Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc

Chương 12: Tôi Bận Sơn Móng Tay

Tam Nguyệt Đường Lặc

25/10/2021

Đào Nhiễm vừa sơn xong móng tay cho một khách hàng, đối phương rất hài lòng, còn xòe bàn tay xinh đẹp chụp ảnh móng tay với nền vải kim sa màu hồng phấn. Đào Nhiễm chưa kịp thu dọn dụng cụ thì nghe tiếng bà chủ gọi, cô ấy sửng sốt một giây, sau đó ngẩng đầu đáp: “Vâng…vâng, mà khoan, chị nói ai muốn sơn móng tay?”

Mạnh Tiệm Vãn nhếch miệng cười, giương cằm chỉ người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Anh Tống."

Đào Nhiễm suýt chút nữa làm rớt chai sơn móng tay nhập khẩu cầm ở trên tay, chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Ngộ, đến khi khóe mắt giật giật, mới hỏi: "Em không nghe lầm chứ?"

Nói xong cô ấy liền che miệng lại, trong mắt đầy vẻ hối hận, mình không nên mang theo thành kiến đối đãi với khách hàng, lỡ như người ta có niềm yêu thích đặc biệt thì sao? Bị người khác đối xử như vậy chắc sẽ rất xấu hổ.

Mở cửa kinh doanh, điều quan trọng nhất là gì? Khách hàng là Thượng Đế!

Mỗi lần gặp Mạnh Tiệm Vãn, Tống Ngộ không có chút lực phản kích nào, lúc này cũng giống như vậy, anh mạnh miệng nói: "Ai nói là tôi sơn móng tay chứ?"

Mạnh Tiệm Vãn chìm đắm ở trong game, ung dung lười biếng nói: "Anh này, đừng có xấu hổ, việc gì cũng có lần đầu tiên, nếu anh sợ mình sẽ phải hối hận, thì quá lắm tôi miễn phí một lần thử nghiệm cho anh. Nếu như anh cảm thấy hài lòng, có thể đăng lên mạng xã hội quảng bá cửa hàng giúp tôi."

Lúc đầu Mạnh Tiệm Vãn chỉ muốn cho Tống Ngộ ăn quả đắng, muốn nhìn dáng vẻ anh tức giận đến giơ chân mà không làm gì được, nhưng lúc cô nói cô lại có cảm giác rất chân thật, cô hỏi ngược lại bản thân, dựa vào cái gì mà đàn ông không thể sơn móng tay? Đây có phải là suy nghĩ quá cứng nhắc rồi không.

Cô gật đầu quyết định với suy nghĩ đó: "Không sai, lần này là miễn phí, lần sau đến tôi lại giảm cho anh tám phần trăm, vậy đi!"

Tống Ngộ rơi vào trong sương mù, không đúng, sao cô ta quyết định luôn rồi?

Một giây sau,anh đã bị đặt ngồi ở trên ghế, Đào Nhiễm cẩn thận cầm ngón tay anh, oa, móng tay mềm mại, dài ngắn vừa đủ, hình dáng cũng vô cùng đẹp, vừa nhìn liền biết chưa từng sơn móng tay, là chuyên gia sơn móng tay đương nhiên rất thích loại móng tay rồi, chỉ cần mài giũa một chút là có thể sơn rồi.

Đào Nhiễm vừa chọn lựa màu sơn ở tủ kính phía sau, vừa giải thích theo thường lệ: "Anh Tống, anh yên tâm, sơn móng tay của tiệm chúng tôi đều là loại tốt nhất nhập từ nước ngoài về, tuyệt đối không thương tổn đến móng tay. Tất cả mẫu vẽ móng đều là do chuyên gia đích thân thiết kế, không phải kiểu street style xấu xí đâu."

Giọng nói cô ấy ngọt ngào, như những cô gái đáng yêu, Tống Ngộ lại như người máy bị hết pin, không nhúc nhích, cảm thấy như bên tai có 500 con ong đang gọi.

Anh không chú ý đến, mấy cô gái ở bên cạnh ngay cả sơn móng tay cũng không quan tâm, chỉ nhìn anh chằm chằm, với vẻ không thể tin được.

Đào Nhiễm không hổ là kim bài sơn móng tay trong tiệm, thoáng chốc đã sơn xong móng tay cho Tống Ngộ, cô ấy không thể không thừa nhận, cô ấy cố ý tăng nhanh tốc độ, là vì lo khách hàng này giữa đường chạy mất.

Đại cáo thành công, Đào Nhiễm khoanh tay trước ngực, tri kỷ nói: "Tôi đã sơn cho anh hai lớp gel bóng, chỉ cần anh không cố ý phá hư nó, thì sơn này hơn một tháng sẽ không trôi."



Mạnh Tiệm Vãn đã sớm đánh xong một ván trò chơi, cô chống cằm quan sát Tống Ngộ sơn móng tay, cười đến toàn thân đều giật, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến khách hàng khác trong tiệm, cô đã cười như tiếng gà bị đánh rồi.

Tưởng Vi Niên trốn ở trong bài tập nhìn ác ma cười đến vai run lên, trong đáy lòng thật khâm phục cô, anh Tống kia rõ ràng là mang theo dao đến trả thù, mà thế nào lại bị kéo đi sơn móng tay.

Đến khi Tống Ngộ lấy lại tinh thần, anh đã không thể nhìn nổi mười ngón tay của mình, trên móng tay sơn màu cầu vồng rực rỡ, còn có đính kim cương vỡ thành hình ngôi sao, phía bên trên rắc bột vàng tỏa ra tia sáng nhỏ.

