Chương 1890
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2457
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Bích Xuân rống giận gào thét, trong lòng lại xuất một chút bất an.
Cho đến khi Tô Bích Xuân bị tôi ra ngoài, Quan Triều Viễn dường như mới sực nhớ ra điều gì liền nhanh chân đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Anh cầm lấy túi văn kiện lên.
Động tác của anh gọn gàng, dứt khoát, anh lấy kết quả giám định từ trong túi văn kiện ra.
Anh lướt nhìn cực nhanh, khi tầm mắt dừng lại ở dòng kết luận cuối cùng, đồng tử anh chợt co lại Hoá ra là… vậy!
Trước khi rời khỏi Tô Lam đã gọi điện cho Phương Trí Thành.
Điện thoại reo được một hồi liền được tiếp nối thành công.
Đầu dây bên Phương Trí Thành có chút ồn ào, có lẽ anh ta đang ở phim trường.
Anh lớn tiếng nói: “Bà tổ nhỏ, cô cuối cùng đã gọi điện cho.
Tính khi nào đến giúp tôi đây? Lần này tôi nhận một bộ phim cổ trang, có rất nhiều cảnh đánh nhau trong ấy, nếu bác sĩ như cô không có mặt thì có lẽ tôi sẽ không chống cự nổi”
“Có khoa trương như thế không?”
“Dĩ nhiên có rồi, có bác sĩ như cô thì tôi mới có thể yên tâm làm việc.”
“Thế tôi bây giờ qua đó?”
“Thế càng tốt, mau lên đi. Chúng tôi có buổi tụ họp vào tối nay, vừa hay có thể làm quen với những người trong đoàn phim”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam đeo theo chiếc túi bằng vải bao bố.
Vừa đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Lục Anh Khoa đang đứng ngoài cửa.
Lục Anh Khoa đi vài bước đến trước cửa xe, giúp cô mở cửa: “Mợ chủ muốn đi đâu?”
Cô đi tìm Phương Trí Thành, nói thẳng ra là đi làm bán thời gian.
Một thực tập sinh mà thôi.
Nếu như để Lục Anh Khoa lái xe đưa cô qua đó thì thật sự quá gây sự chú ý.
“Lục Anh Khoa, tôi đi gặp mặt bạn bè, tôi tự ngồi tàu điện ngầm đi là được rồi”
Sau khi Tô Lam nói xong, cô có thể thấy trên mặt Lục Anh Khoa toát lên chút do dự.
€ô liền giải thích: “Tôi ở tiệm ảnh Bách Tâm bên cạnh quảng trường Thiên Trì”
Tiệm ảnh Bách Tâm?
Nơi mà ông chủ và Lục Mặc Thâm hẹn gặp nhau dường như cũng ở đấy.
“Mợ chủ, nếu như thế thì hãy để tôi đưa mợ đi ra trạm tàu. Nơi đây cách trạm tàu vẫn còn một đoạn đường dài.”
Tô Lam không ngờ đến Lục Anh Khoa lại dễ nói chuyện đến thế liền cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn”
Một tiếng đồng hồ sau đó, Tô Lam đã đến tiệm ảnh Bách Tâm.
“Bên này”
Phương Trí Thành vừa nhìn đã nhận ra Tô Lam trong đám đông Phương Trí Thành và Tô Duy Nam là bạn đại học.
Phương Trí Thành cũng nhờ vào Tô Duy Nam mới làm quen được Tô Lam, hai người liền trở thành bạn tốt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Bích Xuân rống giận gào thét, trong lòng lại xuất một chút bất an.
Cho đến khi Tô Bích Xuân bị tôi ra ngoài, Quan Triều Viễn dường như mới sực nhớ ra điều gì liền nhanh chân đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Anh cầm lấy túi văn kiện lên.
Động tác của anh gọn gàng, dứt khoát, anh lấy kết quả giám định từ trong túi văn kiện ra.
Anh lướt nhìn cực nhanh, khi tầm mắt dừng lại ở dòng kết luận cuối cùng, đồng tử anh chợt co lại Hoá ra là… vậy!
Trước khi rời khỏi Tô Lam đã gọi điện cho Phương Trí Thành.
Điện thoại reo được một hồi liền được tiếp nối thành công.
Đầu dây bên Phương Trí Thành có chút ồn ào, có lẽ anh ta đang ở phim trường.
Anh lớn tiếng nói: “Bà tổ nhỏ, cô cuối cùng đã gọi điện cho.
Tính khi nào đến giúp tôi đây? Lần này tôi nhận một bộ phim cổ trang, có rất nhiều cảnh đánh nhau trong ấy, nếu bác sĩ như cô không có mặt thì có lẽ tôi sẽ không chống cự nổi”
“Có khoa trương như thế không?”
“Dĩ nhiên có rồi, có bác sĩ như cô thì tôi mới có thể yên tâm làm việc.”
“Thế tôi bây giờ qua đó?”
“Thế càng tốt, mau lên đi. Chúng tôi có buổi tụ họp vào tối nay, vừa hay có thể làm quen với những người trong đoàn phim”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam đeo theo chiếc túi bằng vải bao bố.
Vừa đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Lục Anh Khoa đang đứng ngoài cửa.
Lục Anh Khoa đi vài bước đến trước cửa xe, giúp cô mở cửa: “Mợ chủ muốn đi đâu?”
Cô đi tìm Phương Trí Thành, nói thẳng ra là đi làm bán thời gian.
Một thực tập sinh mà thôi.
Nếu như để Lục Anh Khoa lái xe đưa cô qua đó thì thật sự quá gây sự chú ý.
“Lục Anh Khoa, tôi đi gặp mặt bạn bè, tôi tự ngồi tàu điện ngầm đi là được rồi”
Sau khi Tô Lam nói xong, cô có thể thấy trên mặt Lục Anh Khoa toát lên chút do dự.
€ô liền giải thích: “Tôi ở tiệm ảnh Bách Tâm bên cạnh quảng trường Thiên Trì”
Tiệm ảnh Bách Tâm?
Nơi mà ông chủ và Lục Mặc Thâm hẹn gặp nhau dường như cũng ở đấy.
“Mợ chủ, nếu như thế thì hãy để tôi đưa mợ đi ra trạm tàu. Nơi đây cách trạm tàu vẫn còn một đoạn đường dài.”
Tô Lam không ngờ đến Lục Anh Khoa lại dễ nói chuyện đến thế liền cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn”
Một tiếng đồng hồ sau đó, Tô Lam đã đến tiệm ảnh Bách Tâm.
“Bên này”
Phương Trí Thành vừa nhìn đã nhận ra Tô Lam trong đám đông Phương Trí Thành và Tô Duy Nam là bạn đại học.
Phương Trí Thành cũng nhờ vào Tô Duy Nam mới làm quen được Tô Lam, hai người liền trở thành bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.