Chương 1494
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2061
* “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
Tối hôm đó, Tô Mỹ Chi ôm chú dê bằng bông đột nhập vào phòng anh trai mình.
Nhìn Tô Duy Hưng gõ vào bàn phím máy tính lạch cạch, khuôn mặt bối : “Anh ơi, anh đã tìm thấy cha chưa?”
Tô Duy Hưng cau mày, sắc mặt khó coi.
Cậu dùng phần mềm điều khiển máy tính từ xa trên máy của chú Khải, tìm thấy hồ sơ của việc anh giúp người khác thực hiện phẫu thuật thụ thai nhân tạo. Trong đó có thông tin về tất cả những người được phẫu thuật trong mười năm, nhưng không hề có tên Tô Lam!
““Hừ!”
Tô Duy Hưng bực mình đóng máy tính lại Lẽ nào mẹ đã nói dối cậu?
Nhìn thấy anh trai của mình tức giận, Tô Mỹ Chỉ cảm thấy ấm ức bĩu môi, đột nhiên bật khóc: “Hu hu hu, Mỹ Chỉ muốn cha, em không biết đâu, không biết đâu, chỉ muốn cha thôi !”
Tô Duy Hưng đảo mắt, trong đầu lóe lên một tia sáng.
Cậu nhảy ra khỏi ghế và nói: “Tô Mỹ Chỉ, em muốn có một người cha cao to, đẹp trai và giàu có không?”
“Anh trai, giàu là gì?”
“Giàu … là có thể mua rất nhiều gấu bông cho em, mua cho mẹ rất nhiều quần áo đẹp, và có thể đưa chúng ta đi ăn rất nhiều rất nhiều món ngon”
“Muốn muốn muốn!”
“Được rồi! Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ ..”
Cánh cửa khép kín đột nhiên bị đẩy ra một cái khe, đầu của Tô Lam chui và: “Này, đã chín giờ, hai đứa đến giờ đi ngủ rồ Tô Duy Hưng nháy mắt về phía Tô Mỹ Chỉ rồi bay lên giường Tô Mỹ Chỉ rất nhát gan, nên ngủ cùng với Tô Lam.
Cô bé này thích nằm trên ngực Tô Lam lắng nghe nhịp tim rồi ngủ.
Đang mơ mơ hồ hồ, Tô Mỹ Chỉ đột nhiên hét lên một cách mơ hồ: “Cha.”
Tô Lam nhìn xuống thấy con bé đang ngủ.
Cô cắn môi và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Tô Mỹ Chỉ.
Lúc trước, sau lời giới thiệu của Nhan Thế Khải cô liền đi du học, đi chưa được hai tháng, cô phát hiện ra mình mang thai.
Không biết là do cô đất đai quá màu mỡ, hay là do tổng giám đốc Vương đó giống quá tốt, chỉ một lần trúng đến hai đứa Vốn đĩ cô định đi phá thai, nhưng ở nước ngoài đối với loại phẫu thuật này rất nghiêm ngặt, yêu cầu phải có chữ ký người thân trong gia đình Vậy là Tô Lam đã giữ đứa bé lại May mắn thay, hai đứa trẻ này đẹp như tượng mịn như ngọc, đẹp không chịu được, cộng với một đứa dễ thương một đứa thông minh, mang lại rất nhiều hy vọng cho cuộc sống u ám của cô…
“Con yêu, mẹ không muốn nói dối con, thực sự là…”
Cha của con không mở lời, mẹ thực sự: không có cách nào để các con đi tìm ông ta.
Xin lỗi!
Tô Lam đang cảm thấy tội lỗi thì điện thoại kêu lên.
Là Nhan Thế Khải.
Cô nhẹ nhàng đi ra ban công: “Đàn anh?”
