Chương 5
Lục Tử Phi
29/08/2019
Hai tên thuộc hạ đi lại lôi cô đến trước mặt anh, mấy tên còn lại đập phá đồ linh tinh rối mù cả lên. Mặc nhân viên trong phòng can ngăn cũng không có tác dụng, có người đã điện cho Sở Tổng - Sở Thanh Hạ.
Từ Hy Viễn, anh lại làm loạn gì đây. Anh có thể nhắm vào tôi, công ti và bọn họ có lỗi gì với anh chứ?
Hắn đưa tay bóp lấy mặt cô, Tô Thiện tức tối quát vào mặt hắn Lần nào cũng chỉ biết bóp lấy mặt tôi, anh không thấy nhàm chán sao? Nói rồi, cô kéo bàn tay hắn,mcúi người cắn thật mạnh.
Ưm... Hắn ta đưa tay hắt cô ra, nhìn dấu răng rướm máu trên tay, mặt bất đầu nổi gân xanh đầy trán.
Cô dám cắn tôi?
Đúng, tôi cắn anh đấy, cắn chết nhà anh. Đụng vào cô là đủ lắm rồi, hắn có quyền gì đến công ti cô phá hoại, làm loạn chứ.
Từ Hy Viễn tức đến nghiến răng, hắn kéo lấy tay cô kéo ra ngoài.
Anh đứng lại đó, Từ Hy Viễn. Sở Thanh Hạ từ thang máy đi ra, chạy vội đến chắn trước mặt hắn.
Sao lại đập phá công ti em, em sẽ kiện anh.
Tay vẫn bóp chặt tay cô ,miệng lạnh lùng Trợ lí Vương,mí chi phiếu bồi thường cho cô ta. Còn cô, muốn kiện tôi sẽ hầu, giờ thì tránh ra.
Từ Hy Viễn, anh vô cớ gây sự ở công ti em giờ lại nói giọng điệu này, là sao? Sở Thanh Hạ luôn cố ý lấy lòng người đàn ông này, nhưng giờ thì cô ta không nhẫn nhịn nổi nữa.
Tránh ra.
Em không tránh.
Cô ta vừa dứt lời liền bị hắn không chút nương tay mà gạt sang một bên, kéo tay Tô Thiện rời khỏi đó.
Từ Hy Viễn, buông tay ra .Anh điên khùng gì vậy.
Hắn ta xoay người theo thói quen đưa tay bóp lấy mặt cô Cô còn dám lớn tiếng, cô có tin tôi bóp nát mặt cô không?
Anh lúc nào cũng chỉ có vậy, ngoài bóp mặt tôi ra thì anh làm được gì sao? Có giỏi thì giết tôi tại đây luôn đi. Gương mặt cô hằng ngày bị hắn bóp qua bóp lại, Tô Thiện sớm đã không chịu nổi.
Con mẹ nó, cô được lắm. Hắn quát lên một tiếng rồi hắt người cô xuống đất, từ trên cúi xuống nhìn cô như bạo chúa Tôi không biết Tô Thiện như cô cũng khá mạnh mồm, còn dám cãi lời tôi.
Tô Thiện chịu đau đớn mà đứng dậy, nhìn ánh mắt hắn đỏ bừng mà có phần hơi sợ hãi Anh... anh không có quyền cấm tôi đi làm, anh không có quyền đến công ti tôi đập phá.
Haha, tôi không có quyền? Vậy cô nói cô có quyền sao? Cô Tô?
Tôi mặc kệ anh, tôi quay về công ti trước. Cô vừa xoay người hắn đã bắt được tay cô, thô bạo lôi đi mặc cô vùng vẫy.
Từ Hy Viễn, đồ khốn nhà anh bỏ ra.
Hắn dừng bước xoay người nhìn cô, ánh mắt lại thêm phần hung tợn Đồ khốn?
Tô Thiện bất giác lùi lại phía sau, có ý định bỏ chạy, ánh mắt hắn cứ như thể muốn nuốt luôn cô.
Được lắm, tôi đây sẽ cho cô biết thế nào là đồ khốn. Dứt lời ,hắn lôi cô vào trong xe, vừa đóng sầm cửa liền xoay người đè lên người cô, ra sức xé rách áo sơ mi của cô. Dùng sức cắn xuống phần nhạy cảm trước ngực, Tô Thiện bị đè ép, bị cắn đến đau nhức. Cô ngoài cố chịu ra thì cũng chẳng làm được gì hắn, hai tay đã sớm bị hắn kiềm chặt đưa lên trên đầu.
