Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 204
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Đừng gọi như người ngoài thế. Cháu cứ gọi ta là dì, như Hình Liệt Hàn đi.” Tưởng San mỉm cười, sửa lại xưng hô cho Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ bây giờ cảm thấy thật xấu hổ. Cô đang nghĩ, vị phu nhân trước mặt này có phải đang hiểu nhằm điều gì không?
Hình Liệt Hàn vui vẻ cười nói: “Đúng thế, gọi là dì.”
Đường Tư Vũ lén lườm anh.
Hình Liệt Hàn phớt lờ sự khó chịu của cô, quay sang nói chuyện với dì: “Dì à, cháu muốn tối nay cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất đêm tiệc. Dì giúp cháu nhé.”
“Yên tâm, để dì lo.” Nói xong, Tưởng San quay sang đánh giá dáng người, khí chất Đường Tư Vũ, để tìm ra điểm nổi bật, tỏa sáng của cô. Như vậy mới có thể chọn được bộ trang phục dạ hội phù hợp nhất.
Bà thấy Đường Tư Vũ có chút nhút nhát, không tự nhiên, nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều cảm xúc, ưu tư. Bên ngoài cô lại tỏ ra hào phóng, mỉm cười dịu dàng.
Tưởng San rất giỏi phát hiện vẻ đẹp của người phụ nữ. Đường Tư Vũ quả nhiên chính là người mẫu hoàn hảo của bà.
“Đường tiểu thư, cháu ngồi đây một lúc.
Dì sẽ nhờ người mang vài bộ dạ hội thích hợp lên.” Tưởng San nhiệt tình nói với Đường Tư Vũ, rồi quay sang nói với cháu trai bên cạnh: “Cháu cũng đi chọn một bộ tây trang mặc tối nay đi.”
“Nhân vật quan trọng tối nay là cô ấy, cháu thì mặc gì cũng đẹp rồi.” Hình Liệt Hàn tự tin nói. Đường Tư Vũ vốn đang hơi căng thẳng, nghe xong câu nói của anh, suýt phì cười. Cô quay mặt đi, nhịn không được cười nhẹ.
Hình Liệt Hàn đột nhiên bước đến: “Ta đến phòng nghỉ ngồi đợi.”
Đường Tư Vũ sững sờ, thế là bị anh dẫn đến phòng chờ bên cạnh. Một nhân viên phục vụ chu đáo mang nước và trái cây đến.
Đường Tư Vũ cầm tờ tạp chí thời trang d: hội bên cạnh lên. Hình Liệt Hàn đứng bêr cạnh nói: “Đây là cửa hàng của dì tôi. Sau này quần áo của em, cứ đặt làm ở đây.”
“Tôi sao đặt hàng nồi.” Đường Tư Vũ thấy quần áo ở đây rất sang trọng, đất tiền Khả năng kinh tế của cô không trang trả được.
Hình Liệt Hàn nheo mắt nói: “Các chỉ ph cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Đường Tư Vũ ngạc nhiên quay lại nhìr anh, rồi cô lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hình Liệt Hàn cắn môi. Người phụ nữ này rõ ràng tính toán rất rõ ràng với anh. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ không thích chiếm tiện nghi người khác như thế.
Nhưng trong đầu anh đã có kế hoạch. Lát nữa, anh sẽ nhờ dì ghi lại số đo của cô ấy, rồi vài ngày sau cửa hàng sẽ chuyển cho cô ấy một lô quần áo.
Một lát sau, Tưởng San đã quay lại. Bên cạnh bà, một nhân viên phục vụ đây một chiếc xe rất tinh xảo, trên đó là 10 bộ váy dạ hội đến. Mỗi chiếc đều có màu sắc, kiểu dáng khác nhau, được bọc trong một túi trong suốt.
“Đường tiểu thư, đây là những mẫu mới nhất năm nay. Cháu có thể qua chọn mẫu cháu thích.” Tưởng San nói với Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ còn chưa đứng dậy thì người đàn ông bên cạnh đã trước một bước. Những ngón tay thon dài của anh lướt trên các bộ váy. Chỉ một lát, anh đã lắc đầu nói: “Những bộ này bình thường quá, không đủ bắt mắt.”
