Tổng Tài Bá Đạo Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 5:
sherrylouis510
04/01/2021
**Chương 5**
Sáng hôm sau. Lâm Thiên Duyên thức dậy trong tình trạng cả người ê ẩm, đau nhức. Cô cố xoay người qua, bắt gặp gương mặt yêu nghiệt của Ưng Triết Hạo đang tựa vào thành giường để xem bảng tin thời sự.
Ưng Triết Hạo nhìn cô, môi nhếch lên cười nhẹ tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
"Tỉnh rồi sao, bảo bối"
Lâm Thiên Duyên bực mình ngồi dậy, nhưng cơn đau lại truyền đến.
"Uii... đau" Cô nhăn nhó, khẽ nhíu mày.
Đau cũng đúng thôi, anh hành hạ người ta đến tận sáng mới tha cơ mà.
Ưng Triết Hạo thấy cô như vậy, anh xót lắm. Anh đỡ lấy cô, cho cô dựa vào ngực mình.
"Đừng động, em sẽ đau thêm đấy" Anh dịu dàng nói.
Anh biết cô đang rất giận, rất hận anh. Anh phải nâng niu cô hơn mới được.
Trên bảng tin thời sự, đang nói đến một vấn đề gì đó khá quan trọng thì phải.
"Như thông tin chúng tôi vừa cập nhật được, chủ tịch của tập đoàn lớn Ưng thị \- Ưng Triết Hạo đã đột ngột rút vốn đầu tư từ một số công ty đang trên đà phát triển, khiến các công ty này một phen hoảng hốt. Ngay sau khi Ưng thị rút vốn đầu tư thì các tập đoàn khác cũng đồng loạt rút vốn theo. Vậy, nguyên nhân của việc trên là gì? Hiện chúng tôi đang tiếp tục cập nhật. Sang bảng tin kế tiếp..."
Lâm Thiên Duyên sau khi nghe được thì không khỏi ngạc nhiên. Các công ty đó, theo hình chụp trên bảng tin, là công ty của những người bắt nạt cô hôm qua. Chuyện này rốt cục là sao?
Lâm Thiên Duyên xoay qua nhìn Ưng Triết Hạo, thấy anh bình thản cầm xấp tài liệu đọc như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Ưng Triết Hạo, thật sự là anh làm sao? Sao lại làm thế?"
Ưng Triết Hạo ngước nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, cười một cái.
"Vì họ dám động vào bảo bối nhỏ của anh, anh phải bắt họ trả giá đắt! Thế này là còn nhẹ, anh còn muốn mạnh tay với bọn họ hơn nữa cơ" Lời nói của anh tỉnh như ruồi.
"Ưng Triết Hạo, anh... anh không nên làm vậy.." Lâm Thiên Duyên chỉ biết cạn lời.
Anh đặt xấp tài liệu quá một bên, tay ôm lấy eo cô.
"Gọi anh là Hạo, đừng gọi cả họ và tên, nghe thật là xa cách!" Cô vùng vẫy, anh càng ôm chặt hơn.
"Đồ biến thái! Anh buông tôi ra!" Cô dùng tay đánh mạnh vào ngực anh. Sức của cô quá yếu, không là gì với anh hết.
"Anh không thấy đau, nhưng tay em sẽ đau đó, anh xót" Anh nắm nhẹ tay cô, xoa xoa. Ánh mắt anh lúc này chứa đầy sự cưng chiều, cực sủng.
"Gọi tên anh đi"
"H... Hạo..." Cô đỏ mặt nói, cô không thể kháng cự trước ánh mắt nhu tình này của anh được.
"Ngoan" Anh nâng nhẹ cằm cô, hôn lên môi cô, nụ hôn có sức chiếm hữu mạnh mẽ, anh đưa lưỡi càn quét khoang miệng cô, mút hết mật ngọt. Tay anh không chịu yên mà luồn xuống bóp mông cô, nắn thành nhiều hình thù.
Anh cảm nhận được cô sắp không thở được nữa mới lưu luyến rời môi, nước bọt kéo thành một sợi chỉ bạc, trông rất dâm đãng.
"Đồ vô sỉ! Sao anh cứ thích cưỡng ép tôi thế hả?!" Cô nói, nước mắt lưng tròng.
"Vì... anh yêu em quá, nên mới..." Giọng anh khàn khàn nói. Nghe thấy giọng anh có vẻ lạ, cô ngước lên nhìn.
Mắt anh đục ngầu... chẳng lẽ anh đang muốn...
"Anh... anh không sao đấy chứ...?!"
Anh kéo người cô sát gần mình, mút lấy cái cổ trắng ngần của cô, liếm rồi cắn.
"Ưm... aaa"
Cô bám lấy vai anh như một điểm tựa, hiện giờ cô không còn sức nữa rồi.
"Ưm... Hạo... chỗ đó vẫn còn... rất đau"
Anh dường như không nghe thấy cô nói gì, vẫn tiếp tục làm càn trên người cô. Anh giựt phăng chiếc khăn được quấn trên người cô ra.
