Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 94: Baba Tỉnh Rồi!
An Thư Mạn
24/10/2022
Mới đó thời gian trôi qua đã bốn cái xuân, mọi chuyện đều bị lãng quên theo dĩ vãng.
Nước Pháp, một nơi sa hoa tráng lệ, được mệnh danh là trung tâm kinh đô thời trang bậc nhất của thế giới, đào tạo ra nhiều nhà thiết kế thời trang đại tài với từng nét riêng khác nhau.
Hôm nay là trình diễn thời trang dạ hội lớn ở Paris, hàng loạt người mẫu nổi tiếng đều diện trên mình những bộ cánh đẹp đẽ sang trọng, là tâm quyết của các nhà thiết kế, cho thấy được ai cũng có tài năng riêng biệt. Sau cùng là kết quả của ban giám khảo, nhà thiết kế xuất sắc nhất mùa năm nay chính là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, không phải là quốc tịch Pháp, tên là Anna.
Cô có một vẻ đẹp nhu hoà tinh khiết của phương Đông, dáng người cũng rất đẹp, nếu không phải nhà thiết kế, cô ấy theo nghiệp người mẫu cũng không tồi.
Vừa lên sân khấu, Anna đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, nhất là cánh mày râu vì sự xinh đẹp vào tài hoa của mình. Càng cảm phục hơn khi cô cất giọng nói ngọt ngào vốn có phát biểu cảm nhận về giải thưởng mình đã đạt được. Cả khán phòng im lặng như tờ, sau khi Anna nói xong thì một tràng pháo tay lớn nổ ra.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thời trang, Anna ra ngoài chờ trợ lý của mình xuống gara lấy xe rước trở về công ty. Trợ lý của cô cũng là người gốc Trung Quốc giống cô, tên là Nathaly, hơn ba mươi tuổi, tính cách rất thân thiện, Anna cũng rất thích người trợ lý này.
Nathaly lái xe đến trước mặt cô, cô ấy mở kính xe ra, gấp gáp nói vọng ra ngoài:
"Anna, chồng chị có việc đột xuất phải đi qua Anh công tác, bây giờ chẳng ai đón con trai cả, mà chị còn phải đi đăng ký môn võ thuật cho nó, thủ tục rất lâu nên nếu em về với chị sẽ tốn nhiều thời gian lắm. Chị có gọi cho Hứa tổng đến rước em rồi đấy, chờ một chút cậu ấy sẽ đến."
Anna chau mày khó chịu, tự bắt taxi về được mà, sao Nathaly lại đi làm phiền một người đang bận rộn công việc thế này. Mà hành động này của Nathaly đều có ẩn ý. Anna hiện tại đã gần hai mươi lăm tuổi, thế mà chưa có bạn trai. Bên cạnh còn có một người bạn khác giới lúc nào cũng quan tâm đến cô, người ta vừa giàu, vừa đẹp trai lại lịch lãm, thế mà còn không biết tranh thủ cơ hội.
"Chị à, sao chị không hỏi ý kiến của em trước, người ta bận trăm công ngàn việc thế mà chị lại làm phiền?"
Nathaly chính là cố ý, một cô gái cứ chú tâm đến công việc như Anna thì làm sao quen được bạn trai, phải cần cô ấy ra tay làm bà mai rồi.
"Thế nhé, chị đi đây!"
Anna thở dài nhìn bóng dáng chiếc xe của Nathaly đi mất dạng mà tức tối, trong lòng thừa biết bà chị này là giở trò. Tiếp đó không lâu lại có một chiếc xe xịn sò đậu trước mắt, kính xe mở ra để lộ khuôn mặt điển trai của người đàn ông ở bên trong. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng sáng.
"Anna, chờ có lâu không?"
Cô cũng tươi cười đáp lại.
"Không lâu lắm đâu. Phiền anh quá rồi, em không hề biết chị Nathaly gọi anh đến đây chở em về công ty."
