Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 205
Nguyệt Hạ
25/11/2022
“Cháu cảm ơn ạ.” Đường Hi Vũ phối hợp để lấy số đo xong, Tưởng San vội đi sửa váy. Hình Liệt Hàn nói với Đường Hi Vũ: “Em ở đây đợi tôi.”
Nói xong, anh liền đuổi theo dì: “Dì! Dì giữ lại số đo của Đường Tư Vũ rồi mỗi tháng giúp cháu mua vài bộ quần áo cho cô ấy, tiền thì tính vào tài khoản của cháu.”
Tưởng San quay lại, vươn tay giúp cháu chỉnh lại vạt trước của áo: “Liệt Hàn, cô gái này khá được đó, lại là mẹ của con cháu. Cháu cần phải có gắng nhiều hơn 1¬ nửa.
Hình Liệt Hàn tự tin cười: “Dì yên tâm, cô ấy sớm muộn gì cũng là người của cháu thôi.”
Tưởng San biết rõ, cô gái Đường Tư Vũ này không phải người theo đuổi vật chất.
Cháu trai có quyền, có thế, có diện mạo nhưng chưa chắc đã hấp dẫn được cô ấy.
Nếu không, cháu trai bà đã không phải dùng cách bí mật tặng quần áo để lấy lòng cô ấy.
“Yên tâm! Dì sẽ ghi lại số đo của cô ấy.
Nửa tháng sau, dì sẽ thiết kế xong vài bộ quần áo mới phù hợp, rồi đưa cháu tặng cô ấy. Cháu cũng đi thay trang phục đi.
“Cảm ơn dì.” Hình Liệt Hàn nói xong liền theo trợ lý của Tưởng San, đến tủ quần áo của anh.
Mỗi năm Tưởng San lại thiết kế, may riêng vài bộ vest cho cháu trai đi tiệc tối.
Tất cả đều đặt ở tủ riêng đó.
Đường Tư Vũ trong phòng chờ cũng cảm thấy buồn chán. Cô không kiềm được, bước ra đại sảnh. Nhìn các kiểu váy dạ hội khác nhau trong tủ, cô thấy mình như đang ghé thăm một buổi trình diễn thời trang cao cấp. Mặc dù đang được khoác trên mình ma nơ canh đứng yên tính nhưng mỗi bộ dạ hội ở đây vẫn có nét quyến rũ đặc biệt riêng.
Là phụ nữ, Đường Tư Vũ cũng khó cưỡng lại sức hút của những chiếc váy dạ hội đẹp. Hơn nữa, trong lòng cô cũng từng ấp ủ giấc mơ làm nhà thiết kế, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra khiến cô không thể hoàn thành giác mơ này.
Lúc này, cô thật sự khâm phục khả năng, bản lĩnh của Tưởng San, bởi bà có thể khiến y phục có giá trị thưởng thức cao hơn. Cô chuyên tâm xem đến nỗi không phát hiện ra có người đàn ông mặc vest đang bước ra từ một cánh cửa.
Hình Liệt Hàn mặc bộ vest xám được may đo riêng cho anh cùng áo sơ mi tối màu và cà vạt sọc đơn giản. Trông anh như người mẫu nam nồi tiếng.
Hình Liệt Hàn ngồi xuống bộ ghế sofa vàng kim ở giữa phòng, nhắc đôi chân dài lên. Trông anh như một tác phẩm điêu khắc đẹp trai đang ngồi bất động. Anh nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ đang tập trung đánh giá các bộ lễ phục.
Đường Tư Vũ nhận thấy có ánh mắt phía sau nên quay đầu lại. Khẽ mở mắt, người đàn ông này đổi trang phục lúc nào vậy?
Không thể không nói, bộ sofa màu vàng kim rất hợp với khí chất sang trọng của anh, vô hình trung tạo ánh hào quang khiến anh như bậc vương giả.
Đường Tư Vũ chỉ nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, che giấu trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, tiếp tục nhìn các bộ lễ phục.
Lúc này, một cánh cửa mở ra. Bốn nhân viên phục vụ cẩn thận đẩy một ma nơ canh ra. Chiếc váy trên người ma nơ canh khiến ai nhìn qua cũng đều không thể rời mát.
Bộ lễ phục với nền hoa văn màu quả hạnh nhẹ nhàng, kiểu dáng sang trọng, cùng chút ánh kim điểm nhấn, thiết kế tay lỡ, trước ngực có một chữ Kiên vô cùng tao nhã, thanh lịch mà vẫn rất thời trang.
Nhìn kỹ, càng bất ngờ hơn là, mỗi bông hoa với màu sắc nhẹ nhàng đó đều được đính kim sa và kim cương. Dưới ánh đèn, cả bộ dạ hội mang lại vẻ đẹp sang trọng mà không phô trương. Quả là bộ váy dạ hội không thể bỏ qua.
Đôi mắt Đường Tư Vũ mở to. Lẽ nào hôm nay cô có thể mặc bộ lễ phục này đi dự tiệc? Quả là quá xa xỉ và rực rỡ.
Hình Liệt Hàn biết bộ sưu tập đồ quý của dì mình chắc chắn không phải là những bộ bình thường có thể lọt vào. Quả nhiên, bộ váy này rất hợp ý anh.
“Đường tiểu thư, cháu đi thay đi. Dì sẽ sửa một chút chỗ đường viền cổ áo để vai cháu nhẹ nhàng, thanh mảnh hơn.”
Là một người phụ nữ, đối mặt với bộ váy dạ hội sang trọng, bắt mắt thế này, chắc chắn sẽ nảy sinh sự thôi thúc mặc thử lên người. Đường Tư Vũ thật sự có cảm giác rất vinh dự.
Cô gật đầu. Tưởng San cũng đã chọn bộ này cho cô rồi, tại sao cô không thử mặc một chút?
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Đường Tư Vũ đã mặc xong bộ váy dạ hội.
Khi cô đi thêm đôi giày cao gót cao 7cm, rồi bước ra.
Những người đang ngồi đợi bên ngoài đều kinh ngạc. Đường Tư Vũ có nước da trắng như tuyết. Chiếc váy dạ hội có màu hạnh nhẹ, khiến cô sang trọng hơn.
Tưởng San cũng rất vui mừng. Bộ lễ phục ` * Z. Ä._ Ấ này như người con gái yêu điệu chôn khuê phòng, vẫn luôn chờ đợi người chủ nhân phù hợp, có thể mặc được nó.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không thể rời khỏi người phụ nữ đang đi tới. Người con gái này đã chứng minh bản thân trên sân khấu lần trước. Mặc trên mình bộ váy dạ hội, cô như tỏa sáng rực rỡ, tuyệt đẹp.
Nói xong, anh liền đuổi theo dì: “Dì! Dì giữ lại số đo của Đường Tư Vũ rồi mỗi tháng giúp cháu mua vài bộ quần áo cho cô ấy, tiền thì tính vào tài khoản của cháu.”
Tưởng San quay lại, vươn tay giúp cháu chỉnh lại vạt trước của áo: “Liệt Hàn, cô gái này khá được đó, lại là mẹ của con cháu. Cháu cần phải có gắng nhiều hơn 1¬ nửa.
Hình Liệt Hàn tự tin cười: “Dì yên tâm, cô ấy sớm muộn gì cũng là người của cháu thôi.”
Tưởng San biết rõ, cô gái Đường Tư Vũ này không phải người theo đuổi vật chất.
Cháu trai có quyền, có thế, có diện mạo nhưng chưa chắc đã hấp dẫn được cô ấy.
Nếu không, cháu trai bà đã không phải dùng cách bí mật tặng quần áo để lấy lòng cô ấy.
“Yên tâm! Dì sẽ ghi lại số đo của cô ấy.
Nửa tháng sau, dì sẽ thiết kế xong vài bộ quần áo mới phù hợp, rồi đưa cháu tặng cô ấy. Cháu cũng đi thay trang phục đi.
“Cảm ơn dì.” Hình Liệt Hàn nói xong liền theo trợ lý của Tưởng San, đến tủ quần áo của anh.
Mỗi năm Tưởng San lại thiết kế, may riêng vài bộ vest cho cháu trai đi tiệc tối.
Tất cả đều đặt ở tủ riêng đó.
Đường Tư Vũ trong phòng chờ cũng cảm thấy buồn chán. Cô không kiềm được, bước ra đại sảnh. Nhìn các kiểu váy dạ hội khác nhau trong tủ, cô thấy mình như đang ghé thăm một buổi trình diễn thời trang cao cấp. Mặc dù đang được khoác trên mình ma nơ canh đứng yên tính nhưng mỗi bộ dạ hội ở đây vẫn có nét quyến rũ đặc biệt riêng.