Tưởng San biết cháu trai là người cần thận, kỹ tính nhưng không ngờ cả một lô váy dạ hội đều bị anh loại. Đường Tư Vũ bên cạnh cũng buồn cười, cô còn chưa được nhìn bộ nào.
“Dì, dì phải mang cả những bộ mà dì cất như báu vật ra, cháu muốn cô ấy là người đẹp nhất tối nay.”
Tưởng San vươn tay nhẹ vỗ vai Hình Liệt Hàn: “Tiểu tử thối, ánh mắt của cháu càng ngày càng khó tính hơn đó. Những bộ lễ phục này đều có giá thành không nhỏ đâu. Nhưng đúng là dì còn có bộ váy đang giấu dưới đáy tủ. Nếu để Đường tiểu thư mặc thì còn cần sửa một chút.”
“Không cần rắc rối quá đâu. Cháu sẽ chọn một bộ ở đây ạ.” Đường Tư Vũ vừa cười vừa đứng dậy. Cô không muốn làm phiền dì Tưởng San quá, dù sao, có một bộ váy dạ hội đến bữa tiệc đã không tốt lắm rồi.
Tưởng San có thể cảm nhận rõ, cháu trai mình rất coi trọng cô gái này, nên trong lòng cũng có để ý, tính toán. Nhưng có vẻ cháu trai đang muốn theo đuổi vị Đường tiểu thư này.
Nếu đã vậy, bà cũng không thể keo kiệt được. Bà cười nói: “Đường tiểu thư,
Để dì lấy số đo của cháu rồi sửa váy một chút. Chắc chỉ khoảng nửa tiếng là xong thôi.”
Đường Tư Vũ thực sự không muốn làm phiền mọi người nhưng Tưởng San đã lây thước đo lại gần cô. Cô vẫn đứng đó.
Tưởng San vừa đo vai, cánh tay. eo cho Đường Tư Vũ, vừa khen: “Đường tiểu thư, dáng người của cháu thật cân đối!”
Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh cũng cẩn thận nhìn dáng người Đường Tư Vũ, thầm vui mừng, như thể dáng người cô tốt hay không có liên quan đến anh vậy.
Đường Tư Vũ bây giờ cảm thấy thật xấu hổ. Cô đang nghĩ, vị phu nhân trước mặt này có phải đang hiểu nhằm điều gì không?
Hình Liệt Hàn vui vẻ cười nói: “Đúng thế, gọi là dì.”
Đường Tư Vũ lén lườm anh.
Hình Liệt Hàn phớt lờ sự khó chịu của cô, quay sang nói chuyện với dì: “Dì à, cháu muốn tối nay cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất đêm tiệc. Dì giúp cháu nhé.”
“Yên tâm, để dì lo.” Nói xong, Tưởng San quay sang đánh giá dáng người, khí chất Đường Tư Vũ, để tìm ra điểm nổi bật, tỏa sáng của cô. Như vậy mới có thể chọn được bộ trang phục dạ hội phù hợp nhất.
Bà thấy Đường Tư Vũ có chút nhút nhát, không tự nhiên, nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều cảm xúc, ưu tư. Bên ngoài cô lại tỏ ra hào phóng, mỉm cười dịu dàng.
Tưởng San rất giỏi phát hiện vẻ đẹp của người phụ nữ. Đường Tư Vũ quả nhiên chính là người mẫu hoàn hảo của bà.
“Đường tiểu thư, cháu ngồi đây một lúc.
Dì sẽ nhờ người mang vài bộ dạ hội thích hợp lên.” Tưởng San nhiệt tình nói với Đường Tư Vũ, rồi quay sang nói với cháu trai bên cạnh: “Cháu cũng đi chọn một bộ tây trang mặc tối nay đi.”
“Nhân vật quan trọng tối nay là cô ấy, cháu thì mặc gì cũng đẹp rồi.” Hình Liệt Hàn tự tin nói. Đường Tư Vũ vốn đang hơi căng thẳng, nghe xong câu nói của anh, suýt phì cười. Cô quay mặt đi, nhịn không được cười nhẹ.