Người đàn ông mở cửa xuống, đi đến trước mặt Anna, chủ động nắm lấy tay cô, dịu giọng:
"Không cần ngại, chẳng phải em nói coi anh như là anh trai của em sao? Tuy anh sinh sớm hơn em chỉ vài tháng."
Anna e ngại rụt tại lại, cười ngại ngùng.
"Biết sao đây? Anh bảo trước kia chúng ta là người yêu mà em lại không nhớ anh là ai cả. Tần Lâm, em xin lỗi!"
Hứa Tần Lâm trầm mặt xoa đầu cô một cái, ý nghĩ nào đó thoáng xẹt ngang trong đầu, trong người bứt rứt, cố gạt qua đi.
"Chuyện qua lâu rồi, bỏ đi, bây giờ anh theo đuổi em lại cũng chẳng sao mà, đúng không?"
"Đương nhiên rồi! Bỏ qua chuyện này đi, anh không định chở em về công ty à?"
Nghe được cô khẳng định như thế, trong lòng Hứa Tần Lâm khá vui, lại chủ động nắm tay Anna, đưa cô vào trong xe.
Đến trước công ty thiết kế WP nổi tiếng nhất thành phố Paris, chính là nơi Anna đang làm việc, cô bước xuống xe, mỉm cười với cậu.
"Cảm ơn Tần Lâm, anh về công ty đi, hẹn gặp lại!"
Cậu ấy cũng đáp lại cô:
"Được, làm việc vui vẻ!"
Vừa ngồi yên vị vị trí trong phòng làm việc, mấy nhân viên nữ xung quanh Anna nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường tụm lại xì xào bàn tán.
"Cô ta vừa hoạt động có hai năm đã nổi tiếng như vậy, tôi đã đoán không lầm là có nhân vật lớn chống lưng rồi mà!"
"Lúc nãy tôi còn thấy người đàn ông họ Hứa đưa cô ta đến đây nữa kìa, nói chuyện với nhau tình cảm lắm cơ!"
"Họ Hứa, là người của tập đoàn Hứa Thị cũng là người Trung đó sao?"
"Đúng đó, khả năng quyến rũ đàn ông của cô ta cũng không tồi!"
…
Anna đã quen với những lời bàn tán không hay của đồng nghiệp dành cho mình. Cô có tài năng, có may mắn để tỏa sáng khiến đồng nghiệp ghen ăn tức ở là chuyện bình thường. Cô cũng chẳng để vào tai bất kỳ lời nói nào, chỉ chú tâm làm công việc của mình.
…
Tám giờ tối ở một tòa biệt thự sang trọng, trong một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, một cô bé ngồi gục nằm cụp cằm lên mép giường. Cô bé nhỏ nhắn có dáng người mũm mĩm, mặc váy công chúa màu vàng nhạt, đôi mắt tròn xoe như hai hòn ngọc, chớp chớp nhìn người trên giường không rời.
Nằm trên giường là một người đàn ông tuấn mỹ, hai mắt nhắm nghiền, tuy mang sắc mặt trắng xanh không chút sự sống nhưng không để dìm được vẻ đẹp vô thực vốn có của người đàn ông này.
Cô bé nắm lấy tay của anh, lay lay, cất giọng nói non nớt ngọt ngào:
"Đến lúc nào baba mới tỉnh lại chơi với Hy đây? Baba thật xấu xa, cứ nằm đây ngủ mãi không chịu dậy chơi với Hy gì hết!"
Cô bé oán giận quở trách, cái miệng nhỏ chu lại trông thật buồn cười. Ngày nào cô bé cũng đến đây nhìn baba đẹp trai, thế mà baba của cô bé mãi không chịu dậy, thật đáng trách. Thế là cô bé lại tiếp tục không ngớt lời trách khứ.
Bỗng cô cảm nhận được vật trong tay mình cử động liền cụp đầu nhỏ xuống to mắt nhìn.
"Tay baba cử động nhỉ?"
Sao đó cô bé nghe tiếng "ưm" nhẹ thì ngẩng đầu nhìn, vô cùng bất ngờ khi thấy người đàn ông mở mắt tỉnh lại, liền vui vẻ gọi to:
"Baba tỉnh rồi!"
Nước Pháp, một nơi sa hoa tráng lệ, được mệnh danh là trung tâm kinh đô thời trang bậc nhất của thế giới, đào tạo ra nhiều nhà thiết kế thời trang đại tài với từng nét riêng khác nhau.
Hôm nay là trình diễn thời trang dạ hội lớn ở Paris, hàng loạt người mẫu nổi tiếng đều diện trên mình những bộ cánh đẹp đẽ sang trọng, là tâm quyết của các nhà thiết kế, cho thấy được ai cũng có tài năng riêng biệt. Sau cùng là kết quả của ban giám khảo, nhà thiết kế xuất sắc nhất mùa năm nay chính là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, không phải là quốc tịch Pháp, tên là Anna.
Cô có một vẻ đẹp nhu hoà tinh khiết của phương Đông, dáng người cũng rất đẹp, nếu không phải nhà thiết kế, cô ấy theo nghiệp người mẫu cũng không tồi.
Vừa lên sân khấu, Anna đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, nhất là cánh mày râu vì sự xinh đẹp vào tài hoa của mình. Càng cảm phục hơn khi cô cất giọng nói ngọt ngào vốn có phát biểu cảm nhận về giải thưởng mình đã đạt được. Cả khán phòng im lặng như tờ, sau khi Anna nói xong thì một tràng pháo tay lớn nổ ra.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thời trang, Anna ra ngoài chờ trợ lý của mình xuống gara lấy xe rước trở về công ty. Trợ lý của cô cũng là người gốc Trung Quốc giống cô, tên là Nathaly, hơn ba mươi tuổi, tính cách rất thân thiện, Anna cũng rất thích người trợ lý này.
Nathaly lái xe đến trước mặt cô, cô ấy mở kính xe ra, gấp gáp nói vọng ra ngoài:
"Anna, chồng chị có việc đột xuất phải đi qua Anh công tác, bây giờ chẳng ai đón con trai cả, mà chị còn phải đi đăng ký môn võ thuật cho nó, thủ tục rất lâu nên nếu em về với chị sẽ tốn nhiều thời gian lắm. Chị có gọi cho Hứa tổng đến rước em rồi đấy, chờ một chút cậu ấy sẽ đến."
Anna chau mày khó chịu, tự bắt taxi về được mà, sao Nathaly lại đi làm phiền một người đang bận rộn công việc thế này. Mà hành động này của Nathaly đều có ẩn ý. Anna hiện tại đã gần hai mươi lăm tuổi, thế mà chưa có bạn trai. Bên cạnh còn có một người bạn khác giới lúc nào cũng quan tâm đến cô, người ta vừa giàu, vừa đẹp trai lại lịch lãm, thế mà còn không biết tranh thủ cơ hội.
"Chị à, sao chị không hỏi ý kiến của em trước, người ta bận trăm công ngàn việc thế mà chị lại làm phiền?"
Nathaly chính là cố ý, một cô gái cứ chú tâm đến công việc như Anna thì làm sao quen được bạn trai, phải cần cô ấy ra tay làm bà mai rồi.
"Thế nhé, chị đi đây!"
Anna thở dài nhìn bóng dáng chiếc xe của Nathaly đi mất dạng mà tức tối, trong lòng thừa biết bà chị này là giở trò. Tiếp đó không lâu lại có một chiếc xe xịn sò đậu trước mắt, kính xe mở ra để lộ khuôn mặt điển trai của người đàn ông ở bên trong. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng sáng.
"Anna, chờ có lâu không?"
Cô cũng tươi cười đáp lại.
"Không lâu lắm đâu. Phiền anh quá rồi, em không hề biết chị Nathaly gọi anh đến đây chở em về công ty."
Người đàn ông mở cửa xuống, đi đến trước mặt Anna, chủ động nắm lấy tay cô, dịu giọng:
"Không cần ngại, chẳng phải em nói coi anh như là anh trai của em sao? Tuy anh sinh sớm hơn em chỉ vài tháng."
