Chương 61: Không thể là mãi mãi
Thúy Hường
21/06/2022
(61)
Tại sân bay...
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện giữa trốn đông người, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những người hay tò mò. Vừa nhìn qua đã biết, người phụ nữ này là một người phụ nữ thành đạt, tiền tài hay quyền lực đều có cả.
Một người đàn ông mặc áo vest lịch sự bước tới bên người phụ nữ, kính cẩn cúi đầu:
- Hàn tổng, chào mừng cô trở về nước.
Người phụ nữ hơi nhếch môi, vừa đi vừa đưa tay lên tháo kính râm xuống, theo thói quen nghề nghiệp mà hỏi:
- Tình hình công ty thế nào rồi?
- Dạ, vẫn bình thường.
Người đàn ông mặc vest đen đó hiển nhiên chính là trợ lí. Anh ta cũng lập tức đi theo sau lưng người phụ nữ, tới bãi đỗ xe, anh ta liền mở cửa xe ra:
- Mời Hàn tổng.
Người phụ nữ chợt dừng lại, đảo mắt quanh một vòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng xung quanh vẫn như vậy, không hề có sự xuất hiện của một ai khác nữa. Ánh mắt người phụ nữ thoáng qua thất vọng, sau đó mới dứt khoát lên xe:
- Lí Cao, chuyện hôm nay tôi trở về nước... anh ấy có biết không?
Bàn tay đang cầm trên vô lăng của Lí Cao hơi khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ta cũng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm của mình, đáp:
- Chắc là không ạ, vị Lục tổng kia đã có vợ rồi!
Chuyện Hàn Nhi trở về nước lộ liễu như vậy, với thân phận và địa vị của Lục Thiên Quân, chắc chắn không khó để điều tra ra tung tích của cô. Hôm nay Hàn Nhi còn đặc biệt dặn dò chỉ mình Lí Cao tới đón, cô không muốn nhiều người xuất hiện thêm, vì sẽ làm cản trở tới chuyện cô và Lục Thiên Quân ôn lại chuyện cũ. Thế mà, anh lại không tới.
Lục Thiên Quân có vợ ư, làm sao có thể?
- Lí Cao, thông tin này chính xác không?
Hàn Nhi hạ giọng xuống, cố gắng đè nén đi tâm trạng của bản thân, hỏi. Lí Cao liền trả lời chắc nịch:
- Chính xác ạ, chính miệng của Lục tổng đã công khai rồi.
Khuôn mặt Hàn Nhi càng sa sầm hơn nữa, cô rõ ràng không muốn tin. Nhưng trợ lí Lí Cao là một người đáng tin cậy cỡ nào, cô đều rõ hơn ai hết. Chỉ cần là điều Lí Cao nói, chắc chắn tới 95% là thật rồi.
Lục Thiên Quân, rõ ràng anh nói chờ cô cơ mà, vì sao lại kết hôn rồi?
Hàn Nhi nắm chặt tay mình lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn:
- Tôi rất muốn biết, vợ của anh ấy là người phụ nữ như thế nào.
- Dạ tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều tra ạ.
Lí Cao nhìn Hàn Nhi qua gương chiếu hậu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Đã 8 năm trôi qua rồi, vì sao lại chưa thể buông bỏ?
...
Lục Thiên Quân đưa Tô Hy tới bệnh viện để phòng ngừa mang thai trước, sau khi xong xuôi, anh lại đưa cô tới một nơi.
Cánh cửa mở ra, bên trong chính là một thiên đường lễ phục, lấp lánh rực rỡ. Những bộ đồ này đều là phiên bản giới hạn, người có tiền chưa chắc đã mua được. Bây giờ tìm trên thị trường, tỉ lệ mua được một chiếc váy trong căn phòng này là rất thấp chứ đừng nói là cả một căn phòng toàn là váy dạ hội này.
Tô Hy khó hiểu quay sang nhìn Lục Thiên Quân, anh liền mỉm cười với cô, dắt cô tới trước dàn váy, giải thích:
- Tối nay em cùng anh đi dự tiệc, tất cả chỗ váy này đều là của em, em tùy ý chọn một bộ đi.
Tô Hy càng thêm kinh ngạc hơn nữa, ánh mắt quét qua tất cả những bộ váy dạ hội trong này. Căn phòng này rất rộng, chắc rộng bằng hai phòng ngủ của Lục Thiên Quân gộp lại. Nhiều váy như vậy, anh lại bảo là của cô hết ư?
Tô Hy cảm thấy bây giờ mình như một người nhà quê. Trước đây khi Tô gia còn phồn thịnh, cô cứ nghĩ rằng trên đời này chưa có gì là cô chưa từng thấy, cô tự hào vì là thiên kim tiểu thư danh giá của nhà họ Tô, tất cả những gì tốt đẹp nhất bố mẹ đều cho cô cả. Nhưng hôm nay, cô mới thực sự hiểu khái niệm "người có tiền" là như thế nào. Sự thật đã chứng minh, Tô gia trước đây chẳng bằng một phần của nhà họ Lục, bây giờ càng không thể sánh vai được.
Lục Thiên Quân, rốt cuộc sở hữu bao nhiêu tài sản chứ?
Bả vai đột ngột bị xoay lại, Tô Hy đối diện với Lục Thiên Quân, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, cô lại càng thêm bối rối:
- Sao vậy, em không thích à?
Tô Hy lập tức lắc đầu, cô mím môi suy tư một lúc mà không đáp gì. Lục Thiên Quân không giận mà còn cười, khẽ vuốt mái tóc cô, anh chuẩn xác áp môi mình xuống.
Tô Hy liền nhắm mắt lại, để mặc cho Lục Thiên Quân hôn mình. Chỉ là cô cảm thấy, anh đột nhiên đối tốt với cô quá, khiến cho cô có chút sợ hãi. Cô sợ bản thân sẽ quen với việc được anh đối xử tốt, sau này sẽ không nỡ rời xa.
Đầu môi cô bị ngậm lấy, nhẹ nhàng mút mát. Đầu óc cô cũng trống rỗng theo, không còn suy nghĩ hay lo xa mấy chuyện tương lai nữa, cô chỉ quan tâm hiện tại. Hai tay liền vòng qua cổ anh, cô nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt.
- Tô Hy, bé con của anh...
Lục Thiên Quân thì thầm gọi tên cô, sau đó bế cô ngồi lên bàn, vén váy của cô lên, bàn tay thô ráp luồn vào bên trong.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ đi bầu không gian ám muội, Tô Hy liền đẩy anh ra, thở dốc một hơi:
- Anh mau nghe điện thoại trước đi đã.
Lục Thiên Quân có chút bực bội nhìn lên màn hình điện thoại, là một số lạ. Anh dứt khoát tắt nguồn đi, vứt sang một bên:
- Kệ!
Nụ hôn của anh lại ập tới, triền miên trên từng tấc da thịt mềm mại của cô, dần dần tiến xuống chiếc cổ trắng ngần. Cô nhắm mắt lại, hai tay vô lực ôm lấy đầu anh, vò qua mái tóc anh. Cả cơ thể cô bị anh đè lên bàn, bị anh áp bức chiếm lấy.
Tô Hy mơ màng cảm nhận được quần con của mình bị kéo xuống, váy của cô cũng bị vén lên hết cỡ, toàn bộ cảnh xuân đều thu gọn vào tầm mắt anh.
Lục Thiên Quân bất ngờ hôn xuống...
- A...
Tô Hy nhạy cảm kêu lên một tiếng, sau đó lại bị chính tiếng nức nở của mình làm cho xấu hổ đỏ mặt. Cô lập tức bịt miệng lại, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó khó chịu. Từng đợt khoái cảm truyền lên khiến cho cô như muốn nổ tung lên, cô liền chống hai tay về phía sau để giữ thăng bằng.
Hai chân thon dài bị tách ra quá mức, chuẩn bị nghênh đón một Lục Thiên Quân "vĩ đại" hơn nữa. Anh nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, trong lòng chợt đau nhói, đành nhẹ nhàng hết sức có thể:
- Bé con, sao nhiều lần như vậy rồi, em vẫn còn khó khăn đến thế?
