Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi .
Chương 35: Anh Giận Rồi,
Vân Nghê Thường
17/04/2021
rất giá
Lục Thừa Tiêu cũng không ngờ cô lại cúi đầu nhận lỗi.
-Cô cảm thấy tôi cần cô xin lỗi à? Cô tưởng là cô thực sự là vợ tôi à? Cô cảm thấy cô có tư cách để vào nơi đó không? Cô không xứng!
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô vâng vâng dạ dạ, khúm núm khép nép!
Diệp Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm sâu của Lục Thừa Tiêu:
-Lục Thừa Tiêu, tôi vào rừng trúc là tôi không đúng, bởi vì rõ ràng tôi biết là vùng cấm của anh không được công vào, tôi xin lỗi anh, xin lỗi người phụ nữ trong rừng trúc đó, xin lỗi.
-Cô thấy rồi? Lục Thừa Tiêu nheo con mắt lại, bộ
dạng hung dữ khiến Diệp Vãn Ninh có chút run rẩy:
-Hung thủ giết người như cô không xứng để xin lỗi với cô ấy, cô không xứng! Cô với cô ấy như công với quạ, cô đối với tôi mà nói chẳng là gì cả, cô hiểu chưa? Cô cùng lắm chỉ là cái máy đẻ thuê, nói cho dễ nghe thì chỉ là mẹ đứa con của Lục Thừa Tiêu tôi! Thu lại bộ mặt giả tạo ấy của cô đi, đồ phụ nữ đáng chết!
Anh dùng lực mạnh, Diệp Vãn Ninh ngã xuống tấm thảm mềm dưới đất. Anh ta ngồi xuống vô cùng ngạo mạn nhưng lại tàn nhẫn đáng sợ, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
-Làm sao? Làm chuyện trái với lương tâm rồi? Không dám nhìn tôi à?
Đôi mắt cô tràn lên dòng nước, lập tức nước mắt sắp rơi xuống bị cô cứng rắn nuốt ngược lại.
Diệp Vãn Ninh không hé môi, cô bây giờ giống như đang ở một nơi lạnh giá cùng cực, toàn thân run rẩy lạnh lẽo như đang nuốt chửng cô từng chút một, trong đầu cô không ngừng vang lên câu
nói vừa rồi của anh, cô mất đi khả năng đối phó, đồng thời mất đi khả năng suy nghĩ...
Sự độc ác và tuyệt tình của anh khiến cô thở gấp, sắc mặt trắng bệch, Diệp Vãn Ninh hít sâu mấy hồi, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta có sự tức giận và lạnh lùng khiến cô không thể chịu đựng được.
-Nhớ lấy, Diệp Vãn Ninh, cô đối với tôi mà nói ngay cả máy đẻ thuê cũng không bằng!
Trông thấy gương mặt trắng bệch của cô tim anh giống như bị bóp chặt anh chau mày ra sức văng gương mặt nhỏ nhắn của cô, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi biệt thự không quay đầu lại.
Anh nổi giận rồi... rất tức giận...
Trong lòng anh, cô ngay cả máy đẻ thuê cũng không bằng... Diệp Vãn Ninh bỗng nhếch khóe miệng, nở nụ cười tự giễu..
-Ų...
Cô bỗng thấy khó chịu muốn nôn ra, thím Lý ở chân cầu thang mắt thấy tất
cả liền nhanh chóng bước đến phía trước, đỡ Diệp Vãn Ninh dậy, để cô ngồi trên sofa.
-Cô chủ, sao cô phải khổ như vậy? -Tôi... U... U...
Nước mắt cô rơi lã chã, nước mắt như mưa rơi, chứng nghén khi mang thai cũng theo đó mà trở lên nặng hơn.
-Cô chủ... Cô cẩn thận chút.
Thím Lý vuốt lưng cho Diệp Vãn Ninh, muốn để cô dễ chịu hơn chút:
-Mẫn Mẫn, đi rót một ly nước ấm! -Vâng.
Mẫn Mẫn lập tức đi vào nhà bếp rót một ly nước ấm rồi liền đem ra phòng khách.
Diệp Vãn Ninh vẫn khom lưng nôn
ra.
-Oe.. Qe...
Cô nếm được vị mặn của nước mắt, chứng nghén của cô trước kia chưa từng bị nặng như hôm nay.
Có lẽ là lần đầu tiên nếm được cảm giác đau thấu tim gan, có lẽ là lần đầu tiên sự tự tôn của bản thân bị người ta
chà đạp mạnh mẽ...
Có lẽ... anh đã dần dần chiếm được vị trí trong lòng cô, nhưng hôm nay, vào khoảng khắc ban nãy, anh lại khiến cô đau như rơi xuống vực thẳm, mình đầy thương tích...!
Diệp Vãn Ninh dần dần đỡ hơn một chút, trông cô vừa bất lực vừa tiều tụy.
-Cô chủ, cô uống chút nước trước đi, bây giờ cảm thấy thế nào?
Diệp Vãn Ninh nở nụ cười nhợt nhạt không có sức sống:
-Tôi... đỡ nhiều rồi, cảm ơn mọi người.
