Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Chương 82: Úc Đình Xuyên Sẽ Không Cố Ý Chỉnh Tôi Chứ?

Tửu Đương Gia

24/10/2023

Khi trở lại chỗ ở, Tống Khuynh Thành vừa ngồi xuống ghế, cảm giác buồn nôn lại dâng lên cổ họng khiến cô không thể không đứng dậy chạy vào toilet.

Cô cúi người nằm sấp trên bồn rửa, liên tục nôn, còn nghiêm trọng hơn so với tối hôm qua.

Thật vất vả mới bình thường trở lại, Tống Khuynh Thành chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, vô cùng khó chịu, cô cột mái tóc dài lại, sau đó hai tay chống bồn rửa, một lúc lâu sau mới mở vòi nước súc miệng.

Lúc này, điện thoại di động trong phòng đổ chuông.

Tống Khuynh Thành dùng mu bàn tay lau khóe miệng, sau đó đi ra phòng cầm lấy điện thoại di động, là Thẩm Triệt gọi tới.

Cô nhấn nút trả lời: "Hôm nay tan làm sớm à?”

Đầu dây bên kia khá ồn ào, sau khi tiếng binh bing bang bang qua đi,giọng nói yếu ớt của Thẩm Triệt mới truyền đến : "Tôi gặp một chút phiền toái, bây giờ đang ở đồn công an Cổ Lâu.”

“Cậu phạm tội gì?” Tống Khuynh Thành vừa hỏi vừa cầm túi xách từ trên giường lên.

"Đừng nói nữa." Giọng điệu của Thẩm Triệt không ổn lắm: "Mẹ nó gặp phải một đám bệnh thần kinh, chị mau tới đây một chuyến đi!”

****

Đồn công an Cổ Lâu, gần câu lạc bộ Hoàng Đình.

Khoảng mười giờ tối, đồn cảnh sát vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tranh chấp và vỗ bàn ngăn cản. Tống Khuynh Thành ở đầu cầu thang đụng phải một công an, hỏi đối phương một phen mới tìm được Thẩm Triệt trong một gian phòng trên tầng hai.

Thẩm Triệt đang ngồi trên băng ghế, ghi chép với vẻ mặt tối sầm.

Tống Khuynh Thành hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Công an nói: "Bạn của cô bị nghi ngờ liên quan đến buôn bán trẻ em và có thể bị giam giữ."

Thẩm Triệt liền xù lông lên: "Là đứa bé kia tự đi theo tôi, coi như có lừa bán, sao tôi lại đi tìm một đứa nhóc có vấn đề đầu óc, bán được giá tốt gì, tôi có bệnh chắc!”

“Đầu óc ai có vấn đề, anh nói chuyện kiểu gì vậy?!”

Tống Khuynh Thành quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ giống như bảo mẫu nắm tay một cậu bé đi ra từ nhà vệ sinh, cậu bé tầm bảy tuổi, nhìn cách ăn mặc chắc có lẽ là con nhà giàu. Tầm mắt của Tống Khuynh Thành nhìn vào gương mặt của cậu bé, Thẩm Triệt giận dữ gào thét phản bác: "Đầu óc không có vấn đề, chẳng lẽ là câm à? Nếu thân thể có khiếm khuyết thì nên ở nhà, tránh gây tai họa cho người khác!”



Người phụ nữ đỏ mặt, chỉ tay vào Thẩm Triệt: "Luật sư sắp tới đây rồi, đến lúc đó xem cậu còn biện hộ thế nào!”

“Đến thì đến đi, tôi còn muốn tố cáo các người tội lừa gạt!”

Gần hai mươi phút sau.

Khoảnh khắc nhìn thấy luật sư, Thẩm Triệt lập tức ỉu xìu: "Xong rồi, lại là Trương Minh Đức, một trong ba người nổi tiếng nhất Nam Thành. Trước đây tôi đã gặp anh ta ở câu lạc bộ, chuyên xử lý các vụ án hình sự, nếu anh ta chính là luật sư đại diện, vậy tôi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”

Tống Khuynh Thành lại nhìn về phía ghế dài ở góc tường, cậu bé kia đang ngồi một mình ở đó, đôi mắt to sáng nhìn bảo mẫu bà luật sư cách đó không xa, tựa như rất tò mò bọn họ đang thảo luận cái gì.

Tống Khuynh Thành ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, dùng ngôn ngữ tay hỏi cậu: "Em đi ra ngoài với ai?”

Cậu bé thấy có người nói chuyện với mình, liền vui vẻ mỉm cười: "Đi ra ngoài ăn tối với dì."

Dì này chắc là chỉ bảo mẫu.

Tống Khuynh Thành còn định hỏi cậu bé vì sao lại đi theo Thẩm Triệt, cậu bé liền chạm vào bả vai cô, sau đó chỉ vào hộp đồ chơi Thẩm Triệt đặt bên cạnh ghế.

“Em muốn cái đó sao?"

Cậu bé gật đầu.

Thẩm Triệt nhận ra ý đồ của Tống Khuynh Thành, liền ôm hộp giấy vào trong lòng: "Đây là bộ pokémon phiên bản giới hạn mà tôi kêu người mang về từ Nhật Bản, trong nước không thể mua được."

“Có bảo cậu đưa hết đâu." Tống Khuynh Thành vươn tay về phía cậu: "Chỉ một cái.”

Thẩm Triệt mím môi, nhưng vẫn móc ra một con.

Cậu bé vừa nhận được liền tươi cười, còn không quên cảm ơn họ.

Tống Khuynh Thành vuốt mái tóc mềm mại của cậu bé, không chú ý tới người đàn ông đi vào phòng.

Cậu bé nhìn thấy bố mình đầu tiên, ngay lập tức chạy về phía cửa, ôm lấy đôi chân dài của đối phương, ngửa mặt cười rộ lên.

Những người khác nhìn theo.



Úc Đình Xuyên mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, khăn túi màu trắng sữa, cà vạt màu tím, cả người mang theo khí chất phi thường, kẹp cà vạt màu bạc càng biểu hiện rõ thân phận địa vị của anh.

Luật sư Trương đi tới, nói với Úc Đình Xuyên về chuyện tối nay.

Hôm nay Úc Đình Xuyên tham gia một hội nghị ở thành phố bên cạnh, buổi tối còn có tiệc rượu, nhận được điện thoại bảo mẫu, nghe nói đứa nhỏ thiếu chút nữa bị lừa bán, liền bỏ buổi xã giao, sau khi gọi điện thoại cho Trương Minh Đức thì lập tức trở về từ thành phố B.

Úc Đình Xuyên vừa mới lên tiếng thì đột nhiên dừng lại, luật sư Trương khó hiểu quay đầu thì thấy 'đồng bọn buôn người' trong miệng bảo mẫu.

Cô gái kia mặc áo thun không tay cùng quần short jean, ngồi trên băng ghế, một đôi chân trắng nõn duỗi thẳng, vốn cũng đang nhìn cửa bên này, nhưng một giây sau, cô liền quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt bình tĩnh nhìn màn đêm ở bên ngoài.

Úc Đình Xuyên chậm rãi thu lại tầm mắt, tiếp tục đề tài vừa rồi với luật sư Trương.

****

"Trái đất này đúng là cmn nhỏ, đây thật sự là con trai Úc Đình Xuyên à?" Thẩm Triệt nói xong, nhìn Tống Khuynh Thành bên cạnh.

Cậu còn chưa dứt lời, tiếng giày cao gót đã truyền đến ở ngoài cửa.

Tống Khuynh Thành nghe tiếng nhìn qua, Cố Gia Chi đã đi vào phòng làm việc, chiếc váy dạ hội màu trắng lấp lánh quét trên đất, mái tóc xoăn sóng lớn dài đến thắt lưng, gương mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, trong tay cầm túi xách cùng kiểu với chiếc váy, cả người lấp lánh dưới ánh đèn, rất khó để cho người ta không đưa mắt nhìn cô ta.

"Tôi đã liên lạc với một người bạn biết ngôn ngữ tay, cô ấy đang đến đồn công an rồi."

Cố Gia Chi nói xong, ánh mắt đảo một vòng trong phòng, khi nhìn thấy Tống Khuynh Thành thì lộ vẻ kinh ngạc, còn chủ động mỉm cười với cô, coi như chào hỏi.

"Đó là bạn học của Úc Tinh." Cố Gia Chi quay đầu nhìn Úc Đình Xuyên: "Xem ra là hiểu lầm.”

Úc Đình Xuyên lại nói: "Chờ người tới rồi nói sau.”

Những lời này, không thể nghi ngờ coi Thẩm Triệt là nghi phạm.

Thẩm Triệt nhíu mày, kéo ghế về phía Tống Khuynh Thành, hơi bất an thì thầm: "Úc Đình Xuyên nói vậy là có ý gì, chẳng phải đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi sao, là do đứa nhỏ kia muốn lá bài của tôi cho nên đi theo. Úc Đình Xuyên sẽ không cố ý chỉnh tôi chứ?”

Tống Khuynh Thành thản nhiên nói: "Ông chủ lớn tiếc thời gian như vàng như anh ta còn tốn thời gian với cậu, cậu có cái gì phải sợ chứ.”

Thẩm Triệt gật đầu: "Cũng đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Cầu Bao Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook