Chương 8: Giải Rượu
Hoán Dung
04/09/2021
Ngày mới lại đến , trời hôm nay có vẻ đẹp hơn mọi ngày , có nắng ấm , có chút gió hui hui . Lữ Hạo nằm gọn trong vòng tay Tống Đàm như một đứa trẻ , ánh sáng soi vào mắt cậu khiến cậu thức giấc , trước mắt là gương mặt điển trai của anh mà cậu đã nhìn thấy trong ánh sáng mờ ảo đêm qua , trời sáng mọi vẻ đẹp đều hiện rõ ràng hơn ở trước mặt , cậu đưa mắt lướt nhìn một vòng khuôn mặt anh rồi đưa tay vuốt ve vết thương trên trán mà hôm qua cậu đã gây ra , lòng có chút xót , Tống Đàm nhẹ nhàng mở to đôi mắt bồ câu nhìn cậu , cậu nhanh chóng rút tay lại đẩy anh ra xa , Tống Đàm mỉm cười , tiến lại ôm cậu rồi vùi đầu mình vào ngực cậu , Lữ Hạo không phản ứng lại chỉ vì cậu cảm thấy đó là một thứ cảm giác mới lạ và....ấm áp
"Renggggg"
Tiếng chuông điện thoại phá nát không gian ngọt ngào của cả hai
"Tôi đến công ty họp , em..ở nhà nhé"
"Anh có cho tôi ra ngoài à.?"
"Hmm..em có thể ra ngoài hít thở không khí nhưng đừng ra khỏi nhà và tìm cách bỏ trốn"
Nói rồi Tống Đàm rời đi , Lữ Hạo ngồi đó nhìn theo bóng dáng anh khuất dần , cậu chẳng hiểu nỗi bản thân đang nghĩ gì nữa , chẳng lẽ chỉ vì đã lên giường cùng hắn hai lần nên cậu đã yêu hắn sao , khi hắn bảo cậu có thể ra ngoài cậu thật không muốn ra ngoài , cậu chẳng muốn thoát khỏi căn phòng này nữa , căn phòng từ đêm qua đã cho cậu cảm giác ấm áp mà cậu chưa từng cảm nhận được , nhưng cậu đã rất ghét anh cơ mà , thật điên rồ mà.!
Cậu quyết định ra khỏi phòng để không cần bận tâm về nó nữa . Hơn cả tuần ở đây , đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ căn nhà này , ba năm làm việc cũng chỉ là đứng ngoài cổng đợi anh chưa bao giờ cậu vào đây . Căn nhà đơn giản hơn cậu nghĩ , nội thất hay trang trí cũng chẳng nhiều nhưng nó mang lại cảm giác đơn giản và gần gũi , đáng ra cậu phải xuống đây sớm hơn , phòng khách không chỉ rộng rãi thoáng mát nhiều ánh sáng mà bên ngoài còn có vườn hoa xinh đẹp . Cậu đi xuống nhà ngồi chơi cùng chú cún con đang nằm trên sàn nhà , người làm trong nhà thấy cậu liền gật đầu chào hỏi khiến cậu ngượng ngùng
"Đúng là nhà giàu , người làm đông thế"
"Cậu uống sữa đỡ đi , mấy hôm trước cậu không xuống nên chúng tôi không nấu đồ ăn sáng cho cậu , lát nữa là có cơm trưa rồi"
Trước mặt cậu là một người phụ nữ trung niên , nét mặt hiền hậu , mái tóc búi gọn , trên tay cầm một ly sữa nóng pha riêng cho cậu
"Cháu cảm ơn , bác là.."
"Tôi là quản gia của nhà này"
"À..chào bác"
Bác gái nở một nụ cười hiền vuốt lấy mái tóc cậu
"Mấy hôm trước thấy cậu và Đàm có vẻ có xung đột nên tôi không tiện hỏi thăm , hôm nay cậu xuống đây chắc hai người đã làm lành rồi nhỉ.?"
"À..dạ thì...anh ta chỉ cho cháu ra đây thôi"
Bác gái vẫn nụ cười ấy , nắm lấy tay cậu mà vuốt vuốt
"Bác biết hai đứa là thế nào , bác làm quản gia ở đây đã 30 năm , bác chăm Đàm từ bé nên bác hiểu thằng bé , cháu là người đầu tiên cậu ấy mang về"
"Sao ạ.?Đầu..đầu tiên.?"
"Phải , ông bà chủ rất bận , nên từ bé đến lớn việc gì Đàm cũng chia sẻ với ta , kể cả việc cậu ấy thích cháu , cháu là người đầu tiên cậu ấy thích , cậu ấy rất thương cháu nhưng chẳng qua là chưa biết yêu thương cháu đúng cách , sau ngày đầu tiên nhốt cháu trong phòng , Đàm đã khóc với ta rất nhiều vì làm cháu tổn thương , ta chỉ mong cháu có thể thấy tấm lòng của nó mà chào đón nó"
Bác gái nói xong liền rời đi để lại cậu với vô vàn thắc mắc , con người anh ta càng tìm hiểu càng thấy có nhiều khía cạnh khác nhau , cứ như là người đa nhân cách vậy , cuối cùng đâu mới là con người thật của Tống Đàm , nếu đã dễ dàng tâm sự với quản gia đến thế thì anh cũng chẳng phải hạn lạnh lùng gì , nhưng sao lại cứ trưng vẻ mặt lãnh đạm đó ra ngoài chứ .
Màn đêm buông xuống , Lữ Hạo mang theo những thắc mắc của mình mà chìm vào giấc ngủ , có lẽ đêm nay Tống Đàm về trễ . Hôm nay anh gặp gỡ mấy người bạn nên uống đến khuya , trở về nhà thì đã say mèm ra , vừa vào nhà đã ngã lăn quay , tiếng động lớn đã đánh thức cậu , chạy vội xuống lại thấy anh nằm bệt ra sàn nhà , Lữ Hạo là lần đầu nhìn thấy cảnh này chỉ biết nhìn anh mà bật cười . Cậu cố gắng đưa anh lên phòng , lau mình , thay đồ rồi pha cả nước chanh cho anh uống để giải rượu . Xong xuôi cậu mệt mõi ngồi cạnh giường , tay Tống Đàm cứ đưa ra quơ quơ trước mắt cậu , còn gọi tên cậu trong vô thức , Lữ Hạo nắm lấy tay anh , Tống Đàm nắm chặt lấy tay cậu mà nhắm chặt hai mắt , Lữ Hạo suy tư ngồi nhìn anh
"Anh yêu tôi đến thế sao.?"
"Ực...ph..phải..!"
Lữ Hạo mở to mắt bất ngờ khi Tống Đàm lại trả lời cậu một cách vô thức đến thế , cậu liền hỏi thêm
"Sao lại làm thế với tôi.?"
"Sợ...sợ..mất em"
"Anh..yêu tôi từ khi nào.?"
"Hmm...có lẽ là 6 tháng trước"
Lữ Hạo ngồi nghiền ngẫm lại , hóa ra đó là lí do khoảng thời gian gần đây anh ta đối tốt với cậu , thì ra là có ý đồ , nhưng nghĩ lại trước đó anh ta thật sự rất tốt , bây giờ Lữ Hạo mới hiểu lí do anh ta phát điên đến thế là vì lời nói của Hàn Thiết lúc trước , điều đó cũng cho thấy anh đã yêu cậu đến thế nào . Trái tim lại đập lên liền hồi , cậu nhìn anh với đôi mắt trong veo , trái tim này cũng đã muốn hồi đáp rồi sao.?
"Renggggg"
Tiếng chuông điện thoại phá nát không gian ngọt ngào của cả hai
"Tôi đến công ty họp , em..ở nhà nhé"
"Anh có cho tôi ra ngoài à.?"
"Hmm..em có thể ra ngoài hít thở không khí nhưng đừng ra khỏi nhà và tìm cách bỏ trốn"
Nói rồi Tống Đàm rời đi , Lữ Hạo ngồi đó nhìn theo bóng dáng anh khuất dần , cậu chẳng hiểu nỗi bản thân đang nghĩ gì nữa , chẳng lẽ chỉ vì đã lên giường cùng hắn hai lần nên cậu đã yêu hắn sao , khi hắn bảo cậu có thể ra ngoài cậu thật không muốn ra ngoài , cậu chẳng muốn thoát khỏi căn phòng này nữa , căn phòng từ đêm qua đã cho cậu cảm giác ấm áp mà cậu chưa từng cảm nhận được , nhưng cậu đã rất ghét anh cơ mà , thật điên rồ mà.!
Cậu quyết định ra khỏi phòng để không cần bận tâm về nó nữa . Hơn cả tuần ở đây , đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ căn nhà này , ba năm làm việc cũng chỉ là đứng ngoài cổng đợi anh chưa bao giờ cậu vào đây . Căn nhà đơn giản hơn cậu nghĩ , nội thất hay trang trí cũng chẳng nhiều nhưng nó mang lại cảm giác đơn giản và gần gũi , đáng ra cậu phải xuống đây sớm hơn , phòng khách không chỉ rộng rãi thoáng mát nhiều ánh sáng mà bên ngoài còn có vườn hoa xinh đẹp . Cậu đi xuống nhà ngồi chơi cùng chú cún con đang nằm trên sàn nhà , người làm trong nhà thấy cậu liền gật đầu chào hỏi khiến cậu ngượng ngùng
"Đúng là nhà giàu , người làm đông thế"
"Cậu uống sữa đỡ đi , mấy hôm trước cậu không xuống nên chúng tôi không nấu đồ ăn sáng cho cậu , lát nữa là có cơm trưa rồi"
Trước mặt cậu là một người phụ nữ trung niên , nét mặt hiền hậu , mái tóc búi gọn , trên tay cầm một ly sữa nóng pha riêng cho cậu
"Cháu cảm ơn , bác là.."
"Tôi là quản gia của nhà này"
"À..chào bác"
Bác gái nở một nụ cười hiền vuốt lấy mái tóc cậu
"Mấy hôm trước thấy cậu và Đàm có vẻ có xung đột nên tôi không tiện hỏi thăm , hôm nay cậu xuống đây chắc hai người đã làm lành rồi nhỉ.?"
"À..dạ thì...anh ta chỉ cho cháu ra đây thôi"
Bác gái vẫn nụ cười ấy , nắm lấy tay cậu mà vuốt vuốt
"Bác biết hai đứa là thế nào , bác làm quản gia ở đây đã 30 năm , bác chăm Đàm từ bé nên bác hiểu thằng bé , cháu là người đầu tiên cậu ấy mang về"
"Sao ạ.?Đầu..đầu tiên.?"
"Phải , ông bà chủ rất bận , nên từ bé đến lớn việc gì Đàm cũng chia sẻ với ta , kể cả việc cậu ấy thích cháu , cháu là người đầu tiên cậu ấy thích , cậu ấy rất thương cháu nhưng chẳng qua là chưa biết yêu thương cháu đúng cách , sau ngày đầu tiên nhốt cháu trong phòng , Đàm đã khóc với ta rất nhiều vì làm cháu tổn thương , ta chỉ mong cháu có thể thấy tấm lòng của nó mà chào đón nó"
Bác gái nói xong liền rời đi để lại cậu với vô vàn thắc mắc , con người anh ta càng tìm hiểu càng thấy có nhiều khía cạnh khác nhau , cứ như là người đa nhân cách vậy , cuối cùng đâu mới là con người thật của Tống Đàm , nếu đã dễ dàng tâm sự với quản gia đến thế thì anh cũng chẳng phải hạn lạnh lùng gì , nhưng sao lại cứ trưng vẻ mặt lãnh đạm đó ra ngoài chứ .
Màn đêm buông xuống , Lữ Hạo mang theo những thắc mắc của mình mà chìm vào giấc ngủ , có lẽ đêm nay Tống Đàm về trễ . Hôm nay anh gặp gỡ mấy người bạn nên uống đến khuya , trở về nhà thì đã say mèm ra , vừa vào nhà đã ngã lăn quay , tiếng động lớn đã đánh thức cậu , chạy vội xuống lại thấy anh nằm bệt ra sàn nhà , Lữ Hạo là lần đầu nhìn thấy cảnh này chỉ biết nhìn anh mà bật cười . Cậu cố gắng đưa anh lên phòng , lau mình , thay đồ rồi pha cả nước chanh cho anh uống để giải rượu . Xong xuôi cậu mệt mõi ngồi cạnh giường , tay Tống Đàm cứ đưa ra quơ quơ trước mắt cậu , còn gọi tên cậu trong vô thức , Lữ Hạo nắm lấy tay anh , Tống Đàm nắm chặt lấy tay cậu mà nhắm chặt hai mắt , Lữ Hạo suy tư ngồi nhìn anh
"Anh yêu tôi đến thế sao.?"
"Ực...ph..phải..!"
Lữ Hạo mở to mắt bất ngờ khi Tống Đàm lại trả lời cậu một cách vô thức đến thế , cậu liền hỏi thêm
"Sao lại làm thế với tôi.?"
"Sợ...sợ..mất em"
"Anh..yêu tôi từ khi nào.?"
"Hmm...có lẽ là 6 tháng trước"
Lữ Hạo ngồi nghiền ngẫm lại , hóa ra đó là lí do khoảng thời gian gần đây anh ta đối tốt với cậu , thì ra là có ý đồ , nhưng nghĩ lại trước đó anh ta thật sự rất tốt , bây giờ Lữ Hạo mới hiểu lí do anh ta phát điên đến thế là vì lời nói của Hàn Thiết lúc trước , điều đó cũng cho thấy anh đã yêu cậu đến thế nào . Trái tim lại đập lên liền hồi , cậu nhìn anh với đôi mắt trong veo , trái tim này cũng đã muốn hồi đáp rồi sao.?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.