Chương 653: Người tự nhiên thay đổi
Như Ý
30/05/2021
Phu nhân ngồi đối diện cậu nói: “Strzyga chỉ là một người làm. Con vì ông ấy mà tức giận làm gì, để tự chuốc bực vào thân. Lần này là mẹ gọi cô ta đến. Chẳng nhẽ con còn muốn truy cứu trách nghiệm với mẹ sao?”
“Mẹ, ai cũng biết, cô ấy là người không thể đụng vào. Con trai mẹ chưa từng thích ai trong đời, cô ấy không giống người khác. Con làm thế này, không muốn cô ấy biết rõ. Con có thể tiết lộ thân phận, nhưng con kéo dài thời gian, không phải vì không nằm giữ được quyền lực, mà là…con không muốn cô ấy nhìn bộ dạng của con như thế này!”
“Vậy thì con định cả đời không khôi phục thân phận sao?.Josh sẽ không chống đỡ được bao lâu. Nếu mấu chốt của con là cô ta, thì mẹ sẽ giết cô ta. Nếu con thù hận thì có thể giết mẹ, đến lúc đó, Josh, K, Strzyga sẽ mai táng theo con, nói không chừng mẹ cũng đi theo cùng”
“Gô ta là điểm mấu chốt của con, vậy mẹ nói cho con biết, mẹ không có giới hạn đâu!
Mẹ có thể vì con mà giết hết người trên thế giới, nhuộm máu, chỉ để giữ cho con ở vị trí cao. Mẹ vốn không đấu tranh, nhưng sự thật chứng minh rằng không đấu tranh kết quả còn thảm hại hơn cái chết!”
“Hoặc muốn làm người chết, hoặc là thành chủ, quy luật đã nói nhiều năm rồi, chẳng lẽ con không biết sao?” Phu nhân lạnh lùng nói.
“Còn chuyện đó thì sao? Mẹ trông chờ việc con nối dõi tông đường? Chỉ dựa vào đôi chân và cơ thể vô dụng của con?”
“Không phải con chưa bao giờ dự định theo đuổi Hứa Trúc Linh, bởi vì cơ thể của mình sao?” Phu nhân nhướng mày hỏi.
Diên lựa chọn im lặng.
Câu trả lời là ai cũng biết.
Bộ dạng này, đàn ông cái gì, có thể cho cô ấy cảm giác an toàn sao?
Cậu không nghĩ khi hai người đi ra ngoài, lại làm trò cười của mọi người.
Cậu đã từng không vượt qua được chính mình. Đường tình duyên đơn giản là không công bằng chút nào, cậu đã bị loại ngay từ đầu.
“Mẹ nói cho con biết, con có thể đứng lên, tuy rằng hiện tại hồi phục hơi chậm, nhưng cũng sẽ làm cho thân thể của con khỏe hơn rất nhiều. Như vậy, con không có tự tin đấu với Cố Thành Trung sao. Chẳng lẽ là người thừa kế Kettering, lại thua kém so với Cố Thành Trung?”
“Thật không? Con có thể đứng lên sao?”
Con ngươi của Diên đột nhiên co lại, cậu vốn đã tuyệt vọng, nhưng giờ đột nhiên cậu lại có hy vọng.
Cậu trở nên thận trọng ngay lập tức, chỉ lo đây là lời tự diễn của phu nhân để an ủi cậu.
“Có một loại vật lý trị liệu mới, lân này mẹ ra ngoài là vì chuyện này, khả năng là 80%.
Con chắc chắn có thể đứng được, con sẽ không ngồi trên xe lăn mà nằm bắt tình hình nữa! Chờ đến ngày con đứng lên, chính là ngày chúng ta giành lại” Phu nhân hơi nheo mắt, một tia tàn nhãn đang chảy sâu trong đôi mắt xanh thẳm.
Bà ta bố trí đến bây giờ, đang dần dân thu lưới.
Để những kẻ đã làm tổn thương mẹ con mình phải trả giá băng máu.
Bà ta đứng dậy, phủi bụi trên người và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu. Không càn nối nóng với người ta, có bản lĩnh thì đi tranh giành với tình địch đi. Mong rẵng con một lần nữa đứng làm tròn với hứa hẹn của con.
Nếu không dám tranh giành thứ mình thích, chỉ có thể ở đây buồn bực thôi”
“Nếu… con thực sự có thể đứng lên một lần nữa, thì con sẽ đạt được điều con muốn!”
Diên nói từng từ một, từng chữ thốt lên mạnh mẽ.
Cậu đã bỏ cuộc vì đôi chân này.
Nhưng nếu ông trời cho cậu một cơ hội nữa, thì cậu sẽ không bao giờ từ bỏ!
“Vậy là tốt rồi” Phu nhân cong lên khóe.
miệng hài lòng, lộ ra nụ cười vui mừng.
Hứa Trúc Linh trở về nhà đã chập tối, Cố Thành Trung vẫn chưa trở về.
Dựa vào khối lượng công việc gần đây của anh, đoán chừng sẽ làm đến mười một hoặc mười hai giờ.
Sáu giờ, Cố Thành Trung nhấn tin bảo cô ăn cơm một mình, còn nói nhớ chụp ảnh cho anh.
Chắc là sợ cô buổi tối ăn không đúng giờ, vì đợi anh về.
Hứa Trúc Linh chụp cho anh ảnh cô đang nấu ăn, sau đó anh bảo cô ăn nhiều hơn, nếu cô buồn ngủ, hãy đi ngủ sớm không cần đợi anh Khi Cố Thành Trung trở về, đã mười một giờ rưỡi.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trong ngành tài chính, lại phải thêu thùa bằng tay, lại còn đứng trước máy khau, thật sự mất công đứng trước cái máy khâu.
Không chừng ai đó nhìn thấy đều muốn cười, mỗi lần như vậy đều bị Donald cười nhạo.
Đôi tay ký hợp đồng hàng chục tỷ của Cố Thành Trung lại đầy vết kim.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng Trên ghế sô pha, bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn mình, sớm đã ngủ say.
Giống như một chú mèo nhỏ dễ thương, e thẹn đáng yêu.
Cô gái này… đã nói không cần phải chờ mình, nhưng lại không chịu nghe lời. Anh bước nhẹ về phía trước, ngồi xuống ôm cô lên, muốn đưa cô vào phòng ngủ.
Không ngờ cô gái này ‘ưm ï một tiếng, không vừa lòng, nói: “Cố Thành Trung, em còn chưa ăn cơm, anh định ôm em đi đâu?”
“Không phải em nấu cơm rồi sao? Sao còn chưa ăn?”
“Em làm như vậy để cho anh xem, anh không có ở đây… không muốn ăn. Đồ ăn vẫn còn trên bàn, mau đi hâm nóng đi, hôm nay em mệt chết đi được, lại còn đói nữa..”
“Ừm, anh đi đây” Anh ôm Hứa Trúc Linh bãng một tay, tay kia cho thức ăn vào lò vi sóng.
“Sao hôm nay em lại mệt?” Trong lúc chờ đồ ăn nóng lên, anh hỏi.
Hứa Trúc Linh nói: “Diên bị bệnh và tính tình không tốt, không muốn gặp mọi người, vì vậy em đã đến đó” Cô biết khả năng nói dối của mình không đủ, nhất định sẽ không thể che giấu được qua đôi mắt như cú của Cố Thành Trung, cô chỉ đơn giản là né tránh trọng điểm, nói chung cũng không xem là đang nói dối.
“Con gái khi tức giận thật sự rất vô lý. Có phải dọa em sợ không?”
“Không, nhưng em rất buồn. Với tư cách là bạn, em không thể giúp được gì. Em cảm thấy mình khá vô dụng. Trước đây bị Ngọc Vy làm cho khó xử, em còn giúp cô ấy. Nhưng bây giờ…thật khó chịu”
Cô cúi đầu xuống, vuốt tóc mai của anh, nó cứng ngắc có chút đâm vào tay cô.
Cô tò mò chạm vào bộ râu của anh một lần nữa, cũng rất cứng.
Nhưng cô vẫn không kìm được mà xoa mặt anh, cọ cọ râu của anh.
“Em đã rất tốt rồi, em đã làm những gì có thể, không ai nói em không phải cả”
“Em biết mọi người sẽ không nói, nhưng em cảm thấy có lỗi với chính mình” Cô thở dài nói, toàn thân không có chút sức lực.
“Xem ra anh phải tìm cách chữa khỏi cho em, sao có thể ủ rũ như vậy được. Bây giờ không phải đang hot cô tiên nữ tràn đầy sinh lực sao?”
“Này? Làm sao anh biết ngôn ngữ mạng vậy?” Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc.
Cố Thành Trung thả cô xuống và lấy thịt bò tươi trong tủ lạnh ra, bổ sung năng lượng cho cô.
Anh vừa nói vừa dùng dao: “Vì để cùng em hâm nóng tình cảm và bù đắp khoảng cách mười năm của chúng ta. Người đàn ông của em vừa có thể làm thanh nhiên thanh thuần khôi ngô, vừa có thể làm một ông chú quyến rũ. Em muốn có một chú chó nhỏ, anh sẽ tặng em. Em muốn một con chó sói nhỏ, anh cũng tặng em luôn”
“Uh…Sao lại nghe giống dân chơi thế?
Nghe… có vẻ không đứng đăn vậy?”
“Một bộ não không đứng đản mới suy nghĩ chuyện không đứng dẫn” Cố Thành Trung cáu kỉnh gõ vào đầu cô, bất lực nói “Em muốn… có một người đàn ông ấm áp, được không?” Cô háo hức muốn thử lòng.
“Lại không ăn cơm, anh sẽ đau lòng mất”
Ui à?
Trái tim Hứa Trúc Linh như tan chảy khi nghe những lời dịu dàng này.
Thay đổi rất nhanh nha, hơn nữa không có một khe hở, siêu hoàn hảo.
“Vậy… Người bá đạo thì sao?”
“Không ăn? Nên bị phạt!” Sau đó, người đàn ông cúi người hôn…
“Mẹ, ai cũng biết, cô ấy là người không thể đụng vào. Con trai mẹ chưa từng thích ai trong đời, cô ấy không giống người khác. Con làm thế này, không muốn cô ấy biết rõ. Con có thể tiết lộ thân phận, nhưng con kéo dài thời gian, không phải vì không nằm giữ được quyền lực, mà là…con không muốn cô ấy nhìn bộ dạng của con như thế này!”
“Vậy thì con định cả đời không khôi phục thân phận sao?.Josh sẽ không chống đỡ được bao lâu. Nếu mấu chốt của con là cô ta, thì mẹ sẽ giết cô ta. Nếu con thù hận thì có thể giết mẹ, đến lúc đó, Josh, K, Strzyga sẽ mai táng theo con, nói không chừng mẹ cũng đi theo cùng”
“Gô ta là điểm mấu chốt của con, vậy mẹ nói cho con biết, mẹ không có giới hạn đâu!
Mẹ có thể vì con mà giết hết người trên thế giới, nhuộm máu, chỉ để giữ cho con ở vị trí cao. Mẹ vốn không đấu tranh, nhưng sự thật chứng minh rằng không đấu tranh kết quả còn thảm hại hơn cái chết!”
“Hoặc muốn làm người chết, hoặc là thành chủ, quy luật đã nói nhiều năm rồi, chẳng lẽ con không biết sao?” Phu nhân lạnh lùng nói.
“Còn chuyện đó thì sao? Mẹ trông chờ việc con nối dõi tông đường? Chỉ dựa vào đôi chân và cơ thể vô dụng của con?”
“Không phải con chưa bao giờ dự định theo đuổi Hứa Trúc Linh, bởi vì cơ thể của mình sao?” Phu nhân nhướng mày hỏi.
Diên lựa chọn im lặng.
Câu trả lời là ai cũng biết.
Bộ dạng này, đàn ông cái gì, có thể cho cô ấy cảm giác an toàn sao?
Cậu không nghĩ khi hai người đi ra ngoài, lại làm trò cười của mọi người.
Cậu đã từng không vượt qua được chính mình. Đường tình duyên đơn giản là không công bằng chút nào, cậu đã bị loại ngay từ đầu.
“Mẹ nói cho con biết, con có thể đứng lên, tuy rằng hiện tại hồi phục hơi chậm, nhưng cũng sẽ làm cho thân thể của con khỏe hơn rất nhiều. Như vậy, con không có tự tin đấu với Cố Thành Trung sao. Chẳng lẽ là người thừa kế Kettering, lại thua kém so với Cố Thành Trung?”
“Thật không? Con có thể đứng lên sao?”
Con ngươi của Diên đột nhiên co lại, cậu vốn đã tuyệt vọng, nhưng giờ đột nhiên cậu lại có hy vọng.
Cậu trở nên thận trọng ngay lập tức, chỉ lo đây là lời tự diễn của phu nhân để an ủi cậu.
“Có một loại vật lý trị liệu mới, lân này mẹ ra ngoài là vì chuyện này, khả năng là 80%.
Con chắc chắn có thể đứng được, con sẽ không ngồi trên xe lăn mà nằm bắt tình hình nữa! Chờ đến ngày con đứng lên, chính là ngày chúng ta giành lại” Phu nhân hơi nheo mắt, một tia tàn nhãn đang chảy sâu trong đôi mắt xanh thẳm.
Bà ta bố trí đến bây giờ, đang dần dân thu lưới.
Để những kẻ đã làm tổn thương mẹ con mình phải trả giá băng máu.
Bà ta đứng dậy, phủi bụi trên người và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu. Không càn nối nóng với người ta, có bản lĩnh thì đi tranh giành với tình địch đi. Mong rẵng con một lần nữa đứng làm tròn với hứa hẹn của con.
Nếu không dám tranh giành thứ mình thích, chỉ có thể ở đây buồn bực thôi”
“Nếu… con thực sự có thể đứng lên một lần nữa, thì con sẽ đạt được điều con muốn!”
Diên nói từng từ một, từng chữ thốt lên mạnh mẽ.
Cậu đã bỏ cuộc vì đôi chân này.
Nhưng nếu ông trời cho cậu một cơ hội nữa, thì cậu sẽ không bao giờ từ bỏ!
“Vậy là tốt rồi” Phu nhân cong lên khóe.
miệng hài lòng, lộ ra nụ cười vui mừng.
Hứa Trúc Linh trở về nhà đã chập tối, Cố Thành Trung vẫn chưa trở về.
Dựa vào khối lượng công việc gần đây của anh, đoán chừng sẽ làm đến mười một hoặc mười hai giờ.
Sáu giờ, Cố Thành Trung nhấn tin bảo cô ăn cơm một mình, còn nói nhớ chụp ảnh cho anh.
Chắc là sợ cô buổi tối ăn không đúng giờ, vì đợi anh về.
Hứa Trúc Linh chụp cho anh ảnh cô đang nấu ăn, sau đó anh bảo cô ăn nhiều hơn, nếu cô buồn ngủ, hãy đi ngủ sớm không cần đợi anh Khi Cố Thành Trung trở về, đã mười một giờ rưỡi.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trong ngành tài chính, lại phải thêu thùa bằng tay, lại còn đứng trước máy khau, thật sự mất công đứng trước cái máy khâu.
Không chừng ai đó nhìn thấy đều muốn cười, mỗi lần như vậy đều bị Donald cười nhạo.
Đôi tay ký hợp đồng hàng chục tỷ của Cố Thành Trung lại đầy vết kim.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng Trên ghế sô pha, bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn mình, sớm đã ngủ say.
Giống như một chú mèo nhỏ dễ thương, e thẹn đáng yêu.
Cô gái này… đã nói không cần phải chờ mình, nhưng lại không chịu nghe lời. Anh bước nhẹ về phía trước, ngồi xuống ôm cô lên, muốn đưa cô vào phòng ngủ.
Không ngờ cô gái này ‘ưm ï một tiếng, không vừa lòng, nói: “Cố Thành Trung, em còn chưa ăn cơm, anh định ôm em đi đâu?”
“Không phải em nấu cơm rồi sao? Sao còn chưa ăn?”
“Em làm như vậy để cho anh xem, anh không có ở đây… không muốn ăn. Đồ ăn vẫn còn trên bàn, mau đi hâm nóng đi, hôm nay em mệt chết đi được, lại còn đói nữa..”
“Ừm, anh đi đây” Anh ôm Hứa Trúc Linh bãng một tay, tay kia cho thức ăn vào lò vi sóng.
“Sao hôm nay em lại mệt?” Trong lúc chờ đồ ăn nóng lên, anh hỏi.
Hứa Trúc Linh nói: “Diên bị bệnh và tính tình không tốt, không muốn gặp mọi người, vì vậy em đã đến đó” Cô biết khả năng nói dối của mình không đủ, nhất định sẽ không thể che giấu được qua đôi mắt như cú của Cố Thành Trung, cô chỉ đơn giản là né tránh trọng điểm, nói chung cũng không xem là đang nói dối.
“Con gái khi tức giận thật sự rất vô lý. Có phải dọa em sợ không?”
“Không, nhưng em rất buồn. Với tư cách là bạn, em không thể giúp được gì. Em cảm thấy mình khá vô dụng. Trước đây bị Ngọc Vy làm cho khó xử, em còn giúp cô ấy. Nhưng bây giờ…thật khó chịu”
Cô cúi đầu xuống, vuốt tóc mai của anh, nó cứng ngắc có chút đâm vào tay cô.
Cô tò mò chạm vào bộ râu của anh một lần nữa, cũng rất cứng.
Nhưng cô vẫn không kìm được mà xoa mặt anh, cọ cọ râu của anh.
“Em đã rất tốt rồi, em đã làm những gì có thể, không ai nói em không phải cả”
“Em biết mọi người sẽ không nói, nhưng em cảm thấy có lỗi với chính mình” Cô thở dài nói, toàn thân không có chút sức lực.
“Xem ra anh phải tìm cách chữa khỏi cho em, sao có thể ủ rũ như vậy được. Bây giờ không phải đang hot cô tiên nữ tràn đầy sinh lực sao?”
“Này? Làm sao anh biết ngôn ngữ mạng vậy?” Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc.
Cố Thành Trung thả cô xuống và lấy thịt bò tươi trong tủ lạnh ra, bổ sung năng lượng cho cô.
Anh vừa nói vừa dùng dao: “Vì để cùng em hâm nóng tình cảm và bù đắp khoảng cách mười năm của chúng ta. Người đàn ông của em vừa có thể làm thanh nhiên thanh thuần khôi ngô, vừa có thể làm một ông chú quyến rũ. Em muốn có một chú chó nhỏ, anh sẽ tặng em. Em muốn một con chó sói nhỏ, anh cũng tặng em luôn”
“Uh…Sao lại nghe giống dân chơi thế?
Nghe… có vẻ không đứng đăn vậy?”
“Một bộ não không đứng đản mới suy nghĩ chuyện không đứng dẫn” Cố Thành Trung cáu kỉnh gõ vào đầu cô, bất lực nói “Em muốn… có một người đàn ông ấm áp, được không?” Cô háo hức muốn thử lòng.
“Lại không ăn cơm, anh sẽ đau lòng mất”
Ui à?
Trái tim Hứa Trúc Linh như tan chảy khi nghe những lời dịu dàng này.
Thay đổi rất nhanh nha, hơn nữa không có một khe hở, siêu hoàn hảo.
“Vậy… Người bá đạo thì sao?”
“Không ăn? Nên bị phạt!” Sau đó, người đàn ông cúi người hôn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.