Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 98
An Thư Mạn
24/10/2022
"Gì chứ, sao có thể?"
Hà Vân Phi chau mày, trầm mặt, tự hỏi người phụ nữ kia sao có thể giống Hạ Nhược Hy được chẳng lẽ…? Không thể nào, bốn năm trước bà tận mắt chứng kiến cô bị hạ huyệt, chứng kiến tất cả những gì diễn ra trong đám tang, chuyện Hạ Nhược Hy còn sống là không thể nào.
Không chỉ Hà Vân Phi không tin mà Hàn Nhung và Lưu Nhã cũng không ngoại lệ, đều bảo Mặc Nhi đã nhìn lầm. Cô ấy là tận mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần đều là dung mạo đó, một lời không thể giải thích, chỉ muốn nhảy đỏng lên.
"Nếu mọi người không tin có thể hỏi Tiểu Hy đi, con bé gặp người phụ nữ đó cứ luôn miệng gọi bằng mẹ đấy!"
Lưu Nhã kéo Mặc Nhi ra một bên giáo huấn.
"Tiểu Hy còn nhỏ nhận lầm người là không thể tránh được. Còn con đã già đầu còn nghĩ theo con bé, mẹ chẳng biết phải nói con làm sao nữa!"
"Aiss, mọi người không tin con thì thôi, con lên phòng đây!"
Sao khi Mặc Nhi bực mình đi mất, Tiểu Hy lại khóc đòi mẹ, con bé luôn miệng bảo người phụ nữ đó là mẹ của mình, ba người phụ nữ có dỗ thế nào con bé cũng không nín. Đến khi Mặc Đình Phong đi làm về liền chạy đến ôm chặt lấy anh khóc rống lên:
"Ba ơi ba, hức!"
Mặc Đình Phong bế con gái cưng lên, thấy khuôn mặt cô bé đìa nước mắt, đôi mắt sưng húp thì lo lắng vô cùng.
"Tiểu Hy làm sao thế, nói ba nghe nào?"
"Ba ơi, Hy muốn mẹ, Hy muốn gặp mẹ, ba đưa con đi gặp mẹ đi mà, hức!"
Sắc mặt anh trầm đi đôi phần, trong lòng nguội lạnh bỗng chốc nhói lên. Thì ra con gái anh đang đòi mẹ, anh lấy đâu ra mẹ cho cô bé đây?
Dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé, dỗ ngọt:
"Công chúa của ba nín nào, ba bế con lên phòng nhé!"
Sau khi anh bế Tiểu Hy lên lầu, Hà Vân Phi buồn bã nhìn theo. Năm xưa khi nghe tin Hạ Nhược Hy vì sinh con đuối sức đã qua đời, bà rất tiếc nuối cô con dâu này. Trong một đêm Mặc gia chào đón một thiên thần ra đời, một người mất đi còn một người hôn mê bất tỉnh. Tiểu Hy đến như một tia hạnh phúc xoa dịu đi nỗi mất mát của bà.
…
"Ba ơi ba, Hy muốn gặp mẹ, muốn gặp mẹ mà, hức!"
Bình thường Tiểu Hy có nhõng nhẽo gì anh dỗ một chút con bé sẽ nín đi, còn hôm nay anh có dỗ cô bé ra sao cô bé cũng không chịu nín. Mặc Đình Phong có thể cảm nhận được Tiểu Hy rất muốn có mẹ, con bé này lại giống hệt cô, như là… một phiên bản thu nhỏ của cô. Càng nhìn con bé, anh càng nhớ cô da diết.
"Tiểu Hy, không phải là ba không cho con gặp mẹ, nhưng thật sự ba không biết mẹ ở đâu cả."
"Mẹ ở trong công ty, lúc nãy Hy gặp mẹ, mẹ bế Hy, mẹ hôn Hy nữa, baba đưa Hy đến công ty gặp mẹ đi!"
"Ở trong công ty?"
Mặc Đình Phong ngỡ ngàng về lời này của Tiểu Hy, nửa thật nửa ngờ. Con bé nói thấy cô, cô còn bế con bé, còn hôn con bé? Chuyện này thật sự là sao chứ?
Mặc Đình Phong có rất nhiều công ty, Tiểu Hy bảo thế anh cũng chẳng biết là công ty nào. Hỏi cô bé, cô bé nói rằng là công ty có dì Doanh, Mặc Đình Phong liền xác nhận đó là công ty thiết kế Shine. Gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng giám đốc, nhưng đã quá muộn, cô gái kia đã đi mất từ lâu rồi.
Mà Tiểu Hy nghe thế lại không chịu, liên tục quấy khóc đòi mẹ, rất khó khăn cô bé mới gặp được mẹ vậy mà mẹ lại chạy mất. Tiểu Hy rất hụt hẫng và đau lòng.
Anh bối rối ôm Tiểu Hy nằm xuống giường dỗ ngủ rất lâu. Trước lúc ngủ mất Tiểu Hy còn bắt Mặc Đình Phong hứa phải tìm được mẹ cho mình rồi mới thiếp đi.
Mặc Đình Phong nhìn khuôn mặt non nớt mà lòng nặng trĩu, hôn nhẹ lên cái má mềm mại của con gái, chỉnh lại tư thế để cô bé ngủ thoải mái hơn. Sau đó gọi điện cho Trình Huyên.
…
Mới đó công ty thiết kế Shine đã tròn sáu năm thành lập, để kỷ niệm, công ty đã mở một buổi tiệc lớn để ăn mừng. Danh sách mời toàn là những người có máu mặt trong thương trường, cũng là cơ hội Mặc Đình Phong đứng trước truyền thông, khẳng định mình đã trở lại sau bốn năm hôn mê bất tỉnh.
Mặc Đình Phong không đi một mình mà bế theo cô công chúa nhỏ của mình, vừa bước vào đã thu hút tất cả máy ảnh của những tên săn tin. Cái ánh sáng chớp nhoáng liên tục này làm Tiểu Hy khó chịu nép vào cổ Mặc Đình Phong dụi dụi, anh ôm con bé, phóng ánh mắt đầy sát khí đến đám phóng viên, chẳng biết bọn chúng có sợ hay không nhưng có thể thấy ánh đèn flash đã giảm đi đáng kể.
Mặc Đình Phong ôm con gái trực tiếp lên sân khấu, phát biểu đôi lời:
"Xin chào tất cả quan khách đã có mặt tại đây. Mặc Đình Phong tôi rất lấy làm vinh hạnh khi mời được mọi người đến đây. Hôm nay là kỷ niệm công ty thiết kế thời trang Shine thành lập tròn sáu năm. Vốn dĩ tôi thành lập nó cũng vì muốn mở rộng thị trường của Mặc Thị, nhưng vợ tôi vô cùng thích thiết kế thời trang nên tôi rất coi trọng công ty này. Vì thế, để kỉ niệm cho cô ấy, tôi sẽ mời một số nhà thiết kế và chọn ra người tài năng tạo ra một bộ váy xinh đẹp nhất cho cô ấy…"
Những lời nói thốt ra từ anh rất lạnh nhạt, nhưng mọi người đều hiểu được tình yêu mà Mặc Đình Phong dành cho người vợ đã mất to lớn thế nào. Đang phát biểu thì cảm nhận một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mặt mình, tiếp đó là nghe giọng nói lảnh lót:
"Ba ơi, Hy đói!"
Hà Vân Phi chau mày, trầm mặt, tự hỏi người phụ nữ kia sao có thể giống Hạ Nhược Hy được chẳng lẽ…? Không thể nào, bốn năm trước bà tận mắt chứng kiến cô bị hạ huyệt, chứng kiến tất cả những gì diễn ra trong đám tang, chuyện Hạ Nhược Hy còn sống là không thể nào.
Không chỉ Hà Vân Phi không tin mà Hàn Nhung và Lưu Nhã cũng không ngoại lệ, đều bảo Mặc Nhi đã nhìn lầm. Cô ấy là tận mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần đều là dung mạo đó, một lời không thể giải thích, chỉ muốn nhảy đỏng lên.
"Nếu mọi người không tin có thể hỏi Tiểu Hy đi, con bé gặp người phụ nữ đó cứ luôn miệng gọi bằng mẹ đấy!"
Lưu Nhã kéo Mặc Nhi ra một bên giáo huấn.
"Tiểu Hy còn nhỏ nhận lầm người là không thể tránh được. Còn con đã già đầu còn nghĩ theo con bé, mẹ chẳng biết phải nói con làm sao nữa!"
"Aiss, mọi người không tin con thì thôi, con lên phòng đây!"
Sao khi Mặc Nhi bực mình đi mất, Tiểu Hy lại khóc đòi mẹ, con bé luôn miệng bảo người phụ nữ đó là mẹ của mình, ba người phụ nữ có dỗ thế nào con bé cũng không nín. Đến khi Mặc Đình Phong đi làm về liền chạy đến ôm chặt lấy anh khóc rống lên:
"Ba ơi ba, hức!"
Mặc Đình Phong bế con gái cưng lên, thấy khuôn mặt cô bé đìa nước mắt, đôi mắt sưng húp thì lo lắng vô cùng.
"Tiểu Hy làm sao thế, nói ba nghe nào?"
"Ba ơi, Hy muốn mẹ, Hy muốn gặp mẹ, ba đưa con đi gặp mẹ đi mà, hức!"
Sắc mặt anh trầm đi đôi phần, trong lòng nguội lạnh bỗng chốc nhói lên. Thì ra con gái anh đang đòi mẹ, anh lấy đâu ra mẹ cho cô bé đây?
Dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé, dỗ ngọt:
"Công chúa của ba nín nào, ba bế con lên phòng nhé!"
Sau khi anh bế Tiểu Hy lên lầu, Hà Vân Phi buồn bã nhìn theo. Năm xưa khi nghe tin Hạ Nhược Hy vì sinh con đuối sức đã qua đời, bà rất tiếc nuối cô con dâu này. Trong một đêm Mặc gia chào đón một thiên thần ra đời, một người mất đi còn một người hôn mê bất tỉnh. Tiểu Hy đến như một tia hạnh phúc xoa dịu đi nỗi mất mát của bà.
…
"Ba ơi ba, Hy muốn gặp mẹ, muốn gặp mẹ mà, hức!"
Bình thường Tiểu Hy có nhõng nhẽo gì anh dỗ một chút con bé sẽ nín đi, còn hôm nay anh có dỗ cô bé ra sao cô bé cũng không chịu nín. Mặc Đình Phong có thể cảm nhận được Tiểu Hy rất muốn có mẹ, con bé này lại giống hệt cô, như là… một phiên bản thu nhỏ của cô. Càng nhìn con bé, anh càng nhớ cô da diết.
"Tiểu Hy, không phải là ba không cho con gặp mẹ, nhưng thật sự ba không biết mẹ ở đâu cả."
"Mẹ ở trong công ty, lúc nãy Hy gặp mẹ, mẹ bế Hy, mẹ hôn Hy nữa, baba đưa Hy đến công ty gặp mẹ đi!"
"Ở trong công ty?"
Mặc Đình Phong ngỡ ngàng về lời này của Tiểu Hy, nửa thật nửa ngờ. Con bé nói thấy cô, cô còn bế con bé, còn hôn con bé? Chuyện này thật sự là sao chứ?
Mặc Đình Phong có rất nhiều công ty, Tiểu Hy bảo thế anh cũng chẳng biết là công ty nào. Hỏi cô bé, cô bé nói rằng là công ty có dì Doanh, Mặc Đình Phong liền xác nhận đó là công ty thiết kế Shine. Gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng giám đốc, nhưng đã quá muộn, cô gái kia đã đi mất từ lâu rồi.
Mà Tiểu Hy nghe thế lại không chịu, liên tục quấy khóc đòi mẹ, rất khó khăn cô bé mới gặp được mẹ vậy mà mẹ lại chạy mất. Tiểu Hy rất hụt hẫng và đau lòng.
Anh bối rối ôm Tiểu Hy nằm xuống giường dỗ ngủ rất lâu. Trước lúc ngủ mất Tiểu Hy còn bắt Mặc Đình Phong hứa phải tìm được mẹ cho mình rồi mới thiếp đi.
Mặc Đình Phong nhìn khuôn mặt non nớt mà lòng nặng trĩu, hôn nhẹ lên cái má mềm mại của con gái, chỉnh lại tư thế để cô bé ngủ thoải mái hơn. Sau đó gọi điện cho Trình Huyên.
…
Mới đó công ty thiết kế Shine đã tròn sáu năm thành lập, để kỷ niệm, công ty đã mở một buổi tiệc lớn để ăn mừng. Danh sách mời toàn là những người có máu mặt trong thương trường, cũng là cơ hội Mặc Đình Phong đứng trước truyền thông, khẳng định mình đã trở lại sau bốn năm hôn mê bất tỉnh.
Mặc Đình Phong không đi một mình mà bế theo cô công chúa nhỏ của mình, vừa bước vào đã thu hút tất cả máy ảnh của những tên săn tin. Cái ánh sáng chớp nhoáng liên tục này làm Tiểu Hy khó chịu nép vào cổ Mặc Đình Phong dụi dụi, anh ôm con bé, phóng ánh mắt đầy sát khí đến đám phóng viên, chẳng biết bọn chúng có sợ hay không nhưng có thể thấy ánh đèn flash đã giảm đi đáng kể.
Mặc Đình Phong ôm con gái trực tiếp lên sân khấu, phát biểu đôi lời:
"Xin chào tất cả quan khách đã có mặt tại đây. Mặc Đình Phong tôi rất lấy làm vinh hạnh khi mời được mọi người đến đây. Hôm nay là kỷ niệm công ty thiết kế thời trang Shine thành lập tròn sáu năm. Vốn dĩ tôi thành lập nó cũng vì muốn mở rộng thị trường của Mặc Thị, nhưng vợ tôi vô cùng thích thiết kế thời trang nên tôi rất coi trọng công ty này. Vì thế, để kỉ niệm cho cô ấy, tôi sẽ mời một số nhà thiết kế và chọn ra người tài năng tạo ra một bộ váy xinh đẹp nhất cho cô ấy…"
Những lời nói thốt ra từ anh rất lạnh nhạt, nhưng mọi người đều hiểu được tình yêu mà Mặc Đình Phong dành cho người vợ đã mất to lớn thế nào. Đang phát biểu thì cảm nhận một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mặt mình, tiếp đó là nghe giọng nói lảnh lót:
"Ba ơi, Hy đói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.