Chương 7: Chạy Trốn
Hoán Dung
03/09/2021
Cũng đã gần 1 tuần Tống Đàm giam giữ Lữ Hạo trong nhà , cậu vô cùng bức bối , muốn thoát ra ngoài rồi báo cảnh sát để bắt tống giam anh vào tù , Tống Đàm hôm nào cũng sang phòng ngồi đó nhìn anh một lúc rồi ra ngoài , cứ như là đi thăm hỏi tù nhân . Sau gần cả tuần nghĩ ngơi do những vết thương mà anh để lại , sức khỏe của cậu đã hồi phục lại , cảm thấy đã đến lúc thoát ra rồi , cậu bắt đầu lên kế hoạch .
"Nè , nè, Tống Đàm"
Lữ Hạo hét lớn , Tống Đàm từ từ đẩy cửa bước vào , vừa đi vừa mỉm cười
"Em nhớ tôi rồi sao , tôi mới vào lúc nãy mà"
"Hừ..!Anh đưa tôi đi mua đồ đi , gần cả tuần rồi mà chỉ mặc mỗi một bộ đồ"
Tống Đàm liếc mắt từ trên xuống dưới , chiếc áo sơ mi trắng tinh giờ đã trở nên ố màu còn nhăn nheo trông vô cùng khó coi , anh tặc lưỡi
"Đúng là tôi thiếu sót thật , được tôi đưa em đi "
Lữ Hạo nghe thấy liền tức tốc đứng dậy , bất chợt anh ép cậu vào tường , cuối đầu gần tai cậu mà thỏ thẻ
"Nhưng nếu em cố bỏ trốn , tôi không chắc tôi sẽ làm gì em đâu"
Nói rồi anh nhìn chăm chăm vào mắt cậu , Lữ Hạo nghe xong cũng có chút sợ , tim đập liền hồi nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi giương ánh mắt đanh thép nhìn anh
"Biết rồi.!"
Bất ngờ Tống Đàm hôn vào má cậu rồi lập tức bỏ đi , cậu đứng yên đó không kịp phản ứng , tình huống gì vừa diễn ra thế này , Lữ Hạo tức giận tay nắm chặt lại như muốn đấm anh . Sau khi tấn công cậu bất ngờ , anh quay về phòng lấy tạm một bộ đồ cho cậu thay rồi cả hai cùng đi đến trung tâm thương mại.
------Trung tâm thương mại------
Bước vào trong , ánh mắt Lữ Hạo liếc một vòng xung quanh để tìm vị trí thích hợp mà hành động , rất nhanh chóng đã tìm được liền nở một nụ cười đắc chí . Trong khi cậu suy nghĩ thì đã bị Tống Đàm dẫn tới trước một cửa hàng đồng hồ
"Muốn cái nào.?"
"Anh cứ lựa đi"
Tống Đàm tỉ mỉ xem xét từng chiếc đồng hồ , cầm lên rồi lại bỏ xuống , cuối cùng cũng chọn được một chiếc ưng ý , anh đặt chiếc đồng hồ lên tay của Lữ Hạo , nhìn ngắm một lúc liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng , đeo vào tay cho cậu rồi đi ra thanh toán . Lữ Hạo ngỡ ngàng trước hành động của anh , không biết anh đang có ngụ ý gì , thấy cậu cứ nhìn mình , Tống Đàm cũng hiểu cậu đang nghĩ gì
"Quà..bù đắp cho cậu , tuần qua cũng đã tổn..thương cậu nhiều"
"Biết thế thì thả tôi ra đi"
"Neverrr"
Tim gan cậu thật sự đang sôi sục lên muốn đấm cái tên láo cá trước mặt vô cùng , cậu vừa đi vừa nhìn cái đồng hồ trên tay , cậu mãi vẫn không hiểu con người anh ta , lúc lại dịu dàng lúc lại như thú dữ , tính cách anh ta thất thường thế cậu thật không dám ở bên cạnh hắn chút nào . Vẫn là vào chuyện chính , cậu kéo Tống Đàm đến cửa hàng quần áo mà bản thân đã nhắm khi vừa vào đây .
"Đây nè , mua đồ ở đây đi"
"Cậu cứ lựa đi.!"
Lữ Hạo đi tới đi lui lựa lựa một lúc rồi ôm cả đống đồ vào phòng thử , Tống Đàm ngồi bên ngoài , chân vắt chéo , tay cầm quyển tạp chí mà đợi cậu . Một lúc lâu , Tống Đàm cảm thấy có điều không ổn liền đến phòng thử xem sao , quả nhiên Lữ Hạo đã biến mất , chỉ để lại đống đồ ở đó , Tống Đàm thở dài rồi cuối xuống lấy đồ ra thanh toán . Anh lên xe trở về nhà một cách bình thản
"Cậu ta đâu.?"
"Lên taxi rồi , có vẻ là về nhà"
"Cứ để cậu ta về đến nhà rồi hẵn bắt về , để cậu ta có được cảm giác bỏ trốn"
"Rõ"
Tống Đàm nhếch mép nở một nụ cười đắc chí , Lữ Hạo cũng đã quá xem thường anh , chỉ vì quá yêu cậu nên chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ biết cậu nghĩ gì , nếu đã muốn bỏ trốn , anh sẽ cho cậu tận hưởng cảm giác chạy trốn là thế nào .
-------------------------------
Tống Đàm về nhà thong dong ngồi trên sofa xem TV , chỉ một lúc sau vệ sĩ của anh đã mang Lữ Hạo về , anh nhìn khuôn mặt tức giận của cậu rồi nhướn mày như muốn trêu ngươi cậu
"Thế nào.?Cảm giác chạy trốn vui không.?"
"Mẹ kiếp.!Có thế cũng bị anh nhìn ra"
Tống Đàm mỉm cười bước tới gần cậu , nâng cằm cậu lên mà giở giọng trêu người
"Vì tôi yêu em , nên chỉ cần nhìn vào mắt em , tôi cũng đủ hiểu em muốn gì"
"Đồ thần kinh"
Tống Đàm một tay cầm đống đồ cậu lựa lúc nãy , một tay kéo cậu lên phòng . Lữ Hạo vùng vẫy chống cự , cậu quơ lấy chậu hoa trên bàn mà vô thức ném về phía anh , chậu hoa xượt qua trán rồi rơi xuống nền nhà mà vỡ toang , cậu đưa ánh mắt lo sợ nhìn anh , máu từ trán bắt đầu rơi xuống , ánh mắt hực lửa của Tống Đàm khiến cậu lo sợ , một lần nữa con quỷ trong người Tống Đàm trỗi dậy , anh vứt hết đống đồ , thẳng tay bế cậu lên phòng mặc cậu vùng vẫy , một lần nữa anh lại hành hạ cậu dưới thân mình , nhưng lần này khác với lần trước , anh có vẻ ôn nhu và nhẹ nhàng hơn , cũng chẳng hiểu vì điều gì mà ngay cả Lữ Hạo cũng xuôi theo anh .
Nửa đêm tỉnh giấc , cậu mở to đôi mắt nhìn người đàn ông nằm cạnh mình , cơ thể vạm vỡ của anh đang ôm lấy cậu , hơi ấm từ người anh tỏa ra đã xua tan đi hơi lạnh được máy lạnh phả ra . Anh ta lúc này đã không còn là con quỷ dữ nữa , mặt anh đã hóa hiền lành , cậu càng nhìn càng cảm thấy con người này lại rất thu hút , vẻ đẹp của anh ta thật không thể đùa được . Cậu nhắm nghiền mắt lại trấn tĩnh bản thân
"Mẹ kiếp.!"
Câu nói thốt lên từ tận tâm can , trước đây cậu từng ghê sợ khi phải nằm dưới thân anh ta , vậy mà giờ chỉ vì một chút dịu dàng mà cậu đã buông thả bản thân xuôi theo thế này , có phải là cậu điên rồi không ?
"Nè , nè, Tống Đàm"
Lữ Hạo hét lớn , Tống Đàm từ từ đẩy cửa bước vào , vừa đi vừa mỉm cười
"Em nhớ tôi rồi sao , tôi mới vào lúc nãy mà"
"Hừ..!Anh đưa tôi đi mua đồ đi , gần cả tuần rồi mà chỉ mặc mỗi một bộ đồ"
Tống Đàm liếc mắt từ trên xuống dưới , chiếc áo sơ mi trắng tinh giờ đã trở nên ố màu còn nhăn nheo trông vô cùng khó coi , anh tặc lưỡi
"Đúng là tôi thiếu sót thật , được tôi đưa em đi "
Lữ Hạo nghe thấy liền tức tốc đứng dậy , bất chợt anh ép cậu vào tường , cuối đầu gần tai cậu mà thỏ thẻ
"Nhưng nếu em cố bỏ trốn , tôi không chắc tôi sẽ làm gì em đâu"
Nói rồi anh nhìn chăm chăm vào mắt cậu , Lữ Hạo nghe xong cũng có chút sợ , tim đập liền hồi nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi giương ánh mắt đanh thép nhìn anh
"Biết rồi.!"
Bất ngờ Tống Đàm hôn vào má cậu rồi lập tức bỏ đi , cậu đứng yên đó không kịp phản ứng , tình huống gì vừa diễn ra thế này , Lữ Hạo tức giận tay nắm chặt lại như muốn đấm anh . Sau khi tấn công cậu bất ngờ , anh quay về phòng lấy tạm một bộ đồ cho cậu thay rồi cả hai cùng đi đến trung tâm thương mại.
------Trung tâm thương mại------
Bước vào trong , ánh mắt Lữ Hạo liếc một vòng xung quanh để tìm vị trí thích hợp mà hành động , rất nhanh chóng đã tìm được liền nở một nụ cười đắc chí . Trong khi cậu suy nghĩ thì đã bị Tống Đàm dẫn tới trước một cửa hàng đồng hồ
"Muốn cái nào.?"
"Anh cứ lựa đi"
Tống Đàm tỉ mỉ xem xét từng chiếc đồng hồ , cầm lên rồi lại bỏ xuống , cuối cùng cũng chọn được một chiếc ưng ý , anh đặt chiếc đồng hồ lên tay của Lữ Hạo , nhìn ngắm một lúc liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng , đeo vào tay cho cậu rồi đi ra thanh toán . Lữ Hạo ngỡ ngàng trước hành động của anh , không biết anh đang có ngụ ý gì , thấy cậu cứ nhìn mình , Tống Đàm cũng hiểu cậu đang nghĩ gì
"Quà..bù đắp cho cậu , tuần qua cũng đã tổn..thương cậu nhiều"
"Biết thế thì thả tôi ra đi"
"Neverrr"
Tim gan cậu thật sự đang sôi sục lên muốn đấm cái tên láo cá trước mặt vô cùng , cậu vừa đi vừa nhìn cái đồng hồ trên tay , cậu mãi vẫn không hiểu con người anh ta , lúc lại dịu dàng lúc lại như thú dữ , tính cách anh ta thất thường thế cậu thật không dám ở bên cạnh hắn chút nào . Vẫn là vào chuyện chính , cậu kéo Tống Đàm đến cửa hàng quần áo mà bản thân đã nhắm khi vừa vào đây .
"Đây nè , mua đồ ở đây đi"
"Cậu cứ lựa đi.!"
Lữ Hạo đi tới đi lui lựa lựa một lúc rồi ôm cả đống đồ vào phòng thử , Tống Đàm ngồi bên ngoài , chân vắt chéo , tay cầm quyển tạp chí mà đợi cậu . Một lúc lâu , Tống Đàm cảm thấy có điều không ổn liền đến phòng thử xem sao , quả nhiên Lữ Hạo đã biến mất , chỉ để lại đống đồ ở đó , Tống Đàm thở dài rồi cuối xuống lấy đồ ra thanh toán . Anh lên xe trở về nhà một cách bình thản
"Cậu ta đâu.?"
"Lên taxi rồi , có vẻ là về nhà"
"Cứ để cậu ta về đến nhà rồi hẵn bắt về , để cậu ta có được cảm giác bỏ trốn"
"Rõ"
Tống Đàm nhếch mép nở một nụ cười đắc chí , Lữ Hạo cũng đã quá xem thường anh , chỉ vì quá yêu cậu nên chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ biết cậu nghĩ gì , nếu đã muốn bỏ trốn , anh sẽ cho cậu tận hưởng cảm giác chạy trốn là thế nào .
-------------------------------
Tống Đàm về nhà thong dong ngồi trên sofa xem TV , chỉ một lúc sau vệ sĩ của anh đã mang Lữ Hạo về , anh nhìn khuôn mặt tức giận của cậu rồi nhướn mày như muốn trêu ngươi cậu
"Thế nào.?Cảm giác chạy trốn vui không.?"
"Mẹ kiếp.!Có thế cũng bị anh nhìn ra"
Tống Đàm mỉm cười bước tới gần cậu , nâng cằm cậu lên mà giở giọng trêu người
"Vì tôi yêu em , nên chỉ cần nhìn vào mắt em , tôi cũng đủ hiểu em muốn gì"
"Đồ thần kinh"
Tống Đàm một tay cầm đống đồ cậu lựa lúc nãy , một tay kéo cậu lên phòng . Lữ Hạo vùng vẫy chống cự , cậu quơ lấy chậu hoa trên bàn mà vô thức ném về phía anh , chậu hoa xượt qua trán rồi rơi xuống nền nhà mà vỡ toang , cậu đưa ánh mắt lo sợ nhìn anh , máu từ trán bắt đầu rơi xuống , ánh mắt hực lửa của Tống Đàm khiến cậu lo sợ , một lần nữa con quỷ trong người Tống Đàm trỗi dậy , anh vứt hết đống đồ , thẳng tay bế cậu lên phòng mặc cậu vùng vẫy , một lần nữa anh lại hành hạ cậu dưới thân mình , nhưng lần này khác với lần trước , anh có vẻ ôn nhu và nhẹ nhàng hơn , cũng chẳng hiểu vì điều gì mà ngay cả Lữ Hạo cũng xuôi theo anh .
Nửa đêm tỉnh giấc , cậu mở to đôi mắt nhìn người đàn ông nằm cạnh mình , cơ thể vạm vỡ của anh đang ôm lấy cậu , hơi ấm từ người anh tỏa ra đã xua tan đi hơi lạnh được máy lạnh phả ra . Anh ta lúc này đã không còn là con quỷ dữ nữa , mặt anh đã hóa hiền lành , cậu càng nhìn càng cảm thấy con người này lại rất thu hút , vẻ đẹp của anh ta thật không thể đùa được . Cậu nhắm nghiền mắt lại trấn tĩnh bản thân
"Mẹ kiếp.!"
Câu nói thốt lên từ tận tâm can , trước đây cậu từng ghê sợ khi phải nằm dưới thân anh ta , vậy mà giờ chỉ vì một chút dịu dàng mà cậu đã buông thả bản thân xuôi theo thế này , có phải là cậu điên rồi không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.