Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Chương 83: Nếu Thích Mới Có Thể Tha Thứ Những Thủ Đoạn Nhỏ Của Em

Tửu Đương Gia

24/10/2023

Khi bạn của Cố Gia Chi chạy tới đồn công an cũng đã qua 0 giờ.

Thẩm Triệt bị thẩm vấn đến mức tâm trí rối bời, đến khoảng hai giờ sáng, cậu mới có thể thoát khỏi hiềm nghi về nhà.

"Có phải những người giàu có đều bị bệnh, thích đùa giỡn người khác hay không?" Lúc xuống lầu, cuối cùng Thẩm Triệt với đôi mắt đầy tơ máu cũng không nhịn được liền bộc phát. Nhớ tới vừa rồi ở trong phòng làm việc, Úc Đình Xuyên vắt chéo chân ngồi trên ghế, trước mặt đặt một tách trà nóng hổi, cậu càng chắc chắn Úc Đình Xuyên không có việc gì lại đi gây sự: "Tôi không khai quật mộ tổ nhà anh ta, còn nhẫn nhịn bị mất một con phiên bản giới hạn, vậy mà còn làm thế với tôi!”

Cậu nói xong liền hét một câu với tầng trên: "Dục vọng không được thỏa mãn thì đi tìm phụ nữ, tìm tôi gây phiền toái có tác dụng gì…"

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Tống Khuynh Thành kéo xuống lầu.

"Cậu mà còn nói nữa, không chừng sẽ qua đêm ở đây đấy."

Thẩm Triệt lập tức ngậm miệng, không thể không tin, dù sao bên đối phương cũng có một luật sư miệng lưỡi khéo như vậy.

Một lát sau, cậu mới mở miệng: "Sao chị lại biết thủ ngữ vậy?

“Lúc ở Phượng Hoàng có học một lớp cấp tốc."

Trong lòng Thẩm Triệt cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy sự trùng hợp này là cố ý, vừa định hỏi tiếp có phải cô đã sớm biết con trai Úc Đình Xuyên là đứa trẻ câm điếc hay không, Tống Khuynh Thành lại lấy ra một chuỗi chìa khóa trong túi ném cho cậu: "Xe điện nhỏ ở trong nhà để xe bên kia, cậu đi lái tới đây.”

Trước khi đến đồn công an, Tống Khuynh Thành sợ chuyện này sẽ giải quyết đến khuya. Thẩm Triệt bị cảnh sát bắt đưa vào xe cảnh sát ở bãi đỗ xe hoàng đình, không có thể nào lái chiếc xe điện kia, trùng hợp cô từ tòa nhà chung cư đi ra gặp bạn cùng phòng nên đã mượn xe điện của đối phương.

Lúc Thẩm Triệt đi lấy xe, Tống Khuynh Thành đứng dưới mái hiên của tòa nhà văn phòng chờ cậu.

"Đã muộn như vậy rồi, có phải không gọi được xe không?"

Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau.

Tống Khuynh Thành quay đầu lại, Cố Gia Chi đã đi tới: "Luật sư Trương và Đình Xuyên đều có xe, có thể cho hai người họ quá giang một đoạn đường.”

Lúc này, hai người đi xuống cầu thang.

Cố Gia Chi mỉm cười: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, sao Joice và dì không đi cùng các anh?”



Trong lúc nói chuyện, cô ta đã đến bên cạnh Úc Đình Xuyên, âu phục và dạ hội váy hợp vào nhau, Cố Gia Chi lại hỏi Trương Minh Đức đang xách cặp: "Luật sư Trương, tôi nhớ bây giờ anh đang ở Thanh Phong Nhã Uyển ở Thành Bắc, lát nữa anh có thể...."

"Không cần phiền vậy đâu." Tống Khuynh Thành cắt ngang lời cô ta, cười trả lời: "Chúng tôi có xe.”

Cố Gia Chi đang nửa tin nửa ngờ, Thẩm Triệt đã lái xe điện tới.

"Bạn của tôi tới rồi, chúng tôi đi trước." Tống Khuynh Thành mỉm cười chào tạm biệt với Cố Gia Chi, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn người bên ngoài một cái, sau đó đi thẳng về phía Thẩm Triệt đang chờ cách đó năm sáu mét.

Khi thấy Tống Khuynh Thành đứng bên cạnh xe điện đội mũ bảo hiểm, Cố Gia Chi không nhịn được cảm khái: "Tuổi này yêu đương mới là đơn thuần nhất, chỉ cần suy nghĩ có thích hay không.” Sau đó hỏi Úc Đình Xuyên bên cạnh: "Có phải Tiểu Tinh cũng có đối tượng rồi không? Khi em ở nước ngoài, các cô gái trẻ ở độ tuổi này thường dậy thì sớm, vào cuối tuần và kỳ nghỉ hè đều đi hẹn hò với bạn trai.”

Úc Đình Xuyên lại nói: "Có trưởng thành sớm đến đâu cũng chưa thật sự trưởng thành, phải biết phân biệt nặng nhẹ.”

Thân hình cao lớn của người đàn ông ẩn giấu trong vầng sáng dưới hành lang, sắc mặt hơi lạnh lùng, giống như những phụ huynh không cho phép con yêu sớm, trông rất nghiêm khắc.

Cố Gia Chi chợt cảm thấy xấu hổ, thoáng thu lại nụ cười bên môi.

......

Bảo mẫu chăm sóc Joice bởi vì làm mất đứa bé, sợ chủ nhân trách cứ nên không chịu ngồi trên chiếc Land Rover của Úc Đình Xuyên, vì vậy hơn nửa đêm gọi điện thoại cho con trai mình tới đón.

Úc Đình Xuyên không miễn cưỡng bà ta, tay đeo đồng hồ đánh nửa vòng vô lăng rẽ ra khỏi đồn công an.

Cố Gia Chi ngồi ở hàng ghế sau với Joice, bởi vì Joice không nghe thấy, cô cũng không biết nên giao tiếp với đứa bé như thế nào, mặc dù Joice có thể hiểu được những khẩu hình đơn giản, nhưng cô ta cũng không thể cứ ôm đầu đứa bé nhìn chằm chằm vào miệng mình, đây cũng là vấn đề nan giải của cô ta nhiều năm, cô ta không phải không nghĩ tới việc học thủ ngữ, nhưng thực tế cũng không mặn mà như trong suy nghĩ.

Khi Land Rover tắt máy bên ngoài biệt thự, Joice đã ngã xuống ghế ngủ, trong tay còn ôm pokemon.

Cố Gia Chi sợ đứa bé bị sái cổ nên cố ý dời đầu cậu lên đùi mình.

Úc Đình Xuyên mở cửa xe, bế đứa bé ra.

Cố Gia Chi ở trong xe hơi do dự, cuối cùng vẫn đi theo.

Úc Đình Xuyên ôm đứa nhỏ trở về phòng ở tầng hai, sau đó ngồi ở bên giường cởi giày dép ra giúp cậu, giữa mùa hè, cả biệt thự đều bật điều hòa trung tâm, anh lại kéo chăn đắp cho thân thể mỏng manh của đứa nhỏ.



Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được thắp sáng với ánh sáng rất mờ.

Úc Đình Xuyên vẫn chú ý tới đồ chơi kia, một lát sau, anh mở bàn tay nhỏ bé của Joice ra, lấy ra rồi đặt ở đầu giường.

***

Anh đi xuống tầng thì thấy Cố Gia Chi đang ngồi trong phòng khách.

Cố Gia Chi nghe thấy tiếng bước chân, định đem món đồ trong tay đặt về chỗ cũ nhưng không còn kịp, chỉ có thể cố gắng duy trì sự tự nhiên, nở một nụ cười phóng khoáng: "Điện thoại di động của anh vang lên, hình như là Hứa Đông gọi tới, đang định cầm lên đưa cho anh.”

Úc Đình Xuyên liếc mắt nhìn bộ âu phục vừa rồi mình tiện tay đặt trên sofa, điện thoại di động đã bị anh bỏ vào trong túi, Cố Gia Chi trả lại điện thoại di động, đồng thời quan sát sắc mặt Úc Đình Xuyên, thấy anh không mất hứng mới mở miệng: "Bên Joice đã sắp xếp xong rồi sao?"

“Ừm, đi thôi, đưa em về nhà." Úc Đình Xuyên cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà.

Cố Gia Chi thấy anh xoay người, liền lấy hết dũng khí ôm lấy anh từ phía sau, nhỏ tiếng nói: "Bên ngoài đang mưa, thật ra, em không vội về nhà, buổi tối không về cũng không sao.”

Nam nữ trưởng thành, trong lòng đều biết rõ những ám chỉ kia.

Tuy nhiên, những gì cô ta căng thẳng chờ đợi đã không xảy ra.

Úc Đình Xuyên kéo tay cô ta ra: "Nếu không quan trọng, con gái tốt nhất đừng ở bên ngoài.”

Trên đường về nhà, trong lòng Cố Gia Chi cảm thấy mất mát, không rõ rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt, mà nhiều năm như vậy Úc Đình Xuyên vẫn chịu bước thêm nửa bước, gần đây thái độ đối xử với cô ta càng thêm khách sáo xa cách. Giống như hôm nay đi thành phố B, cô ta phải lấy thân phận em gái của anh trai Cố Chính Thâm, chứ không phải là người của Úc Đình Xuyên.

Khi vào nhà, phát hiện Cố Chính Thâm đã trở về từ thành phố B.

"Đình Xuyên đưa em về?" Cố Chính Thâm ở phòng khách xem TV, dường như đang chờ cô ta.

Cố Gia Chi cúi đầu vâng một tiếng.

Cố Chính Thâm nhìn dáng vẻ ủ rũ của em gái, nhớ tới chuyện báo chí lại không nhịn được nhắc nhở: "Thủ đoạn nhỏ nhặt thông minh của phụ nữ, điều kiện tiên quyết để có tác dụng là người đàn ông kia cảm thấy hứng thú với em, nếu anh ta không thích em, cho dù em làm cái gì, trong mắt anh ta đều là chuyện khó có thể dễ dàng tha thứ.”

Cố Gia Chi nghe xong liền cắn chặt môi với vẻ mặt trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook