Chương 1959
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2526
Tô Lam hoảng hốt, và đột nhiên cảm thấy không còn nơi nào để trốn: “Tôi, tôi đi gặp… Nhan Thế Khải…”
Lời cô còn chưa nói xong, cơn giận của Quan Triều Viễn đột nhiên nổi lên: “Tô Lam, anh rất muốn mổ bụng em ra để xem trái tim em có làm bằng đá không đấy.”
Nói xong, anh nới lỏng quai hàm của cô.
Đứng dậy, rời đi, dứt khoát và lưu loát.
“Cậu Quan…”
Tô Lam hoảng sợ mở miệng, nhưng đáng tiếc là câu sau cô vẫn chưa kịp nói ra.
Thì cửa phòng đã bị đập thật mạnh.
Khi nấy, trong khoảnh khảc đó, cô đã rất muốn nói ly hôn, nói những lời này.
Bởi vì chính ngay tại thời điểm đó, Tô Lam cảm thấy hình như có gì đó đặc biệt quan trọng trong lòng cô bị mang đi mất Cảm giác đó khiến cô càng thêm hoảng loạn tới tột đỉnh. Vì vậy cô không muốn nói ra những lời đó!
“Tô Lam, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!”
Tô Lam ngã xuống đất, mũi hơi cay cay: “Cái đồ ngu ngốc này, ngoài việc làm rối tung mọi thứ ra, thì mày còn có thể làm gì nữa hả?”
Cô chỉ biết ngồi ngây người ra ở đó, mắt thì đỏ hoe. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, cửa phòng tổng thống đột nhiên vang lên khe khẽ. Tô Lam kinh ngạc nhìn lên: “Cậu Quan…
“Cô Tô, cậu Quan vừa mới đi ra ngoài rồi, nhưng mà u ấy đã dặn dò tôi mang quần áo đến cho cô.”
Một nữ nhân viên phục vụ bước vào với bộ quần áo mới sạch sẽ trên tay.
Mặc dù cô ta biết rằng những vị khách có thể ở trong phòng tổng thống chắc chắn không phải là những người bình thường.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tô Lam như hồn bay phách lạc, cô ta không nhịn được mà liếc nhìn thêm một chút.
Nhìn vào người phụ nữ này, cô ta có thể đoán được rằng cô ấy đã bị một người đàn ông có tiền đùa giỡn sau đó bỏ rơi rồi.
“Cô Tô, tôi để quần áo ở đây được.
không?”
Tô Lam cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Quan Triều Viễn anh ta thực sự đã rời đi.
Lần này, cô thực sự làm tốn thương trái tim anh ta mất rồi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tô Lam vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đặc biệt là sau khi say rượu tỉnh dậy, cộng với thái độ vừa rồi của Quan Triều Viễn khiến toàn bộ tinh thần của cô dường như có chút hốt hoảng.
Thế cho nên cô mới mơ mơ hồ hồ bước đi, đến nỗi suýt chút nữa đi ra giữa đường mà không để ý.
”Tít tít tít tít…”
Âm thanh chói tai và dồn dập làm cô bừng tỉnh ngay lập tức Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc xe Sedan đang lao về phía cô nhanh như chớp…
“Á!”
Tô Lam bị dọa sợ đến hết hồn.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một chàng trai bất ngờ lao ra từ bên đường.
Tô Lam hoảng hốt, và đột nhiên cảm thấy không còn nơi nào để trốn: “Tôi, tôi đi gặp… Nhan Thế Khải…”
Lời cô còn chưa nói xong, cơn giận của Quan Triều Viễn đột nhiên nổi lên: “Tô Lam, anh rất muốn mổ bụng em ra để xem trái tim em có làm bằng đá không đấy.”
Nói xong, anh nới lỏng quai hàm của cô.
Đứng dậy, rời đi, dứt khoát và lưu loát.
“Cậu Quan…”
Tô Lam hoảng sợ mở miệng, nhưng đáng tiếc là câu sau cô vẫn chưa kịp nói ra.
Thì cửa phòng đã bị đập thật mạnh.
Khi nấy, trong khoảnh khảc đó, cô đã rất muốn nói ly hôn, nói những lời này.
Bởi vì chính ngay tại thời điểm đó, Tô Lam cảm thấy hình như có gì đó đặc biệt quan trọng trong lòng cô bị mang đi mất Cảm giác đó khiến cô càng thêm hoảng loạn tới tột đỉnh. Vì vậy cô không muốn nói ra những lời đó!
“Tô Lam, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!”
Tô Lam ngã xuống đất, mũi hơi cay cay: “Cái đồ ngu ngốc này, ngoài việc làm rối tung mọi thứ ra, thì mày còn có thể làm gì nữa hả?”
Cô chỉ biết ngồi ngây người ra ở đó, mắt thì đỏ hoe. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, cửa phòng tổng thống đột nhiên vang lên khe khẽ. Tô Lam kinh ngạc nhìn lên: “Cậu Quan…
“Cô Tô, cậu Quan vừa mới đi ra ngoài rồi, nhưng mà u ấy đã dặn dò tôi mang quần áo đến cho cô.”
Một nữ nhân viên phục vụ bước vào với bộ quần áo mới sạch sẽ trên tay.
Mặc dù cô ta biết rằng những vị khách có thể ở trong phòng tổng thống chắc chắn không phải là những người bình thường.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tô Lam như hồn bay phách lạc, cô ta không nhịn được mà liếc nhìn thêm một chút.
Nhìn vào người phụ nữ này, cô ta có thể đoán được rằng cô ấy đã bị một người đàn ông có tiền đùa giỡn sau đó bỏ rơi rồi.
“Cô Tô, tôi để quần áo ở đây được.
không?”
Tô Lam cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Quan Triều Viễn anh ta thực sự đã rời đi.
Lần này, cô thực sự làm tốn thương trái tim anh ta mất rồi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tô Lam vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đặc biệt là sau khi say rượu tỉnh dậy, cộng với thái độ vừa rồi của Quan Triều Viễn khiến toàn bộ tinh thần của cô dường như có chút hốt hoảng.
Thế cho nên cô mới mơ mơ hồ hồ bước đi, đến nỗi suýt chút nữa đi ra giữa đường mà không để ý.
”Tít tít tít tít…”
Âm thanh chói tai và dồn dập làm cô bừng tỉnh ngay lập tức Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc xe Sedan đang lao về phía cô nhanh như chớp…
“Á!”
Tô Lam bị dọa sợ đến hết hồn.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một chàng trai bất ngờ lao ra từ bên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.