Hắn ta thỏa mãn liếm vết máu trước ngực cô, ngước đầu liếc mắt nhìn cô Thế nào? La lên đi, không đau sao?
Nụ cười của hắn khiến cô hận tận xương máu, cô nhìn hắn lúc này, chỉ muốn một dao đâm chết hắn.
Hắn nhìn cô căm phẫn trừng mắt hắn, thích thú rướn người liếm môi cô, rồi lại cắn lên đó. Tô Thiện quay mặt tránh né, hắn liền bóp mặt cô ép cô đối diện với mình, một lần một lần liếm cắn lên từng nơi.
Vào giây phút Tô Thiện nghe tiếng leng keng của thắt lưng được tháo ra, cô cuối cùng cũng lên tiếng, mở giọng cầu xin Đừng... Chân cô bắt giác khép chặt, gương mặt trắng bệch nhìn hắn, cô quả thực rất sợ hắn đi vào, rất đau đớn.
Sợ sao? Yên tâm đi, lần này tôi sẽ trừng phạt thích đáng. Em dám tự ý cãi lời tôi, hậu quả như vậy không phải đã rất nhẹ nhàng rồi sao? Hắn ta xông vào, lần này còn tệ hơn những lần trước, điên cuồng chiếm lấy cô không buông.
Đừng... chúng ta đang ở ngoài đường...
Không tới lượt em lên tiếng, nếu em ngoan ngoãn thì đã không thế này. Hắn tiếp tục ra vào luân động, mạnh bạo đâm sâu vào trong cô.
... tôi... tôi sẽ không đi làm nữa... anh đừng... đừng như vậy nữa...
Hắn ta nhếch môi cười khẩy, lại thêm mạnh bạo phía dưới Vậy sao? Nhưng tôi không muốn nữa, tôi muốn em làm việc cho tôi.
Tôi không... ưm...
Tôi đã nói rồi, không tới lượt em quyết định. Cuộc hành hạ kéo dài tới vài tiếng sau, Tô Thiện quần áo sộc sệch, cả người đầy vết bầm tím và vết cắn. Cô như cái xác vô hồn co ro một góc trên ghế, còn hắn ta, vẫn bộ dạng phong lưu như vậy, ngồi bên cạnh nhàn nhã hút thuốc.
Từ Hy Viễn, anh lại làm loạn gì đây. Anh có thể nhắm vào tôi, công ti và bọn họ có lỗi gì với anh chứ?
Hắn đưa tay bóp lấy mặt cô, Tô Thiện tức tối quát vào mặt hắn Lần nào cũng chỉ biết bóp lấy mặt tôi, anh không thấy nhàm chán sao? Nói rồi, cô kéo bàn tay hắn,mcúi người cắn thật mạnh.
Ưm... Hắn ta đưa tay hắt cô ra, nhìn dấu răng rướm máu trên tay, mặt bất đầu nổi gân xanh đầy trán.
Cô dám cắn tôi?
Đúng, tôi cắn anh đấy, cắn chết nhà anh. Đụng vào cô là đủ lắm rồi, hắn có quyền gì đến công ti cô phá hoại, làm loạn chứ.
Từ Hy Viễn tức đến nghiến răng, hắn kéo lấy tay cô kéo ra ngoài.
Anh đứng lại đó, Từ Hy Viễn. Sở Thanh Hạ từ thang máy đi ra, chạy vội đến chắn trước mặt hắn.
Sao lại đập phá công ti em, em sẽ kiện anh.
Tay vẫn bóp chặt tay cô ,miệng lạnh lùng Trợ lí Vương,mí chi phiếu bồi thường cho cô ta. Còn cô, muốn kiện tôi sẽ hầu, giờ thì tránh ra.
Từ Hy Viễn, anh vô cớ gây sự ở công ti em giờ lại nói giọng điệu này, là sao? Sở Thanh Hạ luôn cố ý lấy lòng người đàn ông này, nhưng giờ thì cô ta không nhẫn nhịn nổi nữa.
Tránh ra.
Em không tránh.
Cô ta vừa dứt lời liền bị hắn không chút nương tay mà gạt sang một bên, kéo tay Tô Thiện rời khỏi đó.
Từ Hy Viễn, buông tay ra .Anh điên khùng gì vậy.
