Chương 1538
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2105
Loa ngoài bị mở ra.
Điện thoại phát ra giọng nói ranh mãnh của: “Mẹ ơi, mẹ với chú Tuấn đã công chứng rồi, ngủ cùng nhau là hợp pháp nha, mẹ không cần phải xấu hổ đâu ạI”
Này, nhóc con Tô Duy Hưng! Tô Lam mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân “Mẹ ơi!” Đầu dây bên kia, giọng non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên.
“Mẹ ở đây, Mỹ Chị, tối qua…”
*“ Mẹ ơi, tối qua con ngoan của mẹ ôm Mỹ Chi ngủ cùng nhau đó ạ! Con không sao.
đâu, mẹ có thể yên tâm ngủ với cha rồi.”
…” Tô Lam xấu hổ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
“Mẹ ơi, hôm nay cha và mẹ có thể đưa con tới nhà trẻ được không ạ?” Giọng Tô Mỹ Chỉ lí nhí, bộ dạng dè dặt hỏi.
Trái tim Tô Lam đau nhói.
Cô biết, hai đứa trẻ khát khao tình yêu của cha đến nhường nào.
Cũng biết vì không có cha mà bọn chúng ở nhà trẻ bị bắt nạt không ít.
Nhưng mà, Quan Triều Viễn sẽ đồng ý sao?
Bọn họ chỉ là hợp tác, nhưng chẳng qua cũng là kế tạm thời mà thôi.
Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì, bởi vì đứa nhỏ vốn dĩ cũng không phải của anh ta “Mỹ Chi, Lệ… cha con rất bận…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đột nhiên xen ngang: “Cho dù có đang bận, cha cũng sẽ cùng mẹ đưa các con đến nhà trẻ, được không nào?”
“Cha là tuyệt nhất!” Tô Mỹ Chỉ vui vẻ nhảy cẵng lên.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi cha mẹ nhé?”
“Dạ vâng cha, con biết rồi ạ!”
Điện thoại tắt, Tô Lam vẫn có chút ngây người đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Quan Triều Viễn.
Người đàn ông này….
Xem ra anh ta cũng không lạnh lùng như vậy.
Thậm chí, còn có chút tình người.
“Tôi biết là tôi rất đẹp trai, nhưng nếu em cứ nhìn tôi như vậy thì tôi không chắc mình có thể nhịn được mà không hôn em đâu!” Quan Triều Viễn nheo mắt, hơi nhếch khoé môi cười nói.
“A”
Tô Lam vội che miệng, cúi đầu bỏ chạy.
Một tiếng sau, một chiếc Roll Royce đen dừng trước cửa nhà trẻ Mặt trời nhỏ.
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, khí chất khó ai sánh bãng, bế trên tay một cậu nhóc rồi quay người mở cửa xe. Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ lễ phục đỏ thâm bước xuống xe, mang theo một bé gái không kém phần đáng yêu.
Một nhà bốn người, khung cảnh hài hoà như tác phẩm trời ban, khiến cho những người đưa con đến trường không khỏi tò mò mà liên tục đưa ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn.
Loa ngoài bị mở ra.
Điện thoại phát ra giọng nói ranh mãnh của: “Mẹ ơi, mẹ với chú Tuấn đã công chứng rồi, ngủ cùng nhau là hợp pháp nha, mẹ không cần phải xấu hổ đâu ạI”
Này, nhóc con Tô Duy Hưng! Tô Lam mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân “Mẹ ơi!” Đầu dây bên kia, giọng non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên.
“Mẹ ở đây, Mỹ Chị, tối qua…”
*“ Mẹ ơi, tối qua con ngoan của mẹ ôm Mỹ Chi ngủ cùng nhau đó ạ! Con không sao.
đâu, mẹ có thể yên tâm ngủ với cha rồi.”
…” Tô Lam xấu hổ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
“Mẹ ơi, hôm nay cha và mẹ có thể đưa con tới nhà trẻ được không ạ?” Giọng Tô Mỹ Chỉ lí nhí, bộ dạng dè dặt hỏi.
Trái tim Tô Lam đau nhói.
Cô biết, hai đứa trẻ khát khao tình yêu của cha đến nhường nào.
Cũng biết vì không có cha mà bọn chúng ở nhà trẻ bị bắt nạt không ít.
Nhưng mà, Quan Triều Viễn sẽ đồng ý sao?
Bọn họ chỉ là hợp tác, nhưng chẳng qua cũng là kế tạm thời mà thôi.
Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì, bởi vì đứa nhỏ vốn dĩ cũng không phải của anh ta “Mỹ Chi, Lệ… cha con rất bận…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đột nhiên xen ngang: “Cho dù có đang bận, cha cũng sẽ cùng mẹ đưa các con đến nhà trẻ, được không nào?”
“Cha là tuyệt nhất!” Tô Mỹ Chỉ vui vẻ nhảy cẵng lên.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi cha mẹ nhé?”
“Dạ vâng cha, con biết rồi ạ!”
Điện thoại tắt, Tô Lam vẫn có chút ngây người đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Quan Triều Viễn.
Người đàn ông này….
Xem ra anh ta cũng không lạnh lùng như vậy.
Thậm chí, còn có chút tình người.
“Tôi biết là tôi rất đẹp trai, nhưng nếu em cứ nhìn tôi như vậy thì tôi không chắc mình có thể nhịn được mà không hôn em đâu!” Quan Triều Viễn nheo mắt, hơi nhếch khoé môi cười nói.
“A”
Tô Lam vội che miệng, cúi đầu bỏ chạy.
Một tiếng sau, một chiếc Roll Royce đen dừng trước cửa nhà trẻ Mặt trời nhỏ.
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, khí chất khó ai sánh bãng, bế trên tay một cậu nhóc rồi quay người mở cửa xe. Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ lễ phục đỏ thâm bước xuống xe, mang theo một bé gái không kém phần đáng yêu.
Một nhà bốn người, khung cảnh hài hoà như tác phẩm trời ban, khiến cho những người đưa con đến trường không khỏi tò mò mà liên tục đưa ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.