Lục Thừa Tiêu cũng không ngờ cô lại cúi đầu nhận lỗi.
-Cô cảm thấy tôi cần cô xin lỗi à? Cô tưởng là cô thực sự là vợ tôi à? Cô cảm thấy cô có tư cách để vào nơi đó không? Cô không xứng!
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô vâng vâng dạ dạ, khúm núm khép nép!
Diệp Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm sâu của Lục Thừa Tiêu:
-Lục Thừa Tiêu, tôi vào rừng trúc là tôi không đúng, bởi vì rõ ràng tôi biết là vùng cấm của anh không được công vào, tôi xin lỗi anh, xin lỗi người phụ nữ trong rừng trúc đó, xin lỗi.
-Cô thấy rồi? Lục Thừa Tiêu nheo con mắt lại, bộ
dạng hung dữ khiến Diệp Vãn Ninh có chút run rẩy:
-Hung thủ giết người như cô không xứng để xin lỗi với cô ấy, cô không xứng! Cô với cô ấy như công với quạ, cô đối với tôi mà nói chẳng là gì cả, cô hiểu chưa? Cô cùng lắm chỉ là cái máy đẻ thuê, nói cho dễ nghe thì chỉ là mẹ đứa con của Lục Thừa Tiêu tôi! Thu lại bộ mặt giả tạo ấy của cô đi, đồ phụ nữ đáng chết!
Anh dùng lực mạnh, Diệp Vãn Ninh ngã xuống tấm thảm mềm dưới đất. Anh ta ngồi xuống vô cùng ngạo mạn nhưng lại tàn nhẫn đáng sợ, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
-Làm sao? Làm chuyện trái với lương tâm rồi? Không dám nhìn tôi à?
Đôi mắt cô tràn lên dòng nước, lập tức nước mắt sắp rơi xuống bị cô cứng rắn nuốt ngược lại.
Diệp Vãn Ninh không hé môi, cô bây giờ giống như đang ở một nơi lạnh giá cùng cực, toàn thân run rẩy lạnh lẽo như đang nuốt chửng cô từng chút một, trong đầu cô không ngừng vang lên câu
nói vừa rồi của anh, cô mất đi khả năng đối phó, đồng thời mất đi khả năng suy nghĩ...
Sự độc ác và tuyệt tình của anh khiến cô thở gấp, sắc mặt trắng bệch, Diệp Vãn Ninh hít sâu mấy hồi, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta có sự tức giận và lạnh lùng khiến cô không thể chịu đựng được.
-Nhớ lấy, Diệp Vãn Ninh, cô đối với tôi mà nói ngay cả máy đẻ thuê cũng không bằng!
Trông thấy gương mặt trắng bệch của cô tim anh giống như bị bóp chặt anh chau mày ra sức văng gương mặt nhỏ nhắn của cô, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi biệt thự không quay đầu lại.
Anh nổi giận rồi... rất tức giận...
Trong lòng anh, cô ngay cả máy đẻ thuê cũng không bằng... Diệp Vãn Ninh bỗng nhếch khóe miệng, nở nụ cười tự giễu..
-Ų...
Cô bỗng thấy khó chịu muốn nôn ra, thím Lý ở chân cầu thang mắt thấy tất
cả liền nhanh chóng bước đến phía trước, đỡ Diệp Vãn Ninh dậy, để cô ngồi trên sofa.
-Cô chủ, sao cô phải khổ như vậy? -Tôi... U... U...
Nước mắt cô rơi lã chã, nước mắt như mưa rơi, chứng nghén khi mang thai cũng theo đó mà trở lên nặng hơn.
-Cô chủ... Cô cẩn thận chút.
Thím Lý vuốt lưng cho Diệp Vãn Ninh, muốn để cô dễ chịu hơn chút:
-Mẫn Mẫn, đi rót một ly nước ấm! -Vâng.
Mẫn Mẫn lập tức đi vào nhà bếp rót một ly nước ấm rồi liền đem ra phòng khách.
Diệp Vãn Ninh vẫn khom lưng nôn
ra.
-Oe.. Qe...
Cô nếm được vị mặn của nước mắt, chứng nghén của cô trước kia chưa từng bị nặng như hôm nay.
Có lẽ là lần đầu tiên nếm được cảm giác đau thấu tim gan, có lẽ là lần đầu tiên sự tự tôn của bản thân bị người ta
chà đạp mạnh mẽ...
Có lẽ... anh đã dần dần chiếm được vị trí trong lòng cô, nhưng hôm nay, vào khoảng khắc ban nãy, anh lại khiến cô đau như rơi xuống vực thẳm, mình đầy thương tích...!
Diệp Vãn Ninh dần dần đỡ hơn một chút, trông cô vừa bất lực vừa tiều tụy.
-Cô chủ, cô uống chút nước trước đi, bây giờ cảm thấy thế nào?
Diệp Vãn Ninh nở nụ cười nhợt nhạt không có sức sống:
-Tôi... đỡ nhiều rồi, cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.