Anna e ngại rụt tại lại, cười ngại ngùng.
"Biết sao đây? Anh bảo trước kia chúng ta là người yêu mà em lại không nhớ anh là ai cả. Tần Lâm, em xin lỗi!"
Hứa Tần Lâm trầm mặt xoa đầu cô một cái, ý nghĩ nào đó thoáng xẹt ngang trong đầu, trong người bứt rứt, cố gạt qua đi.
"Chuyện qua lâu rồi, bỏ đi, bây giờ anh theo đuổi em lại cũng chẳng sao mà, đúng không?"
"Đương nhiên rồi! Bỏ qua chuyện này đi, anh không định chở em về công ty à?"
Nghe được cô khẳng định như thế, trong lòng Hứa Tần Lâm khá vui, lại chủ động nắm tay Anna, đưa cô vào trong xe.
Đến trước công ty thiết kế WP nổi tiếng nhất thành phố Paris, chính là nơi Anna đang làm việc, cô bước xuống xe, mỉm cười với cậu.
"Cảm ơn Tần Lâm, anh về công ty đi, hẹn gặp lại!"
Cậu ấy cũng đáp lại cô:
"Được, làm việc vui vẻ!"
Vừa ngồi yên vị vị trí trong phòng làm việc, mấy nhân viên nữ xung quanh Anna nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường tụm lại xì xào bàn tán.
"Cô ta vừa hoạt động có hai năm đã nổi tiếng như vậy, tôi đã đoán không lầm là có nhân vật lớn chống lưng rồi mà!"
"Lúc nãy tôi còn thấy người đàn ông họ Hứa đưa cô ta đến đây nữa kìa, nói chuyện với nhau tình cảm lắm cơ!"
"Họ Hứa, là người của tập đoàn Hứa Thị cũng là người Trung đó sao?"
"Đúng đó, khả năng quyến rũ đàn ông của cô ta cũng không tồi!"
…
Anna đã quen với những lời bàn tán không hay của đồng nghiệp dành cho mình. Cô có tài năng, có may mắn để tỏa sáng khiến đồng nghiệp ghen ăn tức ở là chuyện bình thường. Cô cũng chẳng để vào tai bất kỳ lời nói nào, chỉ chú tâm làm công việc của mình.
…
Tám giờ tối ở một tòa biệt thự sang trọng, trong một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, một cô bé ngồi gục nằm cụp cằm lên mép giường. Cô bé nhỏ nhắn có dáng người mũm mĩm, mặc váy công chúa màu vàng nhạt, đôi mắt tròn xoe như hai hòn ngọc, chớp chớp nhìn người trên giường không rời.
Nằm trên giường là một người đàn ông tuấn mỹ, hai mắt nhắm nghiền, tuy mang sắc mặt trắng xanh không chút sự sống nhưng không để dìm được vẻ đẹp vô thực vốn có của người đàn ông này.
Cô bé nắm lấy tay của anh, lay lay, cất giọng nói non nớt ngọt ngào:
"Đến lúc nào baba mới tỉnh lại chơi với Hy đây? Baba thật xấu xa, cứ nằm đây ngủ mãi không chịu dậy chơi với Hy gì hết!"
Cô bé oán giận quở trách, cái miệng nhỏ chu lại trông thật buồn cười. Ngày nào cô bé cũng đến đây nhìn baba đẹp trai, thế mà baba của cô bé mãi không chịu dậy, thật đáng trách. Thế là cô bé lại tiếp tục không ngớt lời trách khứ.
Bỗng cô cảm nhận được vật trong tay mình cử động liền cụp đầu nhỏ xuống to mắt nhìn.
"Tay baba cử động nhỉ?"
Sao đó cô bé nghe tiếng "ưm" nhẹ thì ngẩng đầu nhìn, vô cùng bất ngờ khi thấy người đàn ông mở mắt tỉnh lại, liền vui vẻ gọi to:
"Baba tỉnh rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.