“Ban đêm có một thông báo tạm thời từ bệnh viện rằng ngày mai em có thể phải núi Ngự Cảnh khám bệnh”
* “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
Tối hôm đó, Tô Mỹ Chi ôm chú dê bằng bông đột nhập vào phòng anh trai mình.
Nhìn Tô Duy Hưng gõ vào bàn phím máy tính lạch cạch, khuôn mặt bối : “Anh ơi, anh đã tìm thấy cha chưa?”
Tô Duy Hưng cau mày, sắc mặt khó coi.
Cậu dùng phần mềm điều khiển máy tính từ xa trên máy của chú Khải, tìm thấy hồ sơ của việc anh giúp người khác thực hiện phẫu thuật thụ thai nhân tạo. Trong đó có thông tin về tất cả những người được phẫu thuật trong mười năm, nhưng không hề có tên Tô Lam!
““Hừ!”
Tô Duy Hưng bực mình đóng máy tính lại Lẽ nào mẹ đã nói dối cậu?
Nhìn thấy anh trai của mình tức giận, Tô Mỹ Chỉ cảm thấy ấm ức bĩu môi, đột nhiên bật khóc: “Hu hu hu, Mỹ Chỉ muốn cha, em không biết đâu, không biết đâu, chỉ muốn cha thôi !”
Tô Duy Hưng đảo mắt, trong đầu lóe lên một tia sáng.
Cậu nhảy ra khỏi ghế và nói: “Tô Mỹ Chỉ, em muốn có một người cha cao to, đẹp trai và giàu có không?”
“Anh trai, giàu là gì?”
“Giàu … là có thể mua rất nhiều gấu bông cho em, mua cho mẹ rất nhiều quần áo đẹp, và có thể đưa chúng ta đi ăn rất nhiều rất nhiều món ngon”
“Muốn muốn muốn!”
“Được rồi! Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ ..”
Cánh cửa khép kín đột nhiên bị đẩy ra một cái khe, đầu của Tô Lam chui và: “Này, đã chín giờ, hai đứa đến giờ đi ngủ rồ Tô Duy Hưng nháy mắt về phía Tô Mỹ Chỉ rồi bay lên giường Tô Mỹ Chỉ rất nhát gan, nên ngủ cùng với Tô Lam.
Cô bé này thích nằm trên ngực Tô Lam lắng nghe nhịp tim rồi ngủ.
Đang mơ mơ hồ hồ, Tô Mỹ Chỉ đột nhiên hét lên một cách mơ hồ: “Cha.”
Tô Lam nhìn xuống thấy con bé đang ngủ.
Cô cắn môi và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Tô Mỹ Chỉ.
Lúc trước, sau lời giới thiệu của Nhan Thế Khải cô liền đi du học, đi chưa được hai tháng, cô phát hiện ra mình mang thai.
Không biết là do cô đất đai quá màu mỡ, hay là do tổng giám đốc Vương đó giống quá tốt, chỉ một lần trúng đến hai đứa Vốn đĩ cô định đi phá thai, nhưng ở nước ngoài đối với loại phẫu thuật này rất nghiêm ngặt, yêu cầu phải có chữ ký người thân trong gia đình Vậy là Tô Lam đã giữ đứa bé lại May mắn thay, hai đứa trẻ này đẹp như tượng mịn như ngọc, đẹp không chịu được, cộng với một đứa dễ thương một đứa thông minh, mang lại rất nhiều hy vọng cho cuộc sống u ám của cô…
“Con yêu, mẹ không muốn nói dối con, thực sự là…”
Cha của con không mở lời, mẹ thực sự: không có cách nào để các con đi tìm ông ta.
Xin lỗi!
Tô Lam đang cảm thấy tội lỗi thì điện thoại kêu lên.
Là Nhan Thế Khải.
Cô nhẹ nhàng đi ra ban công: “Đàn anh?”
“Ban đêm có một thông báo tạm thời từ bệnh viện rằng ngày mai em có thể phải núi Ngự Cảnh khám bệnh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.