Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 97
An Thư Mạn
24/10/2022
"Là phòng này thưa tiểu thư!"
Anna khẽ gật đầu cảm ơn cô tiếp tân kia, bế Tiểu Hy vào trong. Giám đốc là một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần, đang ngồi trên ghế, trịnh trọng mời cô ngồi xuống ghế thảo luận.
"Dì Doanh!"
"Ôi, là Tiểu Hy sao? Sao con ở đây, chẳng phải vừa mới về với cô con rồi à?"
Vẻ mặt cô bé tội nghiệp, chu môi giận dỗi đáp lời:
"Cô đáng giận, cô bỏ quên Hy ở đây, may mà có mẹ đưa Hy đi."
Cô bé nói chuyện ngây ngô nên Doanh Phiến chẳng hiểu lắm, ánh mắt ngờ hoặc nhìn Anna, cô bắt đầu kể lại sự việc, bà ấy mới hiểu ra.
"Thế giám đốc có số điện thoại của người nhà cô bé không? Giúp tôi gọi điện đưa con bé về nhé!"
Bà cười hiền từ.
"Cô Anna đúng là có lòng tốt, nếu không có cô, tiểu công chúa vàng ngọc của Mặc gia đã lạc mất rồi, ân tình này tôi sẽ nói lại với ông chủ."
"Không cần phải vậy đâu, giúp người là việc đương nhiên mà. Với lại Tiểu Hy đáng yêu thế này, tôi rất thích con bé!"
Tiểu Hy kéo kéo tay của Anna, buồn bã ngọ ngoạy trong ngực cô, đáng thương hỏi nhỏ:
"Có phải khi Hy về Mặc gia mẹ lại đi bỏ Hy nữa không? Hy không chịu đâu, Hy muốn mẹ thôi!"
Anna cưng sủng hôn liên tiếp lên hai cái má bầu bĩnh của cô bé, an ủi.
"Đừng buồn, có duyên chúng ra sẽ gặp lại mà!"
Doanh Phiến nhìn một lớn một nhỏ thân mật thế này chẳng khác nào hai mẹ con, Tiểu Hy lại luôn miệng gọi Anna bằng mẹ, rất muốn hỏi rõ lại thôi.
Cánh cửa phòng đột ngột mở toang, tiếp đó là bộ dạng gấp gáp của Mặc Nhi, thấy Tiểu Hy ở đây, cô mừng muốn phát khóc tiến đến ôm cô bé.
"Trời ạ, Tiểu Hy, cô xin lỗi, là cô không tốt để quên con rồi bảo bối à!"
Tiểu Hy khẽ đẩy nhẹ Mặc Nhi ra, dụi mặt vào ngực cô trốn tránh, nói vọng ra:
"Hy sẽ không chơi với cô nữa đâu, cô xấu xa bỏ rơi Hy, may là có mẹ đã đưa Hy trở lại, Hy sẽ đi với mẹ luôn!"
Mặc Nhi nghe những lời cô bé nói mà ngỡ ngàng, "mẹ" nào ở đây? Bấy giờ mới để ý đến người phụ nữ đang ôm cô bé trong lòng ngực, Mặc Nhi nheo mắt nhìn rõ xem người phụ nữ này ra sau, chưa được một giây đã kinh hãi lùi về sau.
"Chị… chị cả, chị…"
Thái độ bất thường này của Mặc Nhi làm Doanh Phiến lo sợ, nhanh chân đi đến đỡ lấy cô ấy sắp té đến nơi, hỏi:
"Mặc tiểu thư, cô làm sao thế?"
Anna rất e ngại ánh mắt của Mặc Nhi, cứ nhìn mình như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, cô rất khó hiểu với thái độ này.
"Cô ơi!"
Tiểu Hy rời khỏi trong lòng Anna chạy đến bên Mặc Nhi, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt lấp lánh lo lắng.
"Cô sao vậy? Cô đừng làm Hy sợ!"
Mặc Nhi bỗng cúi người bế bổng Tiểu Hy lên, không dám nhìn Anna dù một giây, rồi chạy một mạch ra ngoài khiến Doanh Phiến và Anna vô cùng khó hiểu. Sao cô gái này thấy cô như thấy ma vậy chứ?
"A ha, Anna tiểu thư thứ lỗi, Mặc tiểu thư… cô ấy lúc nào cũng tùy hứng như vậy, nhiều lúc làm những chuyện thật khó hiểu. Đến cháu của mình cũng quên đưa về thấy không?"
Doanh Phiến nhanh trí giải vây cho Mặc Nhi, dù gì cũng không muốn cả hai người bọn họ xích mích với nhau. Cô mỉm cười:
"Có khi Mặc tiểu thư nghỉ tôi là người xấu bắt mất cháu mình không chừng. Nhưng Giám đốc Doanh yên tâm, tôi sẽ không để bụng chuyện này đâu."