Hắn ta xoay người theo thói quen đưa tay bóp lấy mặt cô Cô còn dám lớn tiếng, cô có tin tôi bóp nát mặt cô không?
Anh lúc nào cũng chỉ có vậy, ngoài bóp mặt tôi ra thì anh làm được gì sao? Có giỏi thì giết tôi tại đây luôn đi. Gương mặt cô hằng ngày bị hắn bóp qua bóp lại, Tô Thiện sớm đã không chịu nổi.
Con mẹ nó, cô được lắm. Hắn quát lên một tiếng rồi hắt người cô xuống đất, từ trên cúi xuống nhìn cô như bạo chúa Tôi không biết Tô Thiện như cô cũng khá mạnh mồm, còn dám cãi lời tôi.
Tô Thiện chịu đau đớn mà đứng dậy, nhìn ánh mắt hắn đỏ bừng mà có phần hơi sợ hãi Anh... anh không có quyền cấm tôi đi làm, anh không có quyền đến công ti tôi đập phá.
Haha, tôi không có quyền? Vậy cô nói cô có quyền sao? Cô Tô?
Tôi mặc kệ anh, tôi quay về công ti trước. Cô vừa xoay người hắn đã bắt được tay cô, thô bạo lôi đi mặc cô vùng vẫy.
Từ Hy Viễn, đồ khốn nhà anh bỏ ra.
Hắn dừng bước xoay người nhìn cô, ánh mắt lại thêm phần hung tợn Đồ khốn?
Tô Thiện bất giác lùi lại phía sau, có ý định bỏ chạy, ánh mắt hắn cứ như thể muốn nuốt luôn cô.
Được lắm, tôi đây sẽ cho cô biết thế nào là đồ khốn. Dứt lời ,hắn lôi cô vào trong xe, vừa đóng sầm cửa liền xoay người đè lên người cô, ra sức xé rách áo sơ mi của cô. Dùng sức cắn xuống phần nhạy cảm trước ngực, Tô Thiện bị đè ép, bị cắn đến đau nhức. Cô ngoài cố chịu ra thì cũng chẳng làm được gì hắn, hai tay đã sớm bị hắn kiềm chặt đưa lên trên đầu.
Hắn ta thỏa mãn liếm vết máu trước ngực cô, ngước đầu liếc mắt nhìn cô Thế nào? La lên đi, không đau sao?
Nụ cười của hắn khiến cô hận tận xương máu, cô nhìn hắn lúc này, chỉ muốn một dao đâm chết hắn.
Hắn nhìn cô căm phẫn trừng mắt hắn, thích thú rướn người liếm môi cô, rồi lại cắn lên đó. Tô Thiện quay mặt tránh né, hắn liền bóp mặt cô ép cô đối diện với mình, một lần một lần liếm cắn lên từng nơi.
Vào giây phút Tô Thiện nghe tiếng leng keng của thắt lưng được tháo ra, cô cuối cùng cũng lên tiếng, mở giọng cầu xin Đừng... Chân cô bắt giác khép chặt, gương mặt trắng bệch nhìn hắn, cô quả thực rất sợ hắn đi vào, rất đau đớn.
Sợ sao? Yên tâm đi, lần này tôi sẽ trừng phạt thích đáng. Em dám tự ý cãi lời tôi, hậu quả như vậy không phải đã rất nhẹ nhàng rồi sao? Hắn ta xông vào, lần này còn tệ hơn những lần trước, điên cuồng chiếm lấy cô không buông.
Đừng... chúng ta đang ở ngoài đường...
Không tới lượt em lên tiếng, nếu em ngoan ngoãn thì đã không thế này. Hắn tiếp tục ra vào luân động, mạnh bạo đâm sâu vào trong cô.
... tôi... tôi sẽ không đi làm nữa... anh đừng... đừng như vậy nữa...
Hắn ta nhếch môi cười khẩy, lại thêm mạnh bạo phía dưới Vậy sao? Nhưng tôi không muốn nữa, tôi muốn em làm việc cho tôi.
Tôi không... ưm...
Tôi đã nói rồi, không tới lượt em quyết định. Cuộc hành hạ kéo dài tới vài tiếng sau, Tô Thiện quần áo sộc sệch, cả người đầy vết bầm tím và vết cắn. Cô như cái xác vô hồn co ro một góc trên ghế, còn hắn ta, vẫn bộ dạng phong lưu như vậy, ngồi bên cạnh nhàn nhã hút thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.