Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc

Chương 11: Lần Trước Bị Đòn Còn Không Nhớ Sao?

Tam Nguyệt Đường Lặc

22/10/2021

Tống Ngộ đã từng nghe nói qua nhà họ Mạnh, bắt đầu làm giàu từ chế tác sản phẩm điện tử nhỏ, sau đó Mạnh Vị Hoài thành lập công ty đầu tư vào nhiều nghiên cứu khoa học, bây giờ mở ra khá rộng, kinh doanh càng làm càng lớn.

Nhà họ Tống và nhà họ Mạnh không có hợp tác kinh doanh, giao tình cũng không sâu, chỉ là gặp mặt ở trong các yến tiệc lớn. Tống Ngộ đương nhiên không biết chuyện nhà họ Mạnh, lúc này nhìn tài liệu trước mặt, cảm thấy rất thú vị.

Mạnh Tiệm Vãn là một con nhóc vô cùng kiêu ngạo, là con riêng mẹ dẫn vào nhà họ Mạnh, bà cụ trong nhà, anh trai kế và chị kế đều không thích cô. Theo lý thuyết cô chính là đang ăn nhờ ở đậu, giống như kịch bản cô bé lọ lem, nhưng thực tế cô là hoàng hậu ác độc, hay đầu độc trắng trợn.

Tống Ngộ lật tiếp tài liệu, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới một hàng chữ trong đó. Lúc học đại học, Mạnh Tiệm Vãn mở một tiệm sơn móng tay[1], quy mô rất lớn, tên là "Sơn móng tay Hạng Vãn" .

[1] Tới đoạn này mới biết chỉ là tiệm sơn móng tay, không sơn móng chân như tiệm nail thường thấy, nên mình đổi lại tiệm sơn móng tay nhé^^

Như tìm được điểm đột phá, bình thường anh hay nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Chạy trời không khỏi nắng, chỉ cần biết địa chỉ thường trú của cô, anh sẽ có cách bắt cô để rửa sạch mối nhục này.

Hai lần Tống Ngộ bị Mạnh Tiệm Vãn nắm ở trong tay, trong lòng quả thật rất giận mà không có chỗ xả, nhưng gần đây anh bận đến không thể phân thân, công việc xử lý đếm không hết, lớn nhỏ gì đều giao cho anh làm, còn có xã giao, một ngày ba bữa đều trên bàn rượu.

Sau một tuần Tống Tiêu Chinh đi kiểm tra, rất tán thưởng anh, vì thế giao hết hoàn toàn công việc quản lý cho anh, trừ phi có quyết sách lớn quan trọng cần ông đứng ra giải quyết, còn không ông đều không đến công ty.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Tạ Vịnh đứng ở bên cạnh bàn, nghiêm túc báo cáo lịch trình: "Mười giờ sáng tổ chức hội nghị thu mua Hồng Kha, buổi chiều hẹn chơi golf với tổng giám đốc Chu-Chu Mộ Vân của tập đoàn Sâm Viễn, buổi tối đi xã giao bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Tô của Minh Khải..."

Tống Ngộ nghe đến đau đầu, giơ tay lên cắt ngang lời anh ta: "Tôi và Chu Mộ Vân là bạn bè, nói chuyện thì không cần cứ lướt qua đi, để tôi trực tiếp nói với cậu ta là được rồi."

Đương nhiên Tạ Vịnh biết rõ quan hệ bọn họ, ‘Mười sáu cậu chủ Đế Đô’ nghe như sấm bên tai[2]. Anh ta gạch đi kế hoạch buổi trưa, vì vậy thời gian cũng trống đi: "Tổng giám đốc Tống có cần tôi sắp xếp công việc khác giúp cậu không?"

[2] tên tuổi vang dội (thường là lời ca tụng khi mới gặp người nổi tiếng)

"Ý của anh là tôi không được nghỉ ngơi?" Tay Tống Ngộ đặt ở mép bàn, tựa ra ghế dựa như dáng vẻ ông chủ xa cách vạn dặm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Vịnh.

Tạ Vịnh nuốt nước miếng một cái, rồi nói: "Tổng giám đốc Tống, tôi không có ý đó."

Tống Ngộ không muốn nghe anh ta giải thích, nói thẳng: "Buổi chiều tôi có việc phải ra ngoài."

Tạ Vịnh lập tức nói tiếp: "Có chuyện gì ạ?" Anh ta hỏi rõ ràng, nếu như là công việc, anh ta sẽ sắp xếp xe đưa đón anh.

Bờ môi Tống Ngộ khẽ mở, phun ra hai chữ: "Báo thù."



Tạ Vịnh: "???"

Vừa qua khỏi buổi trưa, Tống Ngộ liền gọi video call cho Chu Mộ Vân, nói chuyện với anh ta trong hai giờ, rồi xử lý chuyện công việc, sau đó từ chối Tạ Vịnh sắp xếp xe cho anh, tự mình cầm chìa khóa xe lái đến tiệm sơn móng tay Hạng Vãn.

Tiệm nằm ở trung tâm của một con phố thương mại sầm uất, có hai tầng, được trang trí theo không gian cao cấp, xuyên qua cửa sổ kính sát đất có thể nhìn thấy bên trong bày ra rất nhiều loại máy móc, đủ loại màu sơn móng tay từ nhạt đến đậm được sắp xếp chỉnh tề ở trong tủ kính, trông rất bắt mắt. Ở bên ngoài nhìn vào trông không giống như tiệm sơn móng tay mà giống như cửa hàng trang sức xa xỉ.

Khoảng thời gian này Mạnh Tiệm Vãn nhàn rỗi nên cũng thường xuyên tới, hơn nửa ngày cô không có việc gì làm, thì nằm trên sofa chơi game, thấy Tưởng Vi Niên tới làm bài tập, thì vừa chơi game vừa mắng cậu ngu ngốc.

Tưởng Vi Niên không ngừng kêu khổ, thậm chí còn xuất hiện bóng ma tâm lý đối với Mạnh Tiệm Vãn.

Lúc này, Mạnh Tiệm Vãn đang ngồi trên bàn cậu làm bài tập, đôi chân buông thõng xuống bên cạnh bàn, thỉnh thoảng lắc lư một chút, tay cầm điện thoại chơi game PUBG.

Một ván kết thúc, Mạnh Tiệm Vãn nghiêng đầu liếc nhìn bài của cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vươn ngón tay chọc vào trán cậu: "Đầu cầu gắn trên cổ để trang trí hả? Một phương trình hóa học làm hơn mười phút, con mẹ nó cậu ngu đến vậy sao?"

Trước kia mỗi lần bị mắng Tưởng Vi Niên đều đỏ mặt, lâu ngày cũng tu luyện thành da mặt dày: "Còn không phải do chị sao, chơi game ầm ĩ làm phiền đến em."

"Đừng biện hộ cho sự ngu ngốc của cậu."

"..."

Tưởng Vi Niên cúi đầu xuống, giả chết không để ý tới Mạnh Tiệm Vãn.

Cậu biết mình có ầm ĩ với cô thì đến cuối cùng vẫn sẽ thua đến không nói được gì, cậu thừa nhận Mạnh Tiệm Vãn thông minh hơn cậu.

Trong kỳ nghỉ hè, khách tới sơn móng tay liên tục mỗi ngày, tầng hai gần như chiếm hết, nhân viên làm bận tối mày tối mặt. Bên ngoài tầng một, cô không để quá nhiều thứ, nên lộ vẻ tinh tế.

Mạnh Tiệm Vãn từ trên bàn nhảy xuống, mở tiếp một ván game, nghe bên trong điện thoại di động truyền ra "Bạn đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, cố lên bộ đội đặc chủng", cô nhấc ngón tay hoạt động, làm xong công tác chuẩn bị tác chiến.

Chuông gió ở cửa ra vào vang lên, Mạnh Tiệm Vãn không ngẩng đầu, nhân viên đi qua tiếp chuyện: “Xin chào anh, cho hỏi anh có nhu cầu gì?"

Tới tiệm sơn móng tay đều là các cô gái, hoặc là bạn trai đi cùng với bạn gái tới, từ trước đến nay chưa có đàn ông một mình đến đây, nên nhân viên tiệm nhất thời không hiểu được.

Tống Ngộ liếc mắt liền thấy ở bên trong sofa, đôi chân Mạnh Tiệm Vãn vểnh lên ở trên tay vịn, nói: "Tôi đến tìm người."



Giọng nói này có chút quen thuộc, Mạnh Tiệm Vãn sửng sốt, tầm mắt lưu luyến dời khỏi màn hình điện thoại, liếc nhìn người ở cửa ra vào, lông mày nhíu lại, dáng vẻ hơi có chút ngoài ý muốn.