…
Mặc Nhi ôm chặt Tiểu Hy trên xe, trong đầu rối tung rối mù. Là cô bị ảo giác hay người đó quá giống chị dâu của cô? Làm sao có người lại giống Hạ Nhược Hy đến như vậy, không thể nào…
Xe dừng trước cổng Mặc gia, Mặc Nhi vẫn chưa bừng tỉnh, tài xế thông báo với cô ấy mấy tiếng cô ấy mới biết, bế Tiểu Hy vào trong, cô bé ầm ĩ khóc đòi mẹ.
"Hy muốn ở với mẹ mà, cô đừng bắt Hy đi, huhu!"
Hà Vân Phi, Hàn Nhung và Lưu Nhã đang ngồi trong phòng khách, nghe từ xa có tiếng khóc của Tiểu Hy bị kinh động. Hà Vân Phi đi đến bế cháu gái từ tay Mặc Nhi, đau lòng lau nước mắt cho cô bé, hỏi Mặc Nhi:
"Con bé làm sao vậy?"
"Mẹ cả… con… con…"
Thấy sắc mặt Mặc Nhi xanh méc, mà nói chẳng nên lời, Lưu Nhã càng lo lắng hỏi con gái:
"Làm sao vậy con, nói cho mọi người rõ ràng xem nào!"
Hàn Nhung rót một ly nước cho cô ấy uống, mãi một lúc cô ấy mới bình tĩnh, bắt đầu kể lại:
"Ban nãy, con… con bỏ quên Tiểu Hy ở bên ngoài công ty bởi vì mãi lo nói chuyện điện thoại với bạn…"
Chưa nghe hết câu chuyện, Lưu Nhã đã tức giận mắng cô:
"Sao con có thể hậu đậu như vậy hả? Tiểu Hy là cháu gái bảo bối của mọi người vậy mà con…"
"Mẹ à, mẹ nghe con nói hết đã!"
Hàn Nhung đang chăm chú, ra hiệu Mặc Nhi nói tiếp, cô ấy lại kể:
"Lúc kết thúc cuộc gọi, đi đến nửa đường con mới nhớ ra liền bảo tài xế quay xe về công ty, lúc ấy chẳng thấy Tiểu Hy ở bên ngoài công ty nữa. Con vào trong hỏi nhân viên, họ bảo là một người phụ nữ đã bế Tiểu Hy lên phòng giám đốc, con liền chạy lên đó xem, quả thật Tiểu Hy vẫn bình an vô sự ở đấy. Chỉ có là… là…"
Mọi người rất chăm chú nghe, đến đoạn quan trọng, Mặc Nhi không dám nói, lấy hết can đảm thốt nên lời:
"Người phụ nữ đưa Tiểu Hy trở về công ty giống hệt như… chị… chị cả!"
Anna khẽ gật đầu cảm ơn cô tiếp tân kia, bế Tiểu Hy vào trong. Giám đốc là một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần, đang ngồi trên ghế, trịnh trọng mời cô ngồi xuống ghế thảo luận.
"Dì Doanh!"
"Ôi, là Tiểu Hy sao? Sao con ở đây, chẳng phải vừa mới về với cô con rồi à?"
Vẻ mặt cô bé tội nghiệp, chu môi giận dỗi đáp lời:
"Cô đáng giận, cô bỏ quên Hy ở đây, may mà có mẹ đưa Hy đi."
Cô bé nói chuyện ngây ngô nên Doanh Phiến chẳng hiểu lắm, ánh mắt ngờ hoặc nhìn Anna, cô bắt đầu kể lại sự việc, bà ấy mới hiểu ra.
"Thế giám đốc có số điện thoại của người nhà cô bé không? Giúp tôi gọi điện đưa con bé về nhé!"
Bà cười hiền từ.
"Cô Anna đúng là có lòng tốt, nếu không có cô, tiểu công chúa vàng ngọc của Mặc gia đã lạc mất rồi, ân tình này tôi sẽ nói lại với ông chủ."
"Không cần phải vậy đâu, giúp người là việc đương nhiên mà. Với lại Tiểu Hy đáng yêu thế này, tôi rất thích con bé!"
Tiểu Hy kéo kéo tay của Anna, buồn bã ngọ ngoạy trong ngực cô, đáng thương hỏi nhỏ:
"Có phải khi Hy về Mặc gia mẹ lại đi bỏ Hy nữa không? Hy không chịu đâu, Hy muốn mẹ thôi!"
Anna cưng sủng hôn liên tiếp lên hai cái má bầu bĩnh của cô bé, an ủi.
"Đừng buồn, có duyên chúng ra sẽ gặp lại mà!"
Doanh Phiến nhìn một lớn một nhỏ thân mật thế này chẳng khác nào hai mẹ con, Tiểu Hy lại luôn miệng gọi Anna bằng mẹ, rất muốn hỏi rõ lại thôi.
Cánh cửa phòng đột ngột mở toang, tiếp đó là bộ dạng gấp gáp của Mặc Nhi, thấy Tiểu Hy ở đây, cô mừng muốn phát khóc tiến đến ôm cô bé.
"Trời ạ, Tiểu Hy, cô xin lỗi, là cô không tốt để quên con rồi bảo bối à!"
Tiểu Hy khẽ đẩy nhẹ Mặc Nhi ra, dụi mặt vào ngực cô trốn tránh, nói vọng ra:
"Hy sẽ không chơi với cô nữa đâu, cô xấu xa bỏ rơi Hy, may là có mẹ đã đưa Hy trở lại, Hy sẽ đi với mẹ luôn!"
Mặc Nhi nghe những lời cô bé nói mà ngỡ ngàng, "mẹ" nào ở đây? Bấy giờ mới để ý đến người phụ nữ đang ôm cô bé trong lòng ngực, Mặc Nhi nheo mắt nhìn rõ xem người phụ nữ này ra sau, chưa được một giây đã kinh hãi lùi về sau.
"Chị… chị cả, chị…"
Thái độ bất thường này của Mặc Nhi làm Doanh Phiến lo sợ, nhanh chân đi đến đỡ lấy cô ấy sắp té đến nơi, hỏi:
"Mặc tiểu thư, cô làm sao thế?"
Anna rất e ngại ánh mắt của Mặc Nhi, cứ nhìn mình như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, cô rất khó hiểu với thái độ này.
"Cô ơi!"
Tiểu Hy rời khỏi trong lòng Anna chạy đến bên Mặc Nhi, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt lấp lánh lo lắng.
"Cô sao vậy? Cô đừng làm Hy sợ!"
Mặc Nhi bỗng cúi người bế bổng Tiểu Hy lên, không dám nhìn Anna dù một giây, rồi chạy một mạch ra ngoài khiến Doanh Phiến và Anna vô cùng khó hiểu. Sao cô gái này thấy cô như thấy ma vậy chứ?
"A ha, Anna tiểu thư thứ lỗi, Mặc tiểu thư… cô ấy lúc nào cũng tùy hứng như vậy, nhiều lúc làm những chuyện thật khó hiểu. Đến cháu của mình cũng quên đưa về thấy không?"
Doanh Phiến nhanh trí giải vây cho Mặc Nhi, dù gì cũng không muốn cả hai người bọn họ xích mích với nhau. Cô mỉm cười:
"Có khi Mặc tiểu thư nghỉ tôi là người xấu bắt mất cháu mình không chừng. Nhưng Giám đốc Doanh yên tâm, tôi sẽ không để bụng chuyện này đâu."
…
Mặc Nhi ôm chặt Tiểu Hy trên xe, trong đầu rối tung rối mù. Là cô bị ảo giác hay người đó quá giống chị dâu của cô? Làm sao có người lại giống Hạ Nhược Hy đến như vậy, không thể nào…
Xe dừng trước cổng Mặc gia, Mặc Nhi vẫn chưa bừng tỉnh, tài xế thông báo với cô ấy mấy tiếng cô ấy mới biết, bế Tiểu Hy vào trong, cô bé ầm ĩ khóc đòi mẹ.
"Hy muốn ở với mẹ mà, cô đừng bắt Hy đi, huhu!"
Hà Vân Phi, Hàn Nhung và Lưu Nhã đang ngồi trong phòng khách, nghe từ xa có tiếng khóc của Tiểu Hy bị kinh động. Hà Vân Phi đi đến bế cháu gái từ tay Mặc Nhi, đau lòng lau nước mắt cho cô bé, hỏi Mặc Nhi:
"Con bé làm sao vậy?"
"Mẹ cả… con… con…"
Thấy sắc mặt Mặc Nhi xanh méc, mà nói chẳng nên lời, Lưu Nhã càng lo lắng hỏi con gái:
"Làm sao vậy con, nói cho mọi người rõ ràng xem nào!"
Hàn Nhung rót một ly nước cho cô ấy uống, mãi một lúc cô ấy mới bình tĩnh, bắt đầu kể lại:
"Ban nãy, con… con bỏ quên Tiểu Hy ở bên ngoài công ty bởi vì mãi lo nói chuyện điện thoại với bạn…"
Chưa nghe hết câu chuyện, Lưu Nhã đã tức giận mắng cô:
"Sao con có thể hậu đậu như vậy hả? Tiểu Hy là cháu gái bảo bối của mọi người vậy mà con…"
"Mẹ à, mẹ nghe con nói hết đã!"
Hàn Nhung đang chăm chú, ra hiệu Mặc Nhi nói tiếp, cô ấy lại kể:
"Lúc kết thúc cuộc gọi, đi đến nửa đường con mới nhớ ra liền bảo tài xế quay xe về công ty, lúc ấy chẳng thấy Tiểu Hy ở bên ngoài công ty nữa. Con vào trong hỏi nhân viên, họ bảo là một người phụ nữ đã bế Tiểu Hy lên phòng giám đốc, con liền chạy lên đó xem, quả thật Tiểu Hy vẫn bình an vô sự ở đấy. Chỉ có là… là…"
Mọi người rất chăm chú nghe, đến đoạn quan trọng, Mặc Nhi không dám nói, lấy hết can đảm thốt nên lời:
"Người phụ nữ đưa Tiểu Hy trở về công ty giống hệt như… chị… chị cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.