Chương 231: Quậy Đủ Rồi Thì Về Nhà Với Anh
Tửu Đương Gia
16/11/2023
Lục Vận Huyên cầm túi xách đứng dậy, đi theo nữ thư ký rời khỏi phòng tiếp khách.
Đi tới cửa, Lục Vận Huyên giống như nhớ ra cái gì, liền xoay người, mỉm cười: “Sau khi tôi và Thẩm Chí về nước, còn chưa có ăn cơm với Khuynh Thành. Lúc nào tổng giám đốc Úc rảnh rỗi thì gọi Khuynh Thành, bốn người chúng ta tụ tập.”
Úc Đình Xuyên châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay: “Có thời gian rồi nói.”
Đến khi tiếng giày cao gót đi xa, Úc Đình Xuyên đứng dậy, đi đến trước cửa kính sát đất, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài. Bóng dáng cao lớn thẳng tắp vẽ một cái bóng nghiêng trên mặt đất, khi được khoảng nửa điếu thuốc, điện thoại di động trong túi quần vang lên, anh lấy ra bắt máy, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ đang ở đâu?”
Nghe báo cáo của đối phương xong, Úc Đình Xuyên nói: “Tiếp tục đi theo.”
Bên kia cung kính đáp lại.
Úc Đình Xuyên cúp máy, trở về cạnh bàn, dập tắt điếu thuốc chưa hút được mấy ngụm.
Trở lại phòng làm việc của mình, Úc Đình Xuyên gọi điện trả lời giám đốc Phương. Sau đó lại gọi vài cuộc điện thoại công việc và sắp xếp một số lịch trình. Sau khi hoàn thành những công việc này, anh ngồi trên ghế ông chủ nghỉ ngơi một lát. Tới gần lúc tan làm, anh nhấc điện thoại cố định lên bấm số nội bộ, bảo Hứa Đông tiến vào một chuyến.
Hứa Đông đưa tay gõ, mở cửa phòng làm việc ra: “Tổng giám đốc Úc.”
Đợi anh ta đến gần, Úc Đình Xuyên đẩy một tờ giấy tới: “Đi điều tra người này, buổi tối tôi muốn tất cả tài liệu của anh ta.”
Hứa Đông cầm giấy, nhìn thấy chỉ có mấy chữ…Giám sát và Quản lý ngân hàng, Thẩm Chí.
“Được, tôi lập tức đi ngay.” Hứa Đông xoay người đi ra ngoài.
Buổi tối có tiệc nên Úc Đình Xuyên không ở lâu trong công ty, sau một lát đã cầm áo khoác và rời khỏi phòng làm việc.
Chiếc Land Rover màu đen đỗ trong bãi đỗ xe công ty.
Sau khi Úc Đình Xuyên lên xe, ánh mắt sâu xa nhìn dây treo bình an hơi thô tục.
Vài ngày trước đó Tống Khuynh Thành đã treo lên kính chiếu hậu.
Nói là xin được ở chùa Phổ Nguyện.
Vẫn nhớ rõ dáng vẻ nghiêm túc thành kính của cô ngày hôm đó, anh không khởi động xe ngay. Nhớ lại khoảng thời gian này anh đã nghe theo cô mọi chuyện, cái gì cũng theo cô, vì vậy mà cô càng ngày càng ngang tàng, bây giờ còn biết trở mặt không quen.
Nghĩ đến đây, có một loại cảm giác tự làm tự chịu.
Buổi tối, Tống Khuynh Thành ăn cơm tối cùng bà ngoại , sau đó xem TV một lát.
Người già có thói quen đi ngủ sớm, xem hết tin tức, tắm rửa, uống thuốc rồi nằm xuống.
Sợ làm phiền bà ngoại nghỉ ngơi, Tống Khuynh Thành cầm remote tắt TV. Cô đặt phòng tiêu chuẩn, mỗi người một giường, trằn trọc một hồi, xác định bà ngoại đã ngủ rồi mới thay quần áo, sau đó cầm thẻ phòng tới siêu thị Carrefour bên cạnh khách sạn, mua đồ ăn để ngày mai lên tàu điện ngầm.
