Chương 1258
Như Ý
13/01/2022
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1304 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1018 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Phó Minh Tước trước mặt mình, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không gặp mà từ tóc đen đã biến thành cả đầu tóc trắng thế kia.
“Anh… tóc của anh…”
Cô ngạc nhiên chẳng thốt thành lời.
“Nói thế nào thì cũng coi như cô đã hoàn thành tâm nguyện của tôi. Tiếp theo, cô muốn làm gì thì tôi đều sẽ giúp cô đạt được. Sau này, cô đừng lo tôi sẽ gây bất lợi cho cô bởi… đối với tôi mà nói, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”
Lúc nói đến chữ cuối cùng, giọng của Phó Minh Tước rất trầm mang theo nỗi chua xót khôn nguôi.
Buông bỏ tình yêu như chính tay lột từng lớp trái tim xuống, máu me đầm đìa.
Anh ta phải đối diện sự thật.
Ngọc Diệp đã chết, sẽ không trở lại nữa.
Thừa nhận việc cô ấy đã biến mất… còn đáng sợ hơn việc chịu đựng sống quãng đời cô độc còn lại.
Hứa Trúc Linh nghe thế, lòng chùng xuống.
Cô nói: “Tôi chẳng có tâm nguyện nào ngoài việc quay trở về.”
Cô đã ở đây hơn hai mươi ngày, cô hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thành Trung không tìm thấy mình chắc đang nổi điên muốn giết người ngoài kia.
Cô không tin Phó Minh Tước nói, cô chỉ tin Cố Thành Trung.
“Có chắc là cô muốn về không?”
Những ngày gần đây, cô không biết bên ngoài có chuyện gì nhưng Phó Minh Tước luôn chú ý.
Bên tập Đoàn Cố Linh chẳng có tin tức gì, bỏ luôn cuộc tìm kiếm người.
“Ừ, tâm nguyện của tôi là nó.”
“Tốt, vậy cô chuẩn bị đi, cô có dũng khí để gánh mọi hậu quả chứ?”
Nghe thế, tim của Hứa Trúc Linh đập loạn.
Mọi hậu quả…
Cô hoàn toàn không biết mình phải gánh cái gì?
Chỉ hai mươi ngày ngắn ngủi đã có chuyện gì thay đổi? Lòng người sao?
“Rồi!”
Cô siết chặt nắm đấm, gật đầu mạnh một cái.
Cô muốn xem thử, rốt cuộc những ngày qua có chuyện gì.
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai xuất phát.”
Anh ta bình thản dặn dò rồi quay người đi ngay.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, nó cô độc làm sao.
Dưới ánh đèn, cái bóng trải dài trên mặt đất.
Một đêm này, Phó Minh Tước mất ngủ, trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, chính cô cũng thế.
Ngày hôm sau, tinh thần của cả hai đều không tốt. Trên đường trở về Đà Nẵng, Hứa Trúc Linh không chịu nổi nữa nên đã ngủ gục trên xe hơi.
Lúc đến Đà Nẵng đã hơn mười một giờ, bụng réo liên tục.
Cô lại không đi ăn mà muốn về nhà trước.
Nhưng…
Cô nhìn thấy cái gì đây?
Trước cửa biệt thự có một chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Cố, có lẽ là Cố Thành Trung vừa mới đi tiệc xã giao về, hình như anh uống nhiều quá nên lúc Khương Anh Tùng đỡ thì chân nam đá chân chiêu.
Thấy thế, tim cô khẽ run lên, theo bản năng tính đi qua…
Lại thấy Tạ Quế Anh đi ra rồi đón Cố Thành Trung từ tay Khương Anh Tùng.
Mà… Khương Anh Tùng chẳng nói một lời, mặc dù Cố Thành Trung say nhưng cũng không hoàn toàn mất ý thức.
Anh không giãy dụa, ngược lại thuận thế dựa vào lòng cô ta, đi song song vào trong.
Hứa Trúc Linh đứng tại chỗ, hai chân như bị chôn sâu dưới đất, chẳng thể nhấc bước.
Vai của hai người kề sát nhau tựa như một đôi tình nhân.
Cảnh tượng này đâm sâu vào trái tim của cô.
Đây chính là nguyên nhân anh không đến cứu mình sao?
Phó Minh Tước đứng ở phía sau, giọng bình thản: “Đây chính là hậu quả, cô còn muốn gánh không?”
“Vì… vì sao như vậy, tôi chỉ mới rời đi khoảng hai mươi ngày mà mọi chuyện lại trở thành thế kia?”
“Đúng vậy, tim người nào phải sắt đá, tại sao lại trở nên như vậy? Đây là ân oán cá nhân của cô, tôi không tiện nhúng tay vào nhưng cô bị người ta bắt nạt, thân là anh rể sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tôi biết trong lòng cô còn nhiều thắc mắc, muốn biết đáp án thì cứ hỏi. Tôi sẽ ở bên cạnh cô, dù núi đao hay biển lửa cũng không để cô một mình.”
Từng lời anh ta nói ra vào lúc này càng cho cô thêm dũng khí.
Mặc kệ con đường phía trước gian khó cỡ nào, Phó Minh Tước cũng sẽ ở bên cô.
Cô biết, đó là vì chị gái, anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cô siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm cánh cửa chạm trổ hoa văn đóng chặt kia.
Căn nhà quen thuộc dường như biến thành một con quái vật hung tợn, há cái miệng to đầy máu như có thể nuốt bất kì kẻ nào muốn đi vào.
Mỗi một bước cô đi đều cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, bước tới trước cửa, bảo vệ nhận ra cô nên cho cô vào.
Nhưng cô không ngờ rằng mình không nhìn thấy Cố Thành Trung mà là Tạ Quế Anh.
“Thành Trung ngủ rồi, anh ấy uống nhiều nên giờ không tiện tiếp khách, lần sau cô hãy đến.”
“Khách? Đây là nhà của tôi, “lần sau hãy đến” là gì hả? Lần này tôi không định trở về! Mà cô có thân phận gì ở đây khoa tay múa chân với tôi hả?”
Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.
“Người ngoài không biết nhưng trên dưới nhà họ Cố đều biết rõ cô đi cùng một người đàn ông lạ mặt ra ngoài đã lâu, là yêu đương vụng trộm rồi bỏ trốn, bây giờ còn vác mặt quay về à?”
“Cái gì chứ! Ai nói tôi yêu đương vụng trộm rồi bỏ trốn…”
Cô còn chưa dứt lời, từ trên cầu thang có một giọng nói uy nghiêm cất lên: “Tôi nói.”
Hứa Trúc Linh liếc nhìn thì trông thấy mặt của bà chủ Cố.
Bà ấy đi xuống lầu, đến trước mặt Hứa Trúc Linh, không nói lời nào “tặng” cho cô một cái bạt tay.
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không ngờ rằng chuyện đến mức này.
Cái tát này rất nặng khiến cô lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong miệng có mùi tanh nồng, cô lẳng lặng nuốt ngược máu vào họng.
“Con không biết mình đã làm sai điều gì mà bây giờ con chẳng thể quay về nhà của mình hả mẹ?”
“Cô còn mặt mũi để hỏi tôi à? Cô còn dám dẫn người đàn ông lạ về đây hả? Từ nay về sau nơi này sẽ không còn là nhà của cô nữa, tôi sẽ bảo Thành Trung ly hôn với cô, sau đó mời cô ra khỏi nhà. Cô cũng đừng mơ lấy được một xu của gia đình này, loại đàn bà dâm loạn chẳng biết giữ mình như cô còn không mau cút khỏi đây!”