Hình Liệt Hàn đột nhiên bước đến: “Ta đến phòng nghỉ ngồi đợi.”
Đường Tư Vũ sững sờ, thế là bị anh dẫn đến phòng chờ bên cạnh. Một nhân viên phục vụ chu đáo mang nước và trái cây đến.
Đường Tư Vũ cầm tờ tạp chí thời trang d: hội bên cạnh lên. Hình Liệt Hàn đứng bêr cạnh nói: “Đây là cửa hàng của dì tôi. Sau này quần áo của em, cứ đặt làm ở đây.”
“Tôi sao đặt hàng nồi.” Đường Tư Vũ thấy quần áo ở đây rất sang trọng, đất tiền Khả năng kinh tế của cô không trang trả được.
Hình Liệt Hàn nheo mắt nói: “Các chỉ ph cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Đường Tư Vũ ngạc nhiên quay lại nhìr anh, rồi cô lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hình Liệt Hàn cắn môi. Người phụ nữ này rõ ràng tính toán rất rõ ràng với anh. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ không thích chiếm tiện nghi người khác như thế.
Nhưng trong đầu anh đã có kế hoạch. Lát nữa, anh sẽ nhờ dì ghi lại số đo của cô ấy, rồi vài ngày sau cửa hàng sẽ chuyển cho cô ấy một lô quần áo.
Một lát sau, Tưởng San đã quay lại. Bên cạnh bà, một nhân viên phục vụ đây một chiếc xe rất tinh xảo, trên đó là 10 bộ váy dạ hội đến. Mỗi chiếc đều có màu sắc, kiểu dáng khác nhau, được bọc trong một túi trong suốt.
“Đường tiểu thư, đây là những mẫu mới nhất năm nay. Cháu có thể qua chọn mẫu cháu thích.” Tưởng San nói với Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ còn chưa đứng dậy thì người đàn ông bên cạnh đã trước một bước. Những ngón tay thon dài của anh lướt trên các bộ váy. Chỉ một lát, anh đã lắc đầu nói: “Những bộ này bình thường quá, không đủ bắt mắt.”
Tưởng San biết cháu trai là người cần thận, kỹ tính nhưng không ngờ cả một lô váy dạ hội đều bị anh loại. Đường Tư Vũ bên cạnh cũng buồn cười, cô còn chưa được nhìn bộ nào.
“Dì, dì phải mang cả những bộ mà dì cất như báu vật ra, cháu muốn cô ấy là người đẹp nhất tối nay.”
Tưởng San vươn tay nhẹ vỗ vai Hình Liệt Hàn: “Tiểu tử thối, ánh mắt của cháu càng ngày càng khó tính hơn đó. Những bộ lễ phục này đều có giá thành không nhỏ đâu. Nhưng đúng là dì còn có bộ váy đang giấu dưới đáy tủ. Nếu để Đường tiểu thư mặc thì còn cần sửa một chút.”
“Không cần rắc rối quá đâu. Cháu sẽ chọn một bộ ở đây ạ.” Đường Tư Vũ vừa cười vừa đứng dậy. Cô không muốn làm phiền dì Tưởng San quá, dù sao, có một bộ váy dạ hội đến bữa tiệc đã không tốt lắm rồi.
Tưởng San có thể cảm nhận rõ, cháu trai mình rất coi trọng cô gái này, nên trong lòng cũng có để ý, tính toán. Nhưng có vẻ cháu trai đang muốn theo đuổi vị Đường tiểu thư này.
Nếu đã vậy, bà cũng không thể keo kiệt được. Bà cười nói: “Đường tiểu thư,
Để dì lấy số đo của cháu rồi sửa váy một chút. Chắc chỉ khoảng nửa tiếng là xong thôi.”
Đường Tư Vũ thực sự không muốn làm phiền mọi người nhưng Tưởng San đã lây thước đo lại gần cô. Cô vẫn đứng đó.
Tưởng San vừa đo vai, cánh tay. eo cho Đường Tư Vũ, vừa khen: “Đường tiểu thư, dáng người của cháu thật cân đối!”
Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh cũng cẩn thận nhìn dáng người Đường Tư Vũ, thầm vui mừng, như thể dáng người cô tốt hay không có liên quan đến anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.