Qua tám giờ, khách trong siêu thị cũng không còn nhiều lắm.
Tống Khuynh Thành cầm mấy quả trứng muối bỏ vào xe đẩy, lại đi lấy lon thanh mai. Nghe thấy có người gọi tên, cô bèn quay đầu lại, là thư ký Selena của Úc Đình Xuyên.
Selena vốn mua bò bít tết ở khu tươi sống, từ xa cô ta đã thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ lại thì rất nhanh nhận ra cô gái mặc áo sơmi và quần jean kia là Tống Khuynh Thành. Cô duyên dáng yêu kiều dưới ánh đèn, tay áo sơmi xắn lên tới khuỷu tay, da trắng tinh tế. Đừng nói là siêu thị, sợ là ở bất cứ nơi nào cũng đều gây chú ý.
Selena mở miệng hỏi: “Sao tới siêu thị này đi dạo vậy?”
Vườn số 8 đường Vân Khê cũng không nằm trong khu này, khá xa, nhanh nhất phải mất nửa tiếng lái xe.
Tống Khuynh Thành không ngờ sẽ gặp phải người quen. Cô chào hỏi không nhắc tới chuyện sắp rời khỏi Nam Thành, chỉ nói buổi tối đúng lúc ở gần đây. Cô nhìn rau quả tươi sống trong giỏ hàng của Selena thì cười khẽ, nói sang chuyện khác: “Chuẩn bị trở về nấu cơm à?”
“Đúng vậy.” Selena mỉm cười: “Hứa Đông đi xã giao với tổng giám đốc Úc, tôi định làm đại chút đồ ăn.”
Nghe cô ta nhắc tới Úc Đình Xuyên, ngón tay cầm lon thanh mai của Tống Khuynh Thành khẽ siết chặt.
Selena không biết Tống Khuynh Thành đang suy nghĩ đăm chiêu, cô ta cũng vừa xách lon thanh mai vừa nói: “Chiều hôm nay chị họ của cô Tống ghé qua công ty, tôi đi xuống lầu đón cô ấy. Lúc nhìn thấy bóng lưng, tôi tưởng là cô Tống cô, vừa định gọi thì chị họ cô quay đầu lại, nếu không chắc đã thành trò cười rồi.”
Tống Khuynh Thành nghe thấy hai chữ “chị họ”, lập tức nghĩ tới Lục Vận Huyên, liền chủ động hỏi: “Cô ta tới Hằng Viễn làm gì?”
“Là đến tìm tổng giám đốc Úc.” Selena trả lời: “Tôi cũng không rõ vì cái gì.”
Chỉ có thể là vì việc làm ăn của nhà họ Lục.
Cô không ngờ Lục Vận Huyên sẽ mượn tên tuổi của mình tới Hằng Viễn.
Trên đường về khách sạn, trong đầu Tống Khuynh Thành nghĩ tới lời của Selena. Dựa theo lời của Selena, lúc Lục Vận Huyên đi ra rất vui vẻ, chắc là Úc Đình Xuyên đã hứa với cô ta cái gì .
Buổi sáng mới nói muốn vạch rõ giới hạn với cô, buổi chiều đã người mang danh người thân của cô tới tìm anh.
Tống Khuynh Thành dựa vào lan can thang máy, có chút thất thần, bỗng nhiên lại tự giễu nghĩ. Quả nhiên cô không thể ở bên anh, miếng kẹo cao su nhà họ Lục phía sau cô, ai không may sẽ dính vào. Lục Tích Sơn biết nói lý lẽ thì thế nào, xưa nay hai mẹ con Cát Văn Quyên và Lục Vận Huyên đều không phải đèn đã cạn dầu.
Chỉ khi cô nghèo hơn họ, bọn họ mới muốn không có bất cứ liên quan gì đến cô.
Lúc Úc Đình Xuyên kết thúc bữa tiệc đi ra đã sau mười giờ. Đêm nay anh uống không ít, đầu có hơi nặng, mùi rượu nồng nặc. Anh dựa vào trên ghế sau, huyệt Thái Dương vô cùng đau đớn.
Lúc trở về, Hứa Đông phụ trách lái xe.
Úc Đình Xuyên mở mắt ra, nhìn đèn đường đi lùi ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói với Hứa Đông tên một khách sạn.
Hứa Đông kinh ngạc, nhưng vẫn chuyển tay lái ở giao lộ phía trước.
Rạng sáng, 12:30.
Xe chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Hứa Đông quay đầu: “Tổng giám đốc Úc, đến khách sạn rồi.”
Úc Đình Xuyên xoa ấn đường, qua một lúc lâu, anh mới đẩy cửa xe ra bước xuống.
Cả đêm, Tống Khuynh Thành dường như mất ngủ. Cô nhắm mắt lại, ý thức vô cùng rõ ràng, tình trạng suốt đêm khó ngủ như vậy có lẽ đã rất lâu rồi. Cô vừa trở mình, tiếng gõ cửa vang lên trong bóng đêm.
Không phải nhấn chuông cửa, là thật sự gõ cửa.
Ngay cả bà ngoại cũng bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà cụ mở đèn.
Tống Khuynh Thành ngồi dậy, xác định tiếng gõ là cửa phòng của cô. Cô lập tức xuống giường đi tới cửa. Không biết là nằm lâu khiến đầu óc mơ hồ, hay cô tin tưởng an ninh trật tự của khách sạn bốn sao. Nghe tiếng gõ cửa gấp rút, cô không nhìn mắt mèo mà mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy Úc Đình Xuyên, cả người cô ngơ ngác tại chỗ.
Trên hành lang, có mấy vị khách hung dữ bước ra khỏi phòng.
Tống Khuynh Thành còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Úc Đình Xuyên đã giơ tay kéo vai cô qua, ôm cô vào lòng thật chặt, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, gần như vô thức, cô giơ tay ôm chặt eo của người đàn ông. Úc Đình Xuyên chôn đầu trong mái tóc cô, nhỏ giọng nói: “Quậy đủ rồi thì về nhà với anh, có được không?”
Đi tới cửa, Lục Vận Huyên giống như nhớ ra cái gì, liền xoay người, mỉm cười: “Sau khi tôi và Thẩm Chí về nước, còn chưa có ăn cơm với Khuynh Thành. Lúc nào tổng giám đốc Úc rảnh rỗi thì gọi Khuynh Thành, bốn người chúng ta tụ tập.”
Úc Đình Xuyên châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay: “Có thời gian rồi nói.”
Đến khi tiếng giày cao gót đi xa, Úc Đình Xuyên đứng dậy, đi đến trước cửa kính sát đất, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài. Bóng dáng cao lớn thẳng tắp vẽ một cái bóng nghiêng trên mặt đất, khi được khoảng nửa điếu thuốc, điện thoại di động trong túi quần vang lên, anh lấy ra bắt máy, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ đang ở đâu?”
Nghe báo cáo của đối phương xong, Úc Đình Xuyên nói: “Tiếp tục đi theo.”
Bên kia cung kính đáp lại.
Úc Đình Xuyên cúp máy, trở về cạnh bàn, dập tắt điếu thuốc chưa hút được mấy ngụm.
Trở lại phòng làm việc của mình, Úc Đình Xuyên gọi điện trả lời giám đốc Phương. Sau đó lại gọi vài cuộc điện thoại công việc và sắp xếp một số lịch trình. Sau khi hoàn thành những công việc này, anh ngồi trên ghế ông chủ nghỉ ngơi một lát. Tới gần lúc tan làm, anh nhấc điện thoại cố định lên bấm số nội bộ, bảo Hứa Đông tiến vào một chuyến.
Hứa Đông đưa tay gõ, mở cửa phòng làm việc ra: “Tổng giám đốc Úc.”
Đợi anh ta đến gần, Úc Đình Xuyên đẩy một tờ giấy tới: “Đi điều tra người này, buổi tối tôi muốn tất cả tài liệu của anh ta.”
Hứa Đông cầm giấy, nhìn thấy chỉ có mấy chữ…Giám sát và Quản lý ngân hàng, Thẩm Chí.
“Được, tôi lập tức đi ngay.” Hứa Đông xoay người đi ra ngoài.
Buổi tối có tiệc nên Úc Đình Xuyên không ở lâu trong công ty, sau một lát đã cầm áo khoác và rời khỏi phòng làm việc.
Chiếc Land Rover màu đen đỗ trong bãi đỗ xe công ty.
Sau khi Úc Đình Xuyên lên xe, ánh mắt sâu xa nhìn dây treo bình an hơi thô tục.
Vài ngày trước đó Tống Khuynh Thành đã treo lên kính chiếu hậu.
Nói là xin được ở chùa Phổ Nguyện.
Vẫn nhớ rõ dáng vẻ nghiêm túc thành kính của cô ngày hôm đó, anh không khởi động xe ngay. Nhớ lại khoảng thời gian này anh đã nghe theo cô mọi chuyện, cái gì cũng theo cô, vì vậy mà cô càng ngày càng ngang tàng, bây giờ còn biết trở mặt không quen.
Nghĩ đến đây, có một loại cảm giác tự làm tự chịu.
Buổi tối, Tống Khuynh Thành ăn cơm tối cùng bà ngoại , sau đó xem TV một lát.
Người già có thói quen đi ngủ sớm, xem hết tin tức, tắm rửa, uống thuốc rồi nằm xuống.
Sợ làm phiền bà ngoại nghỉ ngơi, Tống Khuynh Thành cầm remote tắt TV. Cô đặt phòng tiêu chuẩn, mỗi người một giường, trằn trọc một hồi, xác định bà ngoại đã ngủ rồi mới thay quần áo, sau đó cầm thẻ phòng tới siêu thị Carrefour bên cạnh khách sạn, mua đồ ăn để ngày mai lên tàu điện ngầm.
Qua tám giờ, khách trong siêu thị cũng không còn nhiều lắm.
Tống Khuynh Thành cầm mấy quả trứng muối bỏ vào xe đẩy, lại đi lấy lon thanh mai. Nghe thấy có người gọi tên, cô bèn quay đầu lại, là thư ký Selena của Úc Đình Xuyên.
Selena vốn mua bò bít tết ở khu tươi sống, từ xa cô ta đã thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ lại thì rất nhanh nhận ra cô gái mặc áo sơmi và quần jean kia là Tống Khuynh Thành. Cô duyên dáng yêu kiều dưới ánh đèn, tay áo sơmi xắn lên tới khuỷu tay, da trắng tinh tế. Đừng nói là siêu thị, sợ là ở bất cứ nơi nào cũng đều gây chú ý.
Selena mở miệng hỏi: “Sao tới siêu thị này đi dạo vậy?”
Vườn số 8 đường Vân Khê cũng không nằm trong khu này, khá xa, nhanh nhất phải mất nửa tiếng lái xe.
Tống Khuynh Thành không ngờ sẽ gặp phải người quen. Cô chào hỏi không nhắc tới chuyện sắp rời khỏi Nam Thành, chỉ nói buổi tối đúng lúc ở gần đây. Cô nhìn rau quả tươi sống trong giỏ hàng của Selena thì cười khẽ, nói sang chuyện khác: “Chuẩn bị trở về nấu cơm à?”
“Đúng vậy.” Selena mỉm cười: “Hứa Đông đi xã giao với tổng giám đốc Úc, tôi định làm đại chút đồ ăn.”
Nghe cô ta nhắc tới Úc Đình Xuyên, ngón tay cầm lon thanh mai của Tống Khuynh Thành khẽ siết chặt.
Selena không biết Tống Khuynh Thành đang suy nghĩ đăm chiêu, cô ta cũng vừa xách lon thanh mai vừa nói: “Chiều hôm nay chị họ của cô Tống ghé qua công ty, tôi đi xuống lầu đón cô ấy. Lúc nhìn thấy bóng lưng, tôi tưởng là cô Tống cô, vừa định gọi thì chị họ cô quay đầu lại, nếu không chắc đã thành trò cười rồi.”
Tống Khuynh Thành nghe thấy hai chữ “chị họ”, lập tức nghĩ tới Lục Vận Huyên, liền chủ động hỏi: “Cô ta tới Hằng Viễn làm gì?”
“Là đến tìm tổng giám đốc Úc.” Selena trả lời: “Tôi cũng không rõ vì cái gì.”
Chỉ có thể là vì việc làm ăn của nhà họ Lục.
Cô không ngờ Lục Vận Huyên sẽ mượn tên tuổi của mình tới Hằng Viễn.
Trên đường về khách sạn, trong đầu Tống Khuynh Thành nghĩ tới lời của Selena. Dựa theo lời của Selena, lúc Lục Vận Huyên đi ra rất vui vẻ, chắc là Úc Đình Xuyên đã hứa với cô ta cái gì .
Buổi sáng mới nói muốn vạch rõ giới hạn với cô, buổi chiều đã người mang danh người thân của cô tới tìm anh.
Tống Khuynh Thành dựa vào lan can thang máy, có chút thất thần, bỗng nhiên lại tự giễu nghĩ. Quả nhiên cô không thể ở bên anh, miếng kẹo cao su nhà họ Lục phía sau cô, ai không may sẽ dính vào. Lục Tích Sơn biết nói lý lẽ thì thế nào, xưa nay hai mẹ con Cát Văn Quyên và Lục Vận Huyên đều không phải đèn đã cạn dầu.
Chỉ khi cô nghèo hơn họ, bọn họ mới muốn không có bất cứ liên quan gì đến cô.
Lúc Úc Đình Xuyên kết thúc bữa tiệc đi ra đã sau mười giờ. Đêm nay anh uống không ít, đầu có hơi nặng, mùi rượu nồng nặc. Anh dựa vào trên ghế sau, huyệt Thái Dương vô cùng đau đớn.
Lúc trở về, Hứa Đông phụ trách lái xe.
Úc Đình Xuyên mở mắt ra, nhìn đèn đường đi lùi ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói với Hứa Đông tên một khách sạn.
Hứa Đông kinh ngạc, nhưng vẫn chuyển tay lái ở giao lộ phía trước.
Rạng sáng, 12:30.
Xe chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Hứa Đông quay đầu: “Tổng giám đốc Úc, đến khách sạn rồi.”
Úc Đình Xuyên xoa ấn đường, qua một lúc lâu, anh mới đẩy cửa xe ra bước xuống.
Cả đêm, Tống Khuynh Thành dường như mất ngủ. Cô nhắm mắt lại, ý thức vô cùng rõ ràng, tình trạng suốt đêm khó ngủ như vậy có lẽ đã rất lâu rồi. Cô vừa trở mình, tiếng gõ cửa vang lên trong bóng đêm.
Không phải nhấn chuông cửa, là thật sự gõ cửa.
Ngay cả bà ngoại cũng bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà cụ mở đèn.
Tống Khuynh Thành ngồi dậy, xác định tiếng gõ là cửa phòng của cô. Cô lập tức xuống giường đi tới cửa. Không biết là nằm lâu khiến đầu óc mơ hồ, hay cô tin tưởng an ninh trật tự của khách sạn bốn sao. Nghe tiếng gõ cửa gấp rút, cô không nhìn mắt mèo mà mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy Úc Đình Xuyên, cả người cô ngơ ngác tại chỗ.
Trên hành lang, có mấy vị khách hung dữ bước ra khỏi phòng.
Tống Khuynh Thành còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Úc Đình Xuyên đã giơ tay kéo vai cô qua, ôm cô vào lòng thật chặt, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, gần như vô thức, cô giơ tay ôm chặt eo của người đàn ông. Úc Đình Xuyên chôn đầu trong mái tóc cô, nhỏ giọng nói: “Quậy đủ rồi thì về nhà với anh, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.