Chương 2060
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2628
Người này chỉ suy yếu khi năm trên giường vài ngày, lại trở nên vô cùng ấu trĩ như một đứa con nít vậy?
Tô Lam nghĩ rằng anh bất bình như: vậy là do bị nhốt trên giường trong thời gian quá lâu, khó tránh khỏi có chút ngang tàn.
Rốt cuộc anh biến thành bộ dạng này cũng là vì mình Tô Lam nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói: “Anh đứng lên, tôi giúp anh lau người”
Quan Triều Viễn động tác miễn cưỡng muốn xuống giường nhưng thuận thế liền dừng lại Anh lạnh lùng trương khuôn mặt tuấn tú dựa vào đầu giường. Nghiêng mắt nhìn cô: “Không cần miễn cưỡng như v: Tô Lam lập tức nịnh nọt, nở một nụ cười tươi rói xán lạn như ánh mặt trời: “Không có miễn cưỡng, một chút cũng không, có thể lau mình cho cậu Quan quả thật là vinh dự của tôi”
Nhìn bóng dáng cô xoay đi múc nước, sự u ám trên mặt Quan Triều Viễn cũng tiêu tan đi một chút, khoé miệng của anh cũng cong lên.
Ngay lúc này, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Anh nhàn nhạt liếc qua màn hình, cầm máy lên: “Nói”
“Ông chủ, bọn em bên này đã điều tra ra được, Cố Đức Hiệp đã chạy trốn tới thủ đô, hẳn là đi tìm người ở nhà họ Lê.”
Ánh mặt Quan Triều Viễn lạnh toác: “Phái người đến chờ ngồi sẵn ở nhà họ Lê, chỉ cần anh ta xuất hiện lập tức bắt sống”
“… Đến lúc đó, lỡ nhà họ Lê ngăn cản chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Ngay lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài, chắc là Tô Lam đang tới Ánh mắt Quan Triều Viễn thoáng chút bối rối, có chút không kiên nhẫn: “Tự làm đi”
Tút tút tút.
Tiếng điện thoại đồn dập bị cắt đứt Mọi người lần lượt: “…
Tự mình nhìn mà làm là có ý gì?
Nhà họ Quan và nhà họ Lê có quan hệ nhiều đời.
Hơn nữa cho dù Cố Đức Hiệp chỉ là con riêng thì chuyện này cũng phải xử lý vô cùng cẩn thận.
Chỉ là Ông chủ quá không để tâm, còn nói thẳng để cho mình tự xử lý?
Bên kia, trong phòng ngủ, Quan Triều Viễn vừa mới đặt điện thoại xuống thì Tô Lam bưng nước vào.
Cô kéo cao ống tay áo lên.
Tóc cũng được quấn lên, lộ ra cái trán trơn bóng.
Cả người nhìn tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Thuận tay bật điều hoà lên, cô vừa quay đầu thì lập tức nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn đang nhìn mình chăm chăm Lúc này, anh vừa vặn đang nằm nghiêng trên giường.
Ngay cả chăn trên người cũng bị kéo sang một bên, quả thực chính là dáng vẻ để mặc người ức hiếp.
Không biết vì sao, mặt Tô Lam đột nhiên đỏ lên.
Cô đi đến ngồi xuống bên giường.
Lấy khăn mặt ướt nhẹp vắt nước đi rồi bắt đầu lau.
Quan Triều Viễn nhíu mày.
“Em muốn lau người giúp tôi sao?”
Tô Lam ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy?”
“Không cởi quần áo, em định lau người cho tôi hay là định giặt quần áo đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.