Chương 84: Nửa Đêm Đến Đây Làm Gì?
Tửu Đương Gia
24/10/2023
Sau khi rời khỏi nhà họ Úc, Úc Đình Xuyên liền nhận được một cuộc gọi ở nơi làm việc.
Điện thoại đến từ New York.
Không giống như rạng sáng ở Nam Thành, New York lúc này là buổi chiều.
Úc Đình Xuyên lấy tai nghe bluetooth từ ngăn chứa đồ ra, vừa lái xe vừa nghe điện thoại, mấy năm nay Hằng Viễn vẫn luôn tận lực mở rộng thị trường quốc tế, gần đây đang tham gia đấu thầu bán một tòa nhà ở khu Queens, New York. Công ty cử một phó tổng giám đốc đến đó giám sát dự án lần này, anh nói xong công việc liền cúp điện thoại, xe hơi cũng chậm rãi dừng lại chờ đèn đỏ ở giao lộ.
Những hạt mưa bụi dày đặc, lướt qua cửa sổ xe, cần gạt nước trước kính chắn gió nhẹ nhàng đung đưa.
Úc Đình Xuyên nhìn thấy đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, mở số khởi động lại xe, lúc đạp chân ga thì hơi chần chờ, tay cầm vô lăng đánh nửa vòng bên trái, Land Rover màu đen vốn nên chạy về phía đường Hối Nguyên nhưng lại rẽ trái vào đường vành đai 3.
Khu chung cư bên ngoài vành đai 3.
Khi xe dừng ở dưới lầu một căn hộ nào đó, ngay cả chính anh cũng không biết, hơn nửa đêm lại tới đây làm gì.
Có lẽ trong khoảnh khắc đó anh đã làm theo suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Sau khi mưa tạnh, cột đèn đường vẫn còn treo những giọt nước.
Một ngày bôn ba qua lại làm cho thần kinh Úc Đình Xuyên trở nên mệt mỏi căng thẳng, anh xoa huyệt thái dương căng đau đớn, sau đó đẩy cửa xe đi xuống, dựa vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói thì ngẩng đầu nhìn tòa nhà chung cư đã tắt đèn.
Khoảng bốn giờ sáng, chân trời bắt đầu lộ ra màu trắng bạc.
Nhưng cũng chính là thời gian người ngủ say.
Nửa điếu thuốc cháy hết, Úc Đình Xuyên bấm thân điếu thuốc, bỗng nhiên nhìn thấy căn hộ tầng ba bên tay phải bật đèn, đó chắc là vị trí phòng khách, một bóng đen mảnh khảnh chiếu lên cửa sổ inox, cô đi cà nhắc, thân ảnh khẽ lắc lư, tay giơ lên cao, tựa hồ đang lấy quần áo.
Không lâu sau, đèn lại tắt, và toàn bộ tòa nhà lại chìm trong bóng tối.
Úc Đình Xuyên phát hiện, nội tâm mình đột nhiên vô cùng bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này, đã hơn một tháng qua chưa từng có.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ném tàn thuốc lá sang bên cạnh sau đó dùng giày da dập tắt, tiếp theo là lên xe rời đi, lặng yên không một tiếng động như lúc đến.
**
Tống Khuynh Thành ngủ rất lâu, đến khi mở mắt ra, bên ngoài đã gần hoàng hôn.
Tuy nhiên, cả người vẫn cảm thấy mệt mỏi một cách khác thường.
Cô không ngủ tiếp nữa mà thức dậy rửa mặt.
Vừa buộc tóc lại thì có người bấm chuông cửa bên ngoài.
Tống Khuynh Thành bước tới mở cửa phòng, khi thấy là Lục Tích Sơn, cô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Sao chú lại tới đây?”
Lục Tích Sơn vào phòng, vừa ngồi xuống liền lấy ra chi phiếu ba triệu đặt lên bàn.
"Chú, đây là..." Tống Khuynh Thành hỏi.
"Chú chưa từng nghĩ muốn cháu trả lại tiền, con người của thím cháu, cho dù ở trước mặt chú cũng không nhượng bộ nửa bước." Lục Tích Sơn suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Khuynh Thành, nếu bây giờ cháu đã về, khi nào chúng ta có thể gặp mặt cậu Úc kia một lần.”
Quả nhiên, người Úc Đình Xuyên đáng giá hơn ba triệu nhiều.
Tống Khuynh Thành cười nhạt: "Chẳng phải chú cũng đọc báo rồi sao, thật ra thím nói không sai, người như cháu, cho dù là gia thế hay là bằng cấp, e rằng không đủ tiêu chuẩn làm con dâu nhà họ Úc."
“Cũng không thể nói vậy được." Lục Tích Sơn muốn nói những lời động viên cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết có thể khen cái gì, cho nên đến cuối cùng, chỉ nói không rõ một câu: "Chú vẫn tin cháu.”
Tống Khuynh Thành nghe vậy, mỉm cười không nói.
Lục Tích Sơn không ở lại lâu, dặn dò xong chuyện liền đứng dậy rời đi.
Tống Khuynh Thành đóng cửa lại, trở lại phòng mình, đôi mắt thoáng nhìn vào tấm chi phiếu Lục Tích Sơn để lại trên bàn.
Số tiền này là rút ra từ tấm thẻ Úc Đình Xuyên đưa cho cô.
Tổng cộng năm triệu, xem ra là kim chủ rất hào phóng.
Dù sao, mới ngủ được một đêm.
Tống Khuynh Thành cầm lấy điện thoại di động, gửi wechat cho Úc Tinh đã lâu không liên lạc, không bao lâu sau Úc Tinh đã trả lời, còn chủ động hẹn cô đi xem phim.
------ ngoài lề------
Khi xem phim ——
Tống Khuynh Thành: "Oẹ..."
Úc Oanh (căng thẳng. jpg): Không thoải mái à? Nhanh lên, đến bệnh viện đi.
Bệnh viện.
Úc Tinh: (hoảng sợ. jpg: Cái gì! Có thai?!
Điện thoại đến từ New York.
Không giống như rạng sáng ở Nam Thành, New York lúc này là buổi chiều.
Úc Đình Xuyên lấy tai nghe bluetooth từ ngăn chứa đồ ra, vừa lái xe vừa nghe điện thoại, mấy năm nay Hằng Viễn vẫn luôn tận lực mở rộng thị trường quốc tế, gần đây đang tham gia đấu thầu bán một tòa nhà ở khu Queens, New York. Công ty cử một phó tổng giám đốc đến đó giám sát dự án lần này, anh nói xong công việc liền cúp điện thoại, xe hơi cũng chậm rãi dừng lại chờ đèn đỏ ở giao lộ.
Những hạt mưa bụi dày đặc, lướt qua cửa sổ xe, cần gạt nước trước kính chắn gió nhẹ nhàng đung đưa.
Úc Đình Xuyên nhìn thấy đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, mở số khởi động lại xe, lúc đạp chân ga thì hơi chần chờ, tay cầm vô lăng đánh nửa vòng bên trái, Land Rover màu đen vốn nên chạy về phía đường Hối Nguyên nhưng lại rẽ trái vào đường vành đai 3.
Khu chung cư bên ngoài vành đai 3.
Khi xe dừng ở dưới lầu một căn hộ nào đó, ngay cả chính anh cũng không biết, hơn nửa đêm lại tới đây làm gì.
Có lẽ trong khoảnh khắc đó anh đã làm theo suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Sau khi mưa tạnh, cột đèn đường vẫn còn treo những giọt nước.
Một ngày bôn ba qua lại làm cho thần kinh Úc Đình Xuyên trở nên mệt mỏi căng thẳng, anh xoa huyệt thái dương căng đau đớn, sau đó đẩy cửa xe đi xuống, dựa vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói thì ngẩng đầu nhìn tòa nhà chung cư đã tắt đèn.