“Mẹ không bằng không chứng, cớ sao cứ đổ oan cho con là loại đàn bà dâm loạn chứ, mẹ có biết mình quá đáng lắm không?”
Dù cho đối phương là người lớn trong nhà nhưng bị nói khó nghe đến vậy, ai có thể chịu cho nổi.
“Chẳng lẽ không đúng à? Vậy cô hãy kể những ngày qua hai người đã làm gì đi? Tự chứng minh trong sạch của mình, nếu để người ngoài biết được thì mặt mũi của nhà họ Cố chúng tôi biết để ở đâu? Đúng là xui xẻo!”
Từ một người hòa ái, dễ gần mà bây giờ, bà ấy đã trở thành một người mẹ chồng cay nghiệt.
“Con không muốn nói chuyện với mọi người, con muốn gặp Cố Thành Trung. Cố Thành Trung ơi, anh mau xuống đây, chúng ta cần nói chuyện, Cố Thành Trung…”
Cô gọi tên Cố Thành Trung nhưng bị bà chủ Cố ngăn cản.
“Cái đồ chết tiệt này, còn dám quyến rũ Thành Trung nhà chúng tôi sao, phải đợi tôi đánh cô mới tỉnh ra mà!”
Bà chủ Cố vừa định giơ tay thì người cản không phải Hứa Trúc Linh mà là Phó Minh Tước.
Hiếm ai có thể đỡ nổi sức mạnh của anh ấy.
Bà chủ Cố thấy thế bèn trợn mắt nói: “Cậu mau buông tay tôi ra, đây là chuyện riêng nhà tôi.”
“Hứa Trúc Linh là em gái của vợ tôi, thân là anh rể thì chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi. Bà là người lớn nên tôi không thể làm gì được nhưng còn bác sĩ Quế Anh…”
“Tôi là người có gia giáo nên tôi sẽ không đánh phụ nữ như cô đâu bác sĩ Quế Anh à…”
Anh ta vừa nhìn Tạ Quế Anh vừa nói, lời nói đầy sự uy hiếp.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Phó Minh Tước trước mặt mình, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không gặp mà từ tóc đen đã biến thành cả đầu tóc trắng thế kia.
“Anh… tóc của anh…”
Cô ngạc nhiên chẳng thốt thành lời.
“Nói thế nào thì cũng coi như cô đã hoàn thành tâm nguyện của tôi. Tiếp theo, cô muốn làm gì thì tôi đều sẽ giúp cô đạt được. Sau này, cô đừng lo tôi sẽ gây bất lợi cho cô bởi… đối với tôi mà nói, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”
Lúc nói đến chữ cuối cùng, giọng của Phó Minh Tước rất trầm mang theo nỗi chua xót khôn nguôi.
Buông bỏ tình yêu như chính tay lột từng lớp trái tim xuống, máu me đầm đìa.
Anh ta phải đối diện sự thật.
Ngọc Diệp đã chết, sẽ không trở lại nữa.
Thừa nhận việc cô ấy đã biến mất… còn đáng sợ hơn việc chịu đựng sống quãng đời cô độc còn lại.
Hứa Trúc Linh nghe thế, lòng chùng xuống.
Cô nói: “Tôi chẳng có tâm nguyện nào ngoài việc quay trở về.”
Cô đã ở đây hơn hai mươi ngày, cô hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thành Trung không tìm thấy mình chắc đang nổi điên muốn giết người ngoài kia.
Cô không tin Phó Minh Tước nói, cô chỉ tin Cố Thành Trung.
“Có chắc là cô muốn về không?”
Những ngày gần đây, cô không biết bên ngoài có chuyện gì nhưng Phó Minh Tước luôn chú ý.
Bên tập Đoàn Cố Linh chẳng có tin tức gì, bỏ luôn cuộc tìm kiếm người.
“Ừ, tâm nguyện của tôi là nó.”
“Tốt, vậy cô chuẩn bị đi, cô có dũng khí để gánh mọi hậu quả chứ?”
Nghe thế, tim của Hứa Trúc Linh đập loạn.
Mọi hậu quả…
Cô hoàn toàn không biết mình phải gánh cái gì?
Chỉ hai mươi ngày ngắn ngủi đã có chuyện gì thay đổi? Lòng người sao?
“Rồi!”
Cô siết chặt nắm đấm, gật đầu mạnh một cái.
Cô muốn xem thử, rốt cuộc những ngày qua có chuyện gì.
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai xuất phát.”
Anh ta bình thản dặn dò rồi quay người đi ngay.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, nó cô độc làm sao.
Dưới ánh đèn, cái bóng trải dài trên mặt đất.
Một đêm này, Phó Minh Tước mất ngủ, trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, chính cô cũng thế.
Ngày hôm sau, tinh thần của cả hai đều không tốt. Trên đường trở về Đà Nẵng, Hứa Trúc Linh không chịu nổi nữa nên đã ngủ gục trên xe hơi.
Lúc đến Đà Nẵng đã hơn mười một giờ, bụng réo liên tục.
Cô lại không đi ăn mà muốn về nhà trước.
Nhưng…
Cô nhìn thấy cái gì đây?
Trước cửa biệt thự có một chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Cố, có lẽ là Cố Thành Trung vừa mới đi tiệc xã giao về, hình như anh uống nhiều quá nên lúc Khương Anh Tùng đỡ thì chân nam đá chân chiêu.
Thấy thế, tim cô khẽ run lên, theo bản năng tính đi qua…
Lại thấy Tạ Quế Anh đi ra rồi đón Cố Thành Trung từ tay Khương Anh Tùng.
Mà… Khương Anh Tùng chẳng nói một lời, mặc dù Cố Thành Trung say nhưng cũng không hoàn toàn mất ý thức.
Anh không giãy dụa, ngược lại thuận thế dựa vào lòng cô ta, đi song song vào trong.
Hứa Trúc Linh đứng tại chỗ, hai chân như bị chôn sâu dưới đất, chẳng thể nhấc bước.
Vai của hai người kề sát nhau tựa như một đôi tình nhân.
Cảnh tượng này đâm sâu vào trái tim của cô.
Đây chính là nguyên nhân anh không đến cứu mình sao?
Phó Minh Tước đứng ở phía sau, giọng bình thản: “Đây chính là hậu quả, cô còn muốn gánh không?”
“Vì… vì sao như vậy, tôi chỉ mới rời đi khoảng hai mươi ngày mà mọi chuyện lại trở thành thế kia?”
“Đúng vậy, tim người nào phải sắt đá, tại sao lại trở nên như vậy? Đây là ân oán cá nhân của cô, tôi không tiện nhúng tay vào nhưng cô bị người ta bắt nạt, thân là anh rể sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tôi biết trong lòng cô còn nhiều thắc mắc, muốn biết đáp án thì cứ hỏi. Tôi sẽ ở bên cạnh cô, dù núi đao hay biển lửa cũng không để cô một mình.”
Từng lời anh ta nói ra vào lúc này càng cho cô thêm dũng khí.
Mặc kệ con đường phía trước gian khó cỡ nào, Phó Minh Tước cũng sẽ ở bên cô.
Cô biết, đó là vì chị gái, anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cô siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm cánh cửa chạm trổ hoa văn đóng chặt kia.
Căn nhà quen thuộc dường như biến thành một con quái vật hung tợn, há cái miệng to đầy máu như có thể nuốt bất kì kẻ nào muốn đi vào.
Mỗi một bước cô đi đều cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, bước tới trước cửa, bảo vệ nhận ra cô nên cho cô vào.
Nhưng cô không ngờ rằng mình không nhìn thấy Cố Thành Trung mà là Tạ Quế Anh.
“Thành Trung ngủ rồi, anh ấy uống nhiều nên giờ không tiện tiếp khách, lần sau cô hãy đến.”
“Khách? Đây là nhà của tôi, “lần sau hãy đến” là gì hả? Lần này tôi không định trở về! Mà cô có thân phận gì ở đây khoa tay múa chân với tôi hả?”
Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.
“Người ngoài không biết nhưng trên dưới nhà họ Cố đều biết rõ cô đi cùng một người đàn ông lạ mặt ra ngoài đã lâu, là yêu đương vụng trộm rồi bỏ trốn, bây giờ còn vác mặt quay về à?”
“Cái gì chứ! Ai nói tôi yêu đương vụng trộm rồi bỏ trốn…”
Cô còn chưa dứt lời, từ trên cầu thang có một giọng nói uy nghiêm cất lên: “Tôi nói.”
Hứa Trúc Linh liếc nhìn thì trông thấy mặt của bà chủ Cố.
Bà ấy đi xuống lầu, đến trước mặt Hứa Trúc Linh, không nói lời nào “tặng” cho cô một cái bạt tay.
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không ngờ rằng chuyện đến mức này.
Cái tát này rất nặng khiến cô lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong miệng có mùi tanh nồng, cô lẳng lặng nuốt ngược máu vào họng.
“Con không biết mình đã làm sai điều gì mà bây giờ con chẳng thể quay về nhà của mình hả mẹ?”
“Cô còn mặt mũi để hỏi tôi à? Cô còn dám dẫn người đàn ông lạ về đây hả? Từ nay về sau nơi này sẽ không còn là nhà của cô nữa, tôi sẽ bảo Thành Trung ly hôn với cô, sau đó mời cô ra khỏi nhà. Cô cũng đừng mơ lấy được một xu của gia đình này, loại đàn bà dâm loạn chẳng biết giữ mình như cô còn không mau cút khỏi đây!”
“Mẹ không bằng không chứng, cớ sao cứ đổ oan cho con là loại đàn bà dâm loạn chứ, mẹ có biết mình quá đáng lắm không?”
Dù cho đối phương là người lớn trong nhà nhưng bị nói khó nghe đến vậy, ai có thể chịu cho nổi.
“Chẳng lẽ không đúng à? Vậy cô hãy kể những ngày qua hai người đã làm gì đi? Tự chứng minh trong sạch của mình, nếu để người ngoài biết được thì mặt mũi của nhà họ Cố chúng tôi biết để ở đâu? Đúng là xui xẻo!”
Từ một người hòa ái, dễ gần mà bây giờ, bà ấy đã trở thành một người mẹ chồng cay nghiệt.
“Con không muốn nói chuyện với mọi người, con muốn gặp Cố Thành Trung. Cố Thành Trung ơi, anh mau xuống đây, chúng ta cần nói chuyện, Cố Thành Trung…”
Cô gọi tên Cố Thành Trung nhưng bị bà chủ Cố ngăn cản.
“Cái đồ chết tiệt này, còn dám quyến rũ Thành Trung nhà chúng tôi sao, phải đợi tôi đánh cô mới tỉnh ra mà!”
Bà chủ Cố vừa định giơ tay thì người cản không phải Hứa Trúc Linh mà là Phó Minh Tước.
Hiếm ai có thể đỡ nổi sức mạnh của anh ấy.
Bà chủ Cố thấy thế bèn trợn mắt nói: “Cậu mau buông tay tôi ra, đây là chuyện riêng nhà tôi.”
“Hứa Trúc Linh là em gái của vợ tôi, thân là anh rể thì chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi. Bà là người lớn nên tôi không thể làm gì được nhưng còn bác sĩ Quế Anh…”
“Tôi là người có gia giáo nên tôi sẽ không đánh phụ nữ như cô đâu bác sĩ Quế Anh à…”
Anh ta vừa nhìn Tạ Quế Anh vừa nói, lời nói đầy sự uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.