Là phụ nữ, Đường Tư Vũ cũng khó cưỡng lại sức hút của những chiếc váy dạ hội đẹp. Hơn nữa, trong lòng cô cũng từng ấp ủ giấc mơ làm nhà thiết kế, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra khiến cô không thể hoàn thành giác mơ này.
Lúc này, cô thật sự khâm phục khả năng, bản lĩnh của Tưởng San, bởi bà có thể khiến y phục có giá trị thưởng thức cao hơn. Cô chuyên tâm xem đến nỗi không phát hiện ra có người đàn ông mặc vest đang bước ra từ một cánh cửa.
Hình Liệt Hàn mặc bộ vest xám được may đo riêng cho anh cùng áo sơ mi tối màu và cà vạt sọc đơn giản. Trông anh như người mẫu nam nồi tiếng.
Hình Liệt Hàn ngồi xuống bộ ghế sofa vàng kim ở giữa phòng, nhắc đôi chân dài lên. Trông anh như một tác phẩm điêu khắc đẹp trai đang ngồi bất động. Anh nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ đang tập trung đánh giá các bộ lễ phục.
Đường Tư Vũ nhận thấy có ánh mắt phía sau nên quay đầu lại. Khẽ mở mắt, người đàn ông này đổi trang phục lúc nào vậy?
Không thể không nói, bộ sofa màu vàng kim rất hợp với khí chất sang trọng của anh, vô hình trung tạo ánh hào quang khiến anh như bậc vương giả.
Đường Tư Vũ chỉ nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, che giấu trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, tiếp tục nhìn các bộ lễ phục.
Lúc này, một cánh cửa mở ra. Bốn nhân viên phục vụ cẩn thận đẩy một ma nơ canh ra. Chiếc váy trên người ma nơ canh khiến ai nhìn qua cũng đều không thể rời mát.
Bộ lễ phục với nền hoa văn màu quả hạnh nhẹ nhàng, kiểu dáng sang trọng, cùng chút ánh kim điểm nhấn, thiết kế tay lỡ, trước ngực có một chữ Kiên vô cùng tao nhã, thanh lịch mà vẫn rất thời trang.
Nhìn kỹ, càng bất ngờ hơn là, mỗi bông hoa với màu sắc nhẹ nhàng đó đều được đính kim sa và kim cương. Dưới ánh đèn, cả bộ dạ hội mang lại vẻ đẹp sang trọng mà không phô trương. Quả là bộ váy dạ hội không thể bỏ qua.
Đôi mắt Đường Tư Vũ mở to. Lẽ nào hôm nay cô có thể mặc bộ lễ phục này đi dự tiệc? Quả là quá xa xỉ và rực rỡ.
Hình Liệt Hàn biết bộ sưu tập đồ quý của dì mình chắc chắn không phải là những bộ bình thường có thể lọt vào. Quả nhiên, bộ váy này rất hợp ý anh.
“Đường tiểu thư, cháu đi thay đi. Dì sẽ sửa một chút chỗ đường viền cổ áo để vai cháu nhẹ nhàng, thanh mảnh hơn.”
Là một người phụ nữ, đối mặt với bộ váy dạ hội sang trọng, bắt mắt thế này, chắc chắn sẽ nảy sinh sự thôi thúc mặc thử lên người. Đường Tư Vũ thật sự có cảm giác rất vinh dự.
Cô gật đầu. Tưởng San cũng đã chọn bộ này cho cô rồi, tại sao cô không thử mặc một chút?
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Đường Tư Vũ đã mặc xong bộ váy dạ hội.
Khi cô đi thêm đôi giày cao gót cao 7cm, rồi bước ra.
Những người đang ngồi đợi bên ngoài đều kinh ngạc. Đường Tư Vũ có nước da trắng như tuyết. Chiếc váy dạ hội có màu hạnh nhẹ, khiến cô sang trọng hơn.
Tưởng San cũng rất vui mừng. Bộ lễ phục ` * Z. Ä._ Ấ này như người con gái yêu điệu chôn khuê phòng, vẫn luôn chờ đợi người chủ nhân phù hợp, có thể mặc được nó.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không thể rời khỏi người phụ nữ đang đi tới. Người con gái này đã chứng minh bản thân trên sân khấu lần trước. Mặc trên mình bộ váy dạ hội, cô như tỏa sáng rực rỡ, tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.