Tổng Tài Bá Đạo Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 4:
sherrylouis510
04/01/2021
**Chương 4**
\[ Kết thúc hồi tưởng \]
"Khi xưa em đã nói sau này khi lớn sẽ lấy tôi làm chồng mà?"
Lâm Thiên Duyên không ngờ đến giờ anh vẫn còn nhớ, và cũng không ngờ, người thiếu niên tuấn tú năm nào lại chính là anh, Ưng Triết Hạo bây giờ khác lúc xưa rất nhiều, và cũng đẹp trai hơn rất nhiều. Cô đã nhận không ra anh. Còn anh thì vừa gặp đã lập tức nhớ ra cô gái hôm nào anh thầm thương trộm nhớ.
"Lúc đó... tôi... tôi chỉ nghĩ là lời nói đùa của anh thôi.. Ai mà biết anh nhớ dai như vậy chứ!" Lâm Thiên Duyên lấp bấp nói.
"Lời bào chữa vô hiệu lực! Em nên biết là tôi không bao giờ đùa những chuyện như vậy.." Ưng Triết Hạo chầm chậm tiến gần lại Lâm Thiên Duyên. Cô cố ngăn anh nhưng không được.
"Anh làm gì vậy... đừng..." Cô xoay gương mặt đi tránh né nụ hôn của anh.
Ưng Triết Hạo ghì chặt mặt mình vào mặt Lâm Thiên Duyên. Anh làm chủ tình hình, chủ động xâm chiếm môi cô, dùng nụ hôn cháy bỏng chinh phục cô. Đưa lưỡi mình vào sâu trong khoang miệng cô, mút lấy mật ngọt.
Tay anh không an phận mà sờ soạng khắp người cô.
"Ưm" Cô khó chịu kêu lên.
Hành động đó của cô đã vô tình biến thành hành động câu dẫn anh, giải thoát cho con thú hung hăng trong người.
"Cưng à, đừng chống cự nữa, lại đây" Anh đợi ngày này đã rất lâu, anh không thể để mất cơ hội này được.
"Ưm... đừng mà..." Cô cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát.
Sau một lúc giằng co cùng cô, những thứ trên người anh và cô đều được cởi sạch, chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót màu đen của cô.
"Thế nào? Người đàn ông của em đẹp chứ?" Anh vô sỉ hỏi.
"Không biết..." Cô ngượng chín mặt, xoay đi chỗ khác.
Ưng Triết Hạo chăm chú nhìn người con gái dưới thân mình đang ưỡn ẹo. Thân thể ngọc ngà này, khiến anh không nỡ làm cô đau.
"Duyên, em thật sự đẹp quá.."
Anh cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng của cô, liếm rồi cắn. Tay không quên sờ nắn bên còn lại.
"A... đừng cắn... đau. Đáng ghét... anh đừng mà" Lâm Thiên Duyên mắt đã ngấn nước.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc. Tôi gìn giữ thân trong sạch đã 27 năm rồi, không nhịn được nữa đâu"
Anh liếm hết chỗ này đến chỗ khác, những chỗ anh đi qua đều để lại dấu hồng, tím, như một cách đánh dấu chủ quyền. Thật ái muội.
Ưng Triết Hạo cởi nốt chiếc quần lót của Lâm Thiên Duyên. Cô xấu hổ khép chân lại nhưng lại bị anh tách ra.
"Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng" Anh trấn an cô.
Lâm Thiên Duyên thật sự bị lời nói của anh mê hoặc, ngoan ngoãn làm theo.
Ưng Triết Hạo chạm nhẹ vào nơi mẫn cảm nhất của cô, sau đó cho một ngón tay vào, hai ngón, rồi ba ngón.
"Ưm... đ... ừng... lấy tay ra đi aaa" Nơi nhỏ bé đó của cô sẽ chịu không nổi mất.
"Nếu tôi không làm như vầy thì một chút nữa sẽ đau hơn đó bảo bối" Ưng Triết Hạo dịu dàng nói. Anh cũng đang cố kiềm chế bản thân. Anh chỉ hận không thể một lần ăn sạch cô.
"Dừng... lại" Cô thở gấp, nói không rõ chữ nữa.
"\*\*\* \*\*\*\*\* của em đúng là nhạy cảm nha, ra nước nhiều thế này mà lại kêu tôi dừng à?" Anh trêu chọc cô.
"Anh... biến thái... vô sỉ!"
Anh đột nhiên rút tay ra khỏi nơi ẩm ướt của cô. Cô cảm thấy rất trống trải, rất khóc chịu.
"Ưm" Cô ưỡn ẹo. Cô muốn nhiều hơn như thế.
Cái vật đàn ông của anh đã cương đến phát đau, nhưng anh vẫn phải nhịn, anh muốn cô cầu xin anh.
