Chương 654: Bị anh trêu chọc
Như Ý
31/05/2021
Nụ hôn của anh thực sự rất sâu, như hoàn toàn bị đắm chìm trong đó.
Trong chốc lát Hứa Trúc Linh không thể biết được người đàn ông này đang đùa giỡn với cô hay là thật sự muốn hôn cô.
Khi cô còn hết sức mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia rất thuần thục dùng lưỡi cạy răng của cô ra, cùng nhau dây dưa một chỗ.
Đột nhiên, đầu lưỡi truyền đến cơn đau, là do Cố Thành Trung cần vào lưỡi cô như đang trừng phạt cô vậy, giống như đang nhắc nhở cô không có tập trung.
Hứa Trúc Linh lấy lại tinh thần, có chút ngây ngô đáp trả lại.
Mỗi lần tiếp xúc thế này quyền chủ động đều nằm trong tay anh, cô có cảm giác chính mình hoàn toàn bị anh dắt mũi, hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Một lúc lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc, cô đã sớm thở không ra hơi, tựa vào ngực của anh Mà anh cũng chăm chú liếm liếm đầu lưỡi, giống như đang thưởng thức mùi vị.
“Em còn muốn cái gì ở anh nữa không?”
“Chú chó trung thành… Có được không?”
“Nữ vương đại nhân, có gì muốn sai bảo?”
Anh cười đáp lại, dung túng cho tính nết của cô gái nhỏ này.
Hứa Trúc Linh nhìn nhìn miếng thịt bò xào trong nồi, nuốt nước bọt nói: “Nữ vương đại nhân nhìn miếng thịt kia giống như đã có thế ăn được, cho ta ăn thử một miếng”
Cố Thành Trung bất lực nhìn, thổi cho nguội, rồi mới đưa cho cô.
“Ăn rất ngon”
©ô vui vẻ nói, cho dù bản thân biết nấu ăn, nhưng tay nghề còn cao gấp mười lần so với Cố Thành Trung.
€ó thể ăn đồ ăn do người đàn ông mình yêu nấu ăn vì mình, tim cô vẫn đập thình thịch, rất vui vẻ.
Mấy cái chuyện nấu ăn này, chủ yếu xem ai là người làm, ai là người ăn.
Lúc hai người đang ân ân ái ái, Kỷ Hồng Thanh đi xuống dưới tầng rót nước, vừa hay nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Một cô gái nhỏ hai mươi tuổi, một người đàn ông ba mươi tuổi, tại sao phản ứng hóa học của hai người này khi ở cùng một chỗ lại mãnh liệt đến như vậy.
Nếu như không khí có màu sắc, xung quanh họ đương nhiên là tràn ngập vô số bong bóng màu hồng.
Cô ấy không kìm chế được mà run lên lẩy bẩy, cảm thấy bản thân mình bị cưỡng ép nhét cho ăn cẩu lương vậy, ăn không vui vẻ gì.
Cô ấy đang chuẩn bị bỏ đi, uống nước cho đỡ đói, không ngờ Hứa Trúc Linh lại trông thấy cô ấy.
“Kỷ Hồng Thanh, cô đã đến rồi, có thấy đói bụng không, có muốn ăn chút đồ ăn khuya hay không?”
“Không, không…”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, cái bụng rất không nể mặt mà kêu lên một tiếng, hơn nữa tiếng kêu còn rất lớn.
Hứa Trúc Linh nghe thấy, nhịn không được mà cười lớn.
Kỷ Hồng Thanh bất đắc dĩ: “Tôi không muốn phá hủy thế giới riêng của hai người, nhưng… bụng tôi có vẻ như không muốn như vậy”
“Thế giới hai người cái gì chứ, tôi và Cố Thành Trung lúc nào cũng như vậy cả, cũng không cần để ý đến giờ phút này chút nào.
Cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta không ăn thì cũng không đói mà. Mọi người cùng nhau ăn cũng náo nhiệt một chút.”
“Ngồi xuống đi, như cô ấy nói”
Cố Thành Trung cũng nói, anh biết tính tình của Hứa Trúc Linh, thà rằng khắt khe với bản thân chứ sẽ không thờ ơ với người khác.
Thật tình không thể từ chối, Kỷ Hồng Thanh đành phải gật đầu đồng ý.
Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Kỷ Hồng Thanh ăn nhanh như ma đuổi Tài nấu nướng này Hứa Trúc Linh căn bản không còn gì để nói, sau khi đến đây, cô đã có đầy đủ vòng một đầy đặn, cân nặng cũng tăng lên vùn vụt.
Mỗi khi cô nghiên cứu một loại thức ăn mới, cô lại trở thành một con chuột bạch khi Cố Thành Trung không có ở đó.
Cô nói rãng cô tình nguyện làm một chú chuột bạch nhỏ, không cần quá hạnh phúc.
“Ăn thịt đi, thịt bò vừa mới ra khỏi nồi rất nóng đấy”
“Món ăn này có làm sai công thức không, sao lại khó ăn như vậy?”
Kỷ Hồng Thanh cũng không khách sáo với Hứa Trúc Linh, gõ gõ vào đĩa thịt bò, nhổ ra nói.
Trong phút chốc, sắc mặt của Cố Thành Trung tối sầm lại, giống như đít nồi.
“Cái này… do chú ba Cố làm”
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói ⁄Ặc..”
Khi Kỷ Hồng Thanh đơ người ra, cô ấy cảm thấy hơi lạnh trên người của Cố Thành Trung.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
“Tôi vừa mới nói gì sao? Hình như tôi bị mất trí nhớ..”
Kỷ Hồng Thanh yếu ớt nói.
“Không sao, không sao, tôi ăn, tôi thấy ăn rất ngon”
Hứa Trúc Linh phá bỏ sự xấu hổ, xắn tay áo và bắt đầu ăn thịt.
Lúc này, vẻ mặt của Cố Thành Trung mới dịu đi rất nhiều, cho phép Kỷ Hồng Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn từ từ thôi. Nếu không ngon thì ăn ít đi Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dành chút thời gian để học nấu ăn với bếp phó phía sau”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói, đưa tay lau khóe miệng cô.
“Nếu anh cũng học nấu ăn thì em còn gì vui bằng. Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em có trách nhiệm phải xinh đẹp như hoa, thật tốt biết bao”.
Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ kẻ xướng người họa, Kỷ Hồng Thanh cảm thấy mình bị lọt thỏm giữa chừng và nhận mười nghìn lượt phê bình.
Cô ấy muốn về nhà, muốn tìm con lợn nhỏ thơm phức kia, muốn cùng Kỷ Thiên Minh bàn luận chuyện cuộc sống.
Cô ấy không nhịn được gõ bát đũa, nói: “Có thể dừng lại chút được không, chó độc thân cũng là chó, cho dù không yêu cũng không thể làm tổn thương người khác chứ?”
“Vậy thì… chúng ta ăn nhiều hơn nhé? Nói ít đi?
“Thôi, tôi mang cơm lên phòng ăn”
Kỷ Hồng Thanh ỉu xìu bỏ đi, vừa lên đến phòng, điện thoại di động của cô ấy liền vang lên.
Khi xem thông báo của điện thoại, cô ấy đoán chừng liệu có phải Kỷ Thiên Minh đi guốc trong bụng mình hay không mà thời gian lại chính xác, không sai lệch chút nào như vậy.
“Này, đang làm gì đó?”
“Đêm nay có sao băng đó, đi ra ngoài xem đi”
“Cái quái gì vậy? Anh tin điều này từ khi nào vậy?”
Kỷ Hồng Thanh vừa khạc nước bọt vừa đi về phía ban công.
Nhưng có một đám mây đen ngay trên đầu, ngay cả mặt trăng cũng không thể nhìn thấy.
Cô ấy không khỏi hung hăng nhíu mày, vừa định chửi bậy, lại không ngờ một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Kỷ Thiên Minh vững vàng bước xuống lan can, kỹ năng của anh ta quá tốt, dĩ nhiên không bị rơi xuống.
“Anh lại đâm đầu vào chỗ chết đấy à?”
Kỷ Hồng Thanh sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, nhưng phản ứng lại cũng rất nhanh, không la hét mà nhanh chóng kéo anh ta xuống Anh ta mặc một chiếc quần bó màu đen với một sợi dây quấn quanh eo và trên tay có phấn chống trượt.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm nói: “Sao anh lại tới đây? Anh không sợ Cố Thành Trung sẽ biết sao?”
“Đi từ góc chết tới, tránh sự theo dõi, anh ấy không thể phát hiện được”
“Anh tới đây làm gì?”
“Nhớ em”
Kỷ Thiên Minh nói với một nụ cười mỉm, đưa tay lên sờ đầu cô ấy, dáng vẻ cưng chiều.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Kỷ Hồng Thanh đập nhanh hôn, má cô ấy cũng đỏ bừng.