Một nữ sinh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Bling bling, đẹp quá."

Đào Nhiễm thấy Tống Ngộ đang nhìn móng tay, lại bắt đầu không ngừng giải thích: "Đây là mẫu vẽ tôi mới thiết kế mấy ngày trước, cầu vồng vào ban ngày rất đẹp, ngôi sao vào buổi tối cũng rất đẹp, hòa hợp như vậy, thì buổi sáng hay buổi tối anh đều rất đẹp."

Tống Ngộ: "..."

Đầu óc anh nhất định là bị đập rồi, mới chạy tới đây trả thù.

Chẳng biết lúc nào, Mạnh Tiệm Vãn đã đứng ở phía sau Tống Ngộ, nhìn móng tay anh mới sơn ở khoảng cách gần, hài lòng khen: "Không tệ không tệ, Tiểu Nhiễm, chút nữa làm cho chị kiểu giống như vậy." Lần trước Đào Nhiễm đã gợi ý cô sơn mẫu vẽ mà cô ấy mới thiết kế, nhưng cô cho rằng là hình dạng kỳ quái nào đó, không nghĩ tới thật sự rất ưa nhìn.

Đào Nhiễm vô cùng vui vẻ: "Bà chủ, chị muốn sơn móng tay đôi với anh Tống sao? Em có thể đổi bột màu vàng thành màu bạc."

Mạnh Tiệm Vãn cắt ngang lời cô ấy: "Gì mà sơn móng tay đôi, nói hưu nói vượn."

Tống Ngộ cảm thấy, trên đời này sai lầm lớn nhất chính là xem Mạnh Tiệm Vãn là kẻ thù, mà người khác lại xem Mạnh Tiệm Vãn là người yêu anh, chuyện này càng không thể nào.

Điện thoại di động ở trong túi rung lên, Tống Ngộ vừa lấy ra liền thấy ở trong nhóm chat có người tag @ anh.

Triệu Dịch Sâm: "Tôi nghe lão Tam Chu nói, buổi chiều cậu không đi đánh Golf, là có chuyện gì đặc biệt sao? Tôi đây muốn đi theo tham gia trò vui @ Tống Ngộ "

Lần trước ở quán bar chơi đánh cược, Triệu Dịch Sâm sợ Tống Ngộ trả thù, nên thành thật mấy ngày, mà thấy Tống Ngộ không có động tĩnh, lúc này anh ta mới dám nói chuyện ở trong nhóm chat.

Nội tâm Tống Ngộ đang tức giận, nhưng không có chỗ nào trút ra, anh không nghĩ nhiều cầm điện thoại nhập chữ: "Tôi bận sơn móng tay!"

Triệu Dịch Sâm gửi tới một biểu cảm ‘Người bạn nhỏ có nhiều thắc mắc lắm phải không?’



Chu Mộ Vân: "Có phải ý tôi đang hiểu không?"

Yến Bắc: "Sơn, sơn móng tay? Cậu chắc đánh nhầm chữ."

Hứa Thiêm nhìn thấy tin trong nhóm chat, gần như phản ứng ngay lập tức, mấy năm anh ấy giúp Mạnh Tiệm Vãn quản lý tiệm sơn móng tay, vừa nhắc tới ‘Sơn móng tay’, anh ấy nghĩ đầu tiên đến chính là cô.

Hứa Thiêm vội dò hỏi: "Cậu đi gặp Mạnh Tiệm Vãn?"

Cố Thiệu Ninh: "Oa nha, Tiểu Bát Tiểu Bát, can đảm lắm! Nhưng với cương vị bạn bè, tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu, cánh tay của cậu không nên trật khớp lần nữa đâu, nếu không sau này sẽ hình thành thói quen trật khớp, thì khó rồi."

Tống Ngộ nhắn tin xong cùng không thèm nhìn di động, mà nói với Đào Nhiễm: "Gỡ hết mấy thứ trên móng tay tôi xuống."

"Hả? Tại sao? Không phải nhìn rất đẹp sao?" Đào Nhiễm quay đầu nhìn về phía Mạnh Tiệm Vãn với ánh mắt cầu cứu.

Vừa đúng lúc này, Tưởng Vi Niên nhận được điện thoại của mẹ, lo lắng nói với Mạnh Tiệm Vãn: "Tên cầm thú kia được thả ra, lại chạy đến quán gây sự, còn định đánh mẹ của em."

Mạnh Tiệm Vãn thu hồi vẻ mặt cười đùa lại, không do dự liền cầm lấy chìa khóa xe: "Tôi đi qua xem sao."

Tưởng Vi Niên ném bút: "Em đi chung với chị."

Mạnh Tiệm Vãn: "Cậu đi cũng không giúp được gì, có khi còn làm loạn thêm."

"Em mặc kệ, em phải về, mẹ của em cần em."

"Vậy thì đừng nói nhảm, lên xe."

Mạnh Tiệm Vãn đẩy cửa tiệm, giơ chìa khóa bấm mở khóa chiếc xe đang ở đằng xa. Tưởng Vi Niên nhanh chóng chạy tới, kéo cửa tay lái phụ, nghiêng người chui vào, thắt chặt dây an toàn, động tác làm liền một mạch.

Mạnh Tiệm Vãn đạp cần ga, động cơ phát ra tiếng nổ lớn, lúc Tống Ngộ đuổi theo, xe đã lái rời khỏi bãi đỗ xe trước cửa hiệu sơn móng tay, chỉ còn lại một phần đuôi xe.

Dưới ánh mặt trời sáng chói, Tống Ngộ trợn mắt kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook