành đã có thể đứng dậy, hoạt động bình thường. Giật lấy bình đan dược trên tay người trung niên, hắn dùng hai tay ôm vào giống như sợ Diệp Phong đổi ý.
“Tiên Đan a!!”
Cảm thán một câu, Sơn Thành nhìn về Diệp Phong cung kính đến không thê cung kính hơn nữa. Hơn ai hết, hắn hiểu thương tính của mình là thế nào, xương cốt đứt gãy, đấu khí trống rỗng, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương nặng nề. Vậy mà dùng hạt đan dược này, chỉ cần năm phút mà thương tích của hắn đã khôi phục hoàn toàn, đấu khí khôi phục đầy đủ. Điều này chứng minh đúng lời của Diệp Phong nói, cũng cho thấy đan dược này phải là Lục Phẩm.
“Đại nhân! Không biết ngài còn có yêu cầu gì không? Ta sẽ cố hết sức đáp ứng!
Đi theo những người này, tất cả đều đi đến một cái sân rộng lớn. Đưa miếng ngọc cho Nhã Phi, người chỉ mới là một đấu giả, Sơn Thành lên tiếng.
“Nhã Phi tiểu thư, mời ngươi bóp miếng ngọc này về hướng ta”
Là một Đấu Vương, Sơn Thành cũng không ngại đỡ một đòn của Đấu Linh, dù cho là Cửu tinh Đấu linh đi nữa cũng vô dụng với hắn.
Hơi chần chờ, rồi nhã Phi cũng gật đầu, nàng liếc nhìn Diệp Phong một lần, sau đó đưa đấu khí vào mảnh ngọc rồi bóp nát.
Mảnh ngọc vừa vỡ, một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ nó, theo sau đó là một cột năng lượng bắn thẳng về phía Sơn Thành. Nhìn cột năng lượng này, mắt của Sơn Thành lộ ra vẻ thõa mãn, đòn này chính là ngang với một vị Đấu Linh rồi. Phất tay đánh vỡ đòn tấn công này, Sơn Thành nhìn về Diệp Phong còn mang thêm chút kính trọng.
Không nói thực lực của Diệp Phong thế nào, chỉ việc hắn có một món ngọc thế này đủ để cho thấy tài lực của hắn mạnh thế nào rồi. Sơn Thành thầm suy đoán gia thế của Diệp Phong là gia tộc nào, tại sao lại chưa bao giờ nghe thấy danh tiếng của hắn.
Đối diện Sơn Thành, Diệp Phong mỉm cười nói:
“Thế nào? Có đúng như lời ta nói??”
“đúng đúng! Tiểu huynh đệ còn vật này không??”
“Vào trong hãy nói!”
Một lần nữa trở vào, lần này, bọn họ cũng không đến Giám Bảo Thất, mà chọn một mật thất gần đó để đảm bảo bí mật.
Trong ánh mắt chờ đợi của họ, Diệp Phong lấy ra mười mảnh ngọc giống y như lúc nãy đặt lên bàn. Nhìn đống ngọc này, Sơn Thành mừng rỡ, hắn cầm từng cái để kiểm tra rồi thõa mãn gật đầu.
“Những vật này có chất lượng y như lúc nãy, không cần kiểm tra! Không biết......!”
Nói đến đây, hắn nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt chờ đợi. Diệp Phong cũng không để Sơn Thành thất vọng. Một lần nữa, hắn đặt ba mảnh ngọc khác lên bàn.
Cầm lên ba mảnh ngọc này, cảm nhận nguồn năng lượng trong đó, một Đấu Vương như Sơn Thành cũng phải ngây ngẩn. Phía bên cạnh, Nhã Phi cùng người trung niên không hiều được gì xảy ra. Chỉ có Diệp Phong là vẫn mỉm cười.
Sau một hồi, Sơn Thành mới lắp bắp nhìn về Diệp Phong, kinh hãi nói.
“Đây là.......!”
“Ngươi đoán đúng! Đây là ba đòn của Ngũ tinh Đấu Vương!!!”
Gật đầu, Diệp Phong nói ra câu trả lời khẳng định, không hề để ý đến ba người kia đang kinh hãi.
“Đấu Vương sao......!”
Nhã Phi bị kinh ngạc đến mức thốt lên, nhưng nàng vội vàng che miệng của mình lại. Người trung niên thì đã sợ đến chết đứng. Hết Đấu Linh rồi đến Đấu Vương, bối cảnh của Diệp Phong thật ra là gì? Câu hỏi này cùng xuất hiện trong đầu của ba người, Nhưng không ai dám hỏi. Lỡ đắc tội Diệp Phong thì hắn chỉ mang ra vài mảnh ngọc như thế này đủ để dọn dẹp cả Ô Thản Thành rồi.
“Hà hà! Có cần thử không?”
Thấy ba người phản ứng mãnh liệt như thế, Diệp Phong rất thõa mãn. Hắn nhìn về phía Sơn Thành dò hỏi. Lần này, Sơn Thành vội vàng lắc đầu. Nói giỡn à, hắn chỉ mới là Nhị Tinh Đấu Vương thôi, mà năng lượng trong đó khiến hắn cảm thấy uy hiếp vô cùng, nếu thử thì hắn chỉ có nước trọng thương.
“Gì chứ? Còn nữa sao?”
Ngay khi ba người còn đang suy nghĩ bâng quơ về thân phận của Diệp Phong, hắn lại đặt một bình ngọc lên bàn để cho ba người hoảng hốt.
Nhẹ nhàng đặt ba miếng ngọc quý giá xuống bàn, Sơn Thành nuốt một ngụm nước miếng rồi đưa tay cầm lấy bình ngọc.
“Hít hà......!”
Bình ngọc vừa mở, một mùi thơm thấm tận tâm can đã tỏa ra toàn bộ mật thất, khiến cho những ai hít phải mùi hương này đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ngài còn là luyện dược sư??”
Nhìn Diệp Phong, Sơn Thành không kìm lòng được mà hỏi. Hắn không ý thức được rằng xưng hô của mình với Diệp Phong đã trở nên cung kính hơn lúc nãy.
“Ừm! Đây là Hồi Nguyên Đan, từ Đấu Hoàng trở xuống dùng nó, dù có trọng thương sắp chết cũng sẽ hồi phục hoàn toàn, không hề có di chứng. Các ngươi có thể mời luyện dược sư đến kiểm tra số đan dược này!”
Diệp Phong không nói láo. Hắn biết luyện dược thật. Từ lúc đầu, các phó bản hắn trải qua đều không gây khó khăn gì cho hắn. Lúc nhàn rỗi, hắn đều bỏ thời gian nghiên cứu luyện đan, không chỉ thế mà còn có trận pháp, luyện khí. Tự luyện là không thể nào, nhưng hắn có Hệ Thống, bỏ ra một số tiền lớn, Diệp Phong đã mua ba bản tâm đắc cả đời của ba vị Đan Thần, Trận Thần, Khí Thần. Tuy hắn không hiểu Ảo Tưởng Thần có cách gì để lấy ba bản tài liệu vô giá này, nhưng hắn không ngại học.
Là một người được Ảo Tưởng Thần đã chọn, có thể nói thiên phú và ngộ tính của Diệp Phong là siêu hạng. Đến tận bây giờ, Trận Pháp, luyện đan, luyện khí, hắn đều đã tiến gần đến đỉnh cao. Đương nhiên, Diệp Phong không dám nói là đệ nhất trên toàn vũ trụ rộng lớn kia, nhưng riêng ở Đấu Khí Đại Lục, Diệp Phong dám chắc mình là vô đối.
Trở lại hiện tại, ba người Nhã Phi đã chết lặng. Cũng không có ý định gọi vị Luyện dược sư duy nhất của Phòng đấu giá là Nhị Phẩm Luyện dược sư Cốc Ni đến kiểm tra. Nếu quả thật đan dược này có hiệu quả này như Diệp Phong nói thì chúng ít nhất cũng là Ngũ Phẩm, Nhị Phẩm Luyện dược sư khó mà giám định được.
Thế nhưng, trong suy nghĩ của mọi người vẫn không dám tin tưởng lời Diệp Phong nói. Một vị Ngũ phẩm Luyện dược sư trẻ như hắn sao? Quả thật không thể nào.
Cũng thông cảm cho ba người này, dù sao mình nói ra tin tức quá kinh khủng nên họ khó mà tin được. Diệp Phong đứng dậy, bước đến trước mặt Sơn Thành, lấy bình đan dược từ tay lão đưa cho người trung niên rồi mỉm cười với Sơn Thành.
“Ta biết là việc này quá khó tin! Nên thử nghiệm miễn phí không sao! Chỉ là hơi ủy khuất cho người rồi!”
“Hả? Là sao??”
“Bành!”
Còn chưa hiểu ý định của Diệp Phong là gì, Sơn Thành đã cảm nhận một nguồn sức mạnh dời núi lấp biển đánh lên người của mình, đập lão bay ngược về phía sau.
Đau đớn làm cho lão thanh tĩnh, nhìn lại người ra tay là Diệp Phong. Sơn Thành nhất thời nổi giận. Lão là Đấu Vương, đâu phải ai cũng có thể đánh.
“Ngươi....!”
Còn chưa kịp nói gì, khi hắn vừa bay lùi về vài mét, một sức hút đã kéo lão về phía Diệp Phong.
Nhìn mình và đối phương càng ngày càng gần, Sơn Thành cười lạnh, đang định dạy cho Diệp Phong một bài học thì mới cảm thấy, Đấu Khí của mình đã bị Diệp Phong làm gì mà tiêu hao hết sạch.
“Bốp!!”
Một đấm nữa của Diệp Phong đập vào mặt Sơn Thành, sau đó hắn lại dùng Vạn Tượng Thiên Dẫn kéo đối phương lại để hành hạ. Thế là Sơn Thành không thể không thoát khỏi vận mệnh bị Diệp Phong làm quả bóng hành hạ liên tục. Nhưng trong lòng lão cũng không dám uất ức, theo thực lực mà Diệp Phong biểu hiện ra thì hắn mạnh hơn lão rất nhiều.
Nhìn cảnh tượng này, đầu của Nhã Phi và người trung niên đều cảm thấy ong ong. Cứ nghĩ mình đang là mơ. Bấu vào tay của mình một cái, cảm giác đau đớn làm cho Nhã Phi xác định rằng đây là sự thật. Nhìn về Diệp Phong, nhớ lại những lời hắn nói ban đầu, tâm tình nàng trở nên phức tạp.
Đánh cho Sơn Thành thoi thóp, hít vào nhiều mà thở ra thì ít, Diệp Phong mới chịu ngừng tay. Hắn quay về ngồi lại chiếc ghế cũ, liếc đến người trung niên và nói.
“Mau để hắn dùng một hạt đan dược!!!”
“Vâng... vâng!!!”
Nghe thấy lời của Diệp Phong, người trung niên mới tỉnh hồn, cung kính vâng lời lấy ra một hạt đan dược nhét vào miệng của Sơn Thành đang thoi thóp.
Năm phút sau, Sơn Thành đã có thể đứng dậy, hoạt động bình thường. Giật lấy bình đan dược trên tay người trung niên, hắn dùng hai tay ôm vào giống như sợ Diệp Phong đổi ý.
“Tiên Đan a!!”
Cảm thán một câu, Sơn Thành nhìn về Diệp Phong cung kính đến không thê cung kính hơn nữa. Hơn ai hết, hắn hiểu thương tính của mình là thế nào, xương cốt đứt gãy, đấu khí trống rỗng, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương nặng nề. Vậy mà dùng hạt đan dược này, chỉ cần năm phút mà thương tích của hắn đã khôi phục hoàn toàn, đấu khí khôi phục đầy đủ. Điều này chứng minh đúng lời của Diệp Phong nói, cũng cho thấy đan dược này phải là Lục Phẩm.
“Đại nhân! Không biết ngài còn có yêu cầu gì không? Ta sẽ cố hết sức đáp ứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.