Sự mềm mại chặt chẽ này thật khiến cho anh điên mất, anh chỉ muốn xuyên qua cơ thể cô ngay lập tức. Nhưng, anh sợ cô sẽ đau, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn từng chút một.
Tô Hy xấu hổ liên tục lắc đầu, cô không biết, thực sự không biết gì cả. Cảm giác bị chèn ép chen chúc ở giữa hai chân như muốn xé rách cô ra làm đôi, cô liền bám chặt lấy anh, vô tình lại tạo cho anh cơ hội để được chạm vào nơi sâu nhất trong cô.
Đau đớn dần dần qua đi, khoái cảm lại một lần nữa ập tới, từng chút một an ủi sự đau đớn khi nãy của cô. Lần này anh vẫn rất biết chừng mực, vừa làm vừa quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, từng chút một để ý tới cảm giác của cô. Sự dịu dàng này khiến cho cô chỉ muốn đắm chìm thật sâu, mãi mãi.
Nhưng, cô và anh không thể là mãi mãi.
Lục Thiên Quân hết lần này tới lần khác thì thầm gọi tên Tô Hy, lần này chính xác là tên của cô chứ không phải tên của ai khác nữa. Cô là cô gái nhỏ của anh, anh sao nỡ lòng nào làm tổn thương cô chứ?
Anh không dám chắc chắn với cô điều gì cả, nhưng anh sẽ cố gắng giải quyết mọi rắc rối thật tốt, trải đường cho tương lai yên bình sau này của cô.
...
Hàn Nhi mơ hồ bấm theo dòng số máy mà cô đã sớm thuộc lòng, tới quên cũng không thể. Khi đầu dây bên kia bắt đầu kết nối, cô mừng rỡ vô cùng.
Lục Thiên Quân, anh vẫn dùng số điện thoại này.
Nhưng, anh lại không nghe máy.
Hết cuộc này tới cuộc khác, Hàn Nhi cuối cùng cũng bỏ cuộc. Buông điện thoại xuống, cô lạnh giọng nói với trợ lí của mình:
- Lí Cao, bữa tiệc tối nay, chuẩn bị đi. Tôi sẽ tới!
Tại sân bay...
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện giữa trốn đông người, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những người hay tò mò. Vừa nhìn qua đã biết, người phụ nữ này là một người phụ nữ thành đạt, tiền tài hay quyền lực đều có cả.
Một người đàn ông mặc áo vest lịch sự bước tới bên người phụ nữ, kính cẩn cúi đầu:
- Hàn tổng, chào mừng cô trở về nước.
Người phụ nữ hơi nhếch môi, vừa đi vừa đưa tay lên tháo kính râm xuống, theo thói quen nghề nghiệp mà hỏi:
- Tình hình công ty thế nào rồi?
- Dạ, vẫn bình thường.
Người đàn ông mặc vest đen đó hiển nhiên chính là trợ lí. Anh ta cũng lập tức đi theo sau lưng người phụ nữ, tới bãi đỗ xe, anh ta liền mở cửa xe ra:
- Mời Hàn tổng.
Người phụ nữ chợt dừng lại, đảo mắt quanh một vòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng xung quanh vẫn như vậy, không hề có sự xuất hiện của một ai khác nữa. Ánh mắt người phụ nữ thoáng qua thất vọng, sau đó mới dứt khoát lên xe:
- Lí Cao, chuyện hôm nay tôi trở về nước... anh ấy có biết không?
Bàn tay đang cầm trên vô lăng của Lí Cao hơi khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ta cũng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm của mình, đáp:
- Chắc là không ạ, vị Lục tổng kia đã có vợ rồi!
Chuyện Hàn Nhi trở về nước lộ liễu như vậy, với thân phận và địa vị của Lục Thiên Quân, chắc chắn không khó để điều tra ra tung tích của cô. Hôm nay Hàn Nhi còn đặc biệt dặn dò chỉ mình Lí Cao tới đón, cô không muốn nhiều người xuất hiện thêm, vì sẽ làm cản trở tới chuyện cô và Lục Thiên Quân ôn lại chuyện cũ. Thế mà, anh lại không tới.
Lục Thiên Quân có vợ ư, làm sao có thể?
- Lí Cao, thông tin này chính xác không?
Hàn Nhi hạ giọng xuống, cố gắng đè nén đi tâm trạng của bản thân, hỏi. Lí Cao liền trả lời chắc nịch:
- Chính xác ạ, chính miệng của Lục tổng đã công khai rồi.
Khuôn mặt Hàn Nhi càng sa sầm hơn nữa, cô rõ ràng không muốn tin. Nhưng trợ lí Lí Cao là một người đáng tin cậy cỡ nào, cô đều rõ hơn ai hết. Chỉ cần là điều Lí Cao nói, chắc chắn tới 95% là thật rồi.
Lục Thiên Quân, rõ ràng anh nói chờ cô cơ mà, vì sao lại kết hôn rồi?
Hàn Nhi nắm chặt tay mình lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn:
- Tôi rất muốn biết, vợ của anh ấy là người phụ nữ như thế nào.
- Dạ tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều tra ạ.
Lí Cao nhìn Hàn Nhi qua gương chiếu hậu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Đã 8 năm trôi qua rồi, vì sao lại chưa thể buông bỏ?
...
Lục Thiên Quân đưa Tô Hy tới bệnh viện để phòng ngừa mang thai trước, sau khi xong xuôi, anh lại đưa cô tới một nơi.
Cánh cửa mở ra, bên trong chính là một thiên đường lễ phục, lấp lánh rực rỡ. Những bộ đồ này đều là phiên bản giới hạn, người có tiền chưa chắc đã mua được. Bây giờ tìm trên thị trường, tỉ lệ mua được một chiếc váy trong căn phòng này là rất thấp chứ đừng nói là cả một căn phòng toàn là váy dạ hội này.
Tô Hy khó hiểu quay sang nhìn Lục Thiên Quân, anh liền mỉm cười với cô, dắt cô tới trước dàn váy, giải thích:
- Tối nay em cùng anh đi dự tiệc, tất cả chỗ váy này đều là của em, em tùy ý chọn một bộ đi.
Tô Hy càng thêm kinh ngạc hơn nữa, ánh mắt quét qua tất cả những bộ váy dạ hội trong này. Căn phòng này rất rộng, chắc rộng bằng hai phòng ngủ của Lục Thiên Quân gộp lại. Nhiều váy như vậy, anh lại bảo là của cô hết ư?
Tô Hy cảm thấy bây giờ mình như một người nhà quê. Trước đây khi Tô gia còn phồn thịnh, cô cứ nghĩ rằng trên đời này chưa có gì là cô chưa từng thấy, cô tự hào vì là thiên kim tiểu thư danh giá của nhà họ Tô, tất cả những gì tốt đẹp nhất bố mẹ đều cho cô cả. Nhưng hôm nay, cô mới thực sự hiểu khái niệm "người có tiền" là như thế nào. Sự thật đã chứng minh, Tô gia trước đây chẳng bằng một phần của nhà họ Lục, bây giờ càng không thể sánh vai được.
Lục Thiên Quân, rốt cuộc sở hữu bao nhiêu tài sản chứ?
Bả vai đột ngột bị xoay lại, Tô Hy đối diện với Lục Thiên Quân, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, cô lại càng thêm bối rối:
- Sao vậy, em không thích à?
Tô Hy lập tức lắc đầu, cô mím môi suy tư một lúc mà không đáp gì. Lục Thiên Quân không giận mà còn cười, khẽ vuốt mái tóc cô, anh chuẩn xác áp môi mình xuống.
Tô Hy liền nhắm mắt lại, để mặc cho Lục Thiên Quân hôn mình. Chỉ là cô cảm thấy, anh đột nhiên đối tốt với cô quá, khiến cho cô có chút sợ hãi. Cô sợ bản thân sẽ quen với việc được anh đối xử tốt, sau này sẽ không nỡ rời xa.
Đầu môi cô bị ngậm lấy, nhẹ nhàng mút mát. Đầu óc cô cũng trống rỗng theo, không còn suy nghĩ hay lo xa mấy chuyện tương lai nữa, cô chỉ quan tâm hiện tại. Hai tay liền vòng qua cổ anh, cô nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt.
- Tô Hy, bé con của anh...
Lục Thiên Quân thì thầm gọi tên cô, sau đó bế cô ngồi lên bàn, vén váy của cô lên, bàn tay thô ráp luồn vào bên trong.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ đi bầu không gian ám muội, Tô Hy liền đẩy anh ra, thở dốc một hơi:
- Anh mau nghe điện thoại trước đi đã.
Lục Thiên Quân có chút bực bội nhìn lên màn hình điện thoại, là một số lạ. Anh dứt khoát tắt nguồn đi, vứt sang một bên:
- Kệ!
Nụ hôn của anh lại ập tới, triền miên trên từng tấc da thịt mềm mại của cô, dần dần tiến xuống chiếc cổ trắng ngần. Cô nhắm mắt lại, hai tay vô lực ôm lấy đầu anh, vò qua mái tóc anh. Cả cơ thể cô bị anh đè lên bàn, bị anh áp bức chiếm lấy.
Tô Hy mơ màng cảm nhận được quần con của mình bị kéo xuống, váy của cô cũng bị vén lên hết cỡ, toàn bộ cảnh xuân đều thu gọn vào tầm mắt anh.
Lục Thiên Quân bất ngờ hôn xuống...
- A...
Tô Hy nhạy cảm kêu lên một tiếng, sau đó lại bị chính tiếng nức nở của mình làm cho xấu hổ đỏ mặt. Cô lập tức bịt miệng lại, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó khó chịu. Từng đợt khoái cảm truyền lên khiến cho cô như muốn nổ tung lên, cô liền chống hai tay về phía sau để giữ thăng bằng.
Hai chân thon dài bị tách ra quá mức, chuẩn bị nghênh đón một Lục Thiên Quân "vĩ đại" hơn nữa. Anh nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, trong lòng chợt đau nhói, đành nhẹ nhàng hết sức có thể:
- Bé con, sao nhiều lần như vậy rồi, em vẫn còn khó khăn đến thế?
Sự mềm mại chặt chẽ này thật khiến cho anh điên mất, anh chỉ muốn xuyên qua cơ thể cô ngay lập tức. Nhưng, anh sợ cô sẽ đau, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn từng chút một.
Tô Hy xấu hổ liên tục lắc đầu, cô không biết, thực sự không biết gì cả. Cảm giác bị chèn ép chen chúc ở giữa hai chân như muốn xé rách cô ra làm đôi, cô liền bám chặt lấy anh, vô tình lại tạo cho anh cơ hội để được chạm vào nơi sâu nhất trong cô.
Đau đớn dần dần qua đi, khoái cảm lại một lần nữa ập tới, từng chút một an ủi sự đau đớn khi nãy của cô. Lần này anh vẫn rất biết chừng mực, vừa làm vừa quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, từng chút một để ý tới cảm giác của cô. Sự dịu dàng này khiến cho cô chỉ muốn đắm chìm thật sâu, mãi mãi.
Nhưng, cô và anh không thể là mãi mãi.
Lục Thiên Quân hết lần này tới lần khác thì thầm gọi tên Tô Hy, lần này chính xác là tên của cô chứ không phải tên của ai khác nữa. Cô là cô gái nhỏ của anh, anh sao nỡ lòng nào làm tổn thương cô chứ?
Anh không dám chắc chắn với cô điều gì cả, nhưng anh sẽ cố gắng giải quyết mọi rắc rối thật tốt, trải đường cho tương lai yên bình sau này của cô.
...
Hàn Nhi mơ hồ bấm theo dòng số máy mà cô đã sớm thuộc lòng, tới quên cũng không thể. Khi đầu dây bên kia bắt đầu kết nối, cô mừng rỡ vô cùng.
Lục Thiên Quân, anh vẫn dùng số điện thoại này.
Nhưng, anh lại không nghe máy.
Hết cuộc này tới cuộc khác, Hàn Nhi cuối cùng cũng bỏ cuộc. Buông điện thoại xuống, cô lạnh giọng nói với trợ lí của mình:
- Lí Cao, bữa tiệc tối nay, chuẩn bị đi. Tôi sẽ tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.