Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 95
An Thư Mạn
24/10/2022
Mặc Đình Phong chưa kịp hồi phục thần trí, cô bé đã nhào vào lòng anh vui sướng ôm lấy.
Anh chẳng hiểu gì, nhìn đứa bé ngỡ ngàng. Đứa bé này rất đáng yêu quá, còn có… giống hệt cô.
Cô bé nằm trong lòng Mặc Đình Phong cả buổi trời vẫn không thấy anh động đậy, tò mò ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của ba mình, cô bé cắn môi nhỏ hỏi:
"Baba, sao ba không ôm Hy? Baba không thương Hy hả?"
Mặc Đình Phong vẫn nhìn cô bé, trong đầu chạy xẹt qua những mảnh hồi ức xưa cũ.
Anh vẫn còn sống, hay là một thế giới hư ảo nào khác? Là anh tưởng tượng ra sao?
"Baba!"
Cô bé không nghe anh nói gì, nhận định anh không thương mình liền mếu máo, mắt bắt đầu đỏ hoe, hai cái má bầu bĩnh cùng môi nhỏ cũng sưng lên.
Dáng vẻ của bé con bây giờ làm anh đau lòng, cuối cùng cũng có phản ứng ôm lấy cô bé vào lòng, vuốt cái lưng nhỏ dỗ dành, ngập ngừng:
"Không phải, ba… ba xin lỗi! Con đừng giận ba nhé! Ba mới tỉnh dậy nên hơi mệt!"
"Dạ!"
Nghe lời giải thích ấm áp của anh, cô bé bắt đầu cười toe toét. Lần đầu được nghe ba dỗ dành thật là vui.
Ánh mắt anh nhu hoà, nhìn cô bé bụ bẫm mà ấm lòng, xoa đầu cô hỏi:
"Con tên gì?"
"Con tên là Mặc Hy, mọi người đều gọi con là Tiểu Hy. Con đã bốn tuổi, là con của ba Mặc Đình Phong và mẹ Hạ Nhược Hy!"
Từ nhỏ Tiểu Hy đã được bà nội dạy cho nói mãi câu này, cô bé nhớ như in, lúc nào giới thiệu mình như vậy.
Mà Mặc Đình Phong nghe đến ba chữ "Hạ Nhược Hy", đáy lòng không kìm được nhói lên một cái. Con gái của hai người ở đây vậy cô đang ở đâu?
Bỗng tiếng đổ vỡ làm hai ba con họ giật mình nhìn về phía cửa.
Tố Linh đang bưng mâm thức ăn lên cho cô chủ nhỏ. Thấy Tiểu Hy không có trên phòng liền biết cô chạy vào phòng này xem ba mình nên đi vào. Cửa phòng mở toang từ lúc nào, Tố Linh thấy cảnh trong phòng mà khiếp đảm, đánh rơi cả mâm thức ăn.
"Cậu… cậu cả tỉnh rồi?"
Bộ dạng của cô ấy như gặp ma quỷ, lập tức chạy đi xuống phòng khách thông báo cho mọi người.
Hà Vân Phi nghe tin con trai tỉnh lại liền thật nhanh chân lên lầu xem. Thấy anh đang ở trên giường ôm Tiểu Hy, bà xúc động đến rơi nước mắt.
"Đình Phong, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!"
Nhìn dáng vẻ của mẹ mình già dặn hơn năm xưa, Mặc Đình Phong cảm thấy chua xót trong lòng. Nhưng vấn đề hiện tại anh muốn biết vẫn chưa có giải đáp.
"Mẹ, Nhược Hy đâu rồi?"
Hà Vân Phi đứng hình, còn mọi người trong nhà chỉ biết nhìn nhau. Mặc Đình Phong bắt đầu ngẫm nghĩ lại.
Ha! Chẳng phải anh biết rõ chuyện này nhất sao? Hôm đó chính anh là người khơi nguồn.
Thấy anh trầm mặt ôm Tiểu Hy, mọi người thật sự đau lòng. Cô bé nhìn mọi người trong tâm trạng không tốt, không trả lời ba, cô bé liền trả lời thay.
"Bà nói là mẹ của Hy đang ở trên trời á. Mẹ đang dõi theo chúng ta!"
Câu nói ngây thơ này lại làm người nhà Mặc gia một lần nữa đau lòng. Hà Vân Phi bảo Mặc Nhi bế Mặc Hy ra ngoài chơi để cho họ nói chuyện với nhau. Mặc Hy đương nhiên không chịu, khó lắm ba mới tỉnh lại chơi với cô bé, nhỡ khi nào lúc cô quay lại ba lại ngủ nữa không?
Cuối cùng anh hôn nhẹ lên trán con gái, hứa với cô bé kể từ bây giờ anh sẽ luôn chơi với cô bé, Tiểu Hy mới tiếc nuối để Mặc Nhi bế ra ngoài.
Mọi người cũng rời đi, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại Hà Vân Phi và anh. Bà kể lại chuyện năm xưa. Bảo rằng khi Hạ Nhược Hy sinh Tiểu Hy ra, anh ngất đi, cô vì yếu đuối, kiệt sức nên đã… mất.
Còn Mặc Đình Phong, may mắn năm xưa Lãnh Hàn Khâm đã tìm ra vị thuốc cuối cùng để chế tạo thuốc giải cho anh, là một củ nhân sâm hoả dược ở trên núi Vu Sơn. Mà thời gian chế biến nó khá lâu.
Ngọn núi đó là nơi ở của bà nội Mặc, vốn dĩ bà ở đó là muốn xem tiến trình thầy Lý chế tạo thuốc giải hệt như Lãnh Hàn Khâm, ông đã phát hiện ra loại linh sâm đó rất lâu, dùng hàng trăm ngàn cách chế biến, phải nói vị thuốc khó nhất chính là loại này, ông mất ngần mươi mấy năm mới có thể chế tạo ra vị thuốc đó.
Khi Lãnh Hàn Khâm đến đỉnh núi Vu Sơn có ghé đến chỗ thầy Lý, không ngờ rằng nhân sâm kia đã được chế tạo rồi, mừng rỡ lấy nó từ tay thầy Lý về phòng nghiên cứu hoà nó vào những chất hoá học mà mình đã tạo ra, lấy loại thuốc đó, cho một con chuột bị cậu làm nó trúng loại độc như Mặc Đình Phong uống thử, độc tố trong con chuột liền tiêu tan. Lúc này Lãnh Hàn Khâm vừa mừng vừa gấp gáp khi hay tin Mặc Đình Phong gần không trụ nổi. Cũng may khi đến nơi mạng sống của anh chỉ còn một bước ra khỏi thế giới, được cậu ta ngăn kịp lúc lại.
Độc tố nhanh chóng được giải nhưng các cơ quan trong cơ thể bị tổn thương trầm trọng, Mặc Đình Phong không thể tỉnh lại, trở thành người thực vật, chỉ còn chờ kỳ tích xuất hiện.
Kỳ tích xuất hiện thật rồi! Bốn năm sau anh đã tỉnh lại. Đứa bé mới sinh năm đó đã bình an lớn lên, chỉ có vợ anh… mất rồi!
"Con hiểu rồi, mẹ ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh!"
Anh bình tĩnh thế này làm Hà Vân Phi không tiếp thu nổi. Bà thừa biết đứa con trai này rất yêu Hạ Nhược Hy, vậy mà hay tin vợ mất sao có thể bình thản như vậy? Bà thầm thở dài.
"Được, con nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó!"
Không lâu sau Lãnh Hàn Khâm cũng đã đến Mặc gia, thấy Mặc Đình Phong đang nằm trên giường, ánh mắt buông lơi đi đâu, cậu ta lắc đầu.
"Mọi chuyện qua rồi, vợ cậu ở nơi chín suối chắc chắn không muốn cậu buồn đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là phải chăm sóc Tiểu Hy thật tốt!"
Từ lúc Tiểu Hy còn nhỏ, Lãnh Hàn Khâm thương hay đến đây bế cô bé, chơi với cô bé, rất thích cô bé đáng yêu này, Tiểu Hy cũng rất quý mến cậu. Nhưng bất ngờ thay, Mặc Đình Phong lại bảo rằng anh không có buồn, thái độ hết sức bình thản đuổi Lãnh Hàn Khâm ra khỏi phòng mình.
Lãnh Hàn Khâm không khỏi tức giận, cậu ta chính là ân nhân cứu mạng của anh thế mà anh vừa tỉnh lại một câu cảm kích cũng không có, trái lại còn đuổi người. Nghĩ lại Mặc Đình Phong vừa biết tin vợ mình qua đời chắc là đang sốc, tạm bỏ qua vậy.
Anh chẳng hiểu gì, nhìn đứa bé ngỡ ngàng. Đứa bé này rất đáng yêu quá, còn có… giống hệt cô.
Cô bé nằm trong lòng Mặc Đình Phong cả buổi trời vẫn không thấy anh động đậy, tò mò ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của ba mình, cô bé cắn môi nhỏ hỏi:
"Baba, sao ba không ôm Hy? Baba không thương Hy hả?"
Mặc Đình Phong vẫn nhìn cô bé, trong đầu chạy xẹt qua những mảnh hồi ức xưa cũ.
Anh vẫn còn sống, hay là một thế giới hư ảo nào khác? Là anh tưởng tượng ra sao?
"Baba!"
Cô bé không nghe anh nói gì, nhận định anh không thương mình liền mếu máo, mắt bắt đầu đỏ hoe, hai cái má bầu bĩnh cùng môi nhỏ cũng sưng lên.
Dáng vẻ của bé con bây giờ làm anh đau lòng, cuối cùng cũng có phản ứng ôm lấy cô bé vào lòng, vuốt cái lưng nhỏ dỗ dành, ngập ngừng:
"Không phải, ba… ba xin lỗi! Con đừng giận ba nhé! Ba mới tỉnh dậy nên hơi mệt!"
"Dạ!"
Nghe lời giải thích ấm áp của anh, cô bé bắt đầu cười toe toét. Lần đầu được nghe ba dỗ dành thật là vui.
Ánh mắt anh nhu hoà, nhìn cô bé bụ bẫm mà ấm lòng, xoa đầu cô hỏi:
"Con tên gì?"
"Con tên là Mặc Hy, mọi người đều gọi con là Tiểu Hy. Con đã bốn tuổi, là con của ba Mặc Đình Phong và mẹ Hạ Nhược Hy!"
Từ nhỏ Tiểu Hy đã được bà nội dạy cho nói mãi câu này, cô bé nhớ như in, lúc nào giới thiệu mình như vậy.
Mà Mặc Đình Phong nghe đến ba chữ "Hạ Nhược Hy", đáy lòng không kìm được nhói lên một cái. Con gái của hai người ở đây vậy cô đang ở đâu?
Bỗng tiếng đổ vỡ làm hai ba con họ giật mình nhìn về phía cửa.
Tố Linh đang bưng mâm thức ăn lên cho cô chủ nhỏ. Thấy Tiểu Hy không có trên phòng liền biết cô chạy vào phòng này xem ba mình nên đi vào. Cửa phòng mở toang từ lúc nào, Tố Linh thấy cảnh trong phòng mà khiếp đảm, đánh rơi cả mâm thức ăn.
"Cậu… cậu cả tỉnh rồi?"
Bộ dạng của cô ấy như gặp ma quỷ, lập tức chạy đi xuống phòng khách thông báo cho mọi người.
Hà Vân Phi nghe tin con trai tỉnh lại liền thật nhanh chân lên lầu xem. Thấy anh đang ở trên giường ôm Tiểu Hy, bà xúc động đến rơi nước mắt.
"Đình Phong, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!"
Nhìn dáng vẻ của mẹ mình già dặn hơn năm xưa, Mặc Đình Phong cảm thấy chua xót trong lòng. Nhưng vấn đề hiện tại anh muốn biết vẫn chưa có giải đáp.
"Mẹ, Nhược Hy đâu rồi?"
Hà Vân Phi đứng hình, còn mọi người trong nhà chỉ biết nhìn nhau. Mặc Đình Phong bắt đầu ngẫm nghĩ lại.
Ha! Chẳng phải anh biết rõ chuyện này nhất sao? Hôm đó chính anh là người khơi nguồn.
Thấy anh trầm mặt ôm Tiểu Hy, mọi người thật sự đau lòng. Cô bé nhìn mọi người trong tâm trạng không tốt, không trả lời ba, cô bé liền trả lời thay.
"Bà nói là mẹ của Hy đang ở trên trời á. Mẹ đang dõi theo chúng ta!"
Câu nói ngây thơ này lại làm người nhà Mặc gia một lần nữa đau lòng. Hà Vân Phi bảo Mặc Nhi bế Mặc Hy ra ngoài chơi để cho họ nói chuyện với nhau. Mặc Hy đương nhiên không chịu, khó lắm ba mới tỉnh lại chơi với cô bé, nhỡ khi nào lúc cô quay lại ba lại ngủ nữa không?
Cuối cùng anh hôn nhẹ lên trán con gái, hứa với cô bé kể từ bây giờ anh sẽ luôn chơi với cô bé, Tiểu Hy mới tiếc nuối để Mặc Nhi bế ra ngoài.
Mọi người cũng rời đi, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại Hà Vân Phi và anh. Bà kể lại chuyện năm xưa. Bảo rằng khi Hạ Nhược Hy sinh Tiểu Hy ra, anh ngất đi, cô vì yếu đuối, kiệt sức nên đã… mất.
Còn Mặc Đình Phong, may mắn năm xưa Lãnh Hàn Khâm đã tìm ra vị thuốc cuối cùng để chế tạo thuốc giải cho anh, là một củ nhân sâm hoả dược ở trên núi Vu Sơn. Mà thời gian chế biến nó khá lâu.
Ngọn núi đó là nơi ở của bà nội Mặc, vốn dĩ bà ở đó là muốn xem tiến trình thầy Lý chế tạo thuốc giải hệt như Lãnh Hàn Khâm, ông đã phát hiện ra loại linh sâm đó rất lâu, dùng hàng trăm ngàn cách chế biến, phải nói vị thuốc khó nhất chính là loại này, ông mất ngần mươi mấy năm mới có thể chế tạo ra vị thuốc đó.
Khi Lãnh Hàn Khâm đến đỉnh núi Vu Sơn có ghé đến chỗ thầy Lý, không ngờ rằng nhân sâm kia đã được chế tạo rồi, mừng rỡ lấy nó từ tay thầy Lý về phòng nghiên cứu hoà nó vào những chất hoá học mà mình đã tạo ra, lấy loại thuốc đó, cho một con chuột bị cậu làm nó trúng loại độc như Mặc Đình Phong uống thử, độc tố trong con chuột liền tiêu tan. Lúc này Lãnh Hàn Khâm vừa mừng vừa gấp gáp khi hay tin Mặc Đình Phong gần không trụ nổi. Cũng may khi đến nơi mạng sống của anh chỉ còn một bước ra khỏi thế giới, được cậu ta ngăn kịp lúc lại.
Độc tố nhanh chóng được giải nhưng các cơ quan trong cơ thể bị tổn thương trầm trọng, Mặc Đình Phong không thể tỉnh lại, trở thành người thực vật, chỉ còn chờ kỳ tích xuất hiện.
Kỳ tích xuất hiện thật rồi! Bốn năm sau anh đã tỉnh lại. Đứa bé mới sinh năm đó đã bình an lớn lên, chỉ có vợ anh… mất rồi!
"Con hiểu rồi, mẹ ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh!"
Anh bình tĩnh thế này làm Hà Vân Phi không tiếp thu nổi. Bà thừa biết đứa con trai này rất yêu Hạ Nhược Hy, vậy mà hay tin vợ mất sao có thể bình thản như vậy? Bà thầm thở dài.
"Được, con nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó!"
Không lâu sau Lãnh Hàn Khâm cũng đã đến Mặc gia, thấy Mặc Đình Phong đang nằm trên giường, ánh mắt buông lơi đi đâu, cậu ta lắc đầu.
"Mọi chuyện qua rồi, vợ cậu ở nơi chín suối chắc chắn không muốn cậu buồn đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là phải chăm sóc Tiểu Hy thật tốt!"
Từ lúc Tiểu Hy còn nhỏ, Lãnh Hàn Khâm thương hay đến đây bế cô bé, chơi với cô bé, rất thích cô bé đáng yêu này, Tiểu Hy cũng rất quý mến cậu. Nhưng bất ngờ thay, Mặc Đình Phong lại bảo rằng anh không có buồn, thái độ hết sức bình thản đuổi Lãnh Hàn Khâm ra khỏi phòng mình.
Lãnh Hàn Khâm không khỏi tức giận, cậu ta chính là ân nhân cứu mạng của anh thế mà anh vừa tỉnh lại một câu cảm kích cũng không có, trái lại còn đuổi người. Nghĩ lại Mặc Đình Phong vừa biết tin vợ mình qua đời chắc là đang sốc, tạm bỏ qua vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.