Anh ngậm lấy nhũ hoa hồng hào của cô, mút nó giống như một đứa trẻ thèm sữa vậy, nước bọt dính đầy ngực cô, anh dùng lưỡi trêu ghẹo đỉnh hồng của cô, cô bất giác rùng mình.
"Ưm aaa... đừng..."
Anh đặt cô nằm xuống, di chuyển tay mình xuống nơi mẫn cảm của cô, thăm dò.
"Aaa... dừng lại" Tay cô bấu chặt vào người anh.
"Nơi này của em đúng là ẩm ướt, mới sờ một chút đã chảy nhiều nước như vậy"
"Đừng nói như vậy mà..." Cô sắp xấu hổ chết rồi.
Anh cúi xuống \*\*\* \*\*\*\*\* của cô, bất ngờ đưa lưỡi vào \*\*\*\* \*\*\*, thật sâu trong \*\*\* \*\*\*\*\*.
"Á... đừng mà... dừng lại đi, chỗ đó dơ lắm... hức hức" Cô không chịu nổi sự kích thích lớn thế này, cô khóc mất thôi.
\*\*\* \*\*\*\*\* của cô không ngừng co thắt dữ dội. \*\*\* \*\*\*\* chảy ra ngày càng nhiều.
Cuối cùng, anh không thể cầm cự được nữa, vật đàn ông kia đã sớm trướng đến phát điên.
Anh đâm thẳng nó vào cô, đâm đến nơi sâu nhất trong cô.
"Áaa... đau..." Cô thét lên một tiếng rồi thở dốc, nước mắt cứ trào ra.
Anh bắt đầu luận động, ngày một nhanh hơn. Anh giữ hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, không cho quơ lung tung nữa, thân dưới vẫn tiếp tục ra vào không ngừng.
"Aaa... đau... ưm" Cô liên tục phát ra tiếng rên kiều mị ấy, khiến anh tăng thêm phần phấn khích.
"Thích không?" Anh ái muội hỏi. Cô lắc đầu ngọ nguậy.
"Vậy anh sẽ chơi em đến khi em sướng thì thôi" Anh chăm chỉ nhấp, tay bóp bầu ngực cô, se đỉnh hồng.
"Ưm... sướng..." \*\*\* \*\*\*\*\* liên tục chảy nước. Anh cười hài lòng.
Anh nhấp vài chục cái nữa rồi phóng hết dịch trắng của mình vào trong cô. Cô mệt quá nên thiếp đi, anh cũng ôm cô vào lòng rồi ngủ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- **Lần đầu viết truyện**, **nếu** **có** chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
Sáng hôm sau. Lâm Thiên Duyên thức dậy trong tình trạng cả người ê ẩm, đau nhức. Cô cố xoay người qua, bắt gặp gương mặt yêu nghiệt của Ưng Triết Hạo đang tựa vào thành giường để xem bảng tin thời sự.
Ưng Triết Hạo nhìn cô, môi nhếch lên cười nhẹ tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
"Tỉnh rồi sao, bảo bối"
Lâm Thiên Duyên bực mình ngồi dậy, nhưng cơn đau lại truyền đến.
"Uii... đau" Cô nhăn nhó, khẽ nhíu mày.
Đau cũng đúng thôi, anh hành hạ người ta đến tận sáng mới tha cơ mà.
Ưng Triết Hạo thấy cô như vậy, anh xót lắm. Anh đỡ lấy cô, cho cô dựa vào ngực mình.
"Đừng động, em sẽ đau thêm đấy" Anh dịu dàng nói.
Anh biết cô đang rất giận, rất hận anh. Anh phải nâng niu cô hơn mới được.
Trên bảng tin thời sự, đang nói đến một vấn đề gì đó khá quan trọng thì phải.
"Như thông tin chúng tôi vừa cập nhật được, chủ tịch của tập đoàn lớn Ưng thị \- Ưng Triết Hạo đã đột ngột rút vốn đầu tư từ một số công ty đang trên đà phát triển, khiến các công ty này một phen hoảng hốt. Ngay sau khi Ưng thị rút vốn đầu tư thì các tập đoàn khác cũng đồng loạt rút vốn theo. Vậy, nguyên nhân của việc trên là gì? Hiện chúng tôi đang tiếp tục cập nhật. Sang bảng tin kế tiếp..."
Lâm Thiên Duyên sau khi nghe được thì không khỏi ngạc nhiên. Các công ty đó, theo hình chụp trên bảng tin, là công ty của những người bắt nạt cô hôm qua. Chuyện này rốt cục là sao?
Lâm Thiên Duyên xoay qua nhìn Ưng Triết Hạo, thấy anh bình thản cầm xấp tài liệu đọc như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Ưng Triết Hạo, thật sự là anh làm sao? Sao lại làm thế?"
Ưng Triết Hạo ngước nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, cười một cái.
"Vì họ dám động vào bảo bối nhỏ của anh, anh phải bắt họ trả giá đắt! Thế này là còn nhẹ, anh còn muốn mạnh tay với bọn họ hơn nữa cơ" Lời nói của anh tỉnh như ruồi.
"Ưng Triết Hạo, anh... anh không nên làm vậy.." Lâm Thiên Duyên chỉ biết cạn lời.
Anh đặt xấp tài liệu quá một bên, tay ôm lấy eo cô.
"Gọi anh là Hạo, đừng gọi cả họ và tên, nghe thật là xa cách!" Cô vùng vẫy, anh càng ôm chặt hơn.
"Đồ biến thái! Anh buông tôi ra!" Cô dùng tay đánh mạnh vào ngực anh. Sức của cô quá yếu, không là gì với anh hết.
"Anh không thấy đau, nhưng tay em sẽ đau đó, anh xót" Anh nắm nhẹ tay cô, xoa xoa. Ánh mắt anh lúc này chứa đầy sự cưng chiều, cực sủng.
"Gọi tên anh đi"
"H... Hạo..." Cô đỏ mặt nói, cô không thể kháng cự trước ánh mắt nhu tình này của anh được.
"Ngoan" Anh nâng nhẹ cằm cô, hôn lên môi cô, nụ hôn có sức chiếm hữu mạnh mẽ, anh đưa lưỡi càn quét khoang miệng cô, mút hết mật ngọt. Tay anh không chịu yên mà luồn xuống bóp mông cô, nắn thành nhiều hình thù.
Anh cảm nhận được cô sắp không thở được nữa mới lưu luyến rời môi, nước bọt kéo thành một sợi chỉ bạc, trông rất dâm đãng.
"Đồ vô sỉ! Sao anh cứ thích cưỡng ép tôi thế hả?!" Cô nói, nước mắt lưng tròng.
"Vì... anh yêu em quá, nên mới..." Giọng anh khàn khàn nói. Nghe thấy giọng anh có vẻ lạ, cô ngước lên nhìn.
Mắt anh đục ngầu... chẳng lẽ anh đang muốn...
"Anh... anh không sao đấy chứ...?!"
Anh kéo người cô sát gần mình, mút lấy cái cổ trắng ngần của cô, liếm rồi cắn.
"Ưm... aaa"
Cô bám lấy vai anh như một điểm tựa, hiện giờ cô không còn sức nữa rồi.
"Ưm... Hạo... chỗ đó vẫn còn... rất đau"
Anh dường như không nghe thấy cô nói gì, vẫn tiếp tục làm càn trên người cô. Anh giựt phăng chiếc khăn được quấn trên người cô ra.
Anh ngậm lấy nhũ hoa hồng hào của cô, mút nó giống như một đứa trẻ thèm sữa vậy, nước bọt dính đầy ngực cô, anh dùng lưỡi trêu ghẹo đỉnh hồng của cô, cô bất giác rùng mình.
"Ưm aaa... đừng..."
Anh đặt cô nằm xuống, di chuyển tay mình xuống nơi mẫn cảm của cô, thăm dò.
"Aaa... dừng lại" Tay cô bấu chặt vào người anh.
"Nơi này của em đúng là ẩm ướt, mới sờ một chút đã chảy nhiều nước như vậy"
"Đừng nói như vậy mà..." Cô sắp xấu hổ chết rồi.
Anh cúi xuống \*\*\* \*\*\*\*\* của cô, bất ngờ đưa lưỡi vào \*\*\*\* \*\*\*, thật sâu trong \*\*\* \*\*\*\*\*.
"Á... đừng mà... dừng lại đi, chỗ đó dơ lắm... hức hức" Cô không chịu nổi sự kích thích lớn thế này, cô khóc mất thôi.
\*\*\* \*\*\*\*\* của cô không ngừng co thắt dữ dội. \*\*\* \*\*\*\* chảy ra ngày càng nhiều.
Cuối cùng, anh không thể cầm cự được nữa, vật đàn ông kia đã sớm trướng đến phát điên.
Anh đâm thẳng nó vào cô, đâm đến nơi sâu nhất trong cô.
"Áaa... đau..." Cô thét lên một tiếng rồi thở dốc, nước mắt cứ trào ra.
Anh bắt đầu luận động, ngày một nhanh hơn. Anh giữ hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, không cho quơ lung tung nữa, thân dưới vẫn tiếp tục ra vào không ngừng.
"Aaa... đau... ưm" Cô liên tục phát ra tiếng rên kiều mị ấy, khiến anh tăng thêm phần phấn khích.
"Thích không?" Anh ái muội hỏi. Cô lắc đầu ngọ nguậy.
"Vậy anh sẽ chơi em đến khi em sướng thì thôi" Anh chăm chỉ nhấp, tay bóp bầu ngực cô, se đỉnh hồng.
"Ưm... sướng..." \*\*\* \*\*\*\*\* liên tục chảy nước. Anh cười hài lòng.
Anh nhấp vài chục cái nữa rồi phóng hết dịch trắng của mình vào trong cô. Cô mệt quá nên thiếp đi, anh cũng ôm cô vào lòng rồi ngủ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- **Lần đầu viết truyện**, **nếu** **có** chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.