Chương 6
Lục Tử Phi
29/08/2019
Tô Thiện mơ màng thấy ai đó đang véo mặt mình, cô gạt tay hắn ra quay lưng tiếp tục ngủ. Từ Hy Viễn tức giận tiếp tục véo má cô, lần này là đau quá, cô chẳng thiết ngủ nữa. Mở mắt đã thấy gương mặt hắn ta phóng đại trước mắt, cô bất giác giật mình. Hóa ra là cô ngủ quên trên xe hắn, chẳng trách hắn mạnh tay véo mặt cô.
Tới nhà rồi, còn không mau xuống xe. Hay là muốn ở đó ngủ tiếp, đồ lợn cái. Hắn ta không vui quát cô, giây sau liền xuống xe đi vào nhà.
Tô Thiện đi sau hắn lầm bầm Cứ hết bóp rồi véo thế này sớm ngày mặt mình cũng vì hắn mà xệ xuống.
Không xệ được.
Tô Thiện ngẩn người, rõ là cô đã nói rất nhỏ mà, gì mà không xệ được chứ.
...............
Tối nay, hắn nỗi hứng tà bắt cô vào bếp nấu ăn. Đối với cô việc này cũng không cho là khó, những năm đại học xa nhà cũng đã tự túc dần thành quen.
Tô Thiện nhìn nhà bếp rộng lớn xa lạ, cô lại nhớ mẹ, nhớ gia đình mình. Nếu có bà ở đây thì thật tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nếu. Nghĩ đến đây mắt cô đỏ hoe, lòng ngực đau đớn. Tất cả là do hắn, đều tại hắn. Tô Thiện từ túi áo lấy ra một bọc giấy, cái này là lúc trước cô mua cho cô, bên trong là thạch tín, chỉ cần cho vào thức ăn, hắn ta ăn vào sẽ chết.
Nếu hắn ta chết, cô sẽ được giải thoát, em trai cô cũng không phải lo lắng. Tô Thiện nhìn chằm chằm gói giấy, ánh mắt trở nên tàn ác.
...
Giây phút Từ Hy Viễn kéo ghế ngồi vào bàn tay, cả người cô thoáng chốc căng thẳng, trên trán cũng bất đầu lấm tấm mồ hôi.
Hắn ta nhìn cô, cuối cùng động đũa gắp thức ăn. Từ Hy Viễn gắp một miếng thịt. Hắn vừa định cho vào miệng, Tô Thiện lại đột nhiên đứng dậy gạt văng đũa của hắn, thức ăn rơi xuống sàn kèm theo tiếng của đôi đũa kêu leng keng.
Cô lại lên cơn gì đây? Mặt hắn ta như có hỏa băng vây kín, bừng bừng lửa giận quát cô.
Đừng ăn nữa... tôi... thức ăn có... có thạch tín. Tô Thiện cảm thấy mình điên rồi, cô vì cái gì lại ngu xuẩn như vậy, giá như lúc nãy cô không cản hắn. Nhưng cô làm không được, cô không thể giết người.
Tô Thiện, cô gan lắm. Dám hạ độc tôi. Cô không muốn làm giúp việc, ô sin đúng không? Được, tôi toại nguyện cho cô, kiếm việc mới cho cô. Dứt lời, mặt hắn đen thui kéo cô ra ngoài, ném cô lên xe không một chút thương tiếc.
Từ Hy Viễn, tôi không đi, không đi đâu cả.
Câm mồm.
Nơi hắn ta đưa cô đến là Hoàng Kim, hộp đêm ăn chơi xa xỉ nổi tiếng của thành phố này. Hắn ta kéo cô vào trong, lạnh nhạt lên tiếng với quản lí Sắp xếp công việc cho cô ta...
Từ Hy Viễn, tôi tuyệt đối không làm ở đây.
Con đàn bà cô câm mồm, sắp xếp cô ta dọn vệ sinh ở đây cho tôi. Nhớ kĩ, người của Từ Hy Viễn, ai dám động vào hậu quả tự khắc biết.
Tên quản lí liền tục gật đầu, bộ dạng vô cùng lễ phép sợ hãi hắn ta.
Có giỏi thì anh cho tôi tiếp khác luôn đi, lên giường cùng người ta.
Hắn lại đưa tay bóp mạnh cầm cô Phụ nữ Từ Hy Viễn tôi chơi chưa chán, đừng mơ tưởng có thằng khác động vào.
Tô Thiện căm phẫn nhìn hắn, cô tức tối kéo tay hắn cắn thật mạnh xuống, vừa lúc ta sơ hở cô xoay người lẻn vào dòng người náo loạn trên sàn nhảy chạy thật nhanh ra ngoài. Hắn ta là ác ma, là ác ma tàn ác.
Gió đêm mỗi lúc thêm lạnh, trên người cô chỉ độc mỗi cái áo sơ mi cùng quần short ngắn, Tô Thiện ngồi bên dòng sông, tay ôm chặt lấy hai chân, cả người cô co ro lại. Cô không biết đi đâu cả, về nhà hắn ư? Còn tệ hơn ở đây hóng gió lạnh. Nghĩ tới hắn, lòng cô càng thêm hận.
Mái tóc cô bay loạn trong gió, cô vẫn ngồi im đó, tĩnh lặng nhìn dòng sông trôi nhẹ. Phải chi, cô cũng được giống nó lúc này, lòng không nổi sóng lớn.
Mẹ kiếp, Tô Thiện cô càng lúc càng lớn gan.
Tô Thiện hớt hãi quay về phía phát ra giọng nói làm cô hoảng sợ, hắn ta áo sơ mi đen bỏ ngoài quần, quần âu thẳng tấp, đôi chân dài đang di chuyển về phía cô. Gương mặt hắn ta lạnh toát.
Anh đừng qua đây, tôi sẽ không theo anh về nữa.
Hắn ta nhếch môi, chân vẫn hướng cô đi lại Sao? Cô dám không nghe tôi?
Tô Thiện thụt lùi dần theo bước chân của hắn, đến khi gần tới bờ... cô hốt hoảng nhìn dòng nước dập dềnh. Nếu tiếp tục cô sẽ rơi xuống đó mất.
Sao? Muốn nhảy, tôi muốn xem cô có gan đó không? Hắn ta bước dài chân sáp lại gần cô, vừa đi vừa cong khóe môi khiêu khích.
Tô Thiện không bao giờ có ý định nhảy, vì cô không biết bơi. Cô nuốt nước bọt, đợi hắn tới gần cô sẽ đẩy hắn ta xuống rồi chạy đi.
Nhưng quyết định của cô sai rồi, kết quả là khi Từ Hy Viễn tới gần cô không hề đẩy được hắn ngược lại chính mình sơ sẩy rơi xuống sông.
Cứu... tôi... tôi không biết... bơi... Tô Thiện ngoi lên rồi ngụp xuống, nước tràn vào họng sặc đến khó thở, tay liên tục vẫy cầu cứu. Cô... không thở được nữa.
Hắn ta đứng trên bờ nhàn nhã xem kịch hay, dám dở trò với tôi... cô còn non lắm. Giây phút cô hết sức lực, thân thể chìm dần xuống dưới, lí trí không còn sót lại được gì ngoài việc: Cô cuối cùng cũng được giải thoát ư?
Tới nhà rồi, còn không mau xuống xe. Hay là muốn ở đó ngủ tiếp, đồ lợn cái. Hắn ta không vui quát cô, giây sau liền xuống xe đi vào nhà.
Tô Thiện đi sau hắn lầm bầm Cứ hết bóp rồi véo thế này sớm ngày mặt mình cũng vì hắn mà xệ xuống.
Không xệ được.
Tô Thiện ngẩn người, rõ là cô đã nói rất nhỏ mà, gì mà không xệ được chứ.
...............
Tối nay, hắn nỗi hứng tà bắt cô vào bếp nấu ăn. Đối với cô việc này cũng không cho là khó, những năm đại học xa nhà cũng đã tự túc dần thành quen.
Tô Thiện nhìn nhà bếp rộng lớn xa lạ, cô lại nhớ mẹ, nhớ gia đình mình. Nếu có bà ở đây thì thật tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nếu. Nghĩ đến đây mắt cô đỏ hoe, lòng ngực đau đớn. Tất cả là do hắn, đều tại hắn. Tô Thiện từ túi áo lấy ra một bọc giấy, cái này là lúc trước cô mua cho cô, bên trong là thạch tín, chỉ cần cho vào thức ăn, hắn ta ăn vào sẽ chết.
Nếu hắn ta chết, cô sẽ được giải thoát, em trai cô cũng không phải lo lắng. Tô Thiện nhìn chằm chằm gói giấy, ánh mắt trở nên tàn ác.
...
Giây phút Từ Hy Viễn kéo ghế ngồi vào bàn tay, cả người cô thoáng chốc căng thẳng, trên trán cũng bất đầu lấm tấm mồ hôi.
Hắn ta nhìn cô, cuối cùng động đũa gắp thức ăn. Từ Hy Viễn gắp một miếng thịt. Hắn vừa định cho vào miệng, Tô Thiện lại đột nhiên đứng dậy gạt văng đũa của hắn, thức ăn rơi xuống sàn kèm theo tiếng của đôi đũa kêu leng keng.
Cô lại lên cơn gì đây? Mặt hắn ta như có hỏa băng vây kín, bừng bừng lửa giận quát cô.
Đừng ăn nữa... tôi... thức ăn có... có thạch tín. Tô Thiện cảm thấy mình điên rồi, cô vì cái gì lại ngu xuẩn như vậy, giá như lúc nãy cô không cản hắn. Nhưng cô làm không được, cô không thể giết người.
Tô Thiện, cô gan lắm. Dám hạ độc tôi. Cô không muốn làm giúp việc, ô sin đúng không? Được, tôi toại nguyện cho cô, kiếm việc mới cho cô. Dứt lời, mặt hắn đen thui kéo cô ra ngoài, ném cô lên xe không một chút thương tiếc.
Từ Hy Viễn, tôi không đi, không đi đâu cả.
Câm mồm.
Nơi hắn ta đưa cô đến là Hoàng Kim, hộp đêm ăn chơi xa xỉ nổi tiếng của thành phố này. Hắn ta kéo cô vào trong, lạnh nhạt lên tiếng với quản lí Sắp xếp công việc cho cô ta...
Từ Hy Viễn, tôi tuyệt đối không làm ở đây.
Con đàn bà cô câm mồm, sắp xếp cô ta dọn vệ sinh ở đây cho tôi. Nhớ kĩ, người của Từ Hy Viễn, ai dám động vào hậu quả tự khắc biết.
Tên quản lí liền tục gật đầu, bộ dạng vô cùng lễ phép sợ hãi hắn ta.
Có giỏi thì anh cho tôi tiếp khác luôn đi, lên giường cùng người ta.
Hắn lại đưa tay bóp mạnh cầm cô Phụ nữ Từ Hy Viễn tôi chơi chưa chán, đừng mơ tưởng có thằng khác động vào.
Tô Thiện căm phẫn nhìn hắn, cô tức tối kéo tay hắn cắn thật mạnh xuống, vừa lúc ta sơ hở cô xoay người lẻn vào dòng người náo loạn trên sàn nhảy chạy thật nhanh ra ngoài. Hắn ta là ác ma, là ác ma tàn ác.
Gió đêm mỗi lúc thêm lạnh, trên người cô chỉ độc mỗi cái áo sơ mi cùng quần short ngắn, Tô Thiện ngồi bên dòng sông, tay ôm chặt lấy hai chân, cả người cô co ro lại. Cô không biết đi đâu cả, về nhà hắn ư? Còn tệ hơn ở đây hóng gió lạnh. Nghĩ tới hắn, lòng cô càng thêm hận.
Mái tóc cô bay loạn trong gió, cô vẫn ngồi im đó, tĩnh lặng nhìn dòng sông trôi nhẹ. Phải chi, cô cũng được giống nó lúc này, lòng không nổi sóng lớn.
Mẹ kiếp, Tô Thiện cô càng lúc càng lớn gan.
Tô Thiện hớt hãi quay về phía phát ra giọng nói làm cô hoảng sợ, hắn ta áo sơ mi đen bỏ ngoài quần, quần âu thẳng tấp, đôi chân dài đang di chuyển về phía cô. Gương mặt hắn ta lạnh toát.
Anh đừng qua đây, tôi sẽ không theo anh về nữa.
Hắn ta nhếch môi, chân vẫn hướng cô đi lại Sao? Cô dám không nghe tôi?
Tô Thiện thụt lùi dần theo bước chân của hắn, đến khi gần tới bờ... cô hốt hoảng nhìn dòng nước dập dềnh. Nếu tiếp tục cô sẽ rơi xuống đó mất.
Sao? Muốn nhảy, tôi muốn xem cô có gan đó không? Hắn ta bước dài chân sáp lại gần cô, vừa đi vừa cong khóe môi khiêu khích.
Tô Thiện không bao giờ có ý định nhảy, vì cô không biết bơi. Cô nuốt nước bọt, đợi hắn tới gần cô sẽ đẩy hắn ta xuống rồi chạy đi.
Nhưng quyết định của cô sai rồi, kết quả là khi Từ Hy Viễn tới gần cô không hề đẩy được hắn ngược lại chính mình sơ sẩy rơi xuống sông.
Cứu... tôi... tôi không biết... bơi... Tô Thiện ngoi lên rồi ngụp xuống, nước tràn vào họng sặc đến khó thở, tay liên tục vẫy cầu cứu. Cô... không thở được nữa.
Hắn ta đứng trên bờ nhàn nhã xem kịch hay, dám dở trò với tôi... cô còn non lắm. Giây phút cô hết sức lực, thân thể chìm dần xuống dưới, lí trí không còn sót lại được gì ngoài việc: Cô cuối cùng cũng được giải thoát ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.