Một lần nữa… và một lần nữa bị trêu chọc.
Cô ấy vừa ăn một đống cơm chó, lúc này cô ấy không thể chịu được sự trêu chọc đó.
Kỷ Thiên Minh Anh ta đẹp trai, phong độ, ngày thường trông hiền lành, nho nhã, thực ra lại là một kẻ đơn độc, có tài năng siêu phàm.
Anh ta nhìn như tiên giáng trần, nhưng trong lòng lại có những ý đồ xấu Những người đã quen với Kỷ Thiên Minh đều sẽ cảm thấy Kỷ Thiên Minh là kẻ xấu, thủ đoạn thì nhiều vô kể, những người chết trong tay anh ta thì chết cũng không nhằm được mắt.
Mà sở dĩ lý do cô ấy chấp nhận cái nghề bà đồng này phần lớn là để giải trừ nghiệp chướng cho anh ta.
Trong cuộc đời này, họ đã định sẵn như hình với bóng, sinh ra cùng nhau, đau đớn cùng nhau, không ai được tách ra.
Họ là anh em ruột… và là những người duy nhất của nhau.
Cô ấy không chớp mắt nhìn chăm chằm vào người trước mặt, có chút quên đi bản thân mình.
‘Và Kỷ Thiên Minh chủ động tới gần Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào má cô ấy, khiến nhiệt độ trên khuôn mặt cô cao thêm vài tầng.
Anh ta… anh ta đang muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ lại muốn hôn mình không?
Thân là anh em ruột, có phải là có chút không phù hợp hay không?
Chờ đã… âm thanh gì vậy?
Cô ấy nghe thấy tiếng rung, là tin nhắn trên điện thoại.
Ngay khi cô ấy đang mê mẩn, Kỷ Thiên Minh đã lấy điện thoại di động của cô ấy đi, thao tác rất thuần thục.
Tiền của cô ấy!
Cô ấy đột nhiên hoàn hồn lại, lấy lại điện thoại di động, phát hiện Kỷ Thiên Minh việc nhẹ quen tay, đã đăng nhập vào App ngân hàng của cô và chuyển tiền trực tiếp. Cố.
Thành Trung tạm ứng trước tiền lương cho cô ấy, bây giờ… chỉ còn lại ba trăm nghìn!
Trong chốc lát Hứa Trúc Linh không thể biết được người đàn ông này đang đùa giỡn với cô hay là thật sự muốn hôn cô.
Khi cô còn hết sức mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia rất thuần thục dùng lưỡi cạy răng của cô ra, cùng nhau dây dưa một chỗ.
Đột nhiên, đầu lưỡi truyền đến cơn đau, là do Cố Thành Trung cần vào lưỡi cô như đang trừng phạt cô vậy, giống như đang nhắc nhở cô không có tập trung.
Hứa Trúc Linh lấy lại tinh thần, có chút ngây ngô đáp trả lại.
Mỗi lần tiếp xúc thế này quyền chủ động đều nằm trong tay anh, cô có cảm giác chính mình hoàn toàn bị anh dắt mũi, hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Một lúc lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc, cô đã sớm thở không ra hơi, tựa vào ngực của anh Mà anh cũng chăm chú liếm liếm đầu lưỡi, giống như đang thưởng thức mùi vị.
“Em còn muốn cái gì ở anh nữa không?”
“Chú chó trung thành… Có được không?”
“Nữ vương đại nhân, có gì muốn sai bảo?”
Anh cười đáp lại, dung túng cho tính nết của cô gái nhỏ này.
Hứa Trúc Linh nhìn nhìn miếng thịt bò xào trong nồi, nuốt nước bọt nói: “Nữ vương đại nhân nhìn miếng thịt kia giống như đã có thế ăn được, cho ta ăn thử một miếng”
Cố Thành Trung bất lực nhìn, thổi cho nguội, rồi mới đưa cho cô.
“Ăn rất ngon”
©ô vui vẻ nói, cho dù bản thân biết nấu ăn, nhưng tay nghề còn cao gấp mười lần so với Cố Thành Trung.
€ó thể ăn đồ ăn do người đàn ông mình yêu nấu ăn vì mình, tim cô vẫn đập thình thịch, rất vui vẻ.
Mấy cái chuyện nấu ăn này, chủ yếu xem ai là người làm, ai là người ăn.
Lúc hai người đang ân ân ái ái, Kỷ Hồng Thanh đi xuống dưới tầng rót nước, vừa hay nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Một cô gái nhỏ hai mươi tuổi, một người đàn ông ba mươi tuổi, tại sao phản ứng hóa học của hai người này khi ở cùng một chỗ lại mãnh liệt đến như vậy.
Nếu như không khí có màu sắc, xung quanh họ đương nhiên là tràn ngập vô số bong bóng màu hồng.
Cô ấy không kìm chế được mà run lên lẩy bẩy, cảm thấy bản thân mình bị cưỡng ép nhét cho ăn cẩu lương vậy, ăn không vui vẻ gì.
Cô ấy đang chuẩn bị bỏ đi, uống nước cho đỡ đói, không ngờ Hứa Trúc Linh lại trông thấy cô ấy.
“Kỷ Hồng Thanh, cô đã đến rồi, có thấy đói bụng không, có muốn ăn chút đồ ăn khuya hay không?”
“Không, không…”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, cái bụng rất không nể mặt mà kêu lên một tiếng, hơn nữa tiếng kêu còn rất lớn.
Hứa Trúc Linh nghe thấy, nhịn không được mà cười lớn.
Kỷ Hồng Thanh bất đắc dĩ: “Tôi không muốn phá hủy thế giới riêng của hai người, nhưng… bụng tôi có vẻ như không muốn như vậy”
“Thế giới hai người cái gì chứ, tôi và Cố Thành Trung lúc nào cũng như vậy cả, cũng không cần để ý đến giờ phút này chút nào.
Cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta không ăn thì cũng không đói mà. Mọi người cùng nhau ăn cũng náo nhiệt một chút.”
“Ngồi xuống đi, như cô ấy nói”
Cố Thành Trung cũng nói, anh biết tính tình của Hứa Trúc Linh, thà rằng khắt khe với bản thân chứ sẽ không thờ ơ với người khác.
Thật tình không thể từ chối, Kỷ Hồng Thanh đành phải gật đầu đồng ý.
Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Kỷ Hồng Thanh ăn nhanh như ma đuổi Tài nấu nướng này Hứa Trúc Linh căn bản không còn gì để nói, sau khi đến đây, cô đã có đầy đủ vòng một đầy đặn, cân nặng cũng tăng lên vùn vụt.
Mỗi khi cô nghiên cứu một loại thức ăn mới, cô lại trở thành một con chuột bạch khi Cố Thành Trung không có ở đó.
Cô nói rãng cô tình nguyện làm một chú chuột bạch nhỏ, không cần quá hạnh phúc.
“Ăn thịt đi, thịt bò vừa mới ra khỏi nồi rất nóng đấy”
“Món ăn này có làm sai công thức không, sao lại khó ăn như vậy?”
Kỷ Hồng Thanh cũng không khách sáo với Hứa Trúc Linh, gõ gõ vào đĩa thịt bò, nhổ ra nói.
Trong phút chốc, sắc mặt của Cố Thành Trung tối sầm lại, giống như đít nồi.
“Cái này… do chú ba Cố làm”
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói ⁄Ặc..”
Khi Kỷ Hồng Thanh đơ người ra, cô ấy cảm thấy hơi lạnh trên người của Cố Thành Trung.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
“Tôi vừa mới nói gì sao? Hình như tôi bị mất trí nhớ..”
Kỷ Hồng Thanh yếu ớt nói.
“Không sao, không sao, tôi ăn, tôi thấy ăn rất ngon”
Hứa Trúc Linh phá bỏ sự xấu hổ, xắn tay áo và bắt đầu ăn thịt.
Lúc này, vẻ mặt của Cố Thành Trung mới dịu đi rất nhiều, cho phép Kỷ Hồng Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn từ từ thôi. Nếu không ngon thì ăn ít đi Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dành chút thời gian để học nấu ăn với bếp phó phía sau”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói, đưa tay lau khóe miệng cô.
“Nếu anh cũng học nấu ăn thì em còn gì vui bằng. Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em có trách nhiệm phải xinh đẹp như hoa, thật tốt biết bao”.
Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ kẻ xướng người họa, Kỷ Hồng Thanh cảm thấy mình bị lọt thỏm giữa chừng và nhận mười nghìn lượt phê bình.
Cô ấy muốn về nhà, muốn tìm con lợn nhỏ thơm phức kia, muốn cùng Kỷ Thiên Minh bàn luận chuyện cuộc sống.
Cô ấy không nhịn được gõ bát đũa, nói: “Có thể dừng lại chút được không, chó độc thân cũng là chó, cho dù không yêu cũng không thể làm tổn thương người khác chứ?”
“Vậy thì… chúng ta ăn nhiều hơn nhé? Nói ít đi?
“Thôi, tôi mang cơm lên phòng ăn”
Kỷ Hồng Thanh ỉu xìu bỏ đi, vừa lên đến phòng, điện thoại di động của cô ấy liền vang lên.
Khi xem thông báo của điện thoại, cô ấy đoán chừng liệu có phải Kỷ Thiên Minh đi guốc trong bụng mình hay không mà thời gian lại chính xác, không sai lệch chút nào như vậy.
“Này, đang làm gì đó?”
“Đêm nay có sao băng đó, đi ra ngoài xem đi”
“Cái quái gì vậy? Anh tin điều này từ khi nào vậy?”
Kỷ Hồng Thanh vừa khạc nước bọt vừa đi về phía ban công.
Nhưng có một đám mây đen ngay trên đầu, ngay cả mặt trăng cũng không thể nhìn thấy.
Cô ấy không khỏi hung hăng nhíu mày, vừa định chửi bậy, lại không ngờ một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Kỷ Thiên Minh vững vàng bước xuống lan can, kỹ năng của anh ta quá tốt, dĩ nhiên không bị rơi xuống.
“Anh lại đâm đầu vào chỗ chết đấy à?”
Kỷ Hồng Thanh sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, nhưng phản ứng lại cũng rất nhanh, không la hét mà nhanh chóng kéo anh ta xuống Anh ta mặc một chiếc quần bó màu đen với một sợi dây quấn quanh eo và trên tay có phấn chống trượt.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm nói: “Sao anh lại tới đây? Anh không sợ Cố Thành Trung sẽ biết sao?”
“Đi từ góc chết tới, tránh sự theo dõi, anh ấy không thể phát hiện được”
“Anh tới đây làm gì?”
“Nhớ em”
Kỷ Thiên Minh nói với một nụ cười mỉm, đưa tay lên sờ đầu cô ấy, dáng vẻ cưng chiều.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Kỷ Hồng Thanh đập nhanh hôn, má cô ấy cũng đỏ bừng.
Một lần nữa… và một lần nữa bị trêu chọc.
Cô ấy vừa ăn một đống cơm chó, lúc này cô ấy không thể chịu được sự trêu chọc đó.
Kỷ Thiên Minh Anh ta đẹp trai, phong độ, ngày thường trông hiền lành, nho nhã, thực ra lại là một kẻ đơn độc, có tài năng siêu phàm.
Anh ta nhìn như tiên giáng trần, nhưng trong lòng lại có những ý đồ xấu Những người đã quen với Kỷ Thiên Minh đều sẽ cảm thấy Kỷ Thiên Minh là kẻ xấu, thủ đoạn thì nhiều vô kể, những người chết trong tay anh ta thì chết cũng không nhằm được mắt.
Mà sở dĩ lý do cô ấy chấp nhận cái nghề bà đồng này phần lớn là để giải trừ nghiệp chướng cho anh ta.
Trong cuộc đời này, họ đã định sẵn như hình với bóng, sinh ra cùng nhau, đau đớn cùng nhau, không ai được tách ra.
Họ là anh em ruột… và là những người duy nhất của nhau.
Cô ấy không chớp mắt nhìn chăm chằm vào người trước mặt, có chút quên đi bản thân mình.
‘Và Kỷ Thiên Minh chủ động tới gần Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào má cô ấy, khiến nhiệt độ trên khuôn mặt cô cao thêm vài tầng.
Anh ta… anh ta đang muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ lại muốn hôn mình không?
Thân là anh em ruột, có phải là có chút không phù hợp hay không?
Chờ đã… âm thanh gì vậy?
Cô ấy nghe thấy tiếng rung, là tin nhắn trên điện thoại.
Ngay khi cô ấy đang mê mẩn, Kỷ Thiên Minh đã lấy điện thoại di động của cô ấy đi, thao tác rất thuần thục.
Tiền của cô ấy!
Cô ấy đột nhiên hoàn hồn lại, lấy lại điện thoại di động, phát hiện Kỷ Thiên Minh việc nhẹ quen tay, đã đăng nhập vào App ngân hàng của cô và chuyển tiền trực tiếp. Cố.
Thành Trung tạm ứng trước tiền lương cho cô ấy, bây giờ… chỉ còn lại ba trăm nghìn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.