Chương 1495
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2062
Núi Ngự Cảnh?
Đó là khu biệt thự đắt tiền nhất ở Ninh Lâm, ngay cả khi anh có tiền, chỉ cần anh không có địa vị thì ở đó cũng không có chỗ cho anh.
“Bệnh tâm thần?”
“Bệnh viện không nói chỉ tiết, nhưng vì họ.
chỉ đích danh em, nên có lẽ là sở trường của em”
Tô Lam vốn dĩ đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, mặc dù bệnh viện trung tâm không có tiền lệ bác sĩ đi khám bệnh bên ngoài, nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Thế Khải đã hoàn toàn xua tan lo lắng của cô.
“Làm tốt, tiền thưởng cuối tháng gấp ba.”
Khi nghe được tiền thưởng cuối tháng, mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Vào sáng sớm hôm sau, sau khi đưa hai đứa bé lên xe buýt trường mẫu giáo, Tô Lam mang theo một hộp thuốc và đi đến núi Ngự Cảnh.
Khi cô đến nơi, tiếp đón cô là trợ lý đặc biệt của bệnh nhân, Lục Anh Khoa.
“Bác sĩ Tô Lam đúng không ?” Mặc dù sắc mặt anh ta không có cảm xúc, nhưng thái độ lại rất lịch sự.
“Là tôi” Tô Lam gật đầu, đi theo anh †a vào biệt thự: “Xin lỗi, tôi là đến xem bệnh cho vị nào vậy ?”
“Cậu chủ của tôi, họ Quan.”
“Tôi xin phép tự tiện hỏi một câu, ông Quan là có chỗ nào không được khỏe vậy?”
“Khu khu!” Lục Anh Khoa ho hai cái: “Là có nguyên nhân đặc biệt, bác sĩ Tô vẫn là tự mình đi hỏi cậu chủ thì hơn”
Nhìn thấy cái dạng ấp a ấp úng của anh †a, Tô Lam đoán là căn bệnh này khó chữa trị rồi Bệnh tâm thần phân liệt?
Khi Tô Lam được Lục Anh Khoa đưa tới thư phòng, Quan Triều Viễn đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, dường như đang xử lý giấy tờ.
Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau chiếu qua, phủ lên người anh một vầng hào quang màu vàng.
Gương mặt đó hoàn hảo đến mức không thể chịu được, toàn thân trên dưới đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.
Anh ngồi yên lặng ở đó, không nói một lời, cũng có thể khiến người khác cảm thấy áp lực.
“Cậu chủ, bác sĩ Tô tới rồi “
Lục Anh Khoa thấp giọng nói Quan Triều Viễn dừng động tác tay lại, chầm chậm ngẩng đầu lên Khi khuôn mặt đó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình, Tô Lam trợn mắt kinh ngạc: “Là anh?”
“Cô quen cậu chủ?”
Tô Lam lắc đầu: “Tôi mới không quen biết một tên yêu râu xanh thích động tay động chân với phụ nữ này”
“Phụt!” Lục Anh Khoa xem chút thì bật cười, đột ngột liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ, da đầu liền “Khụ khụ, bác sĩ Tô, tôi xin phép đi ra ngoài.”
“Hây da!”
Lục Anh Khoa chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Không biết tại sao, Tô Lam cảm thấy có một hơi thở nguy hiểm đang đến.
Núi Ngự Cảnh?
Đó là khu biệt thự đắt tiền nhất ở Ninh Lâm, ngay cả khi anh có tiền, chỉ cần anh không có địa vị thì ở đó cũng không có chỗ cho anh.
“Bệnh tâm thần?”
“Bệnh viện không nói chỉ tiết, nhưng vì họ.
chỉ đích danh em, nên có lẽ là sở trường của em”
Tô Lam vốn dĩ đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, mặc dù bệnh viện trung tâm không có tiền lệ bác sĩ đi khám bệnh bên ngoài, nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Thế Khải đã hoàn toàn xua tan lo lắng của cô.
“Làm tốt, tiền thưởng cuối tháng gấp ba.”
Khi nghe được tiền thưởng cuối tháng, mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Vào sáng sớm hôm sau, sau khi đưa hai đứa bé lên xe buýt trường mẫu giáo, Tô Lam mang theo một hộp thuốc và đi đến núi Ngự Cảnh.
Khi cô đến nơi, tiếp đón cô là trợ lý đặc biệt của bệnh nhân, Lục Anh Khoa.
“Bác sĩ Tô Lam đúng không ?” Mặc dù sắc mặt anh ta không có cảm xúc, nhưng thái độ lại rất lịch sự.
“Là tôi” Tô Lam gật đầu, đi theo anh †a vào biệt thự: “Xin lỗi, tôi là đến xem bệnh cho vị nào vậy ?”
“Cậu chủ của tôi, họ Quan.”
“Tôi xin phép tự tiện hỏi một câu, ông Quan là có chỗ nào không được khỏe vậy?”
“Khu khu!” Lục Anh Khoa ho hai cái: “Là có nguyên nhân đặc biệt, bác sĩ Tô vẫn là tự mình đi hỏi cậu chủ thì hơn”
Nhìn thấy cái dạng ấp a ấp úng của anh †a, Tô Lam đoán là căn bệnh này khó chữa trị rồi Bệnh tâm thần phân liệt?
Khi Tô Lam được Lục Anh Khoa đưa tới thư phòng, Quan Triều Viễn đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, dường như đang xử lý giấy tờ.
Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau chiếu qua, phủ lên người anh một vầng hào quang màu vàng.
Gương mặt đó hoàn hảo đến mức không thể chịu được, toàn thân trên dưới đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.
Anh ngồi yên lặng ở đó, không nói một lời, cũng có thể khiến người khác cảm thấy áp lực.
“Cậu chủ, bác sĩ Tô tới rồi “
Lục Anh Khoa thấp giọng nói Quan Triều Viễn dừng động tác tay lại, chầm chậm ngẩng đầu lên Khi khuôn mặt đó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình, Tô Lam trợn mắt kinh ngạc: “Là anh?”
“Cô quen cậu chủ?”
Tô Lam lắc đầu: “Tôi mới không quen biết một tên yêu râu xanh thích động tay động chân với phụ nữ này”
“Phụt!” Lục Anh Khoa xem chút thì bật cười, đột ngột liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ, da đầu liền “Khụ khụ, bác sĩ Tô, tôi xin phép đi ra ngoài.”
“Hây da!”
Lục Anh Khoa chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Không biết tại sao, Tô Lam cảm thấy có một hơi thở nguy hiểm đang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.