Chương 1960
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2527
Anh ta lao thẳng vào Tô Lam đẩy sang bên lề đường “Chết tiệt, đi đường mà không mở to mắt ra mà nhìn à, các người muốn chết hả?”
Chàng trai nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi”.
“Thực sự là xui xẻo mà, các người muốn chết cũng đừng có ra đường hại người khác thết”
Tài xế ô tô hùng hổ chửi bới rồi phóng xe rời đi.
Chàng trai giải cứu quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam, anh ta thấy rằng cô dường như đã phục hồi tinh thần lại: “Tô Lam, có thật là cậu không?”
Cô đứng lên, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người ta đã vội trả lời: “Xin lỗi, cậu là..”
Chàng trai có vẻ ngoài trạc tuổi của cô, trẻ trung và đầy sức sống Anh ta cười và gãi đầu: “Tớ và cậu là bạn học cùng trường cùng lớp đấy, nhưng mà cậu mới đến lớp không bao lâu, nên không quen biết tớ cũng là chuyện bình thường”
“Nhưng mà, ừm, bây giờ chúng ta có thể làm quen một chút.”
Chàng trai mỉm cười tủm tỉm và đưa tay về phía cô: “Tớ tên là Lâm Trí Mạnh”
Tô Lam mỉm cười: “Xin chào.”
Lâm Trí Mạnh cũng nở nụ cười theo cô: “Cậu đang đi về trường à?”
Tô Lam ngập ngừng một lát.
Quan Triều Viễn vừa rồi rất tức giận, bãng không cô để cho anh bình tĩnh lại trước đã.
Ngày mai đến tìm anh giải thích rõ ràng như vậy cũng được nhỉ?
“Tớ đang đi về trường” Tô Lam gật đầu.
“Vừa khéo tớ cũng đang trở về trường đây, vậy hay là chúng ta cùng nhau đi về nhé?”
Hai người cứ thế sánh đôi đi bên nhau, đi về phía ga tàu điện ngầm Điều mà Tô Lam không biết chính là.
Trong một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhìn họ từ xa.
“Ông chủ, thứ mà ông muốn đã mua hết rồi ạ”
Người vệ sĩ đưa đồ vào tay Lục Mặc Thâm.
Thật sự là kỳ quái mà.
Sao ông chủ lại mua đồ dùng của phụ nữ thế này?
Chẳng lẽ cô Lê muốn dùng sao?
‘ừ”
Lục Mặc Thâm không để ý mà gật đầu lia lịa.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra và chụp bóng lưng của Tô Lam.
Sau đó, anh ta bấm một dãy số điện thoại.
Nhưng mà số điện thoại đó rất nhanh chóng bị ấn từ chối.
“Cơn giận thật đúng là không nhỏ nhỉ”
Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng, trực tiếp đăng bức ảnh vừa chụp lên.
Trong vòng vài giây, cuộc gọi đã được gọi lại ngay lập tức Lục Mặc Thâm ấn nút trả lời một cách tao nhã, giọng điệu lười biếng: “Không phải đã nói chúng ta vẫn chưa đến bước có thể gọi điện riêng cho nhau như thế này sao?”
Giọng người đàn ông nghe điện thoại lạnh lùng, rõ ràng anh ta đang ở trong trạng thái rất cáu kỉnh: “Đừng nói nhảm nữa”
Anh ta lao thẳng vào Tô Lam đẩy sang bên lề đường “Chết tiệt, đi đường mà không mở to mắt ra mà nhìn à, các người muốn chết hả?”
Chàng trai nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi”.
“Thực sự là xui xẻo mà, các người muốn chết cũng đừng có ra đường hại người khác thết”
Tài xế ô tô hùng hổ chửi bới rồi phóng xe rời đi.
Chàng trai giải cứu quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam, anh ta thấy rằng cô dường như đã phục hồi tinh thần lại: “Tô Lam, có thật là cậu không?”
Cô đứng lên, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người ta đã vội trả lời: “Xin lỗi, cậu là..”
Chàng trai có vẻ ngoài trạc tuổi của cô, trẻ trung và đầy sức sống Anh ta cười và gãi đầu: “Tớ và cậu là bạn học cùng trường cùng lớp đấy, nhưng mà cậu mới đến lớp không bao lâu, nên không quen biết tớ cũng là chuyện bình thường”
“Nhưng mà, ừm, bây giờ chúng ta có thể làm quen một chút.”
Chàng trai mỉm cười tủm tỉm và đưa tay về phía cô: “Tớ tên là Lâm Trí Mạnh”
Tô Lam mỉm cười: “Xin chào.”
Lâm Trí Mạnh cũng nở nụ cười theo cô: “Cậu đang đi về trường à?”
Tô Lam ngập ngừng một lát.
Quan Triều Viễn vừa rồi rất tức giận, bãng không cô để cho anh bình tĩnh lại trước đã.
Ngày mai đến tìm anh giải thích rõ ràng như vậy cũng được nhỉ?
“Tớ đang đi về trường” Tô Lam gật đầu.
“Vừa khéo tớ cũng đang trở về trường đây, vậy hay là chúng ta cùng nhau đi về nhé?”
Hai người cứ thế sánh đôi đi bên nhau, đi về phía ga tàu điện ngầm Điều mà Tô Lam không biết chính là.
Trong một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhìn họ từ xa.
“Ông chủ, thứ mà ông muốn đã mua hết rồi ạ”
Người vệ sĩ đưa đồ vào tay Lục Mặc Thâm.
Thật sự là kỳ quái mà.
Sao ông chủ lại mua đồ dùng của phụ nữ thế này?
Chẳng lẽ cô Lê muốn dùng sao?
‘ừ”
Lục Mặc Thâm không để ý mà gật đầu lia lịa.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra và chụp bóng lưng của Tô Lam.
Sau đó, anh ta bấm một dãy số điện thoại.
Nhưng mà số điện thoại đó rất nhanh chóng bị ấn từ chối.
“Cơn giận thật đúng là không nhỏ nhỉ”
Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng, trực tiếp đăng bức ảnh vừa chụp lên.
Trong vòng vài giây, cuộc gọi đã được gọi lại ngay lập tức Lục Mặc Thâm ấn nút trả lời một cách tao nhã, giọng điệu lười biếng: “Không phải đã nói chúng ta vẫn chưa đến bước có thể gọi điện riêng cho nhau như thế này sao?”
Giọng người đàn ông nghe điện thoại lạnh lùng, rõ ràng anh ta đang ở trong trạng thái rất cáu kỉnh: “Đừng nói nhảm nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.