Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Chương 230: Chị Em Họ Hai Người Còn Cần Tôi Chuyển Lời Sao?

Tửu Đương Gia

16/11/2023

Lục Vận Huyên tới Hằng Viễn, ôm tâm trạng thăm dò. Bây giờ cô ta được đối đãi long trọng thì càng tin chắc Tống Khuynh Thành đang lừa nhà họ Lục bọn họ. Vừa bị vứt bỏ đã muốn quay về Dư Nhiêu, nói dối hết lần này tới lần khác, đơn giản là muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Lục.

Với địa vị giá trị bản thân như Úc Đình Xuyên đây lại vừa ý Tống Khuynh Thành, quả thật khiến cô ta bất ngờ.

Có điều cũng thế, đàn ông đều có tâm lý tò mò.

Lục Vận Huyên lùi ra sau ghế, nâng tách trà lên khẽ uống một hớp nhỏ.

Đại khái khoảng 20 phút sau, Úc Đình Xuyên xuất hiện ở cửa phòng tiếp khách. Lục Vận Huyên nhìn thấy anh đi vào thì lập tức đứng lên, nở nụ cười tự nhiên hào phóng, đưa tay vén sợi tóc bên tai: “Ngại quá, không có hẹn trước mà đã tới. Tối ngày hôm trước tới vườn số tám đường Vân Khê, Khuynh Thành nói anh ở bệnh viện. Anh đã giải quyết chuyện thuế giúp Lục thị, vẫn chưa nói lời cảm ơn trực tiếp với anh.”

“Ngồi đi.” Úc Đình Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống vị trí chủ nhà.

Lục Vận Huyên mỉm cười, ngồi xuống lần nữa.

Đàn ông ở tuổi xây dựng sự nghiệp, ngồi ở vị trí cao, vẻ ngoài không tệ, sức quyến rũ cũng tạm được.

Chỉ duy nhất là đã từng ly dị và có con.

Phòng tiếp khách được trang trí với tông màu lạnh, những bức tường kính trong suốt kéo dài từ trần nhà đến sát đất đối diện với khu vực văn phòng, bên ngoài thỉnh thoảng có nhân viên đi qua nhưng không có người liếc nhìn vào bên trong vì tò mò.

Lục Vận Huyên chưa từng chính thức làm quen với Úc Đình Xuyên. Trước kia chỉ nhìn thấy Úc Đình Xuyên từ xa, hôn lễ nhà họ Cát lần trước được xem như lần đầu tiên ở gần Úc Đình Xuyên như vậy.

Dù tính cách cô ta khôn khéo nhưng lúc này một mình đối mặt Úc Đình Xuyên cũng khó tránh khỏi có hơi hồi hộp.

Rất nhanh cô ta đã đè xuống cảm xúc không tốt, cười nói: “Thư ký bảo anh đang họp, không biết tôi có làm chậm trễ công việc của anh không?”



Úc Đình Xuyên không trả lời, chỉ hỏi cô ta: “Cô tới có việc gì?”

Lục Vận Huyên tỏ ra lúng túng: “Thật ra chỉ là một chút chuyện nhỏ, vốn không nên quấy rầy tổng giám đốc Úc, nhưng bây giờ trừ tổng giám đốc Úc ra, tôi không tìm thấy người có thể giúp tôi nói với Khuynh Thành.”

“Chị em họ hai người còn cần tôi chuyển lời sao?” Chân dài Úc Đình Xuyên bắt chéo.

Ánh mắt Lục Vận Huyên do dự, sau một lát mới nói: “Không dối gạt tổng giám đốc Úc, bây giờ Khuynh Thành không hề thân thiết với tôi, lúc em ấy vừa tới nhà họ Lục, chúng tôi như hình với bóng, đến mức ban đêm cũng ngủ chung chăn. Nhưng sau này xảy ra chút chuyện, Khuynh Thành có hiểu lầm nhỏ với người chị họ tôi đây nên đâm ra em ấy cũng có chút oán giận cả nhà họ Lục.”

Úc Đình Xuyên không tiếp lời, giống như đang chờ đợi cô ta nói tiếp.

“Tôi không biết trước kia Khuynh Thành đã nhắc tới nhà họ Lục với tổng giám đốc Úc thế nào, hôm nay tới đây tôi cũng không có ý gì khác.” Hai tay Lục Vận Huyên để lên đùi, vừa thận trọng vừa chần chừ: “Tôi nghe bố tôi nói con của Khuynh Thành không còn, em ấy đã dọn khỏi chỗ tổng giám đốc Úc, bố tôi rất lo lắng. Người em họ này của tôi tính tình khá lạnh nhạt, có chuyện luôn giấu trong lòng. Giống như năm đó em ấy thích Thẩm Chí, tôi vốn cũng không biết rõ mọi chuyện, nếu không chắc chắn tôi sẽ không ở bên Thẩm Chí.”