"Cầu xin tôi đi? Tôi sẽ cho em" Anh vô sỉ nói, nhếch miệng cười.
"Tôi... muốn anh... Cầu xin anh... cho tôi..." Cô đỏ mặt, hận ngay lúc này không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống.
"Tốt lắm, tôi sẽ thao chết em đêm nay" Anh phấn khích nói.
Anh nâng đùi cô lên, đưa cái thứ to lớn để vào trước cửa \*\*\* \*\*\*\*\*.
"Aaa... lớn quá... sẽ rách mất" Cô đẩy người anh ra.
Anh từ từ tiến vào, tiến vào. Cô hét lên một tiếng, run người, cảm giác đau đớn truyền đến.
"Ư... đau quá..." Tay cô nắm chặt lấy ga giường.
Những giọt máu rơi xuống, khẳng định cô đã là người phụ nữ của riêng anh.
Anh hôn lên môi cô như trấn an, nụ hôn vừa nhẹ nhàng nhưng cũng mạnh bạo như cách anh đang chiếm hữu cô lúc này vậy.
Anh bắt đầu di chuyển, từ nhẹ dần dần nhanh và mạnh hơn.
"Ưm... aaa... nhẹ thôi... ư" Cô phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Anh cúi người ngậm lấy nhũ hoa đang \*\*\*\*\* \*\*\*\* của cô. Cơ thể họ như hoà làm một.
"Ưm... nhanh lên... nhanh một chút" Cảm giác đau đớn qua đi, sự sung sướng ập đến.
"Ưm... sướng... aaa"
"Bảo bối... em đúng là rất dâm đãng" Anh có ý trêu cô.
Tay anh se đỉnh hồng của cô khiến cô tăng thêm phần kích thích.
Anh đột nhiên nhấp nhanh hơn, liên tục ra vào \*\*\* \*\*\*\*\* của cô.
"Ưm... chậm... chậm lại...aaa" Cô rên la đáng thương.
Anh nhấp sâu vào một cái, mang tất cả \*\*\*\* \*\*\*\* trắng xuất hết vào tử cung cô, nhiều đến nổi tràn ra ngoài một ít. Cô thở dốc.
Anh lật người cô nằm sấp, nâng hông cô lên.
"Đừng... tôi chịu không nổi"
Anh bỏ ngoài tai những lời cô. Hai người họ cứ dây dưa mãi không ngừng, cô mệt quá nên ngất đi mấy lần. Đến ba giờ sáng anh mới buông tha cho cô.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\[ Kết thúc hồi tưởng \]
"Khi xưa em đã nói sau này khi lớn sẽ lấy tôi làm chồng mà?"
Lâm Thiên Duyên không ngờ đến giờ anh vẫn còn nhớ, và cũng không ngờ, người thiếu niên tuấn tú năm nào lại chính là anh, Ưng Triết Hạo bây giờ khác lúc xưa rất nhiều, và cũng đẹp trai hơn rất nhiều. Cô đã nhận không ra anh. Còn anh thì vừa gặp đã lập tức nhớ ra cô gái hôm nào anh thầm thương trộm nhớ.
"Lúc đó... tôi... tôi chỉ nghĩ là lời nói đùa của anh thôi.. Ai mà biết anh nhớ dai như vậy chứ!" Lâm Thiên Duyên lấp bấp nói.
"Lời bào chữa vô hiệu lực! Em nên biết là tôi không bao giờ đùa những chuyện như vậy.." Ưng Triết Hạo chầm chậm tiến gần lại Lâm Thiên Duyên. Cô cố ngăn anh nhưng không được.
"Anh làm gì vậy... đừng..." Cô xoay gương mặt đi tránh né nụ hôn của anh.
Ưng Triết Hạo ghì chặt mặt mình vào mặt Lâm Thiên Duyên. Anh làm chủ tình hình, chủ động xâm chiếm môi cô, dùng nụ hôn cháy bỏng chinh phục cô. Đưa lưỡi mình vào sâu trong khoang miệng cô, mút lấy mật ngọt.
Tay anh không an phận mà sờ soạng khắp người cô.
"Ưm" Cô khó chịu kêu lên.
Hành động đó của cô đã vô tình biến thành hành động câu dẫn anh, giải thoát cho con thú hung hăng trong người.
"Cưng à, đừng chống cự nữa, lại đây" Anh đợi ngày này đã rất lâu, anh không thể để mất cơ hội này được.
"Ưm... đừng mà..." Cô cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát.
Sau một lúc giằng co cùng cô, những thứ trên người anh và cô đều được cởi sạch, chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót màu đen của cô.
"Thế nào? Người đàn ông của em đẹp chứ?" Anh vô sỉ hỏi.
"Không biết..." Cô ngượng chín mặt, xoay đi chỗ khác.
Ưng Triết Hạo chăm chú nhìn người con gái dưới thân mình đang ưỡn ẹo. Thân thể ngọc ngà này, khiến anh không nỡ làm cô đau.
"Duyên, em thật sự đẹp quá.."
Anh cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng của cô, liếm rồi cắn. Tay không quên sờ nắn bên còn lại.
"A... đừng cắn... đau. Đáng ghét... anh đừng mà" Lâm Thiên Duyên mắt đã ngấn nước.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc. Tôi gìn giữ thân trong sạch đã 27 năm rồi, không nhịn được nữa đâu"
Anh liếm hết chỗ này đến chỗ khác, những chỗ anh đi qua đều để lại dấu hồng, tím, như một cách đánh dấu chủ quyền. Thật ái muội.
Ưng Triết Hạo cởi nốt chiếc quần lót của Lâm Thiên Duyên. Cô xấu hổ khép chân lại nhưng lại bị anh tách ra.
"Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng" Anh trấn an cô.
Lâm Thiên Duyên thật sự bị lời nói của anh mê hoặc, ngoan ngoãn làm theo.
Ưng Triết Hạo chạm nhẹ vào nơi mẫn cảm nhất của cô, sau đó cho một ngón tay vào, hai ngón, rồi ba ngón.
"Ưm... đ... ừng... lấy tay ra đi aaa" Nơi nhỏ bé đó của cô sẽ chịu không nổi mất.
"Nếu tôi không làm như vầy thì một chút nữa sẽ đau hơn đó bảo bối" Ưng Triết Hạo dịu dàng nói. Anh cũng đang cố kiềm chế bản thân. Anh chỉ hận không thể một lần ăn sạch cô.
"Dừng... lại" Cô thở gấp, nói không rõ chữ nữa.
"\*\*\* \*\*\*\*\* của em đúng là nhạy cảm nha, ra nước nhiều thế này mà lại kêu tôi dừng à?" Anh trêu chọc cô.
"Anh... biến thái... vô sỉ!"
Anh đột nhiên rút tay ra khỏi nơi ẩm ướt của cô. Cô cảm thấy rất trống trải, rất khóc chịu.
"Ưm" Cô ưỡn ẹo. Cô muốn nhiều hơn như thế.
Cái vật đàn ông của anh đã cương đến phát đau, nhưng anh vẫn phải nhịn, anh muốn cô cầu xin anh.
"Cầu xin tôi đi? Tôi sẽ cho em" Anh vô sỉ nói, nhếch miệng cười.
"Tôi... muốn anh... Cầu xin anh... cho tôi..." Cô đỏ mặt, hận ngay lúc này không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống.
"Tốt lắm, tôi sẽ thao chết em đêm nay" Anh phấn khích nói.
Anh nâng đùi cô lên, đưa cái thứ to lớn để vào trước cửa \*\*\* \*\*\*\*\*.
"Aaa... lớn quá... sẽ rách mất" Cô đẩy người anh ra.
Anh từ từ tiến vào, tiến vào. Cô hét lên một tiếng, run người, cảm giác đau đớn truyền đến.
"Ư... đau quá..." Tay cô nắm chặt lấy ga giường.
Những giọt máu rơi xuống, khẳng định cô đã là người phụ nữ của riêng anh.
Anh hôn lên môi cô như trấn an, nụ hôn vừa nhẹ nhàng nhưng cũng mạnh bạo như cách anh đang chiếm hữu cô lúc này vậy.
Anh bắt đầu di chuyển, từ nhẹ dần dần nhanh và mạnh hơn.
"Ưm... aaa... nhẹ thôi... ư" Cô phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Anh cúi người ngậm lấy nhũ hoa đang \*\*\*\*\* \*\*\*\* của cô. Cơ thể họ như hoà làm một.
"Ưm... nhanh lên... nhanh một chút" Cảm giác đau đớn qua đi, sự sung sướng ập đến.
"Ưm... sướng... aaa"
"Bảo bối... em đúng là rất dâm đãng" Anh có ý trêu cô.
Tay anh se đỉnh hồng của cô khiến cô tăng thêm phần kích thích.
Anh đột nhiên nhấp nhanh hơn, liên tục ra vào \*\*\* \*\*\*\*\* của cô.
"Ưm... chậm... chậm lại...aaa" Cô rên la đáng thương.
Anh nhấp sâu vào một cái, mang tất cả \*\*\*\* \*\*\*\* trắng xuất hết vào tử cung cô, nhiều đến nổi tràn ra ngoài một ít. Cô thở dốc.
Anh lật người cô nằm sấp, nâng hông cô lên.
"Đừng... tôi chịu không nổi"
Anh bỏ ngoài tai những lời cô. Hai người họ cứ dây dưa mãi không ngừng, cô mệt quá nên ngất đi mấy lần. Đến ba giờ sáng anh mới buông tha cho cô.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.