Khoảng bốn giờ sáng, chân trời bắt đầu lộ ra màu trắng bạc.
Nhưng cũng chính là thời gian người ngủ say.
Nửa điếu thuốc cháy hết, Úc Đình Xuyên bấm thân điếu thuốc, bỗng nhiên nhìn thấy căn hộ tầng ba bên tay phải bật đèn, đó chắc là vị trí phòng khách, một bóng đen mảnh khảnh chiếu lên cửa sổ inox, cô đi cà nhắc, thân ảnh khẽ lắc lư, tay giơ lên cao, tựa hồ đang lấy quần áo.
Không lâu sau, đèn lại tắt, và toàn bộ tòa nhà lại chìm trong bóng tối.
Úc Đình Xuyên phát hiện, nội tâm mình đột nhiên vô cùng bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này, đã hơn một tháng qua chưa từng có.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ném tàn thuốc lá sang bên cạnh sau đó dùng giày da dập tắt, tiếp theo là lên xe rời đi, lặng yên không một tiếng động như lúc đến.
**
Tống Khuynh Thành ngủ rất lâu, đến khi mở mắt ra, bên ngoài đã gần hoàng hôn.
Tuy nhiên, cả người vẫn cảm thấy mệt mỏi một cách khác thường.
Cô không ngủ tiếp nữa mà thức dậy rửa mặt.
Vừa buộc tóc lại thì có người bấm chuông cửa bên ngoài.
Tống Khuynh Thành bước tới mở cửa phòng, khi thấy là Lục Tích Sơn, cô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Sao chú lại tới đây?”
Lục Tích Sơn vào phòng, vừa ngồi xuống liền lấy ra chi phiếu ba triệu đặt lên bàn.
"Chú, đây là..." Tống Khuynh Thành hỏi.
"Chú chưa từng nghĩ muốn cháu trả lại tiền, con người của thím cháu, cho dù ở trước mặt chú cũng không nhượng bộ nửa bước." Lục Tích Sơn suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Khuynh Thành, nếu bây giờ cháu đã về, khi nào chúng ta có thể gặp mặt cậu Úc kia một lần.”
Quả nhiên, người Úc Đình Xuyên đáng giá hơn ba triệu nhiều.
Tống Khuynh Thành cười nhạt: "Chẳng phải chú cũng đọc báo rồi sao, thật ra thím nói không sai, người như cháu, cho dù là gia thế hay là bằng cấp, e rằng không đủ tiêu chuẩn làm con dâu nhà họ Úc."
“Cũng không thể nói vậy được." Lục Tích Sơn muốn nói những lời động viên cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết có thể khen cái gì, cho nên đến cuối cùng, chỉ nói không rõ một câu: "Chú vẫn tin cháu.”
Tống Khuynh Thành nghe vậy, mỉm cười không nói.
Lục Tích Sơn không ở lại lâu, dặn dò xong chuyện liền đứng dậy rời đi.
Tống Khuynh Thành đóng cửa lại, trở lại phòng mình, đôi mắt thoáng nhìn vào tấm chi phiếu Lục Tích Sơn để lại trên bàn.
Số tiền này là rút ra từ tấm thẻ Úc Đình Xuyên đưa cho cô.
Tổng cộng năm triệu, xem ra là kim chủ rất hào phóng.
Dù sao, mới ngủ được một đêm.
Tống Khuynh Thành cầm lấy điện thoại di động, gửi wechat cho Úc Tinh đã lâu không liên lạc, không bao lâu sau Úc Tinh đã trả lời, còn chủ động hẹn cô đi xem phim.
------ ngoài lề------
Khi xem phim ——
Tống Khuynh Thành: "Oẹ..."
Úc Oanh (căng thẳng. jpg): Không thoải mái à? Nhanh lên, đến bệnh viện đi.
Bệnh viện.
Úc Tinh: (hoảng sợ. jpg: Cái gì! Có thai?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.