"Tại sao lại là anh? Lần trước bị đòn còn chưa nhớ sao?" Vừa mới lơ là, ở trong game cô đã bị người bắn một phát, bởi vì đối phương dùng là 98K, nên thanh máu của cô tụt mất hơn một nửa, đối phương chỉ cần bổ thêm một phát súng, cô liền die. Mạnh Tiệm Vãn nhíu mày lại, giọng điệu không có ý tốt: "Sao anh giống như con chuột vậy, chạy loạn khắp nơi, ở đâu cũng thấy anh."

Gặp ở quán bar thì có thể xem như là trùng hợp, cô ở tiệm sơn móng tay của mình mà cũng gặp được anh, đúng là chuyện kì lạ.

Tống Ngộ nghe vậy, khuôn mặt liền u ám.

Mạnh Tiệm Vãn vừa ở trong trò chơi kêu Ngụy Xán Dương bảo vệ mình, vừa nói với Tống Ngộ: "Không phải anh đến để đập phá tiệm đấy chứ?" Cô bẻ cổ, động tác giống như chuẩn bị đi đánh nhau : "Vậy tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình giống như hai lần trước nữa."

Động tĩnh giữa hai người, mọi người ở tầng một đều nghe thấy, các cô gái đang sơn móng tay liên tục quay đầu nhìn Tống Ngộ, các cô ấy không có hứng thú với cuộc đối thoại của hai người, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt rất ưa nhìn, muốn ngắm nghía nhiều một chút..

Tống Ngộ đi tới trước mặt Mạnh Tiệm Vãn, nhìn cô từ trên cao xuống: "Con nhóc chết tiệt kia, cô mau đi ra đây cho tôi."

Tưởng Vi Niên ngẩng đầu lên từ trong đống bài tập, đầu óc có chút mơ hồ, đây là kẻ thù của chị Mạnh Tiệm Vãn tìm tới cửa? Ngàn vạn lần đánh nhau thì làm sao bây giờ? Cậu có nên báo cảnh sát trước không...

Nhưng Mạnh Tiệm Vãn rất bình tĩnh, hai ngón tay không ngừng bấm trượt trên màn hình di động, giống như không để Tống Ngộ ở trong mắt: "Đi ra ngoài làm gì? Anh muốn một mình đấu với tôi?" Cô "Móa" một tiếng rồi có lòng tốt nhắc nhở : "Lẽ nào Hứa Thiêm không có nói cho anh biết là anh sẽ không đánh lại được tôi sao? Tôi khuyên anh đừng nên tự rước lấy nhục."

Tống Ngộ tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều ở cùng một chỗ, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào kiêu ngạo giống như cô: "Mạnh Tiệm Vãn!"

"Trời nóng, đừng nên quá tức giận như vậy nha." Trong trò chơi, Mạnh Tiệm Vãn đang ngồi ở hàng sau xe, được Ngụy Xán Dương tiêm chất độc, cô ngước mắt, chớp chớp mắt với anh.

Lúc này Tống Ngộ mới phát hiện, cô cũng biết trang điểm, đuôi mắt màu hồng nhạt, làm nổi bật lên đôi mắt đào hoa trong sáng rung động lòng người, giống như trên đó dính một cánh hoa anh đào vậy.

Đương nhiên Mạnh Tiệm Vãn không biết trang điểm, đây là được một cô gái nhỏ trong tiệm trang điểm giúp, cô cảm thấy chơi vui nên cũng không từ chối.

Một giây trước còn xù lông giống như sư tử, trong nháy mắt biến thành tiểu miêu dịu ngoan, Tống Ngộ có hơi sửng sốt, không khỏi nhớ đến giấc mơ đêm hôm ấy.

Bỗng nhiên anh quay mặt đi, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng tâm tư anh chỉ chớp mắt một cái liền tỉnh táo lại, lần trước ở quán bar Mạnh Tiệm Vãn cũng làm ra dáng vẻ ngây thơ vô tội mê hoặc anh, sau đó thừa cơ hội anh không chú ý cho anh một đòn.

Dây cung trong đầu Tống Ngộ căng ra, như có phản xạ lui về sau một bước.

Quả nhiên, Mạnh Tiệm Vãn khẽ nở nụ cười: "Ngại quá, tiệm chúng tôi không chiêu đãi người đến gây sự, nếu đã đến đây, không bằng sơn móng tay đi? Khuyến mãi kỳ nghỉ hè, giảm 20%."

Cô nói xong, Tống Ngộ còn chưa kịp phản ứng lại, đã vẫy tay với Đào Nhiễm đang bận làm: "Tiểu Nhiễm, anh Tống này muốn sơn móng tay, em giúp anh ta thiết kế hình vẽ mới, nhớ đính thêm cái kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook