Chương 1257
Như Ý
13/01/2022
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1303 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1017 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được nỗi bi thương của anh ta, đau đến tận xương tủy, đau thấu tim gan.
Trái tim như bị ai đó siết chặt.
Cô không biết chị và mình có tâm linh tương thông với nhau không, nếu có… chắc chắn chị ấy cũng không hi vọng anh ta trở thành như vậy.
Thật ra từ lúc cô tỉnh dậy, từ những ngày đầu đóng giả Ngọc Diệp thì Phó Minh Tước đã biết rõ.
Nếu tin thì anh ta chẳng việc gì ra ngoài làm việc, chắc chắn anh ta sẽ ở bên cạnh, một tấc không rời.
Vợ chồng xa cách bao lâu cớ sao lại có thể lạnh nhạt đến vậy?
Anh ta cũng chưa từng chạm vào người cô, trong tiềm thức, cô vẫn luôn chống cự điều đó. Mặt khác, anh ta biết cô không phải Ngọc Diệp nên mới không vượt qua ranh giới.
Anh ta biết mọi thứ là giả dối nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, lừa mình dối người.
Cô chỉ là cái bóng, tái hiện lại Ngọc Diệp lúc còn sống.
Dù vậy, anh ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Vân Đàm đã chết, anh ta không còn chỗ nào trút cơn giận nên chỉ đành kiềm nén.
Không ngờ, Hứa Trúc Linh mới kiên trì vài ngày ngắn ngủi đã tỉnh táo để anh ta không còn cơ hội lừa mình dối người nữa.
Cái này… mới là tàn nhẫn nhất!
“Anh rể à, tôi có thể thay chị gái nói vài câu được không?”
“Cô có thể nói thay cô ấy cái gì hả? Cô chẳng biết thứ chi, các người cũng chưa từng gặp nhau thì cô có thể nói gì hả?”
“Chúng tôi là chị em ruột, anh có tin vào tâm linh tương thông không?”
“…” Phó Minh Tước chọn cách im lặng.
Nhưng Hứa Trúc Linh biết anh ta tin, thậm chí anh ta còn tin cái gọi là sống lại nữa mà, huống chi chỉ là tâm linh tương thông.
Chỉ cần cách nào có thể chứng minh Ngọc Diệp còn sống thì anh ta đều muốn thử.
Anh ta bị ám ảnh quá nặng, đã điên từ lâu.
Đúng vậy… Yêu đến điên dại.
“Chị ấy mất rất thanh thản, không đau đớn. Cho dù Phó Minh Nam không giết thì chị ấy cũng chẳng sống lâu được bởi chị sẽ tự sát. Anh là ai hả? Anh chính là con trai của kẻ đã giết cha chị ấy, dù hai tay anh sạch sẽ thì có là gì chứ?”
“Anh dám nói chị ấy cam tâm tình nguyện gả cho mình không? Chị ấy chắc chắn sẽ phản đối, bản thân làm sao gả vào nhà họ Phó được, kể từ khi anh ép buộc chị ấy thì chị đã có lòng muốn chết. Hai người là thanh mai trúc mã, bên nhau từ trẻ nhỏ ngây thơ đến khi trưởng thành. Nhưng khi chị ấy còn nhỏ trong nhà lại xảy ra thảm kịch lớn ấy.”
“Bố, mẹ, thậm chí là tôi… không rõ sống chết, mất liên lạc với mọi người, chỉ còn mình chị ấy còn sống. Nếu không phải anh ngăn cản, có lẽ chị ấy đã sớm chết từ lâu. Anh đã đợi chị lớn lên rồi cưới làm vợ. Thế nên chị ấy chẳng thể hận anh nhưng cũng chẳng thể yêu anh. Chị ấy muốn giết chết Phó Minh Nam nên ở cạnh anh, đồng thời tìm cơ hội đồng quy vu tận với Phó Minh Nam. Thế mà hết lần này đến lần khác… chẳng bao lâu sau khi kết hôn, chị ấy mang thai.”
“Minh Diệp không phải đứa con đầu tiên của chị, giữa hai người còn có một đứa con trai. Anh nói với sư thầy Vân Đàm rằng đó là chuyện ngoài ý muốn nhưng có thật như thế không? Vốn dĩ chị không muốn sinh con cho anh, không muốn nhà họ Phó có cháu nối dõi. Chị ấy không thể chịu đựng việc con của mình gọi Phó Minh Nam là ông nội!”
“Nhưng chị ấy cảm thấy có lỗi với anh, uất ức lâu ngày mới sinh bệnh. Lúc mang thai Minh Diệp, bác sĩ từng nói nếu lại để sảy thêm lần nữa thì sau này rất khó có con. Chị biết anh yêu mình, nếu như chị ấy để mất đứa bé này thì xem như anh tuyệt hậu. Thật ra, đây cũng là cách để trả thù Phó Minh Nam nhưng chị ấy lại không nỡ làm thế với anh.”
“Cuối cùng hai người có Minh Diệp, anh bị Phó Minh Nam điều đi làm nhiệm vụ, không ai có thể bảo vệ chị ấy nữa, chẳng lẽ chị lại không biết Phó Minh Tước sắp ra tay sao? Chị nhìn thấy anh đắm chìm trong vui sướng nên cố tin ông ta, xem như chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì gia đình đoàn tụ. Chị ấy không đành lòng đập tan ước mơ của anh lại không nhắc nhở anh rằng Phó Minh Tước là con người hai mặt bởi chị ấy đã… muốn chết.”
“Anh không thể giết Phó Minh Tước cũng chẳng thể tự sát, anh còn Minh Diệp. Vì thế, anh phải sống trong đau khổ, anh muốn đi cùng với chị ấy. Thật ra… anh biết lòng anh đã chết từ lâu, bây giờ thứ đang tồn tại chỉ là cái xác không hồn. Từ ngày anh gặp sư thầy Vân Đàm thì anh đã biết là giả. Sở dĩ anh tin nó bởi anh cần một niềm tin để tồn tại, cần ý niệm này để chống đỡ nuôi con khôn lớn, trả thù Phó Minh Nam.”
“Phó Minh Tước à… Anh rất tỉnh táo, từ trước đến nay anh luôn tỉnh. Chỉ là anh luôn chìm vào giấc mộng, bây giờ, cuối cùng anh cũng đã thoát ra.”
Từng câu từng chữ Hứa Trúc Linh nói ra đầy sức nặng.
Phó Minh Tước quay lưng với cô mà ôm chặt quan tài.
Cô không biết vẻ mặt anh ta thế nào.
Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị, yên lặng đến dọa người.
“Phó… Phó Minh Tước…”
Cô thử gọi tên anh ta, một lúc sau anh ta mới mở miệng, giọng trầm khàn:
“Cô đi ra ngoài, tôi cần sự yên tĩnh.”
Hứa Trúc Linh mấp máy cánh môi, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Cuối cùng, cô xoay người rời đi, để lại không gian cho anh.
Cô không lo Phó Minh Tước sẽ tìm cái chết, nếu muốn thì đã chết từ mấy năm trước rồi.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Minh Tước, còn có… không khí, còn có cô ấy.
Cô ấy đang ở đâu đó quanh đây.
Thật ra những điều Hứa Trúc Linh nói anh ta đều hiểu, Ngọc Diệp muốn chết.
Một người muốn chết thì cho dù có giữ người đó mười năm, hai mươi năm cũng chẳng giữ được cả đời.
Là anh ta vô dụng, không thể báo thù cho cả nhà cô ấy để cô ấy phải sống đau khổ như vậy.
Cưới mình rồi sinh con, từng thứ đều là bùa đòi mạng cô ấy.
Không…
Anh ta cứ nghĩ rằng kết hôn và sinh con thì cô ấy sẽ không muốn chết nữa.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp lòng quyết tâm của Ngọc Diệp.
Mang thù nhà trên vai và giày vò sống mỗi ngày với anh ta thì đứa trẻ cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Cô ấy ra đi là chuyện tốt, đối với cô ấy là một sự giải thoát.
Là cuộc đời anh ta quá cô đơn, quá đau khổ nên cần Ngọc Diệp làm bạn.
Cho tới bây giờ… đều không phải cô ấy cần mình, cô ấy thương hại anh ta, sinh cho anh ta một đứa con gái chỉ là để an ủi anh ta cả quãng đời sau này.
“Ngọc Diệp ơi… Lúc em ra đi có nghĩ đến anh không?”
“Nếu có, chắc hẳn em sẽ không chọn cái chết nhỉ.”
“Nói cho cùng, tình yêu của anh chẳng thể xóa sạch nỗi thù hận trong em, vậy anh là gì trong cuộc đời em đây? Anh liều mạng cũng muốn bảo vệ em nhưng em lại luôn tìm cái chết, cũng… bỏ rơi anh. Ngọc Diệp à… anh sai chỗ nào chứ? Chẳng lẽ yêu em là sai sao?”
“Ngọc Diệp à… anh nhớ em, anh rất nhớ em…”
“Minh Tước…”
Bên tai là giọng nói vừa thân quen vừa mềm mại như nước.
Trong Phật đường, khói nhang vẫn bay lơ lửng, bên trong có hoa dành dành mà sư thầy Vân Đàm cắm vào.
Hoa này… nghe nói sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, làm thành vị thuốc với lượng ít sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đây coi như là chuyện duy nhất mà ông ấy có thể làm cho Phó Minh Tước.
Tặng cho anh ta một giấc mộng đẹp, trong mộng có người anh ta yêu nhất.
Ngọc Diệp đi về phía anh ta và ngồi trước mặt.
“Đồ ngốc à, tất nhiên là em có nghĩ đến anh, anh là người em yêu, người mà em lo nhất chính là anh đấy.”
“Nhưng em sống quá đau khổ, chỉ có chết mới là cách tốt nhất, em biết bản thân quá ích kỷ nhưng… em không còn cách nào cả. Thay vì bệnh chết, sống uất ức thì không bằng để em tự kết thúc sinh mạng của mình.”
“Nếu em tự sát là đả kích lớn nhất với anh, không bằng… để Phó Minh Tước ra tay, ít nhất thù hận có thể níu giữ anh sống.”
“Minh Tước à, em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Em không hề rời đi mà luôn ở cạnh anh, anh có thể cảm nhận được em mà đúng không anh?”
“Ừ, anh có thể cảm nhận, em không bỏ đi, dù cho em không có thực thể nhưng anh biết… em luôn bên cạnh anh.”
“Anh… rất muốn ôm em.”
Anh ta giơ tay muốn ôm ảo giác vào lòng, vừa chạm vào… đã tan biến.
“Không, Ngọc Diệp ơi, Ngọc Diệp ơi…”
Hứa Trúc Linh đứng bên ngoài nghe tiếng khóc đau thấu tim gan của Phó Minh Tước ở bên trong.
Mỗi một tiếng nói đều… xé nát cõi lòng.
Bóng đêm bao trùm, lúc cô sắp ngủ gục thì cuối cùng Phó Minh Tước cũng đã ra ngoài.
Cô… trông thấy mái đầu bạc trắng…
Hứa Trúc Linh cảm nhận được nỗi bi thương của anh ta, đau đến tận xương tủy, đau thấu tim gan.
Trái tim như bị ai đó siết chặt.
Cô không biết chị và mình có tâm linh tương thông với nhau không, nếu có… chắc chắn chị ấy cũng không hi vọng anh ta trở thành như vậy.
Thật ra từ lúc cô tỉnh dậy, từ những ngày đầu đóng giả Ngọc Diệp thì Phó Minh Tước đã biết rõ.
Nếu tin thì anh ta chẳng việc gì ra ngoài làm việc, chắc chắn anh ta sẽ ở bên cạnh, một tấc không rời.
Vợ chồng xa cách bao lâu cớ sao lại có thể lạnh nhạt đến vậy?
Anh ta cũng chưa từng chạm vào người cô, trong tiềm thức, cô vẫn luôn chống cự điều đó. Mặt khác, anh ta biết cô không phải Ngọc Diệp nên mới không vượt qua ranh giới.
Anh ta biết mọi thứ là giả dối nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, lừa mình dối người.
Cô chỉ là cái bóng, tái hiện lại Ngọc Diệp lúc còn sống.
Dù vậy, anh ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Vân Đàm đã chết, anh ta không còn chỗ nào trút cơn giận nên chỉ đành kiềm nén.
Không ngờ, Hứa Trúc Linh mới kiên trì vài ngày ngắn ngủi đã tỉnh táo để anh ta không còn cơ hội lừa mình dối người nữa.
Cái này… mới là tàn nhẫn nhất!
“Anh rể à, tôi có thể thay chị gái nói vài câu được không?”
“Cô có thể nói thay cô ấy cái gì hả? Cô chẳng biết thứ chi, các người cũng chưa từng gặp nhau thì cô có thể nói gì hả?”
“Chúng tôi là chị em ruột, anh có tin vào tâm linh tương thông không?”
“…” Phó Minh Tước chọn cách im lặng.
Nhưng Hứa Trúc Linh biết anh ta tin, thậm chí anh ta còn tin cái gọi là sống lại nữa mà, huống chi chỉ là tâm linh tương thông.
Chỉ cần cách nào có thể chứng minh Ngọc Diệp còn sống thì anh ta đều muốn thử.
Anh ta bị ám ảnh quá nặng, đã điên từ lâu.
Đúng vậy… Yêu đến điên dại.
“Chị ấy mất rất thanh thản, không đau đớn. Cho dù Phó Minh Nam không giết thì chị ấy cũng chẳng sống lâu được bởi chị sẽ tự sát. Anh là ai hả? Anh chính là con trai của kẻ đã giết cha chị ấy, dù hai tay anh sạch sẽ thì có là gì chứ?”
“Anh dám nói chị ấy cam tâm tình nguyện gả cho mình không? Chị ấy chắc chắn sẽ phản đối, bản thân làm sao gả vào nhà họ Phó được, kể từ khi anh ép buộc chị ấy thì chị đã có lòng muốn chết. Hai người là thanh mai trúc mã, bên nhau từ trẻ nhỏ ngây thơ đến khi trưởng thành. Nhưng khi chị ấy còn nhỏ trong nhà lại xảy ra thảm kịch lớn ấy.”
“Bố, mẹ, thậm chí là tôi… không rõ sống chết, mất liên lạc với mọi người, chỉ còn mình chị ấy còn sống. Nếu không phải anh ngăn cản, có lẽ chị ấy đã sớm chết từ lâu. Anh đã đợi chị lớn lên rồi cưới làm vợ. Thế nên chị ấy chẳng thể hận anh nhưng cũng chẳng thể yêu anh. Chị ấy muốn giết chết Phó Minh Nam nên ở cạnh anh, đồng thời tìm cơ hội đồng quy vu tận với Phó Minh Nam. Thế mà hết lần này đến lần khác… chẳng bao lâu sau khi kết hôn, chị ấy mang thai.”
“Minh Diệp không phải đứa con đầu tiên của chị, giữa hai người còn có một đứa con trai. Anh nói với sư thầy Vân Đàm rằng đó là chuyện ngoài ý muốn nhưng có thật như thế không? Vốn dĩ chị không muốn sinh con cho anh, không muốn nhà họ Phó có cháu nối dõi. Chị ấy không thể chịu đựng việc con của mình gọi Phó Minh Nam là ông nội!”
“Nhưng chị ấy cảm thấy có lỗi với anh, uất ức lâu ngày mới sinh bệnh. Lúc mang thai Minh Diệp, bác sĩ từng nói nếu lại để sảy thêm lần nữa thì sau này rất khó có con. Chị biết anh yêu mình, nếu như chị ấy để mất đứa bé này thì xem như anh tuyệt hậu. Thật ra, đây cũng là cách để trả thù Phó Minh Nam nhưng chị ấy lại không nỡ làm thế với anh.”
“Cuối cùng hai người có Minh Diệp, anh bị Phó Minh Nam điều đi làm nhiệm vụ, không ai có thể bảo vệ chị ấy nữa, chẳng lẽ chị lại không biết Phó Minh Tước sắp ra tay sao? Chị nhìn thấy anh đắm chìm trong vui sướng nên cố tin ông ta, xem như chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì gia đình đoàn tụ. Chị ấy không đành lòng đập tan ước mơ của anh lại không nhắc nhở anh rằng Phó Minh Tước là con người hai mặt bởi chị ấy đã… muốn chết.”
“Anh không thể giết Phó Minh Tước cũng chẳng thể tự sát, anh còn Minh Diệp. Vì thế, anh phải sống trong đau khổ, anh muốn đi cùng với chị ấy. Thật ra… anh biết lòng anh đã chết từ lâu, bây giờ thứ đang tồn tại chỉ là cái xác không hồn. Từ ngày anh gặp sư thầy Vân Đàm thì anh đã biết là giả. Sở dĩ anh tin nó bởi anh cần một niềm tin để tồn tại, cần ý niệm này để chống đỡ nuôi con khôn lớn, trả thù Phó Minh Nam.”
“Phó Minh Tước à… Anh rất tỉnh táo, từ trước đến nay anh luôn tỉnh. Chỉ là anh luôn chìm vào giấc mộng, bây giờ, cuối cùng anh cũng đã thoát ra.”
Từng câu từng chữ Hứa Trúc Linh nói ra đầy sức nặng.
Phó Minh Tước quay lưng với cô mà ôm chặt quan tài.
Cô không biết vẻ mặt anh ta thế nào.
Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị, yên lặng đến dọa người.
“Phó… Phó Minh Tước…”
Cô thử gọi tên anh ta, một lúc sau anh ta mới mở miệng, giọng trầm khàn:
“Cô đi ra ngoài, tôi cần sự yên tĩnh.”
Hứa Trúc Linh mấp máy cánh môi, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Cuối cùng, cô xoay người rời đi, để lại không gian cho anh.
Cô không lo Phó Minh Tước sẽ tìm cái chết, nếu muốn thì đã chết từ mấy năm trước rồi.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Minh Tước, còn có… không khí, còn có cô ấy.
Cô ấy đang ở đâu đó quanh đây.
Thật ra những điều Hứa Trúc Linh nói anh ta đều hiểu, Ngọc Diệp muốn chết.
Một người muốn chết thì cho dù có giữ người đó mười năm, hai mươi năm cũng chẳng giữ được cả đời.
Là anh ta vô dụng, không thể báo thù cho cả nhà cô ấy để cô ấy phải sống đau khổ như vậy.
Cưới mình rồi sinh con, từng thứ đều là bùa đòi mạng cô ấy.
Không…
Anh ta cứ nghĩ rằng kết hôn và sinh con thì cô ấy sẽ không muốn chết nữa.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp lòng quyết tâm của Ngọc Diệp.
Mang thù nhà trên vai và giày vò sống mỗi ngày với anh ta thì đứa trẻ cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Cô ấy ra đi là chuyện tốt, đối với cô ấy là một sự giải thoát.
Là cuộc đời anh ta quá cô đơn, quá đau khổ nên cần Ngọc Diệp làm bạn.
Cho tới bây giờ… đều không phải cô ấy cần mình, cô ấy thương hại anh ta, sinh cho anh ta một đứa con gái chỉ là để an ủi anh ta cả quãng đời sau này.
“Ngọc Diệp ơi… Lúc em ra đi có nghĩ đến anh không?”
“Nếu có, chắc hẳn em sẽ không chọn cái chết nhỉ.”
“Nói cho cùng, tình yêu của anh chẳng thể xóa sạch nỗi thù hận trong em, vậy anh là gì trong cuộc đời em đây? Anh liều mạng cũng muốn bảo vệ em nhưng em lại luôn tìm cái chết, cũng… bỏ rơi anh. Ngọc Diệp à… anh sai chỗ nào chứ? Chẳng lẽ yêu em là sai sao?”
“Ngọc Diệp à… anh nhớ em, anh rất nhớ em…”
“Minh Tước…”
Bên tai là giọng nói vừa thân quen vừa mềm mại như nước.
Trong Phật đường, khói nhang vẫn bay lơ lửng, bên trong có hoa dành dành mà sư thầy Vân Đàm cắm vào.
Hoa này… nghe nói sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, làm thành vị thuốc với lượng ít sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đây coi như là chuyện duy nhất mà ông ấy có thể làm cho Phó Minh Tước.
Tặng cho anh ta một giấc mộng đẹp, trong mộng có người anh ta yêu nhất.
Ngọc Diệp đi về phía anh ta và ngồi trước mặt.
“Đồ ngốc à, tất nhiên là em có nghĩ đến anh, anh là người em yêu, người mà em lo nhất chính là anh đấy.”
“Nhưng em sống quá đau khổ, chỉ có chết mới là cách tốt nhất, em biết bản thân quá ích kỷ nhưng… em không còn cách nào cả. Thay vì bệnh chết, sống uất ức thì không bằng để em tự kết thúc sinh mạng của mình.”
“Nếu em tự sát là đả kích lớn nhất với anh, không bằng… để Phó Minh Tước ra tay, ít nhất thù hận có thể níu giữ anh sống.”
“Minh Tước à, em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Em không hề rời đi mà luôn ở cạnh anh, anh có thể cảm nhận được em mà đúng không anh?”
“Ừ, anh có thể cảm nhận, em không bỏ đi, dù cho em không có thực thể nhưng anh biết… em luôn bên cạnh anh.”
“Anh… rất muốn ôm em.”
Anh ta giơ tay muốn ôm ảo giác vào lòng, vừa chạm vào… đã tan biến.
“Không, Ngọc Diệp ơi, Ngọc Diệp ơi…”
Hứa Trúc Linh đứng bên ngoài nghe tiếng khóc đau thấu tim gan của Phó Minh Tước ở bên trong.
Mỗi một tiếng nói đều… xé nát cõi lòng.
Bóng đêm bao trùm, lúc cô sắp ngủ gục thì cuối cùng Phó Minh Tước cũng đã ra ngoài.
Cô… trông thấy mái đầu bạc trắng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.