Bỗng nhiên cô ta ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Úc Đình Xuyên: “Tổng giám đốc Úc đừng hiểu lầm, chồng tôi không có gì với Khuynh Thành. Thẩm Chí luôn xem Khuynh Thành như em gái, lúc còn bé bọn họ ở chung một viện, được xem như thanh mai trúc mã. Khuynh Thành khó tránh khỏi có chút ỷ lại với Thẩm Chí, rất dễ dàng xem sự ỷ lại thành sự yêu thích.”

Nói xong, Lục Vận Huyên nở nụ cười yếu ớt: “Tôi nhìn ra được từ lúc Khuynh Thành ở bên tổng giám đốc Úc đã sống rất vui vẻ. Chỉ là em ấy vẫn có khúc mắc với tôi, nhận định rằng năm đó tôi cố ý cướp Thẩm Chí đi. Lần trước tôi gặp Khuynh Thành ở bệnh viện, định nhờ em ấy hỏi thăm tổng giám đốc Úc về việc đấu thầu đặt hàng quần áo của Hằng Viễn. Em ấy cũng không chịu nói thêm một câu với tôi.”

Lúc nói chuyện, Lục Vận Huyên có quan sát Úc Đình Xuyên, nhưng thấy trên mặt anh không hề có cảm xúc gì, cho dù nói Tống Khuynh Thành thích Thẩm Chí.

Không biết là giấu quá sâu, hay thật sự không còn thích Tống Khuynh Thành nữa.

Giờ phút này Lục Vận Huyên có hơi tin tưởng lời của Tống Khuynh Thành, nhưng nếu đã bước vào thì không có đạo lý tay trắng trở về.

Lục Vận Huyên thu lại suy nghĩ hỗn loạn, nói tiếp: “Nói nhiều như vậy, mong tổng giám đốc Úc không thấy phiền chán. Những năm qua tôi luôn rất áy náy với Khuynh Thành, cũng mong em ấy sống hạnh phúc với tổng giám đốc Úc. Tôi nhờ tổng giám đốc chuyển lời giùm là mặc kệ trong nhà làm ăn thế nào, nhà họ Lục cũng sẽ không ép buộc em ấy làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần em ấy rảnh rỗi thì nhớ trở về thăm là được.”

Úc Đình Xuyên đặt tách trà xuống rồi hỏi: “Gần đây Lục thị làm ăn không tốt à?”

Lục Vận Huyên không cho rằng Úc Đình Xuyên thật sự không biết tình cảnh nhà họ Lục. Nhưng bây giờ anh chịu tiếp lời, vậy chuyện hợp đồng quần áo không phải không có hy vọng.



Lục Vận Huyên lập tức nói: “Gặp chút vấn đề, nếu như sáu tháng cuối năm có thể nhận vào mấy đơn lớn, chắc hẳn có thể xoay chuyển cục diện này.”

Úc Đình Xuyên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì phạm vi kinh doanh của Lục thị liên quan tới may mặc, vải và phụ kiện, giày và mũ, chăn ga gối đệm, đồ thủ công và gia công quần áo.”

Lục Vận Huyên kinh ngạc khi Úc Đình Xuyên có thể tùy tiện nói ra nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của Lục thị, lập tức có cảm giác xấu hổ khi nghịch đại đao trước mặt Quan công. Cô ta giật khóe môi, tỏ ra bình tĩnh mỉm cười: “Gần như vậy, năm tới tôi dự định thử mở thị trường túi xách, nhưng bây giờ vẫn phải tập trung vào việc giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.”

Úc Đình Xuyên khẽ gật đầu, lại thấy Lục Vận Huyên vẫn cười từ đầu tới cuối. Anh cũng cười theo, sau đó nói: “Sáu tháng cuối năm Hằng Viễn định đặt một số lượng lớn đồng phục. Quy trình cụ thể thế nào, trợ lý của tôi liên lạc với phía Lục thị.”

Lục Vận Huyên không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Cô ta ngẩn người rồi rụt rè cười: “Làm như vậy có gây bất tiện cho tổng giám đốc Úc không?”

Úc Đình Xuyên nói: “Việc nhỏ thôi.”

“Nếu tổng giám đốc Úc đã nói như vậy, tôi cũng không tiện từ chối nữa.” Lục Vận Huyên thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng rực rỡ hơn: “Trách sao Khuynh Thành nói tổng giám đốc Úc là người tốt trước mặt bố tôi, mặc kệ em ấy làm gì đều bao dung em ấy.”

Đúng lúc này, thư ký Selena gõ cửa.

“Tổng giám đốc Úc, giám đốc Phương gọi điện tới hỏi thăm anh buổi tối có thời gian không?”

Úc Đình Xuyên nói: “Lát nữa tôi gọi điện trả lời ông ta.”

“Vâng.” Selena gật đầu, nắm chốt cửa chuẩn bị rời đi.

Lục Vận Huyên nhìn thấy Úc Đình Xuyên bận rộn, cô ta không phải người không có mắt, nhìn đồng hồ một cái rồi nói: “Sắp năm giờ rồi, tôi không tiếp tục chiếm dụng thời gian của tổng giám đốc Úc nữa.”

Úc Đình Xuyên gọi thư ký lại: “Tiễn cô Lục xuống dưới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook