Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 5: Nhã Phi

Phương

05/09/2014

“Ngươi chưa đủ tư cách nói những lời đó với ta!”

Nhìn Cát lão, Diệp Phong nói nhàn nhạt, rồi lại tiếp tục trò chuyện với Tiêu Viêm.

“Ách, chuyện này.......!”

Nhìn Cát lão đang bị treo thê thảm trên tường nhà, còn Diệp Phong vẫn ung dung dặn dò Tiêu Viêm thứ gì đó. Mọi người nuốt nước miếng liên tục. Không hề động đậy, giết một gã đại đấu sư, nếu Diệp Phong không buông tha thì Cát lão đã đứt đầu rồi. Giờ khắc này, không ai dám mở miệng cắt đứt lời Diệp Phong nữa, ngay cả Tiêu Chiến lẫn Huân Nhi cũng e ngại vô cùng. Ai biết tên này khùng lên chuyển tầm nhắm sang bọn thì sao.

Kinh hãi nhất vẫn là Nạp Lân Yên Nhiên, nàng hiểu rõ thực lực của Cát lão là thế nào. Vậy mà bị đánh bại không hề có tư cách phản kháng. Bắt đầu, nàng nhìn về Diệp Phong, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

“Tiểu Viêm tử, nhớ là chỉ có ba lần thôi! Ngươi phải chú ý mà sử dụng, ta đi đây, hẹn gặp lại!!!”

Vừa dứt lời, Diệp Phong cũng xóa bỏ bốn thanh kiếm đang khống chế Cát lão, mỉm cười nhìn mọi người ở đây một lần. Sau đó, thân thể của hắn từ từ bay lên, đến khi đủ độ cao, Diệp Phong cũng không nhìn lại mà phóng vút về phía thành thị gần đó.

Chứng kiến cảnh này, Cát lão lại hết hồn một lần nữa, cả người hắn ngồi bẹp xuống đất, miệng lẩm bẩm.

“Đấu Tông...... Ít nhất cũng là Đấu Tông.....!!!!”

Lão nói không hề nhỏ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Ai nấy đều phát ngốc, bề ngoài của Diệp Phong giống như chỉ hơn hai mươi, vậy mà lại là một vị Đấu Tông cường giả. Thế này quá mức nghịch thiên đi à nha.

Tỉnh thần lại, Cát lão nhìn về phía Tiêu Viêm đang cầm ba miếng ngọc bội, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ. Lão vội vàng kéo Nạp Lan Yên Nhiên ra khỏi Tiêu gia càng nhanh càng tốt, phải nhanh chóng báo lại việc này cho Tông chủ. Không ai chú ý, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về hướng Diệp Phong bay đi thất thần, ánh mắt hiện lên rất nhiều ánh sao, có hâm mộ, có kính sợ.

Từ xưa đến nay, mỹ nữ thích anh hùng, dù Diệp Phong không phải anh hùng, nhưng thực lực, tư chất mà hắn có còn kinh khủng hơn. Hắn đã thành công để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng của Nạp Lan Yên Nhiên.

.................................

Bay được một lát, Diệp Phong lại nhớ đến một việc quan trọng. Nếu hắn muốn sinh sống ở đại lục này, kim tệ chính là thứ không thể thiếu được. Dù hắn có thể mua kim tệ từ hệ thống, nhưng mà Diệp Phong không có ý định như thế. Giờ phút này, hắn có một kế hoạch muốn làm, vừa được tiền, vừa được mỹ nhân, chỉ là không được chính nghĩa cho lắm.

Khà khà khà....

Nghĩ nghĩ, Diệp Phong bắt đầu đáp xuống một vị trí không người gần Phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ. Sau đó hắn liền xuất phát vào phòng đấu giá. Vài tên thủ vệ ở bên ngoài nhìn thấy Diệp Phong tiến đến thì tập trung vào hắn, nhưng không hề có hành động gì.

Mà Diệp Phong cũng không dừng bước, một mạch đi thẳng vào, sau đó chọn lấy “Giám Bảo Thất” rồi tiến vào.

Ngay khi bước vào căn phòng này, Diệp Phong thầm rung động, ở bên trong đang có hai người đang ngồi trên ghế, một trung niên nhân, một cô gái, cũng chính cô gái này đã làm cho Diệp Phong rung động bởi vẻ đẹp của nàng.

Thân thể của cô gái này mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi bó sát người, lớp quần áo cao quý tinh tế ôm sát lấy những đường cong hoàn mỹ do nàng phô bày ra. Một đôi chân dài trắng như tuyết chói mắt, vô cùng mềm mại, làm bất kỳ người nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

Đôi mắt của nàng hẹp dài như hoa đào, mang theo vẻ quyến rũ vũ mị, càng tăng thêm sức hấp dẫn của nàng.

Ngay cả Diệp Phong, một người đã nhìn mỹ nữ quen rồi vẫn có phản ứng khi nhìn thấy nàng, đủ để biết sức hấp dẫn của nàng ra sao. Đương nhiên, rung động thì rung động, Diệp Phong cũng không hề tỏa ra vẻ thèm thuồng hay cợt nhã nào. Hắn cũng đã xác nhận được nữ nhân này là ai, mục tiêu đầu tiên của hắn, Nhã Phi.

Nhìn vẻ kinh diễm nhưng không cợt nhã, trần trụi trong mắt của Diệp Phong, Nhã Phi lập tức có hảo cảm với hắn, nhưng cũng còn chút không cam lòng, chẳng lẽ vẫn có nam nhân chống cự được vẻ đẹp của nàng sao?

Lúc này, người trung niên cũng chú ý đến Diệp Phong, nhìn Diệp Phong ăn mặc có vẻ cao quý, lại có khí chất đặc biệt, hắn liền nói một cách khách khí:

“Tiên sinh, ngài đến giám bảo sao?”

“Ừm!!”

Khẽ gật đầu, Diệp Phong ngồi xuống ở đối diện Nhã Phi, ngón tay của hắn gõ lên mặt bàn.

“Lần này ta muốn giao dịch rất lớn! Không biết các người có thể làm chủ không?”



Giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ, làm cho người trung niên nhíu mày. Hắn khẳng định.

“Đương nhiên! Tiên sinh cứ việc đưa ra vật phẩm, ta sẽ thay ngài làm chủ!”

“Ừm!!”

Đối phương đã xác nhận, Diệp Phong cũng không làm dáng nữa, hắn nhanh chóng lấy ra một miếng ngọc bội để lên bàn.

Cầm lấy ngọc bội, cảm nhận lấy luồng đấu khí cuồng cuộng trong nó, người trung niên nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Đây là.....!”

Đoán được người này sẽ thắc mắc, Diệp Phong cũng không bất ngờ, hắn nói một cách bình thãn, giống như vật này chẳng là cái gì cả.

“Bóp nát ngọc bội sẽ phóng ra một đòn toàn lực của Tam Tinh Đấu Linh!”

“A! Ra là thế.......! Ách... Cái gì??? Đấu linh???”

Vừa nghe xong, người trung niên gật đầu nói nhàn nhạt, trong khi Nhã Phi lại biểu lộ vẻ kinh dị. Rất nhanh, người trung niên cũng chú ý đến điểm khác thường, hắn ngẫm lại lời của Diệp Phong rồi sợ đến mức nhảy cẩn lên. Nâng niu miếng ngọc trong lòng bàn tay cứ sợ vỡ, nhìn Diệp Phong với vẻ hoài nghi, hắn hỏi lại lần nữa.

“thật sự là một đòn toàn lực của Đấu linh?”

Hơi khó chịu, Diệp Phong nhíu mày.

“Ta nói dối ngươi làm gì??”

Lúc này, người trung niên cũng đã hiểu vì sao Diệp Phong lại hỏi hắn có thể làm chủ hay không rồi. Quả thật nói đúng như lời Diệp Phong nói, hắn không thể làm chủ được. Nhìn Diệp Phong với vẻ hộ thẹn, người trung niên hạ thấp tư thế rồi nói.

“Đại nhân, kính xin ngài đợi một lát để ta mời người có quyền hạn đến xử lý. Quả thật ta làm chủ không được!!”

“Nhanh nhanh lên một chút!”

Phất tay, Diệp Phong hối thúc, mà người trung niên này cũng không dám chần chờ, đặt ngọc bội xuống bàn rồi chạy thẳng vào trong.

Thế là cả căn phòng chỉ còn mỗi Diệp Phong và Nhã Phi, cả hai đều không nói chuyện gì, khiến cho không gian khá quỷ dị.

Cuối cùng, Diệp Phong chính là người mở miệng trước.

“ Tên cô nương là.....?”

“Đại nhân không biết là muốn hỏi tên ai đó thì nên xưng tên trước sao?”

Vuốt vuốt mũi, Diệp Phong cười cười.

“Ta gọi Diệp Phong....!”

“Nhã Phi.....!”

Lại im lặng. Sau đó, Diệp Phong lại quyết tâm truy hỏi.

“Cô nương là thành viên của gia tộc Thước Đặc Nhĩ?”



Hơi kinh ngạc, Nhã Phi nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt đề phòng.

“Sao ngươi lại biết?”

“ha ha ha! Gia tộc Thước Đặc Nhĩ, Tam đại gia tộc của Già Mã Đế Quốc, ai mà không biết cơ chứ? Đây lại là sản nghiệp của họ, thường thì là do thành viên trong gia tộc quản lý rồi!”

Đối với lời giải thích của Diệp Phong, Nah4 Phi cũng không nghi ngờ thêm gì nữa. Đang lúc nàng suy nghĩ thân phận của hắn, Diệp Phong lại nói tiếp.

“Với vẻ đẹp của nàng. Chắc chắn rằng sẽ bị rất nhiều nam nhân theo đuổi đúng chứ!?”

Nói ra, Diệp Phong mới nhận ra mình lỡ lời, chỉ là khi nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của Nhã Phi, hắn cũng không có ý định giải thích, mà lại lấn tới.

“Nếu có cơ hôi thoát khỏi gia tộc, tránh xa các cuộc đấu tranh quyền lực, sống tiêu dao cả đời, ngươi có nắm bắt lấy không?”

Nghe thấy lời nói to gan của Diệp Phong, Nhã Phi sững sốt nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng nàng vẫn không thể thấy được thứ gì từ đôi mắt trong veo của hắn. Nhất thời, nàng thở dài.

“Nào có chuyện dễ vậy?”

“Có hy vọng!!!”

Xem ra Nhã Phi cũng không ham thích cuộc sống rắc rối trong gia tộc lớn, Diệp Phong mừng rỡ. Chỉ cần nàng không phản đối là được rồi, hắn sẽ có cách để làm điều đó. Dù rằng sau này nàng có lẽ sẽ oán trách hắn một chút, nhưng không thành vấn đề, sau một thời gian Nhã Phi cũng sẽ nguôi ngoai mà thôi.

Đang lúc hắn định nói thêm điều gì đó thì đã phát hiện có hai người đang tiến về phía này. Rất nhanh, người trung niên nhân đã trở lại, đi trước hắn chính là một lão già xa lạ. Nhìn đấu khí trong người lão, Diệp Phong xác định người này là một vị Đấu Vương. Chỉ là hắn rất tò mò, tại sao lại có một vị Đấu Vương xuất hiện ở Ô Thản Thành?

Lúc này, người trung niên nhân nhanh chóng giới thiệu lão già cho Diệp Phong.

“Đại nhân! Vị này là ngài Thước Đặc Nhĩ Sơn Thành, cũng là một vị cường giả Đấu Vương. Do ngài ấy đang ở trong Ma thú sơm mạch nên ta sẵn tiện mời ngài ấy trở về để giám định!”

“Sơn Thành đại nhân, còn người này là.....!”

Nói đến đây, người trung niên bối rối, hắn quên mất là quên hỏi danh tánh của Diệp Phong rồi. Không để cho hắn khó xử, Diệp Phong đứng lên, chắp tay chào hỏi với Sơn Thành. Dù sao người ta cũng là Đấu Vương, cho chút mặt mũi, Diệp Phong cũng không thể vừa ngồi vừa chào hỏi với lão được.

“Xin chào các hạ! Ta tên Diệp Phong!”

“Ưm! Quả thật anh hùng xuất thiếu niên!”

Gật đầu đáp lại lời của Diệp Phong, lão già này ngồi xuống chiếc ghế của người trung niên lúc nãy, cầm lên miếng ngọc bội rồi nhìn về Diệp Phong và nghi vấn.

“Miếng ngọc này có chứa công kích của một vị Đấu Linh?”

“Đúng vậy!”

Diệp Phong gật đầu.

Tuy nhiên, Sơn Thành không dễ dàng tin như thế, dù hắn đã cảm giác được năng lượng trong miếng ngọc này đúng như lời của Diệp Phong nói, nhưng cũng không dám khẳng định.

“Có thể thử nghiệm không?”

“Ơ... Cái này....”

Diệp Phong cố ý làm ra vẻ khó xử cùng tiếc nuối. Điều này làm cho Sơn Thành biết được là lời nói của hắn hơi quá đáng. Vậy nên hắn cắn răng quyết định.

“Nếu quả thật nó có hiệu quả như ngươi nói! Ta sẽ bồi thường cho ngươi 30 vạn kim tệ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook