Chương 1539
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2106
“Cha mẹ sau này phải thường xuyên đưa tụi con đến trường nhé!”
Tô Mỹ Chi đắc ý ôm lấy cổ Quan Triều Viễn rồi lấy sức thơm chụt một tiếng thật kêu trên mặt anh. Tô Lam cắn chặt môi không.
dám thay Quan Triều Viễn đưa ra câu trả lời.
Quan Triều Viễn ngồi xổm thả Tô Mỹ Chỉ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Đượ!
cNgoan ngoãn lên lớp đi.”
“Tuyệt quái Tạm biệt cha mẹ nhai”
Nhìn hai đứa trẻ tung tăng vui vẻ được cô giáo đưa vào lớp, Quan Triều Viễn xoay người lên xe.
Tô Lam đứng ngây đó nhìn cửa xe đang dần đóng lại: “Còn không mau lên xe đi? Em định đi bộ về bệnh viện bằng đôi giày cao gót đó à?” Kính cửa xe dần dần kéo.
xuống Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn c‹ Tô Lam do dự một lát rồi vẫn quyết định lên xe.
Xe từ từ lăn bánh về phía bệnh viện trung tâm. Quan Triều Viễn ở lại với hai đứa nhỏ cả ngày hôm qua nên toàn bộ công việc đều bị chất lại thành đống.
Vừa lên xe đã bắt tay vào xử lý công việc, Tô Lam thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm anh.
Bảo sao người ta đều nói khi người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc anh ta đẹp trai nhất, hôm nay được tận mắt thấy quả thật không sai!
Quan Triều Viễn chỉ ngồi trong xe, chẳng động đậy gì, cứ như toàn thân phát ra hoocmon không cách nào ngăn cản được sự toát lên vẻ quyến rũ.
Tô Lam nhìn anh lần thứ n cuối cùng anh cũng mở miệng: “Nhìn đủ chưa”?
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt quay ra cửa sổ: “Ai? Ai thèm nhìn anh chứ?”
“Tôi có bảo là em nhìn à?”
“Tôi”
“Đừng tự nhận là mình chứ!”
Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng b: của cô, không trêu chọc cô nữa.
Trái lại anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nghiêng người áp về phía cô.
Khoảng cách hai người quá gần, đến mức dường như cảm nhận được hơi thở đan xen nhau, Tô Lam giật mình, vội vàng quay mặt đi: “Anh, anh làm gì vậy, đừng tiến lại đây!”
“Bây giờ…còn muốn ly hôn với tôi nữa không?”
Tô Lam nhất thời sửng sốt, gương mặt có chút mất tự nhiên.
Cô thừa nhận.
Khi nấy nhìn thấy hai đứa trẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng cô suy nghĩ…nếu như hôn nhân giữa cô và Quan Triều Viễn là thật thì cũng chưa hản là không thể.
Nhưng mà Quan Triều Viễn là ai cơ chứ?
Anh ta nguyện ý ra tay giúp đỡ mình đó.
đã được coi là một ân huệ lớn rồi, nếu bản thân còn muốn được nhiều hơn, vậy có phải là quá tham lam rồi không.
Cuộc sống của cô đã bị hủy hoại rồi Cô không dám lại một lần nữa hy vọng hạnh phúc xa vời nữa, chỉ cần có thể cùng hai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe bình yên là đủ rồi ‘Thấy cô im lặng không nói gì, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Sao vậy?”
Tô Lam thở dài: “Nếu anh Quan không thể đợi câu trả lời, vậy bây giờ chúng ta có thể…”
“Cha mẹ sau này phải thường xuyên đưa tụi con đến trường nhé!”
Tô Mỹ Chi đắc ý ôm lấy cổ Quan Triều Viễn rồi lấy sức thơm chụt một tiếng thật kêu trên mặt anh. Tô Lam cắn chặt môi không.
dám thay Quan Triều Viễn đưa ra câu trả lời.
Quan Triều Viễn ngồi xổm thả Tô Mỹ Chỉ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Đượ!
cNgoan ngoãn lên lớp đi.”
“Tuyệt quái Tạm biệt cha mẹ nhai”
Nhìn hai đứa trẻ tung tăng vui vẻ được cô giáo đưa vào lớp, Quan Triều Viễn xoay người lên xe.
Tô Lam đứng ngây đó nhìn cửa xe đang dần đóng lại: “Còn không mau lên xe đi? Em định đi bộ về bệnh viện bằng đôi giày cao gót đó à?” Kính cửa xe dần dần kéo.
xuống Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn c‹ Tô Lam do dự một lát rồi vẫn quyết định lên xe.
Xe từ từ lăn bánh về phía bệnh viện trung tâm. Quan Triều Viễn ở lại với hai đứa nhỏ cả ngày hôm qua nên toàn bộ công việc đều bị chất lại thành đống.
Vừa lên xe đã bắt tay vào xử lý công việc, Tô Lam thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm anh.
Bảo sao người ta đều nói khi người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc anh ta đẹp trai nhất, hôm nay được tận mắt thấy quả thật không sai!
Quan Triều Viễn chỉ ngồi trong xe, chẳng động đậy gì, cứ như toàn thân phát ra hoocmon không cách nào ngăn cản được sự toát lên vẻ quyến rũ.
Tô Lam nhìn anh lần thứ n cuối cùng anh cũng mở miệng: “Nhìn đủ chưa”?
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt quay ra cửa sổ: “Ai? Ai thèm nhìn anh chứ?”
“Tôi có bảo là em nhìn à?”
“Tôi”
“Đừng tự nhận là mình chứ!”
Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng b: của cô, không trêu chọc cô nữa.
Trái lại anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nghiêng người áp về phía cô.
Khoảng cách hai người quá gần, đến mức dường như cảm nhận được hơi thở đan xen nhau, Tô Lam giật mình, vội vàng quay mặt đi: “Anh, anh làm gì vậy, đừng tiến lại đây!”
“Bây giờ…còn muốn ly hôn với tôi nữa không?”
Tô Lam nhất thời sửng sốt, gương mặt có chút mất tự nhiên.
Cô thừa nhận.
Khi nấy nhìn thấy hai đứa trẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng cô suy nghĩ…nếu như hôn nhân giữa cô và Quan Triều Viễn là thật thì cũng chưa hản là không thể.
Nhưng mà Quan Triều Viễn là ai cơ chứ?
Anh ta nguyện ý ra tay giúp đỡ mình đó.
đã được coi là một ân huệ lớn rồi, nếu bản thân còn muốn được nhiều hơn, vậy có phải là quá tham lam rồi không.
Cuộc sống của cô đã bị hủy hoại rồi Cô không dám lại một lần nữa hy vọng hạnh phúc xa vời nữa, chỉ cần có thể cùng hai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe bình yên là đủ rồi ‘Thấy cô im lặng không nói gì, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Sao vậy?”
Tô Lam thở dài: “Nếu anh Quan không thể đợi câu trả lời, vậy bây giờ chúng ta có thể…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.